“Nè, Ashiya-kun. Về ngày mai…”
Khi tôi dọn dẹp sau bữa tối ở bồn rửa, Fujiwara bất ngờ mở miệng.
Tôi quay lại sau khi tắt vòi nước, và chạm mắt cô ấy. Fujiwara đang quấn khăn tắm quanh đầu như khăn xếp.
Má cô ấy đỏ lên, chắc do vừa tắm xong.
“Sao vậy?”
“Tôi chỉ muốn bàn chút với cậu về nhiệm vụ. Được chứ?”
Tôi vừa rửa bát đĩa xong nên gật đầu, và Fujiwara đang thoa loại tinh chất nào đó lên mặt, dừng tay.
Tôi bỏ bát đĩa ướt vào máy sấy, bật máy, và đi về phía Fujiwara.
Tôi ngồi xuống sofa trước chiếc bàn nhỏ.
Tiện nói Fujiwara đang ngồi bệt dưới sàn.
“Ashiya-kun, đây là lần đầu cậu đến Vùng Cấm ngoại trừ trong lớp đúng không?”
“Ừ. Nói thật là tôi thấy sợ. Sao chúng ta không hủy đi nhờ?”
“Đồ ngốc. Chỉ là lớp đầu tiên của Vùng Cấm, nên không cần sợ.”
Vùng Cấm là thuật ngữ chỉ những khu vực đặc biệt bao quanh đường hầm liên chiều gọi là Giao Điểm kết nối với thế giới khác. Chúng được chia thành năm lớp, và lớp càng cao, càng gần Giao Điểm. Cấu trúc của nó dạng vòng hoặc các đường đồng mức. [ENG: Giống bia ngắm với tâm là Giao Điểm, các vòng tròn là các lớp.]
Lớp đầu tiên nằm ở rìa ngoài cùng, và lớp thứ năm nằm ở sâu nhất.
“Tôi không biết các lớp thế nào, nhưng chúng vẫn lổm ngổm thực thể suy nghĩ và quái vật. Nếu tôi cứng như cậu, tôi có thể cố gắng, nhưng tôi chỉ là một nhân loại yếu đuối bình thường.”
“Lớp đầu chỉ có tép riu, nên kể cả ma thuật đáng thương của cậu cũng đủ vượt qua.”
Về cơ bản, có nhiều quái vật lang thang trong vùng cấm. Quái vật có xu hướng mạnh hơn khi vào sâu, và như Fujiwara nói, lớp đầu chỉ được cho là chứa quái bậc thấp.
“Và từng có tuyên bố rõ ràng nếu cậu sở hữu chứng chỉ tạm thời, sẽ đủ sức tới lớp hai, nên đừng phàn nàn hay tránh né. Miễn là cậu còn sống cuộc đời Ma Thuật Sư, cậu không thể tránh khỏi Vùng Cấm.”
“Điều đó đúng, nhưng quá sớm. Chúng ta chỉ có chứng chỉ tạm thời cách đây một tháng. Bình thường là nhiệm vụ hạng F hay E, nhiều lắm là hạng D, đủ cho cậu xảy chân.”
“Cậu làm ơn đừng gộp chung tôi với nhóm học sinh hạng xoàng đó được không? Tôi đủ sức cho nhiệm vụ hạng B hay thậm chí hạng A.”
Cậu thất bại bài kiểm tra triệu hồi, nhưng vẫn quá kiêu ngạo.
Nếu tôi chỉ ra, cô ấy chắc chắn sẽ giận. Nên tôi không nói.
“Và tôi nghe nói con nhỏ Ryoka đó đã hoàn thành nhiệm vụ hạng C. Nghĩa là tôi cũng có thể. Không có việc gì cô ta làm được mà tôi thì không.”
“Đừng xạo. Có nhiều việc Ryouka làm được còn cậu thì không.”
“Haa? Như là?”
“Chẳng hạn làm đàn ông vui mắt với bộ ngực nảy nở, hoặc tính cách cô ấy…”
“Hm?!”
Tôi giơ tay đầu hàng và nói, “Đùa ấy mà!”
“Đó là nói đùa nhưng Fujiwara, cậu có điểm thua thiệt lớn là tôi, nên cậu đừng gấp gáp. Mong cậu hiểu, tôi chỉ kéo cậu chậm lại.”
“Ồ phải, giờ tôi đang mang máy phát thải khí CO2 mang tên Ashiya-kun.”
“Ha-ha. Cậu thật lắm điều.”
“Im đi.”
Dù nói vậy, Fujiwara đặt tay lên trán như nhận thức được đã lỡ mồm.
“Có vẻ sống cùng Ashiya-kun ảnh hưởng xấu đến tôi. Tôi phải cẩn thận.”
“Đừng đổ lỗi người khác. Cái miệng đâm chọc là biểu hiện xấu tính trời cho của cậu.”
“… Dù sao phàn nàn sẽ không thay đổi điều gì, nên tha nó đi.”
Tôi không thể bác bỏ bởi việc lay chuyển Fujiwara như hiện giờ là bất khả thi. Tôi đã sống cùng cô ấy một tháng qua, và đau đớn hiểu ra. Tranh cãi là vô ích.
Tôi luôn là người thua sau cùng. Bực thật.
“Ờ ờ. Đó là toàn bộ những gì tôi phải nói. Cậu sẽ bảo vệ tôi bằng cơ thể thép chứ?”
“Lẽ tự nhiên sử ma bảo vệ cho triệu hồi sư, nhưng khi cậu nói thế, nổi bật lên sự cặn bã.”
Vẻ mặt khinh miệt của cô ấy không chút sát thương nào. Tôi quen rồi.
Fujiwara thở nhẹ một hơi.
“Cậu ít nhất có thể phá hủy điểm kết nối liên chiều chứ?”
“Phụ thuộc vào kích cỡ, nhưng lần này có vẻ nhỏ. Chắc làm được.”
Điểm kết nối liên chiều là nơi kết nối hai thế giới. Nghe bảo ba thế giới trùng lặp tại một điểm là chuyện xấu. Như cái tên mô tả, một khu vực dị thường quanh chúng gọi là Vùng Cấm sẽ được tạo ra, và trong trường hợp xấu nhất, thế giới sẽ sụp đổ.
Hơn nữa, các điểm kết nối có xu hướng thu hút nhiều thế giới hơn, vì vậy chúng càng mất kiểm soát.
Tiện thể, một trong các nhiệm vụ chính của ma thuật sư là phá hủy điểm kết nối liên chiều.
“Lần này tôi sẽ để việc phá hủy điểm kết nối cho cậu, Ashiya-kun.”
“Ồ. Vậy cậu sẽ bảo vệ bọn tôi trên đường, như tôi nghĩ bởi vì cô ấy.”
“Hmm. Tôi tin con nhỏ đó sẽ quậy phá trong nhiệm vụ, và tôi phải xử lý, nên sẽ là sự giúp đỡ lớn nếu cậu ít nhất làm được chuyện đó.”
“Ah…”
“Bất kể cô ta làm gì.”
Fujiwara gắt gỏng nói.
Cả hai người họ cùng kiểu suy nghĩ, nhưng cô ấy quá bận tâm tới Ryouka.
“Xong. Đó là toàn bộ cho ngày mai. Đi sấy tóc đây.”
Fujiwara đứng dậy và đến bồn rửa mặt. Tôi nhanh chóng nghe tiếng o o của máy sấy tóc và tiếng ngân nga nhỏ đằng sau. Tôi không biết cô ấy ngân nga câu gì. Phải chăng là bài hát xuất trận? Tôi thở một hơi và nằm xuống ghế.
Không thể ngăn bản thân thở dài lo lắng.
Đây là nhiệm vụ hạng C đầu tiên của tôi, và giờ thêm Ryouka, chất sẽ phản ứng hóa học tệ nhất với Fujiwara, vào chung nhóm.
Đừng trộn hai thứ đối nghịch với nhau, hoặc là sẽ có hậu quả. Một tương lai có thể đoán trước.
Trời đất… Tôi hy vọng một trong hai nghỉ ốm…
“Đến lúc rồi nhỉ?”
Khi tôi đau khổ một mình, Fujiwara quay lại sau khi sấy tóc xong.
Không chờ tôi đáp, cô ấy bò bằng bốn chân và chèn đĩa DVD vào.
Khi nhìn hông cô ấy chĩa vào tôi qua lớp đồ ngủ, tôi gần như rút Zeus No. 1 ra theo phản xạ.
Nhưng tôi cắn môi dưới và tuyệt vọng viện lý do cố ngăn lại.
(Bình tĩnh, Souta Ashiya. Chúng ta đang nói về hông của Chikage Fujiwara. Thèm muốn thứ đó giống như vứt bỏ niềm tự hào. Giữ cái đầu lạnh… Được rồi ngừng suy nghĩ!)
Tôi đang nghĩ những thứ ngu ngốc khi Fujiwara bận rộn ngay phía trước.
Đáp lại sự khó chịu của tôi là mùi thơm sau khi tắm của cô ấy. Thật không công bằng.
Fujiwara bật điều khiển, và một bộ phim phương Tây chiếu trên màn hình TV lớn. Đó là một bộ phim lãng mạn thành chủ đề nóng gần đây mà cô ấy thuê từ cửa hàng cho thuê.
“Hmm.”
Fujiwara đưa một tay về phía tôi trong lúc dán mắt vào TV, và tôi nắm lấy.
Hơi ấm từ tay cô ấy truyền sang. Bọn tôi đan ngón tay vào nhau để tăng diện tích tiếp xúc nhiều nhất. Ngón tay Fujiwara siết chặt tay tôi.
Cả hai xem phim trong im lặng, không nói một lời.
Trên màn hình, các diễn viên nước ngoài đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống.
Khi bộ phim đã chiếu nửa, Fujiwara thầm nói, “Đẹp quá. Tôi ngưỡng mộ tình yêu như vậy.”
Giọng nói của Fujiwara như mê hoặc, điều mà bình thường tôi sẽ không nghĩ tới.
Tôi biết được sau khi sống chung rằng Fujiwara là fan của các bộ phim lãng mạn và truyện tranh thiếu nữ. Cô ấy quan tâm đến tình cảm hơn đa số người. Tôi không nói không hợp với cô ấy, nhưng vẫn ngạc nhiên.
“Ra vậy. Nếu có thể thoát khỏi khế ước triệu hồi, cậu sẽ được tận hưởng các bộ phim tình cảm như ý muốn.”
“Dừng lại đi, đừng kéo tôi về thực tại. Cách nghĩ của Ashiya-kun thật tệ. Cậu còn không biết nói gì hợp lý vào những lúc như này. Cho nên cậu sẽ không bao giờ có bạn gái.”
“Im đi.”
Hiện giờ hai bọn tôi, một nam một nữ, nắm tay nhau trong lúc xem phim lãng mạn tại nơi ở một mình.
Không cần phải nói thêm.
Không, tôi rất tiếc phải nói, tôi nhận ra đây là tình huống điển hình của các đôi yêu nhau.
Nhưng hãy để tôi nói thẳng. Tôi thề với trời, bọn tôi không tán tỉnh nhau.
Chỉ là truyền ma lực.
Do mạch ma thuật của tôi. Quá yếu. Mạch lỗi như cái vòi đầy lỗ, dùng một lượng ma lực khổng lồ chỉ để duy trì vẻ ngoài bình thường của Fujiwara.
Thế nên tôi phải giảm gánh nặng. Bằng cách nắm tay, Fujiwara sẽ đảm bảo nhận được ma lực tuy nhỏ nhưng không thất thoát, không phụ thuộc vào mạch.
Nhưng khó mà giữ tay cô ấy trong thời gian dài không làm gì.
Nên cuối cùng bọn tôi xem phim trong lúc chuyển ma lực.
Thấy chưa? Không tán tỉnh nhau tẹo nào. Đó là sự thực.
Tự tẩy não là điều quan trọng.
Hai tiếng sau.
Giữ lúc hơi mệt mỏi thì hết phim và phần credit cuối phim bắt đầu phát.
“Haa, hay quá. Khiến tôi cũng muốn yêu.”
“Đồng ý.”
Tôi gật đầu đồng ý Fujiwara đang vui vẻ sau khi xem phim và bắt đầu nói tôi nghe cảm nhận của cô ấy.
Tôi gật gù lắng nghe. Nếu tôi không đưa ra ý kiến đàng hoàng, cô ấy sẽ trong tâm trạng xấu, thứ phiền phức nhất. Tuy tôi quen rồi.
“Này, Fujiwara. Đã đến lúc cậu xem thể loại khác ngoài phim tình cảm.”
Khi trò chuyện đã lắng xuống, tôi đưa ra đề xuất.
Fujiwara hoảng sợ và nhìn tôi dò xét.
“Tôi không để tâm, nhưng tôi không thích phim hành động và kinh dị chút nào. Chúng không vui.”
Vào lúc này nếu tôi đáp, “Thực ra, tôi không còn thích phim lãng mạn như trước!” thường sẽ dẫn đến thánh chiến, nhưng tôi đã giữ vững lập trường. Lời đã nói như bát nước đổ đi, không thể rút lại.
“Đôi khi xem thể loại cậu không hứng thú là chuyện tốt, như ăn đồ ăn vặt. Vả lại một vài phim hành động chứa cảnh lãng mạn. Cậu nên thử xem.”
“Hmm… Ừ. Vậy chọn một cái vào tuần tới.”
Bọn tôi đã quen chuyện này.
Ban đầu, rất khó cho bọn tôi ở cùng nhau và nếu có gì chệch hướng, cả hai sẽ nguyền rủa người còn lại, nhưng giờ nếu có một yêu cầu bọn tôi muốn vượt qua, bọn tôi sẽ đặt vượt qua lên hàng đầu.
Khi tôi nghĩ về thực tế rằng tôi không thể sống vừa ý nếu không được Fujiwara chấp thuận, tôi như muốn đi chết vào nửa đêm. Nhưng tôi không thể làm gì cả.
Ngoài ra, ngay cả Fujiwara đôi khi sẽ lùi bước khi cần thiết.
Và tiện nói, Fujiwara rất đáng sợ khi như thế.
Cuối cùng, đó là tất cả về chuyện sống chung… Tôi đã giác ngộ ra khi còn chưa sống cùng bạn gái. Có lẽ nào tôi đã bỏ qua vài giai đoạn trong cuộc đời?
Tôi muốn khóc quá.