Bọn họ lên sân khấu theo thứ tự là văn học, vật lí và ngoại ngữ.
Cho nên, Ôn Nam sẽ là người đầu tiên phát biểu. Bình thường dưới tình huống như vậy, Ôn Nam cũng không sẽ luống cuống, dưới đài là gần cái học sinh mà thôi, hơn nữa đều học đệ của cô. Nhưng mà, tưởng tượng đến Hứa Diệc Hành sẽ nhìn thấy toàn bộ bài phát biểu của cô ở trên sân khấu, Ôn Nam liền nhịn không được có chút lo lắng.
Hứa Diệc Hành nhìn đôi tay gắt gao nắm lại của Ôn Nam, hỏi một câu: “Lo lắng sao?”
Ôn Nam thình lình bị “Thăm hỏi” có chút hoảng sợ, ngoài miệng nói không lo lắng, trong lòng lại yên lặng phun tào: Còn không phải đều là bởi vì anh sao.
Học sinh lục tục tiến vào, giờ chương trình chính thức bắt đầu. chủ nhiệm đảm nhận việc chủ trì chương trình, đơn giản nói vài câu, sau đó đem toàn bộ sân khấu giao cho Ôn Nam.
Ôn Nam ổn định tâm lí, đi lên trên đài. Lúc này tên Lý Hiểu Bạch kia lại đáng yêu nói một câu: “Ôn Nam cố lên!” Ôn Nam bị kinh một cái lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, đột nhiên muốn cười lớn làm sao bây giờ.
Lý Hiểu Bạch sau khi nói xong, liền cảm giác có hai ánh mắt nhìn về phía mình. Một là Chu Hoành, cái khác là Hứa Diệc Hành.
Lý Hiểu Bạch đối với ánh mắt kia của Chu Hoành cũng không có cảm giác gì, rốt cuộc năm đó anh cũng chính mắt chứng kiến toàn quá trình tên này đưa trà sữa sau đó bị cự tuyệt. Đối với ánh mắt lạnh kia của Hứa Diệc Hành, Lý Hiểu Bạch liền có chút đỡ không được, mình có đắc tội với vị đại thần này sao?
Sau khi Ôn Nam lên sân khấu, đầu tiên đơn giản giới thiệu bản thân một chút, sau đó bắt đầu kể bình thường bản thân học ngữ văn thế nào, năm trước thi đại học ôn tập ngữ văn như thế nào. Âm thanh mát lạnh, từ microphone truyền ra, dễ chịu giống như âm thanh của dương cầm, truyền tới mỗi góc của đại lễ đường, càng truyền tới trong lòng Hứa Diệc Hành. Gần tới đoạn kết thúc, Ôn Nam còn đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đọc.
Ôn Nam cho rằng, đọc là một loại tu dưỡng bản thân, những kiến thức có được thông qua đọc sẽ dung nhập vào máu xương, trở thành một bộ phận của thân thể. Cuối cùng, Ôn Nam nói lời chúc của mình tới các học đệ, chúc bọn họ sắp tới thi đại học có được thành tích tốt, lúc này mới chậm rãi xuống đài, đồng thời dưới đài vang lên vỗ tay, Chu Hoành bắt đầu lên sân khấu.
lúc Chu Hoành đi ngang qua cô, Chu Hoành vẫn như cũ dùng ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm Ôn Nam. Ôn Nam không thể tránh khỏi tiếp xúc với ánh mắt rực lửa của cậu ta, bên trong giống như còn hàm chứa ai oán. Ôn Nam rõ ràng không có gì, lại vô duyên vô cớ có chút chột dạ, cảm giác như mình có lỗi với cậu ta. Vì thế tăng tốc, muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của Chu Hoành.
Hậu trường không có bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt. Ôn Nam bước xuống bậc thang, không cẩn thận lảo đảo một chút, thân thể ngã về phía trước, cảm thấy mình sắp ngã xuống thảm đỏ dưới chân Ôn Nam nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ: Dù sao tối như vậy, cũng sẽ không có nhiều người chú ý tới, ngã thì ngã đi.
Ngoài ý muốn, Ôn Nam cảm giác rơi vào một vòng ôm mát lạnh. Ngẩng đầu, là con ngươi sâu thẳm của Hứa Diệc Hành, ở không gian tối tăm lại sáng lên.
Hứa Diệc Hành nhẹ ngàng đỡ lấy thân thể Ôn Nam, nhìn cô gái vừa mới thấy chết không chút biểu cảm, chuyển thành không thể tin được, cuối cùng lại né tránh không dám nhìn anh, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, trái tim cũng dịu lại. Mở miệng lại là lời ít mà ý nhiều: “Nhìn đường.”
Ôn Nam cảm thấy tim mình rung lên một cái, nghe được âm thanh của Hứa Diệc Hành, hơi hơi có chút mặt đỏ, cúi đầu ngoan ngoãn đáp lại một câu: “Vâng.”
Ở một bên Lý Hiểu Bạch yên lặng quay đầu đi: Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy…
Thầy giáo Hóa học còn làm vẻ mặt xuân phong đắc ý: Không hổ là cháu ngoại, tốc độ này….!
Thầy hạ cũng là đầy mặt vui mừng: Tuổi trẻ chính là tốt a ~
Sau khi Chu Hoành kết thúc bài phát biểu, cùng lúc Lý Hiểu Bạch đi lên, dưới đài truyền không ít âm thanh của các nữ sinh. Nói đến kỳ quái, tuy nói học xã hội nam ít nữ nhiều, nhưng ở trường cao trung của Ôn Nam, luôn luôn là nữ nhiều nam ít. Hiện tại dưới đài học sinh, nam sinh nhiều lắm cũng chỉ hơn một trăm người.
Lý Hiểu Bạch vốn dĩ lớn lên cũng soái không kém, hơn nữa tính tình dễ thẹn thùng, nhưng thật ra có vài phần đáng yêu. Ôn Nam ở trong lòng phun trào: Chẳng lẽ thế giới này là xem mặt người sao.
Khi Hứa Diệc Hành lên đài, Ôn Nam càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình. Dưới đài thậm chí còn náo loạn, Ôn Nam mơ hồ nghe được có nữ sinh đang nói "Đẹp trai nha đẹp trai nha.”
Ôn Nam hướng trên đài nhìn Hứa Diệc Hành, thực sự quá đẹp nha. Dáng người thon dài, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, đôi mắt thanh mảnh đảo qua toàn trường, tựa hồ mang theo ý cười, áo trắng quần đen đơn giản ở trên người anh cũng có mang theo chút phong tình. Hơn nữa âm thanh của anh lại giàu từ tính, quả thực là sát thủ thiếu nữ.
Hứa Diệc Hành nói không nhiều lắm, trước sau bất quá mười phút, nhưng câu từ lại đúng trọng tâm, hơn nữa cách nói năng hài hước, Ôn Nam nghe rất nghiêm túc.
Sau khi Hứa Diệc Hành kết thúc diễn thuyết, không ít nữ sinh ở dưới đài đều có chút ai oán, còn chưa có nghe đủ a. Ôn Nam cũng chưa nghe đủ, vì thế lúc Hứa Diệc Hành đi tới, Ôn Nam liền trêu chọc Hứa Diệc Hành: “Sư huynh, những nữ sinh còn chưa có nghe đủ đâu, sao anh không nói nhiều một chút.”
Hứa Diệc Hành: “Vậy còn em, nghe đủ chưa?”
Ôn Nam bị giọng thấp này trấn áp, ấp úng nói: “Không…”
Hứa Diệc Hành làm như sủng nịch cười một chút, ánh mắt đảo qua Chu Hoành cùng Lý Hiểu Bạch đang trộm nhìn, tới gần Ôn Nam, trong mắt ý cười che lấp không được, mở miệng nói với Ôn Nam: “Khi nào về sẽ nói cho em nghe.”
Thanh âm vừa phải, ân, vừa vặn mọi người trong hậu trường đều có thể nghe được.
Ôn Nam 囧, thật muốn tìm một cái hố mà chui vào.
Giáo viên chủ nhiệm đen mặt, không thể bớt lại chút sao, không sợ bị học sinh chú ý sao! Vừa rồi còn có vài nữ sinh nhìn lén về phía này đấy!
Tiếp theo toàn bộ năm người lên sân khấu, học sinh dưới đài tự do đặt câu hỏi.
Bởi vì trong hội trường cũng không có hiệu trưởng hay giáo viên, cho nên không khí rất hòa hợp, bọn học sinh cũng tích cực đặt câu hỏi, chỉ đáng thương cho người ở dưới đài chạy khắp nơi, đưa micro cho học sinh đặt câu hỏi.
Lúc bắt đầu, các câu hỏi còn rất bình thường, ví như làm sao để không lo lắng khi thi đại học, phân bố thời gian học bài như thế nào, cuộc sống đại học ra sao……
Cho đến khi một nữ sinh đứng lên, cô ấy cầm micro, ấp úng đối với Hứa Diệc Hành nói: “Hứa học trưởng, chúng em có có thể thêm tài khoản qq và WeChat của anh không? Như vậy chúng em có thể tiện hỏi một vài vấn đề hơn.”
Lúc này một nam sinh ở dưới lớn nói:“Bạn học, cậu không phải học khoa văn sao, hỏi cái gì với thủ khoa tự nhiên chứ~” toàn trường sôi trào, dưới đài phát ra cười ầm lên, không khí dâng lên đến cao trào, nữ sinh kia cũng hung hăng hướng chỗ nam sinh ồn ào mà trừng mắt.
Trên đài Ôn Nam cũng không nhịn cười, tò mò nhìn về phía Hứa Diệc Hành, nhưng thật ra cô muốn biết, Hứa Diệc Hành sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.
Hứa Diệc Hành cảm nhận ánh mắt trêu chọc của Ôn Nam, giơ micro lên, bình tĩnh mở miệng: “Thật ngại quá, WeChat chỉ thêm người nhà, còn qq, cũng không thường xuyên online, chỉ sợ không kịp thời giải đáp thắc mắc của mọi người.” Dưới đài lại lần nữa truyền đến tiếng kêu rên của các nữ sinh, nhưng Ôn Nam đều đã không thèm để ý, bên tai lặp câu nói kia của Diệc Hành câu kia “Chỉ thêm người nhà”.
Nếu nhớ không lầm, cô có trong danh sách WeChat của Hứa Diệc Hành? Hơn nữa lúc ở cổng trường Hứa Diệc Hành còn dùng Wechat nói cô chờ anh ấy. TT ngô… Đại thần cư nhiên lại nói dối.
Sau khi chương trình kết thúc, mới giờ rưỡi. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, vài người sau khi chào thầy giáo cũng liền chuẩn về nhà.
Lý Hiểu Bạch và Ôn Nam cùng đường, vốn định đi chung cùng Ôn Nam, thuận tiện còn có thể thảo luận một chút chuyện của Mạnh Hoài. Nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Hứa Diệc Hành, nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Hứa Diệc Hành, Lý Hiểu Bạch quyết định đi một mình.
Lý Hiểu Bạch có nhãn lực giới nhi, không lẽ Chu Hoành không có.
Ôn Nam và Hứa Diệc Hành đi cùng nhau cả đêm, Chu Hoành cũng liền nhìn bọn họ đi cùng cả đêm, cuối cùng là nhịn không được, đi đến trước mặt Ôn Nam, hỏi: “Cậu không chấp nhận mình, là bởi vì anh ta sao?”
Hứa Diệc Hành đứng ở bên cạnh Ôn Nam, nhưng làm sao Ôn Nam trả lời đây.
Ôn Nam trộm mà nhìn Hứa Diệc Hành cao hơn cô một cái đầu, phát hiện người phía sau cũng đang nhìn mình, ánh mắt rực rỡ lung linh, rất là dụ người a.
Ôn Nam tuy nói không biết Hứa Diệc Hành đối với cô có cảm giác thế nào, nhưng cũng có thể cảm giác được: anh ấy cũng có cảm tình với cô đúng không?
Đầu óc choáng váng, Ôn Nam nhìn về phía Chu Hoành, giọng nói không chút gợn sóng, “Tớ không chấp nhận cậu, cũng không có liên quan đến ai hết, tớ đối với cậu không có cảm giác gì cả.”
Ôn Nam nói những lời này, là muốn cho Chu Hoành đối với cô hết hy vọng đồng thời cố gắng không kéo đại thần xuống nước, tuy chuyện này vốn không liên quan đến Hứa Diệc Hành.
Nhưng rõ ràng Chu Hoành không nghĩ giống cô, cậu ta như là được khơi dậy ý chí chiến đấu, “Nói như vậy, cậu không thích ai hết, tớ còn có hi vọng đúng không?”
Ôn Nam có chút bất đắc dĩ, Chu Hoành học toán rất giỏi, chỉ số thông minh khẳng định đặc biệt cao, có nam sinh có chỉ số thông minh cao EQ đều đặc biệt thấp?!! ( sau này Hứa Diệc Hành tự mình nói cho cô, chỉ số thông minh của nam sinh có thể cao bằng EQ ~ hắc hắc, đương nhiên đây là chuyện sau này. )
Nhìn ánh mắt khát mong của Chu Hoành, Ôn Nam thật không biết nên nói thế nào. Huống hồ bên cạnh còn có Hứa Diệc Hành, Ôn Nam nhất thời nói không nên lời.
Lúc không khí dần dần trở nên ngại ngùng, Hứa Diệc Hành mở miệng, “Phật đã nói: Ái dục mạc cực với sắc, sắc chi vì dục, này đại vô ngoại, lại có một rồi, nếu sử nhị cùng, phổ thiên người, vô năng vì đạo giả rồi.”
Ôn Nam có chút xuất thần, mà Chu Hoành ở đối diện rõ ràng cũng có chút ngốc. Hứa Diệc Hành giải thích “Phật nói, ái dục đối với sắc đẹp trong du͙ƈ vọиɠ là lợi hại nhất, có thể chiếm lấy tư tưởng con người, nói cách khác tham luyến quá sâu nặng. May mắn chỉ có một loại này, nếu còn có một loại ham mê du͙ƈ vọиɠ nữ sắc giống như vậy, vậy không ai có thể giác ngộ được,” Hứa Diệc Hành tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói với Chu Hoành, “cậu hiện tại chẳng qua còn đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ của chính mình, nếu du͙ƈ vọиɠ này không thể thõa mãn, sao không sớm từ bỏ đi.”
Chu Hoành đã hoàn toàn ngây dại. Ôn Nam lúc này đối với Hứa Diệc Hành sùng bái tới đỉnh núi rồi, cô cảm thấy danh xưng thủ khoa ngữ văn của mình chỉ là hư danh, phải nhường cho Hứa Diệc Hành mới đúng.
Hứa Diệc Hành lúc này xoay đầu, nhìn về phía Ôn Nam ở bên cạnh, nói: “Đi tiếp?”
Ôn Nam ngây ngốc mà gật đầu, đi theo bước chân đại thần.
Vẫn luôn ở nơi tối tăm làm bộ thu gom đồ đạt, Lý Hiểu Bạch nghe lén bọn học không khỏi ở trong lòng cảm khái: Mạnh quá, may là người Hứa Diệc Hành thích không phải Mạnh Hoài…
Xa ở phương nam Mạnh Hoài vô duyên vô cớ hắt xì hai cái: Đã xảy ra chuyện gì……
------
Dạo này t hay bị quên ấy mng, sáng cứ nói đăng truyện tối lại quên tuốt luốt, ai làm ơn mỗi tối chủ nhật vào nhắc t với:((