“Tôi sẽ sống cả đời như này sao?”
Đã hơn một tháng từ khi Fujiwara biến thành sử ma của tôi.
Vào buổi tối chúng tôi đang trên đường trở về sau khi hoàn thành một nhiệm vụ.
Sau khi hạ ma thú xuất hiện ở tàn tích ngoại ô thị trấn, Fujiwara và tôi dừng lại ăn bữa tối sớm trong một nhà hàng gia đình bởi cả hai đã đói bụng.
“Liệu… tới khi nào tôi sẽ ngừng đặt câu hỏi về hiện trạng này. Giờ nhận thức được, khiến tôi bị sốc. Tại sao tôi bị cậu ra lệnh khắp nơi làm nhiệm vụ và ăn tối? Tôi bị sao thế?”
Fujiwara đang im lặng cắt gà bỗng nói.
“… Không, nhưng cậu nhắc tới thì tôi cũng mù tịt.”
Tôi đáp, ngừng lại bàn tay đang cuộn mì ống.
Fujiwara nhìn tôi.
“Ashiya-kun, nếu mọi chuyện tiếp tục như này, tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối.”
“Tôi gặp rắc rối sẵn rồi.”
“Ha? Cậu không gặp rắc rối tí nào. Cậu có thể dùng tôi tùy thích. Thì gặp vấn đề gì?”
“Không, tôi nhận cả tỷ lời đe dọa từ bố mẹ cậu, và mấy tay ở Phía Đông thường chế nhạo tôi ở trường như cơm bữa. Tôi muốn sống cuộc đời dễ dàng, nên hy vọng sớm trở lại bình thường.”
“Nếu trở lại như trước… Làm sao tôi có thể lấy lại thời gian đã mất?”
“Tôi không biết. Và nếu không trở lại bình thường thì viễn tưởng kiếm được bạn gái càng xa vời.”
“Bất kể thế nào, tôi không nghĩ Ashiya-kun sẽ có dù chỉ một người bạn gái.”
“Sao cậu nói ra câu kinh khủng đó với vẻ mặt tỉnh bơ? Đồ ác quỷ!”
Fujiwara nuốt miếng thịt gà đã cắt thành từng miếng.
“Ý tôi là… Nếu tiếp tục, chúng ta sẽ đi tới mối quan hệ đó…”
“Cậu điên à?”
Sự lo lắng của cô ấy là vô căn cứ, nên tôi phàn nàn.
Cô ấy dứt khoát lắc đầu.
“Mọi người xung quanh đang nhìn tôi như vậy. Trên thực tế, nếu để yên tình hình hiện tại, chúng ta sẽ không thể thoát xa nhau về mặt vật lý. Và bởi chúng ta là nam và nữ cùng tuổi, tất yếu, cuối cùng sẽ…”
“YAMERO! Làm ơn đừng nói chuyện kinh khủng đó! Bất khả thi!”
“Tôi chấp nhận, nhưng tại sao cậu từ chối tôi nhiều đến vậy? Tôi có tất cả vẻ ngoài, trí thông minh, bối cảnh… Tôi có điều gì khiến cậu khó chịu?”
“Tính cách.”
“Tôi sẽ giết cậu!”
Fujiwara dùng dao đâm tôi với vẻ mặt dửng dưng. Đấy, cái tính cách mà tôi đang nói.
“Bình tĩnh. Con dao dùng cho ăn uống không phải để đâm bạn cùng lớp. Và tôi không cố nói cậu là con oắt trời đánh, tôi chỉ muốn nói tính cách hai ta không hợp nhau. Nếu ở cùng nhau mãi mãi, tôi e là sẽ bị thần kinh trong tương lai gần.”
“Không đời nào tên mặt dày đểu cáng như cậu sẽ thần kinh.”
“Của cậu tất. Vấn đề là cậu làm tôi suy yếu dễ như việc thở. Thế nên tuyệt đối bất khả thi.”
Fujiwara rơi vào im lặng khi tôi chỉ ra.
Cô ấy trừng mắt không đồng ý và ăn gà với mắt ngước lên nhìn.
“Nhưng nếu không làm gì, chúng ta sẽ cãi nhau đến hết đời.”
“Cậu biết gì không? Cảm giác tôi nên đón nhận cậu vì điều đó. Cậu sẽ bị thần kinh nếu phải ở cùng tôi cả đời nhỉ? Ổn thôi, tôi sẽ khiến cơ thể cậu không thể sống thiếu thuốc thần kinh.”
Không có dấu hiệu đùa cợt trong mắt Fujiwara.
“Khoan, khoan đừng tuyệt vọng. Không ai có lợi trong mối quan hệ của chúng ta.”
“Đúng vậy. Nhưng cậu sẽ nhập gia đình dưới vai chú rể và là thành viên của gia tộc Fujiwara. Một khi cậu gia nhập gia tộc pháp sư khủng nhất Nhật Bản, phe nắm quyền kiểm soát chi nhánh Đông Nhật, cậu sẽ làm việc cả ngày tới thổ huyết.”
“Dĩ nhiên, với tư cách lãnh đạo Phía Đông, tôi sẽ gánh vác trên vai trọng trách chống lại Phía Tây, và cũng phải ngăn chặn các đối thủ cạnh tranh ở Phía Đông. Cuối cùng nếu cậu muốn, cương vị chồng tương lai của tôi, cậu sẽ là chủ gia tộc Fujiwara tiếp theo. Cậu sẽ không ngừng tranh đấu sức mạnh trong gia tộc.”
“Áp lực đè nặng mỗi ngày, đến mức khiến cho tranh đấu phe phái trong khuôn viên trường như trò đùa, nhưng tôi sẽ không buông tha cậu. Nhất định không. Không đến khi dạ dày của Ashiya-kun…, hay Sota Fujiwara, loét ra. Tôi sẽ viết nhật ký chi tiết hằng ngày để chắc ăn. Đó là điều duy nhất tôi trông đợi vào tương lai… Fufu… Cùng xuống vực thẳm cùng nhau nào, chồng yêu à… Ufufu… Ahahaha…”
Fujiwara hạ thấp miệng, nhưng mắt không cười.
Thật đáng sợ khi nghe cô ấy nói trần trụi như vậy. Tôi cảm nhận được ác khí mạnh mẽ trào ra trong từng từ cô ấy nói.
Tôi liền phát bệnh vì sự nhiệt tình kiên định làm việc ác của cô ấy.
“Tôi xin lỗi. Thực sự đây là điều không mong muốn. Tôi sẽ chết. Tôi nhất định sẽ chết mất.”
“Nếu cậu không muốn, cậu phải mạnh mẽ đủ để giải thoát tôi. Nếu cậu không thể, tôi sẽ chỉ nhận cậu là chồng. Đừng lo. Kể cả khi cậu khóc lóc trầm cảm, tôi nhất định sẽ mang cậu về nhà bố mẹ và ý tôi là cái đó.”
“… Tôi sẽ để tâm chuyện đó.”
Bất kể tôi sẽ gia nhập gia tộc Fujiwara hay không, tôi biết mình phải làm gì đó trong tình cảnh này. Khá khó để ở bên Fujiwara mọi lúc.
Điều tôi muốn nhất bây giờ là đôi lúc ở một mình.
Tất nhiên, bọn tôi đang tìm cách trở lại bình thường, nhưng… dẫu Fujiwara giỏi tới đâu, cô ấy vẫn chỉ là học sinh. Tôi không biết bọn tôi tìm ra giải pháp kiểu gì khi dân chuyên còn bó tay.
… Tương lai của tôi đầy trắc trở.