Sau khi bị dịch chuyển ra khỏi ngôi đền, nhóm Saya trở nên bối rối.
“Huh? Nơi này…”
“Chúng ta đang ở bên ngoài ngôi đền.”
“Vậy là chúng ta đã bị dịch chuyển ra ngoài này à?”
Sau khi nhìn thấy những ngọn cỏ đang mọc um tùm cùng với những thân cây to lớn xung quanh bọn họ, nhóm Saya đưa ra ý kiến như thế vì họ nhận ra nơi này. Nhìn xung quanh, Saya lục lọi ký ức của mình để tìm ra chính xác là họ đang ở nơi nào.
Nếu không nhầm, thì chúng mình đã băng qua khu rừng này vài phút trước khi tiến vào ngôi đền. [note15549]
“Nhìn kìa.”
Karen chỉ tay về phía ngôi đền đang rung lắc, một nửa của ngôi đền đã sập. Kể cả có người còn sống sót trong đó, thì cũng không còn cách nào để thoát ra ngoài cả. Nhìn về phía ngôi đền, Saya cuối cùng cũng nhớ những lời cuối cùng của Yato trước khi họ bị dịch chuyển ra ngoài.
“Tôi sẽ dịch chuyển mọi người ra ngoài trước.”
Cậu ấy vẫn còn bên trong ngôi đền.
“Yato-kun…”
Saya lẩm bẩm với khuôn mặt đau buồn khi cô nhìn về phía ngôi đền đang sụp đổ. Dù cô biết rằng cậu chắc chắn đã có kế hoạch trước khi quyết định sẽ ở lại trong đó, nhưng cô vẫn không ngừng lo lắng cho cậu. Lina chú ý đến tình trạng hiện giờ của Saya rồi cố gắng động viên cô.
“Cậu ấy sẽ ổn thôi.”
“Lina-chan…”
“Tôi không nghĩ rằng trận động đất đó có thể làm khó cậu ta.”
“Đúng vậy.”
“Không đời nào một thanh niên cheat đầy thân như cậu ta lại chết dễ dàng như thế.”
Theo sau Lina là Karen và Sara cũng cố gắng động viên Saya. Cuối cùng thì, cả ba người bọn họ đều tin tưởng Yato. Sau khi nghe những lời động viên của họ, Saya gật đầu đồng ý.
“… Các cậu nói đúng.”
Lo lắng cho cậu ấy vào thời điểm này là điều không cần thiết. Nếu là cậu ấy thì sẽ ổn thôi.
Với niềm tin nhỏ nhoi đó, Saya chờ đợi Yato quay về. Vài phút sau khi họ bị dịch chuyển, ngôi đền đổ nát tới mức không thể giữ được trạng thái ban đầu nhưng Yato vẫn chưa ra ngoài.
Cậu ấy sẽ ổn mà, nhỉ?
Niềm tin mạnh mẽ của Saya đối với sự an toàn của Yato dần dần trở nên phai mờ ngay lúc ngôi đền tiếp tục đổ sập.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, phải không?
Đặt tay lên trước ngực, Saya cảm thấy bất an. Cùng lúc đó, Yato xuất hiện từ một hướng khác.
“Phew, tí nữa thì toi.”
Nhìn thấy Yato đang bước tới nơi họ đang đứng trong khi đang hất cát trên đầu cậu, Saya thốt lên trong niềm vui sướng.
“Yato-kun! Tớ mừng là cậu không sao cả!!”
“Lúc nãy đúng là ‘Ngàn cân treo sợi tóc’.”
Yato đáp lại cô với một nụ cười dịu dàng.
“Rốt cuộc thì cậu đã làm gì ở trong đó hả? Kamiya Yato.”
“Hm? À, chỉ là vài việc vặt thôi.”
Cậu mơ hồ trả lời câu hỏi của Lina, Yato cho Lina xem vật trong tay cậu. Đó là một viên đá quý với kích thước to như nắm đấm, đang phát ra ánh sáng màu tím.
“Cái gì vậy?”
Yato khoe khoang viên đá quý trong tay cậu với đám con gái đang nhìn viên đá quý với ánh mắt thích thú bằng một câu nói ngắn gọn.
“Đây là Meru.”
“Eh? Meru-chan?”
“Chính xác hơn thì đây là hình dạng nguyên thủy của Meru. Nhờ cái này tôi có thể bổ sung cô ấy với ma lực của tôi.”
“Vậy có nghĩa là, Meru-chan hiện đang…”
“Cô ấy đang ở ngay đây.”
Yato dùng tay còn lại lấy điện thoại của cậu từ trong túi ra và cho họ xem Meru đang đứng ở trong màn hình với một nụ cười tươi tắn trên mặt.
“Mọi người ~, tôi mừng là mọi người vẫn ổn, desu!”
“Eh? Ư-ừm.”
Không chỉ mỗi Saya, mà cả ba người còn lại cũng sửng sốt khi thái độ của Meru thay đổi. Từ trước tới nay, cô vẫn là một AI vô cảm. Đôi mắt vô hồn của cô cùng giọng nói vô cảm không còn nữa. Tuy nhiên, hiện giờ cô trông giống như một bé gái bình thường và đáng yêu. Đôi mắt long lanh của cô ấy cho thấy được sự hạnh phúc của cô. Thực tế là chuyện gì đã xảy ra với cô là không cần bàn cãi.
“Này, đây có thật là AI mà chúng ta biết trong ngôi đền không vậy?”
“À thì….”
Có vẻ như cả Yato cũng đang bối rối.
“Theo như cô ấy nói, thì cô sẽ phải ngắt một số chức năng để tiết kiệm lượng ma lực còn lại của Metron, nên đây là hình dạng thật của cô.”
“Thật vậy không?”
Nhưng có thật sự là một người có thể thay đổi nhanh chóng tới vậy hay không?
Bên cạnh Yato và Meru, những người còn lại hiện đang tự hỏi trong đầu mình. Họ đều cảm thấy rằng tính cách của cô ấy đã bị thay đổi dù ngoại hình của cô vẫn còn nguyên vẹn.
“Vì ngôi đền đã sụp đổ, tên Metron đó chắc chắn sẽ nghĩ rằng Meru đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.”
“Cậu không nên nhắc tới tên của hắn ta đâu, desu.”
Khi Yato đang nói lên suy nghĩ của cậu, Meru phồng má lên cho thấy sự bất mãn của cô. Có vẻ như nhắc tới tên của Metron là điều cấm kỵ đối với Meru. Một phản ứng bình thường khi cô ấy bị coi là phản đồ trong khi cố gắng phục vụ tận tình trong suốt nhiều năm liền.
“Chủ nhân của tôi hiện giờ là Yato-sama, desu!”
Meru nhanh chóng thay đổi biểu cảm khó chịu đó bằng một nụ cười rực rỡ khi cô tuyên bố việc Yato là chủ nhân của mình. Trước giận, sau vui. Mọi người đều vui mừng và nở nụ cười ấm áp với Meru vì bây giờ cô đã phấn khởi hơn trước.
“Phải không? Chủ nhân.”
“À, ờ, ừm… phải… ”
Khi Meru hỏi Yato, cậu đáp lại với một câu trả lời mơ hồ. Ánh mắt mà Meru nhìn cậu trông rất say đắm, mặc dù cô đang ở trong màn hình. Khiến cho Yato nhìn sang hướng khác trong xấu hổ. Không phải chỉ mỗi Yato là cảm nhận được cảm xúc trong ánh mắt ấy, mọi người đều có thể thấy rằng ánh mắt đó không phải là ánh mắt đến từ sự khuất phục hay lòng tin tưởng, mà là ánh mắt của một cô gái đang yêu nhìn người mà cô thầm thương trộm nhớ. Những cô gái khác cảm thấy bầu không khí lạ thường giữa Meru và Yato nên Lina chủ động hỏi. [note15550]
“Nee, có vẻ như Meru thích cậu rồi. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vậy?”
Yato cứng đơ người khi nghe thấy câu hỏi của Lina trong khi đang cố nói gì đó, nhưng rồi Meru lại trả lời thay cho cậu.
“À-à thì, uhh….”
“Chủ nhân đã thổ lộ với tôi, desu.”
““““EH!?””””
Câu trả lời ngắn gọn của Meru khiến mặt của Yato tái nhợt, trong khi đám con gái nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ. Trong khi Yato đang cố gắng đảo mắt cậu đi, thì Meru đang che khuôn mặt đỏ ửng và uốn éo cơ thể của mình [note15551] . Có vẻ như Yato không thể bào chữa được nữa.
“Y-Yato-kun…”
“Uwa~…”
“C-cậu…“
“S-sao anh dám…”
“Không, không, đợi đã. Mọi người hiểu lầm rồi. Tôi không nói như thế. Meru chỉ đang hiểu sai vấn đề thôi.”
Yato cố gắng giải thích cho Saya và các cô gái khác trong tuyệt vọng, nhưng những ánh mắt khinh bỉ từ các cô gái vẫn không đổi. Tệ hơn, Meru còn ‘đổ dầu vào lửa’.
“Lúc đó, chủ nhân đã nói là ‘Tôi muốn em trở thành của tôi, Meru.’. Lúc đầu tôi không hiểu ý của chủ nhân, tuy nhiên, từ giờ và mãi về sau, tôi sẽ luôn ghi nhớ những lời đó trong lòng tôi, desu!”
“Yato-kun, cậu thật sự nói như thế à…”
“Biến thái.”
“Sao anh lại làm những điều đó…”
Thật sự thì mình thừa nhận rằng đó là lỗi của mình khi nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.
Yato nhận thức với những điều cậu đã làm. Ai cũng sẽ hiểu lầm nếu có người nói với họ là “Tôi muốn cậu trở thành của tôi” và hiện giờ cậu đang lãnh quả báo trong khi hối hận về điều đó.
“Tôi không có ý đó, moi người thấy đấy…”
“SAO CẬU DÁM!!”
Khi Yato cố gắng thử giải thích lần nữa, thì Lina nổi giận và nắm lấy cổ áo của cậu.
“SAO CẬU DÁM DỤ DỖ MỘT BÉ GÁI NGÂY THƠ NHƯ THẾ HẢ!!” [note15552]
“Đợi, đợi đã. Tôi đã nói rồi mà, đó không phải là ý của tôi!! Ít nhất thì cũng phải nghe tôi nói đã chứ!”
Trong khi Lina túm lấy cổ áo cậu và kéo tới đẩy lui, thì Yato đang cố gắng làm cô bình tĩnh lại.
“Không chỉ thế, desu. Ngài ấy còn làm những chuyện “đó” nữa…”
Meru, người đang che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, tung ra đòn quyết định. Dù cô chỉ lẩm bẩm, nhưng âm lượng điện thoại khiến cho giọng của cô vang đến tai những người ở đó, khiến cho khe nứt hiểu lầm càng mở rộng.
“Những chuyện “đó”?!”
“L-lẽ nào…”
“…Tên khốn kiếp.”
Nghe Meru lẩm bẩm, mặt Saya chuyển đỏ trong khi Karen và Sara đoán được ý của cô là gì.
“Đồ khốn! Cậu không chỉ dụ dỗ cô ấy, mà còn làm những chuyện phạm pháp sao!?”
“Không có! Đồ ngốc! Bộ cô tưởng là tôi dư dả thời gian lắm sao mà làm những chuyện như thế!!? Hơn nữa, làm thế nào mà tôi có thể làm chuyện “đó” với một AI chứ!?”
Như Yato đã nói, cậu không thể tiếp xúc thân thể với AI được, và điều đó quá rõ ràng nếu mọi người nghĩ kĩ một chút. Con người mất đi bình tĩnh khi họ trở nên bối rối, và lúc đó, họ không thể suy nghĩ sáng suốt được nữa.
Ah, mình tự hỏi là sẽ mất bao lâu để giải quyết vấn đề này đây…
Khi Meru và bốn cô gái vẫn đang náo động, Yato ngẩng đầu lên trời và tự hỏi.
Nơi này đang hỗn loạn, nhưng sao bầu trời lại xanh đến thế?
Trước khi Yato kịp trốn thoát khỏi hiện thực, ý thức của cậu trở lại và cậu quay lại với việc làm dịu họ trong truyệt vọng, dù không một ai lắng nghe cậu cả.
───────────────────────────
“….. Và chuyện là thế đấy.”
Sau khi một người bình tâm trở lại, cuối cùng thì tôi cũng có thể giải thích tình hình cho mọi người.
“Vậy ra là thế.”
“Quá sai lệch.”
“Đừng gây ra hiểu lầm như thế nữa.”
“Yeah, anh có thể nói ra từ đầu mà.”
“Cậu đang đùa với tôi đấy à?”
Đã bao nhiêu lần tôi cố nói cho họ sự thật chứ? Chỉ vì họ hiểu lầm về những chi tiết nhỏ nhặt khác mà tôi không thể giải thích mọi thứ ngay từ đầu. Và giờ họ đang nói như thể đó là lỗi của tôi vậy. Dù sao thì tôi cũng đã giải quyết xong vấn đề này, tôi hít một hơi thật sâu, Sara lập tức đổi chủ đề.
“Vậy thì, tôi đi đây.”
Cô ấy không có lý do gì để sống với chúng tôi cả. Tuy nhiên, sẽ thật buồn nếu cô ấy đi.
“Cô phải đi rồi à?”
“À thì, tôi không còn gì để làm nữa và tôi phải báo cáo những chuyện đã diễn ra cho Metron-sama.”
“Nhắc đến Metron mới nhớ, tôi đã nói với hắn về cô rồi.”
Hắn ta có lẽ đang có loại ảo tưởng nào đó mà hắn đã đọc được từ các doujins về cả Sara lẫn Lina. Tôi nghi là hắn sẽ đối xử tệ bạc với Sara nếu cô ấy trở về.
“Thế thì cậu đã nói gì vậy?”
“Cô sẽ biết khi trở về thôi. Hãy đợi đi.”
Sara ném cho tôi ánh mắt nghi ngờ khi tôi lảng tránh câu hỏi của cổ với một nụ cười, dù cuối cùng cô ấy cũng đã bỏ cuộc.
“Ổn thôi. Tôi sẽ tin tưởng cậu.”
Nói xong những điều đó, Sara bước vài bước trước khi cơ thể của cô ấy đột nhiên phát sáng. Khi ánh sáng biến mất, cô ấy đã chuyển đổi sang hình dạng thiên thần.
“Cô được phép dùng «Thiên Thần Hóa» ?”
“Chỉ khi quay về mà thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Sara. Tóc của cổ dài hơn và đôi mắt của cô chuyển sang màu hoàng kim. Dang rộng đôi cánh trong khi đang ở trong tư thế bay, cô ấy quay đầu lại và nói.
“Nghĩ lại mới thấy, Lina.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi rút lại những lời tôi nói. Là lỗi của tôi… khi nói xấu bạn mình.”
Sara nghiêm túc xin lỗi Lina trong khi tỏ ra chút vẻ ngượng ngạo. Giọng cô ấy dần nhỏ lại cho tới khi trở thành lời thì thầm. Có lẽ cô ấy đã cố tìm lúc thích hợp để nói.
“Đừng bận tâm về việc đó. Bảo trọng.”
Lina đáp lại cô với một nụ cười ấm áp. Nhìn thấy nụ cười đó, Sara cười khúc khích và quay sang nhìn tôi. Dường như cô ấy có điều cần nói với tôi trước khi rời đi.
“Cả cậu nữa!”
“Hm, tôi?”
“Tôi đã không thể nói điều này vì nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng cảm ơn vì đã cứu tôi vào lúc đó. Cứ cho rằng tôi nợ cậu một lần đi; chỉ có cách đó mới khiến tôi cảm thấy tốt hơn.”
Có lẽ Sara đang đề cập đến lần tôi cứu cô ấy khỏi cú đấm của con Golem đó. Cái tính cách kiên cường đó của cô ấy đôi khi cũng làm cô trung thực hơn. À thì, trong trường hợp này, tôi sẽ cho cô ấy một câu trả lời thẳng thắn vì cô ấy cũng đã thành thật với tôi.
“Được thôi, một lúc nào đó, tôi sẽ nhờ cô giúp vài việc.”
“Cậu có thể tin tưởng ở tôi.”
Lần này, chắc chắn rằng mình không quên thứ gì khác, Sara dùng đôi cánh sau lưng để bay lên trên bầu trời.
“Hẹn gặp lại.”
“Thượng lộ bình an.”
“Tạm biệt!”
Sara tiếp tục bay cho tới khi biến mất trong vùng trời rộng lớn này, để lại Karen và Saya đang vẫy tay trong khi tiễn cô.
Vậy là cô ấy đã rời khỏi, huh? Giờ thì làm gì đây?
Bây giờ, mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, chúng tôi đi dạo trên bãi cát trắng.
“Vậy giờ chúng ta làm gì đây?”
“Vì hiện giờ ta đang trên đảo, nên cùng nhau bơi nào.”
“Ý kiến hay đấy. Kể từ khi đến đây, tôi vẫn chưa được bơi.”
“Tôi đồng ý.”
“Nếu vậy, tôi biết một nơi tốt, desu.”
Meru bỗng nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn tôi. Thời tiết vẫn còn đẹp và bây giờ vẫn còn quá sớm để đi về dù chúng tôi đã trải qua nhiều rắc rối. Sẽ thật đáng tiếc nếu chúng tôi không hưởng thụ khoảng thời gian còn lại trong ngày. [note15576]
“Vậy thì, đi thôi nào.”
Vì vậy, chúng tôi đi theo sự hướng dẫn của Meru. Hôm nay là một ngày dài, nhưng kì nghỉ hè của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
~//~~//~~//~~//~~//~
[BONUS]: Hiểu lầm
“Tôi trở lại rồi ạ.”
“Chào mừng trở lại, Sara. Ngươi có mệt không? Ngươi có muốn một cốc trà không?”
“K-Không, tôi ổn. Quan trọng hơn, về nhiệm vụ mà ngài giao cho tôi.”
“Không sao, không sao. Đừng nói về những chuyện trong quá khứ nữa. Những chuyện đã qua rồi thì đừng níu kéo nó làm chi. Vui vẻ lên. Không ai trong thế giới này chưa từng phạm lỗi cả.”
“V-Vâng…”
Tại sao ngài ấy lại đối xử tốt với mình như thế này?
“À à, nói về nhiệm vụ, có lẽ ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày. Ngươi xứng đáng được nghỉ ngơi và hồi phục.”
“Đ-Điều đó hơi quá…”
“Không sao đâu! Sức khỏe của ngươi là quan trọng nhất. Ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì với Metron-sama vậy, Kamiya Yato? ⇐ Sara
Mong là cô ấy sẽ lấy lại sức sống của mình trong tương lai. ⇐ Metron