Gió ấm áp thổi tới, làm bay góc áo của Hứa Diệc Hành cùng Vương Tử Kỳ.
Hứa Diệc Hành mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean màu lam nhạt, Vương Tử Kỳ cũng là quần jean, áo sơ mi màu lam phấn. Một người soái khí tuấn mỹ, một người thanh tú đáng yêu.
Hai người dưới ánh mặt trời, mặt đối mặt, Hứa Diệc Hành cúi đầu xem di động, Vương Tử Kỳ ở đối diện Hứa Diệc Hành nói chuyện. Một màn này, đẹp như họa.
Ôn Nam kéo cánh tay Ôn Nhã, trộm mà thưởng thức cảnh đẹp.
Bất ngờ, Vương Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía này, đôi mắt sáng lên, nhìn Ôn Nam vẫy tay kêu lên: “Chào, chị dâu…… Ôn Nam!”
Hứa Diệc Hành nghe được âm thanh, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, Ôn Nam cảm nhận được một tầm mắt đang mãnh liệt mà nhìn mình, bỗng nhiên có loại cảm giác làm chuyện xấu bị phát hiện. Bình tĩnh mỉm cười, đối với bọn họ gật đầu ý chào một chút. Hứa Diệc Hành cũng hơi hơi gật đầu một cái, sau đó cúi đầu xem di động.
May mắn Vương Tử Kỳ không đem từ “Chị dâu” kia hô lên, cô nhỏ còn ở bên cạnh, bằng không thật khó mà giải thích. Ôn Nam ở trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Đi được một đoạn, ôn nhã mặt mày mang theo ý cười, nhìn cô cháu gái bên cạnh cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Bạn của cháu hả?”
“Vâng, là học trưởng trước đây học cùng cao trung.”
“Cậu ấy nhìn rất soái.”
Ôn Nam không biết cô nhỏ nói những lời này có ý tứ gì, chẳng lẽ chỉ khen ngợi sắc đẹp của Hứa Diệc Hành?
Lúc này ôn nhã cười tủm tỉm nhìn về phía Ôn Nam, “Cô xem diễn đàn đại học C rồi.”
Ôn Nam 囧, dở khóc dở cười giải thích nói: “bức ảnh kia chỉ là ngoài ý muốn, cháu với anh ấy không có gì.”
Ôn nhã tiếp tục trêu chọc: “Cô đã nói gì đâu, cháu gấp gáp giải thích làm gì a.”
Ôn Nam: “…….” Đột nhiên cô nhỏ quan tâm chuyện này, làm sao bây giờ ˇ^ˇ.
Ba Ôn cùng mẹ Ôn ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn, chờ đợi Ôn Nam cùng gia đình ôn nhã đến. Ba Ôn vẫn luôn ở phòng khách nôn nóng đi lại: “Sao còn chưa tới a, phải tới rồi chứ!”
Mẹ Ôn nhìn ba Ôn, không khỏi nói: “mới một tháng chưa thấy con gái thôi mà, ông sốt ruột cái gì.”
Ba Ôn giả ho một tiếng, cảm giác có chút nôn nóng, nói với vợ: “Tôi đâu có sốt ruột.”
Lúc này chuông cửa vang lên, mẹ Ôn còn chưa có phản ứng, ba Ôn đã một bước “Phi” tới cửa. Một bên mở cửa một bên cười hì hì mở miệng kêu lên: “con gái a ~”
Kết quả sau khi cửa mở, người ba Ôn nhìn thấy là gương mặt tươi cười của người em ruột, ba Ôn lại nhìn phía sau Ôn nhã, ngoài chồng của em gái Quý Tử Phong, không có một bóng người.
Ôn nhã nhìn mặt có chút cứng đờ của anh, cũng không ngại, lôi kéo Quý Tử Phong một bên vòng qua ba Ôn vào nhà, một bên cười nói: “Anh, tuy hai nhà chúng ta quan hệ tương đối tốt, anh cũng không thể đối với em như vậy nha, mặt đen như vậy, làm em buồn.”
Ba Ôn bị em gái trêu chọc một phen, nhìn Quý Tử Phong nói: “Em rể a, cậu cũng quản em ấy đi, lớn như vậy mà còn hành xử như con nít,” theo sau lại hỏi “Ôn Nam đâu, không đi cùng hai người sao?”
Quý Tử Phong vỗ nhẹ đầu Ôn Nhã một chút, nhìn ba Ôn phụ nói: “Tiểu Chanh còn ở nhà trẻ, Ôn Nam đi đón rồi.”
Quý Tiểu Chanh là con gái của Quý Tử Phong và Ôn Nhã, năm nay năm tuổi, là cô bé đặt biệt đáng yêu.
Ôn Nam ở cửa nhà trẻ đợi một lát, chuông tan học liền vang lên, sau đó nhìn cô giáo dạy trẻ, dẫn một tiểu đội đi tới.
Ôn Nam còn đang tìm kiếm bóng dáng Quý Tiểu Chanh, liền cảm giác được một lực lượng lao tới chỗ mình.
Quý Tiểu Chanh gắt gao ôm chân Ôn Nam: “Chị, chị, em rất nhớ chị nha.”
Ôn Nam liền bị cô gái nhỏ này làm cho tan chảy, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Quý Tiểu Chanh: “Tiểu nha đầu, chị cũng nhớ em.”
Sau khi chào hỏi cô gái, Ôn Nam liền nắm bàn tay mềm mại đầy thịt của tiểu cô nương đi về nhà.
Quý Tiểu Chanh dọc đường đi đều lải nhải: “chị, sao chị lại tới đón em, ba ba của em đâu?”
“Chị tới đón em, em không thích sao?”
“Đương nhiên là thích,” tiểu cô nương sau khi nói xong, lại bĩu môi, “chị không nói em cũng biết, ba ba chắc là cùng mẹ hưởng thụ thế giới của hai người, ba ba ghét bỏ em làm bóng đèn.”
Ôn Nam:……, trẻ con bây giờ hiểu biết sớm vậy sao… Nhưng cũng rất đáng yêu.
Ở trên bàn cơm, ba Ôn đã lâu không thấy con gái, xúc động nói: “Con gái của ba thật là càng lớn càng đẹp nha.”
Ôn Nam 囧, ba Ôn kỳ thật thường xuyên nói như vậy, nhưng mà hiện tại cô nhỏ với dượng nhỏ còn ở đây, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Mẹ Ôn cũng nhẹ nhàng đẩy ba Ôn một chút: “Làm gì có người nào cả ngày khen con gái nhà mình như vậy.”
Ôn nhã cười hì hì nói tiếp: “không sao, anh lại nói không sai, cháu gái của em lớn lên thật xinh đẹp!”
Lúc này, Quý Tiểu Chanh vẫn luôn cúi đầu ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Ôn Nam: “chị, chị lớn lên xinh đẹp như vậy, chị có bạn trai chưa?”
Ôn Nam ở trong lòng yên lặng phun trào: Ai nói tiểu hài tử trưởng thành sớm đáng yêu…
Ba Ôn và mẹ Ôn cũng tò mò nhìn về phía Ôn Nam.
Ôn Nam buông chén đũa, nhàn nhạt nói: “Không có.” nhưng tầm mắt vừa chuyển, nhìn đến ánh mắt hài hước của cô nhỏ, như thế nào lại có chút chột dạ…
Sau khi gia đình cô nhỏ ra về, Ôn Nam dọn dẹp chén đũa xong, mới trở về phòng mình. Đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên.
Ôn Nam cầm lấy điện thoại, có chút kinh ngạc, lâu rồi chưa liên lạc với thầy Hạ, chủ nhiệm lớp cao trung.
Ôn Nam ấn nghe, thanh âm đi cùng cô suốt ba năm cao trung, lại xuất hiện ở bên tai cô.
“Uy, là Ôn Nam sao?”
“Thầy Hạ, là em.”
“Nga, Ôn Nam a, em ở đại học C có được nghỉ không a, hiện tại đang ở nhà sao?”
“Dạ, em hiện tại ở nhà.” Ôn Nam rất tò mò thầy hạ hỏi cái này làm gì.
“Ôn Nam a, là như thế này, thời gian thi đại học còn không đến hai tháng, trường học đang tìm cựu sinh viên có thành tích tương đối tốt lúc học cao trung, về trường truyền đạt một chút kinh nghiệm, em năm trước thi được thủ khoa môn văn, cho nên trường kêu thầy liên hệ với em, thời gian là ngày mai, không biết em có thể tới hay không.”
Ôn Nam suy nghĩ một chút, ngày mai cũng không có việc gì, liền vui vẻ đồng ý.
Cùng thầy Hạ thảo luận cụ thể công việc, sau đó Ôn Nam tắt điện thoại.
Cùng thầy hạ thống nhất thời gian là buổi chiều giờ, hoạt động giờ mới chính thức bắt đầu.
Lúc Ôn Nam đến cổng trường, là giờ rưỡi chiều, xem thời gian thấy còn sớm, Ôn Nam liền chụp một tấm ảnh cổng trường, đăng lên vòng bạn bè. Sau đó sắp cất điện thoại, điện thoại liền vang lên.
Là tin nhắn Wechat của Hứa Diệc Hành.
“Ở đâu?”
Ôn Nam không biết đại thần hỏi cái này để làm gì, vì thế ngoan ngoãn trả lời:
“Ở cổng trường cao trung.”
Qua ba giây đồng hồ, tin nhắn Wechat của Hứa Diệc Hành lại tới, thực ngắn gọn một câu,
“Ở đó đừng nhúc nhích, chờ anh.”
Những lời này ý là, Hứa Diệc Hành, anh ấy cũng muốn tới sao? Ôn Nam ở trong lòng yên lặng phỏng đoán, cảm giác tim đập có chút mạnh lên. Trước giờ cô cũng nhận ra, trong lòng mình có chút thích thích Hứa Diệc Hành, cho nên, hiện tại tâm tình có chút nói không nên lời… Phức tạp.
Ôn Nam nhìn trang phục của mình, áo thun tay dài trắng đơn giản, quần yếm màu đen. Ôn Nam không khỏi có chút hối hận, nếu biết rằng sẽ gặp Hứa Diệc Hành, trước khi đi sẽ trang điểm một chút.
Trong lúc Ôn Nam ở trong lòng còn cúi đầu âm thầm ảo não, cảm giác có một cái bóng bao phủ. Ôn Nam ngẩng đầu, kinh ngạc. Nếu vừa mới nãy cô hối hận vì ăn mặc như vậy ra khỏi nhà, bây giờ là cực kì hối hận.
Bởi vì Hứa Diệc Hành trước mặt, cũng mặc áo sơ mi trắng, quần màu đen. Quần áo hai người, thoạt nhìn… Giống như là… đồ tình nhân! Tuy rằng nội tâm của cô cũng rất muốn cùng đại thần mặc đồ tình nhân gì đó, nhưng mà, rốt cuộc cô không biết Hứa Diệc Hành đối với mình là loại cảm giác gì, cho nên, Ôn Nam hiện tại chỉ muốn đem chính mình giấu đi.
Kỳ thật Hứa Diệc Hành lúc nhìn thấy Ôn Nam, cũng là ngẩn ra một chút, thật đúng là trùng hợp.
Lúc hai người đi vào phòng nghỉ phía sau hội trường, những người khác đều đã đến đông đủ. Ôn Nam giương mắt nhìn, ngô…… Thật không khéo, đều là người quen cả.
Phòng nghỉ có thầy hạ, còn có giáo viên dạy hóa lúc trước của Ôn Nam, còn có chủ nhiệm bộ môn, còn có ba bạn học cũng bị gọi đến cao trung truyền đạt kinh nghiệm, một người lúc trước là lớp trưởng Lý Hiểu Bạch, một cái là bạn trà sữa Chu Hoành, còn có một nữ sinh, lúc trước trong trường nổi danh cuồng học tập, Trương Đình.
Hứa Diệc Hành mày cũng không khỏi hơi nhíu một chút, Chu Hoành đương nhiên anh biết, trận đấu hữu nghị ngày cá tháng tư lần đó ấn tượng về Chu Hoành khắc rất sâu. Lý Hiểu Bạch, anh cũng biết đến, đại học C ngành ngoại ngữ, thường xuyên đi tìm Ôn Nam cùng nhau ăn cơm…
Lúc Ôn Nam cùng Hứa Diệc Hành đẩy cửa tiến vào, mọi người trong phòng nghỉ cũng bị làm cho kinh ngạc. Đầu tiên, hai người sao lại cùng nhau đến. Tiếp theo, quần áo hai người… giống nhau,tình huống này giải thích thế nào mới hợp lí.
“Khụ khụ,” thầy hạ dẫn đầu phá vỡ trầm tĩnh, “tới giới thiệu một chút, đây chính là Lý Hiểu Bạch, năm trước thi đại học thủ khoa môn tiếng Anh, đây chính là Chu Hoành, năm trước thi đại học môn toán xếp hạng nhất, đây là Ôn Nam, thủ khoa môn ngữ văn, đây là trương đình, tổng điểm văn xếp nhất tỉnh.” Sau đó lại chỉ vào Hứa Diệc Hành nói: “Hứa Diệc Hành hơn các em một lớp, năm kia thi xếp nhất toàn tỉnh, cũng là người xếp nhất môn lý. Bởi vì người xếp nhất toàn tỉnh môn lý năm ngoái không ở đây, trùng hợp Hứa Diệc Hành ở đây, liền tới đây hỗ trợ.”
Cùng nhau hàn huyên một lúc sau, từng người liền chuẩn bị lên diễn thuyết.
Bên cạnh Hứa Diệc Hành là giáo viên hóa học. Dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói với Hứa Diệc Hành: “Ngươi được lắm tiểu tử, chú tự hỏi sao cháu lại tốt bụng đến đây hỗ trợ, ra là có tính toán.”
Hứa Diệc Hành cũng hạ giọng, nói với thầy giáo hóa học: “chú nhỏ, đừng quấy rầy cháu.”
Người Hứa Diệc Hành gọi “chú”, cũng chính là giáo viên hóa học của Ôn Nam, nhìn Hứa Diệc Hành một ánh mắt “Ta hiểu”.
Sau đó, Ôn Nam vẫn luôn có cảm giác,ánh mắt của thầy giáo hóa học, tràn ngập… Từ ái?
Chương trình đêm nay sắp xếp là, từng người lên phát biểu, truyền thụ kinh nghiệm. Sau đó toàn bộ đều phải đi lên, tiến hành một đoạn hỏi đáp.
Đại lễ đường có người ngồi chia làm hai bên, một nửa khoa văn, một nửa khoa học tự nhiên. Những học sinh không thể vào đại lễ đường, đều xem qua phát sóng trực tiếp, ngồi ở trong phòng học xem bọn họ diễn thuyết…