Tôi đã mơ.
Giấc mơ về một cô gái tóc đen dài, người sắp bước vào sơ trung, và tôi.
Cô gái trông giống y hệt Fujiwara, nhưng là phiên bản nhỏ hơn của cô ấy hiện tại.
Chúng tôi ở nơi nào đó trong bóng tối, tại trung tâm một vòng ma thuật khổng lồ.
Vòng ma thuật tương đối phức tạp, và tôi không thể hiểu các thành phần bên trong.
Chẳng hiểu sao, tôi biết vòng ma thuật đó là vòng triệu hồi, nhưng chỉ có vậy.
Tôi không viết tại sao mình phấn đấu vẽ ra thứ cao cấp như vậy.
Cô gái giống Fujiwara xem tôi làm việc mà không làm gì cả. Thỉnh thoảng, bọn tôi hình như trao đổi vài lời, nhưng giấc mơ như bộ kịch câm, và tôi không hiểu cô ấy nói gì.
Cuối cùng, tôi hoàn thành vòng ma thuật và mỉm cười với cô gái.
Cô gái trái lại, rất nghiêm túc. Nhưng, ẩn giấu sự phấn khích trong giọng nói.
Tôi kích hoạt vòng ma thuật, và tại đó phát ra ánh sáng chói lói...
“Whoa!”
Vị thần, mang hình dáng một phụ nữ, và…
Tôi thức dậy.
Tôi vội nhìn quanh và nhận ra mình đang trong phòng, ngủ trên sofa như mọi khi.
Trời tối đen như mực. Fujiwara đang nằm ngủ yên lặng trên giường.
“… Ah, ah? Đó là gì…?”
Giấc mơ?
Cảm giác lạ lùng.
Cảm giác giấc mơ chứa gì đó rất quan trọng, nhưng tôi chỉ nhớ được mơ hồ.
Giống như đã quên mất điều quan trọng...
“Hnn… Sao thế…?”
Khi tôi cố khơi gợi kí ức đã quên, Fujiwara rên rỉ và vặn vẹo trên giường.
Rồi cô ấy mở mắt, khuôn mặt cô ấy rối tinh rối mù.
Dường như tôi làm cô ấy thức.
Fujiwara dụi mắt buồn ngủ và lấy điện thoại dưới gối, nheo mắt trước màn hình sáng.
“Fwah… Còn chưa qua nửa đêm.”
“Xin lỗi, tôi làm cậu thức giấc.”
“Hmm… Có chuyện gì à?”
Fujiwara nâng nửa người dậy, tạo dáng vẻ kém thu hút. Không một mẩu dễ thương.
Tôi nhận ra khi cả hai bắt đầu sống chung, con người này không có lấy một giấc ngủ ngon.
“Không có gì, tôi chỉ mơ một giấc mơ lạ lùng và bừng tỉnh.”
“Ha? Gặp ác mộng à?”
“Không biết là giấc mơ hay gì. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi mơ thấy chúng ta còn bé, và làm gì đó cùng nhau…”
“─Ể?”
“Tôi biết. Chúng ta còn không biết nhau trước khi bắt đầu học ở trường, và chỉ là mơ. Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy nó rất cần thiết. Như thể tôi đã quên chuyện gì đó.”
“Này, nói tôi nghe, nói tôi nghe chúng ta làm gì trong giấc mơ?”
Khuôn mặt ủ rũ của Fujiwara thay đổi, và cô ấy tò mò hỏi tôi.
Như cô ấy đã hoàn toàn thức dậy.
“Bộ dạng đó là sao?”
“Nói đi.”
Giọng nói lớn bất thình lình của cô ấy làm tôi sợ hãi.
“Tôi không nhớ chi tiết, nhưng tôi nghĩ chúng ta đang triệu hồi gì đó? Có một vòng ma thuật khổng lồ tại một nơi tối tăm, và cô gái đó trông giống cậu… huh? Fujiwara?”
Fujiwara nhìn tôi với đôi mắt mở lớn.
Phản ứng kiểu gì thế?
Cậu gây kịch tích một cách khó hiểu.
“Souk—” Fujiwara nghẹn lời.
“Vô lý. Vô lý…”
“Tôi lạ lắm à? Chỉ là mơ thôi?”
“Không phải… S-Souta, cậu còn nhớ gì khác…?”
Tôi sửng sốt khi cô ấy bỗng gọi tên tôi.
“Không hề. Tại sao cậu bỗng nhiên gọi tên tôi? Đánh sợ. Cậu vẫn mê ngủ à?”
Fujiwara nhìn xuống đầy thất vọng.
“… Tôi không mê ngủ, mà là cậu? Cậu lãng phí thời gian của tôi vào giờ này và nói một câu chuyện… lạ lùng với tôi”
“Đã bảo tôi xin lỗi.”
“Hmph.”
Fujiwara nằm xuống với futon trùm quá đầu, quay người đi và khẽ nói.
“Ashiya-kun.”
“Hở?”
Sau vài giây ngập ngừng, cô ấy nói thêm, “Nếu… cậu nhớ… giấc mơ vào sáng hôm sau, tôi sẽ nói chuyện với cậu lần nữa.”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu trước lời Fujiwara.
Cô ấy lo lắng điều gì?
“Tôi không quan tâm.”
“Thế thì… ngủ ngon.”
“Hmm. Ngủ ngon.”
Ngay khi tôi kéo chăn che kín đầu, ý thức của tôi chìm trong mơ màng, như thể trúng ma thuật.
♦♦♦♦
“Này, Ashiya-kun.”Khi tôi rời kí túc vào buổi sáng và đi tới tòa nhà học, Fujiwara đi bộ cạnh tôi nói, “Cậu kể tôi nghe về giấc mơ đêm qua được không?”
Tôi mơ hồ nhìn Fujiwara.
Mơ?
“Huh? Giấc mơ? Cậu thấy tôi làm gì đêm qua à?”
Khi tôi hỏi ngược lại, Fujiwara thầm nói, “Tôi biết mà.”
Cô ấy trông hơi buồn.
Tôi không biết nguyên do, nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy khiến trái tim tôi đau nhói.
“Sao thế?”
“Không. Chẳng có gì. Đừng lo.”
Cứ thế, Fujiwara giữ kín miệng.