Classmate ga Tsukaima ni Narimashite

chương 2.6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Quy tắc như nào?”

“Mấy quy tắc rắc rối đều vô nghĩa. Người nào săn được nhiều quái vật và ma thú hơn trước khi Ashiya-kun đến đích sẽ chiến thắng, cô nghĩ sao?”

“Đúng vậy, nhưng quá đơn giản. Quy tắc…”

“Đủ đơn giản rồi. Theo mặt nhất định Ashiya-kun giống đồng hồ cát.”

“… Hiểu rồi”

Với Fujiwara chấp thuận, Ryoka tiếp tục, “Ồ phải. Nếu chúng ta đi với tốc độ ổn định, Ashiya-kun có thể giúp Fujiwara theo mọi cách. Dù sao triệu hồi sư và sử ma là một cặp. Đổi lại tôi sẽ được phép đi săn khác đường chính. Sẽ rất bất lợi nếu phải ở cùng một con quỷ suốt. Đồng ý chứ?”

“Tôi không bận tâm. Chúng ta sẽ xử lý thực thể suy nghĩ như nào?”

“Không cần chiến đấu với chúng. Chúng vô dụng bởi không để lại bằng chứng đã đánh bại. Trong lúc săn, cô nên thu thập bằng chứng đã đánh bại quái vật, chẳng hạn như… cái xác, hoặc nếu quá phiền, cô có thể thu thập các bộ phận.”

Cuối cùng, trò chuyện kết thúc, và hai người họ bắt đầu khởi động chân tay lấy tinh thần.

Trong khi Fujiwara vươn người cẩn trọng, Ryouka lưu chuyển ma lực khắp cơ thể trong lúc trang bị ma cụ trông giống nắm đấm gấu.

Rồi một hình ấn chú màu đỏ xuất hiện trên khắp người Ryouka. Dường như là ma pháp thức loại vật lý.

“Cậu in trực tiếp công thức lên cơ thể à?”

Tôi hỏi, và Ryouka cười.

“Đúng thế. Tôi là ma pháp chiến binh chuyên về cận chiến tầm gần. Tôi sẽ giết mọi kẻ địch cản đường bằng nắm đấm nhuần nhuyễn và ma thuật tăng khả năng thể chất. Ngầu chưa?”

Rồi cô ấy tiếp tục luyện tập với đối thủ tưởng tượng.

Nắm đấm cô ấy nhanh đến mức tôi thấy tàn ảnh. Mạnh đến đáng sợ.

“Bắt đầu thôi.”

Với lời của Fujiwara, chúng tôi bắt đầu tiến tới đích.

Tôi so sánh bản đồ hiển thị trên thiết bị với đường xá bị thiên nhiên xâm thực.

“Có lẽ mấy tòa nhà ở đằng kia là đích đến của chúng ta.”

“Xa quá nhỉ…?”

Như thể Fujiwara nhận ra gì đó, cô ấy hướng mắt về bên con đường nơi cỏ dại mọc dày.

Có một sinh vật giống chó đen đi bằng hai chân, nhe răng đe dọa bọn tôi.

Nó là một con kobold.

Có vẻ con quái vật vừa mới xuất hiện.

“Của tôi!”

Ngay khi cô ấy thấy, Ryouka chạy tới con mồi như cơn gió.

Mắt tôi khó lòng theo kịp cô ấy, nhanh tới mức gần chạm đến giới hạn của con người.

Nhưng Fujiwara còn nhanh hơn.

Cô ấy theo nghĩa đen vượt qua Ryouka với tốc độ không tưởng và sút bay con kobold.

Ma lực trên ngón chân cô ấy vẽ lên một vệt xanh lam biến nửa trên con Kobold thành bãi máu.

Chỉ là cú đá, nhưng sức mạnh vượt xa phép tấn công của pháp sư bình thường.

Ryouka, mất mục tiêu, gần như quỵ gối.

Nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng đứng vững và nhìn Fujiwara chết lặng.

“Cái đó là gì?”

Có vẻ đây là lần đầu cô ấy thấy Fujiwara của hiện tại, không phải theo cách triệu hồi sư chiến đấu.

Fujiwara, với đôi mắt nhuộm đỏ, quay lại nhìn Ryouka và mỉm cười tự hào.

“Đây gọi là bất di bất dịch và khác biệt tuyệt đối. Thế nên Ryouka Sanjo, cô còn muốn tiếp tục không? Nếu cô nhận thua bây giờ và quỳ gối, tôi có thể sẽ tha thứ.”

“Đừng tưởng bở!”

Ryouka hét lớn nhưng rồi hít thở sâu bình tĩnh, mỉm cười gượng gạo.

“Haha, đừng tỏ ra đã thắng rồi. Nếu không có sức mạnh con quỷ, cô chẳng là gì cả. Xấu hổ thay.”

“Đúng là kẻ thua cuộc thảm hại. Ờ, nếu muốn thì đi tiếp.”

Ryoka bỏ qua kẻ thắng Fujiwara và nhìn lại tôi.

“Ashiya-kun. Xin lỗi, nhưng cậu đi tiếp được không? Tôi rất bực, nhưng không nghĩ có thể thắng nếu trực diện đối đầu con quái vật này. Tôi sẽ săn quái vật ở nơi khác nhanh nhất có thể.”

Trước khi tôi kịp đáp, Ryouka vô tư chạy trên mặt tường một tòa nhà gần đó.

Đoán là cô ấy định tìm con mồi từ một nơi cao. Cô ấy khá cơ động.

Fujiwara không cùng hạng cô ấy, nhưng Ryouka cũng rất giỏi.

“Hah! Cô ta kẹp đuôi giữa chân chạy. Lâu rồi tôi mới cảm thấy thỏa mãn.”

Fujiwara cười sảng khoái nói.

“Theo tôi! Cùng săn hạ nhiều quái vật và cho con nhỏ đó thấy sự khác biệt so với chúng ta.”

“Ồ. Cậu trông như tử thần với lũ quái.”

“Hmm? Ừ đúng. Ý tôi là chúng ăn con người.”

Phải.

Không rõ nguyên do, quái trí thông minh thấp, được gọi là ma thú, không ngừng tấn công con người. Do đó, khi những người bình thường bị tấn công không có cách nào chống trả, thường bị giết một cách bất lực.

Các ma thú không thường xuất hiện bên ngoài vùng cấm, nhưng vẫn có hơn một người bị giết mỗi năm. Nên phải cẩn thận hơn với chúng trong lần này.

Nếu chúng ta có thể giảm số nạn nhân từng chút một, cũng sẽ là điều tuyệt vời.

“Giá như con nhỏ đó học được cách cư xử và trưởng thành hơn!”

Fujiwara vừa nói vừa đập một con kobold tới chết xuất hiện trên đường đi.

Làm bằng chứng đã đánh bại, một tai của nó cắt và thu lại.

“Hai người các cậu đã như vậy từ khi mới vào trường.”

Quan hệ giữa Fujiwara và Ryoka nổi tiếng khắp trường. Có lẽ không học sinh nào không biết.

“Đó chỉ là ác cảm một chiều. Tôi biết tôi hơn cô ta, nên không cần ráng sức. Cô ta chỉ đang vật lộn với chính bản thân, hét rồi gào.”

Tôi quá sợ không dám đồng ý, chỉ gật đầu nửa vời.

Và nói thật, tôi không tin lập luận của Fujiwara quá nhiều. Đó là bởi tôi, trong số tất cả mọi người, đã dính vào vụ cãi nhau một phía với Fujiwara khi ở năm nhất.

Không có gì ngạc nhiên nếu Ryouka dính đạn lạc từ Fujiwara, như tôi trong bài kiểm tra triệu hồi. Ờ, điều ngược lại cũng đúng.

“Dường như có điều cậu muốn nói.”

Suy nghĩ của tôi hiện rõ trên khuôn mặt chăng?

“Ồ không. Tôi vừa nhớ ra lý do Fujiwara rất nhẫn nại với tôi khi còn năm nhất. Cậu như bà mẹ khuyên tôi chăm chỉ hơn ấy?”

Fujiwara nhướng mày tỏ vẻ kinh tởm.

Cô ấy đưa tay che miệng như tìm lời để nói và nhìn tôi khó khăn.

Cuối cùng cô ấy thở dài.

“… Rất bực mình khi thấy người có tài năng nhưng không tận dụng. Đúng chứ?”

“Thôi nào, cậu lại nói như hội trưởng rồi. Sự thật ngay trước mắt cậu đây này?”

Khi tôi đáp với chút mỉa mai, Fujiwara tặng tôi một cái nhìn nhất thời không thể lý giải.

Như thể cô ấy cố không nói toẹt ra… Chỉ là một khoảnh khắc, nên có lẽ tôi nhìn nhầm.

“Ít nhất, tôi cần cậu làm tốt trong lúc này bởi hiệu suất của cậu cao, hoặc thấp, sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của tôi. Mà nói chung Ashiya-kun quá thiếu động lực.”

“Tôi không giống cậu. Tôi không có mục đích nào trong đầu. Mục đích lý tưởng của tôi là làm việc vừa phải, kiếm mức lương vừa phải, và sống thoải mái không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề.”

“Cậu biết đấy, giờ cậu là cộng sự của tôi, cậu phải thay đổi lối tư duy nhu nhược đó.”

Fujiwara tuyên bố khi cô ấy hủy diệt nửa thân trên của con quái hình dạng côn trùng xuất hiện từ xa bằng đạn ma thuật.

“Tôi hy vọng có thể đối mặt tích cực hơn. Nhưng cậu biết câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chứ.”

“Đừng cho tôi cái cớ thảm hại…”

Đúng lúc Fujiwara lấy nguyên liệu từ quái bị hạ, có thứ gì đó rơi từ trên trời.

“Chào! Tôi tới báo cáo đây!”

Người đáp xuống với tiếng huỵch trước mặt tôi là Ryoka, đang giữ các bộ phận của quái vật bằng hai tay.

“Tôi săn hạ được năm con. Đây là bằng chứng.”

Cô ấy ném đầu, đuôi và những vật giống đá quý không xác định xuống đất

Tôi ngạc nhiên kiểm tra cùng Fujiwara, và thực sự có năm con.

“Gì cơ…”

“Năm con trong thời gian ngắn như vậy sao? Ghê quá.”

Có lẽ do bị tôi kích thích, Ryoka tự hào chống tay lên hông.

“Tôi khá giỏi đi săn. Kỹ năng của tôi không phải cho đẹp. Giờ đến Fujiwara, cô giết được bao nhiêu rồi? Hmm?”

“… Ba con.”

Fujiwara đáp, có vẻ cô ấy sắp cắn rớt môi, và Ryoka giả đò đưa tay che miệng.

“Ơ kìa, không ngờ nha! Tôi không tin Chikage Fujiwara với sức mạnh ác quỷ và nắm lợi thế áp đảo, không thể săn nhiều như tôi! Liệu có gì bất thường ở đây! Phải chăng sức mạnh ác quỷ chẳng nhằm nhò gì nếu trong tay kẻ vô dụng. Ahahaha…”

Mặt Fujiwara chuyển sang nghiêm túc ngay khi Ryoka bắt đầu cười.

Nhìn biểu cảm cô ấy, tôi muốn chạy ngay trong cơn sợ.

“Ashiya-kun. Đi thôi. Đến lúc nghiêm túc săn.”

“Oya? Gì cơ, cô đang giữ sức à? Xin lỗi nhé! Chỉ bởi tôi hơi bất lợi, cô liền nhường tới mức đó! Nhờ cô, có vẻ tôi đã đi trước một bước! Chân thành cảm tạ sự giúp đỡ!”

Fujiwara tiến lên, bỏ qua câu nói móc của Ryoka.

“Mmm, ha-ha-ha! Sảng khoái quá! Ashiya-kun, tôi sẽ quay lại sau!”

Ryoka vỗ vai tôi và một lần nữa vô tư chạy trên mặt tường tòa nhà gần đó.

Trong nháy mắt, thân hình cô ấy biến mất.

Tôi vội đuổi theo Fujiwara.

“Oi, tình hình xấu! Cô ấy rất giỏi đi săn.”

“Tôi biết. Cậu nói đúng. Tôi đã hơi lười biếng.”

Giọng cô ấy có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn bên trong, cô ấy liếc nhìn tôi trước khi ngoảnh mặt đi, do dự.

“Này, Ashiya-kun. Cậu có thể dùng chức năng thấu thị của chiếc kính bây giờ chứ?”

“Huh?”

Khi tôi hỏi ý định của cô ấy, Fujiwara khó nhọc mở miệng.

“Liệu cậu có thể nhìn xuyên các tòa nhà và tìm kiếm quái vật gần đây…”

Ồ, hiểu rồi.

Tôi gật đầu và tập trung ma lực vào mắt phải kích hoạt chức năng thấu thị.

Lượng ma lực trong bình đủ để làm vật chất trước tầm nhìn trong suốt hoàn toàn.

Khi di chuyển, tôi phát hiện một con thỏ ăn thịt người sau bức tường đổ nát.

“Có hai con thỏ sau chỗ này.”

Ngay khi tôi chỉ tay, Fujiwara đấm xuyên tường và hạ hai con thỏ ăn thịt người phía sau.

Hai cái đuôi bị giựt ra ném trước tôi.

“Giữ lấy. Còn nữa không?”

“Ừ, có một con quỷ dạng rắn ở sau cái cây đằng kia…”

Fujiwara thao túng ma lực thành dạng lưỡi kiếm và bắn vào cây.

Cái cây đường kính khoảng 50 cm, bị chẻ làm hai, và con quỷ dạng rắn đã chết.

“Tiếp theo? Tới nơi nào?”

“Khoan, khoan, khoan! Đang tìm… Có một đám kobold đằng kia! Và rất nhiều! Khoảng bốn con!”

“Hiểu rồi.”

Fujiwara, với tứ chi bọc trong ma thuật, lao theo hướng tôi chỉ.

Ngay sau đó, tôi nghe tiếng kêu của đám kobold, nhưng sớm vụt tắm.

Bao phủ trong máu, Fujiwara trở lại với đống đuôi kobold.

“Chúng ta khá may. Giờ có thể giết chúng dễ hơn.”

“Ừ, đoán vậy. Để xem.”

Khi tôi tìm quái xung quanh, Fujiwara chọc vai tôi.

“Có vẻ chiếc kính rất đẹp và tiện dụng, nhưng cậu không nhìn cơ thể tôi khỏa thân đấy chứ?”

“Không nhìn.”

Tôi không có thời gian đáp lại, nhưng sự thật là cơ thể khỏa thân của Fujiwara ngay trước mắt tôi. Nhưng tôi không cảm thấy tội lỗi, nên vẫn an toàn. Tôi cũng không có tâm trạng.

Fujiwara bỏ đuôi kobold vào tay tôi.

“Hy vọng cậu không nói dối…”

Sắp đầy tay, nên tôi bỏ thiết bị đầu cuối và sách phép vào ba lô.

“Nhân tiện, Ashiya-kun, cậu hình như rất thân với Konoe-san làm ra chiếc kính. Hai cậu biết nhau từ… thuở nhỏ, đúng không?”

Cô ấy hỏi khi bọn tôi đang săn lũ quái đi lạc.

“Ờ. Bọn tôi biết nhau từ trước khi học tiểu học. Sư phụ của bọn tôi là bạn tốt của nhau.”

“Ra vậy. Vào lúc đó, cậu đã…”

Fujiwara thầm nói, nhưng tôi không nghe rõ.

Biểu cảm cô ấy nghiêm túc lạ lùng trước cuộc trò chuyện vặt vãnh.

Như thể cô ấy đang xác minh chuyện quan trọng.

“Fujiwara, còn cậu? Cậu có bạn thuở nhỏ gì đó không?”

“Tôi? Ừm… Tôi không có bạn thuở nhỏ, nhưng có hôn phu.”

Không đùa chứ?

“Ngạc nhiên thật. Quả là gia tộc Fujiwara. Họ ở đẳng cấp khác ở mọi mặt. Tên đó là kiểu người như nào?”

Fujiwara mở miệng nói, nhưng lập tức cứng đờ.

“Này sao thế?”

“… Không. Hôn phu của tôi là một chàng trai cùng tuổi. Cậu ấy từng là… ma thuật sư tài ba, chăm chỉ, tỏa sáng, tốt bụng, và… ừ, hoàn toàn trái ngược Ashiya-kun.”

“Thật tuyệt. Nghe như con nhà người ta, nhưng sao cậu nói trong thì quá khứ?”

Fujiwara nhìn tôi và đáp ngắn gọn,

“Chúng tôi không còn như thế nữa.”

Tiếc nhỉ.

“Ồ… Chia buồn.”

“Hmm.”

Fujiwara nhìn lên trời thở dài. Khi tôi nhìn lên, vừa đẹp thấy Ryoka đáp ngay trước mặt bọn tôi, bụi mù mịt.

Tôi vội tắt chức năng chiếc kính, nhưng cơ thể khỏa thân của Ryouka mà tôi thấy trong giây lát cực kỳ rắn chắc, và tôi suýt bị hút vào vẻ đẹp hoang dã như động vật của cô ấy.

Thật nguy hiểm.

Ryouka, nắm trong tay các bộ phận còn lại của quái vật, cười tự mãn.

“Báo cáo!”

Cô ấy thả ra các nguyên liệu quái vật đang giữ trong tay. Lông và đầu lăn lóc trên mặt đất.

Tôi đếm và nhận ra cô ấy đã giết khoảng hơn sáu con.

“Cậu nghĩ sao Ashiya-kun? Tôi làm tốt chứ?”

Rồi Fujiwara đáp, “Đến lượt bọn tôi.”

Fujiwara thả một miếng thịt quái vật trước mặt Ryouka, người đang không nghi ngờ vị trí dẫn trước.

Tôi cũng quăng đống nguyên liệu đang giữ trong tay, và Ryoka đóng băng.

“Bọn tôi mười con. Quay lại mốc khởi đầu.”

Fujiwara tự hào chiến thắng, mặc dù cô ấy giấu sự thật bọn tôi dùng chức năng thấu thị của kính. Tôi thấy hơi tội lỗi, nhưng vẫn hợp lệ bởi dùng vật phẩm ma thuật không bị cấm.

“Ugh, cô giỡn à…”

“Nhìn tận mắt cô còn không tin? Vô dụng. Sao cô không đi khám mắt hay khám thần kinh ngay kẻo muộn?”

Ryouka nghiến răng.

“Chiến thắng vẫn chưa biết rơi vào tay ai đâu…! Tôi sẽ sớm vượt qua cô…!”

Sau đó cô ấy lại chạy trên tòa nhà bỏ hoang.

Quả là cô gái chăm chỉ.

“Hmm… Tiếp tục nào.”

Fujiwara giục tôi.

Truyện Chữ Hay