Class Ga Isekai Shoukan Sareta Naka Ore Dake Nokotta n Desu Ga

tôi không có tán tỉnh cô đâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi trả thù, tôi bị dịch chuyển về lại ngôi đền.

“Ah, Yato-kun!”

“Anh đã về.”

Saya và Karen là những người đầu tiên biết đến việc tôi quay về. Họ vặn to volume hơn [note15506] , làm cho Lina và Sara cũng nhận thức được việc tôi trở về, họ đến gần tôi kiểm tra xem tôi có bị thương hay không.

“Cậu có bị thương không?”

“Như thế nào rồi? Cậu đã đánh Metron-sama chưa?”

Điều đầu tiên mà Sara hỏi tôi là về tên Metron đó. Hai người bọn họ đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Đặc biệt là Sara, cô ấy hỏi tôi về điều đó mặc dù nó liên quan đến chủ nhân của cô ấy. Cô ấy nên hỏi một cách thận trọng hơn nữa. Tôi cười toe toét như là câu trả lời cho câu hỏi của họ trong khi cho họ xem bức ảnh Metron đang quỳ gối và cắm mặt xuống đất mà tôi vừa chụp khi nãy.

“Như các cô thấy đấy, tôi đã “chăm sóc” chủ nhân của các cô rất là chu đáo.”

Sara và Lina nhìn vào bức ảnh với một đôi mắt sáng chói, như thể họ nhìn thấy một món ma cụ quý hiếm.

“C-Có lẽ nào….”

“Đợi đã, cái gì thế….”

Họ liên tục nhìn vào bức ảnh trong khi cố gắng không phát ra tiếng cười. Tôi có thể hiểu được cảm giác lúc này của họ. Tôi cũng đã cười như thế khi thấy Metron làm hành động như vậy.

“Kamiya Yato, hãy gửi cho tôi bức ảnh này.”

“Gửi cho tôi nữa.”

“Tất nhiên rồi.”

Cả hai người bọn họ đều nhờ tôi gửi cho họ bức ảnh trong khi họ đang cười khúc khích. Có vẻ như là bức ảnh này đã khiến họ vui hơn nhiều. Tuy nhiên, dù tôi đã đồng ý là sẽ gửi cho họ, nhưng tôi không biết làm cách nào để gửi cho Sara.

“Này Sara. Cô có điện thoại hay một thứ gì đó để tôi gửi bức ảnh này không?”

“Tôi không biết những thứ đó là gì, nhưng tôi nghĩ rằng dùng ma cụ cũng ổn thôi. Cho tôi mượn cái đó nào. ”

Well, nếu cô ấy có thể có được bức ảnh thì cũng ổn thôi. Tôi gửi cho Lina bức ảnh rồi đưa điện thoại của tôi cho Sara, cô ấy lấy một thứ gì đó trông giống camera từ trong túi và dùng nó để chụp bức ảnh trong điện thoại của tôi.

“Được rồi, tôi có được nó rồi. Cảm ơn. Điện thoại của cậu đây.”

“Chuyện nên làm mà.”

Sau khi lấy lại điện thoại, tôi chú ý đến khuôn mặt thoải mái của hai cô gái. Cả hai bọn họ nói với nhau “Tốt quá~” hoặc “Đúng vậy.” [note15507]

Tôi cũng thấy vui thay cho họ. Tôi nghĩ rằng việc chụp tấm ảnh này đúng là việc đúng đắn. Trong khi họ đang vui mừng, thì tôi lại chú ý đến điện thoại của tôi và nói chuyện với Meru.

“Cô cảm thấy thế nào hả, Meru?”

“Thật sự thì khi nghe chủ nhân nói những lời đó, lòng ngực tôi co thắt lại, desu.”

Meru bày tỏ nỗi lòng qua câu nói đó với một vẻ mặt u sầu, nhưng cô ấy nhanh chóng thay đổi tâm trạng với một nụ cười tươi trên môi.

“Nhưng bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi. Tôi chỉ có thể cảm thấy hối hận khoảng thời gian mà tôi phục vụ cho ngài ấy, nhưng ít nhất thì bây giờ tôi cũng cảm thấy khá hơn. Vả lại người đó không còn là chủ nhân của tôi nữa, desu.”

Cô ấy nhanh chóng vượt qua điều đó, tôi cảm thấy rất thán phục. Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ còn đau buồn thêm một khoảng thời gian nữa. Tôi không hề cảm thấy sự ấp úng trong lời nói của cô ấy.

“Vả lại khuôn mặt lúc đó của hắn lúc đó trông rất buồn cười, desu.”

“Tôi biết mà.”

Dù rằng kẻ đã gây tổn thương lớn nhất cho Metron không phải tôi, mà là Meru.

“Cô làm rất tốt khi xóa hết dữ liệu game của hắn đó, cô biết không?”

“Vào lúc đó, tôi chỉ có thể làm hết sức có thể mà thôi, desu.”

Cả hai chúng tôi cười khúc khích khi nhớ lại khuôn mặt tuyệt vọng lúc đó của Metron. Tôi cảm thấy rằng mình rất hợp với Meru.

Khi tôi nghĩ về điều đó, Meru thở dài. Căn cứ vào biểu cảm của cô ấy bây giờ, có lẽ là cô ấy đã quên một thứ gì đó.

“Tôi quên nói với cậu một điều, desu.”

“Hmm, chuyện gì thế?”

“Nơi này…”

“Có chuyện gì với nơi này à?”

“Nó sẽ nhanh chóng bị sụp đổ.”

Sau khi cô ấy nói xong điều đó, ngôi đền bắt đầu rung lắc dữ dội.

“Kya!!!”

“C-Chuyện gì thế?”

“Động đất ư?”

“T-Tại sao chứ?”

Saya và những người khác tỏ ra bất ngờ khi cơn động đất diễn ra đột ngột và họ mất thăng bằng. Cơn động đất có vẻ như không yếu đi và vẫn tiếp tục diễn ra, kết quả là trần nhà đổ sập xuống. Những tảng đá nhỏ rơi xuống nơi chúng tôi đang đứng.

Có chuyện gì với cơn chấn động này vậy?

Khi tôi đang nghĩ về điều đó, thì Meru nhanh chóng phản ứng lại và kể cho bọn họ chuyện gì đang diễn ra.

“Mọi người ơi, nơi này chuẩn bị sụp đổ rồi, desu.”

““““Sụp đổ ư? Tại sao vậy?””””

“Nơi này được thiết kế sẽ sụp đổ khi lượng ma pháp có trong nó cạn kiệt.”

Có chuyện gì với cái thiết lập đó vậy?! Tại sao người nào đó lại muốn thêm những thứ rắc rối vào một ngôi đền cổ? Nó thật sự quá rắc rối! Tôi cảm thấy hối hận khi chưa hành hắn ra bã vì nhưng sự cố mà hắn đã gây cho tôi cho tới cả lúc cuối như thế này. Có vẻ như cả Sara cũng không biết được chuyện này.

“Đợi đã! Thế thì tại sao ngài ấy lại đưa tôi đến nơi này nếu ngài ấy biết rằng nơi này sẽ sụp đổ khi cạn kiệt ma pháp chứ?”

“Có thể là hắn ta đã quên về điều này. Thật sự thì làm việc dưới trướng một người vô dụng như ngài ấy là một điều ngu ngốc tốn cả thời gian lẫn công sức.”

“THẰNG NHÓC KHỐN KIẾP ĐÓ!!!”

Khi nhận ra rằng mình đã được gửi đến một nơi xa xôi vì một lí do ngớ ngẩn, Sara chửi rủa Metron với âm giọng lớn nhất có thể và một biểu cảm giận dữ. Tôi không thể tưởng tượng ra được sự phẫn nộ của cô ấy sau khi biết được rằng cô phải đi đến một nơi xa xôi mà không có mục đích hay lí do nào, và cô ấy còn phải đi qua một đống quái vật xúc tu với bẫy. Tôi sẽ không trách mắng cô ấy nếu cô ngắt lời ở đây. Nhưng không may là chúng tôi không dư dả thời gian để nghe cô ấy chửi rủa chủ nhân của mình là “Thằng nhóc phá hoại”.

“Được rồi, mọi người nắm lấy tay nhau. Tôi sẽ dịch chuyển ra bên ngoài.”

Tôi đưa tay ra phía trước, tay của bốn người bọn họ nắm lấy tay của tôi mà không ngần ngại. Tôi muốn phàn nàn với Sara là cô ấy đang bóp chặt lấy tay tối, nhưng bây giờ tôi chả quan tâm về điều đó. Khi tôi đã chắc chắn là mọi người đã nắm lấy tay của tôi, khi tôi chuẩn bị kích hoạt «Dịch chuyển» thì Saya hét lên.

“Đợi đã! Chúng ta nên làm gì với Meru-chan đây?”

Nhắc đến tôi mới để ý, cô ấy chỉ là một AI bình thường, nên nếu chúng tôi để cô ấy ở lại cái đền thờ chuẩn bị sụp đổ này thì nó cũng chính là số phận của cô. Khi Saya vừa nói xong, cả đám chúng tôi quay lại nhìn Meru, người đang nở một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt.

“Khi nơi này sụp đổ cũng chính là lúc mà tôi biến mất, desu.”

Mặc dù điều cô ấy nói là điều hiển nhiên, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy rất sốc khi nghe những lời đó. Meru sống được là nhờ lượng Ma Pháp mà Metron cung cấp cho cô ấy, nhưng bây giờ lượng Ma Pháp ấy đang dần cạn kiệt.

“Tôi được tạo ra do chủ nhân cũ, tôi không còn nối tiếc nữa vì bây giờ tôi không còn làm việc dưới trướng của chủ nhân cũ nữa, desu.”

Ngay khi vừa nói xong, khuôn mặt của Meru dần chuyển sang nét buồn bã. Có vẻ như cô ấy không còn nhiều thời gian nữa. Hình ảnh của cô ấy ngày càng mờ phản ánh cho việc mình đang dần biến mất.

“Vì vậy nên tôi cầu xin mọi người, hãy ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, desu.”

Meru nói với chúng tôi cùng một khuôn mặt nghiêm túc như thể rằng đây là điều ước cuối cùng của cô ấy trước khi chết. Saya và những người khác không biết nói gì và trở nên im lặng. Bầu không khí quanh chúng tôi đang trở nên nặng nề hơn. Tay của họ vẫn tiếp tục run. Một cảm giác khó chịu chạm đến tôi. Dù biết rằng nơi này sẽ sụp đổ và cô ấy cũng sẽ biến mất, Meru vẫn tươi cười thật tươi; có lẽ cô ấy đã quyết định như thế trước khi chúng tôi kịp nắm bắt tình hình.

Cô ấy có thật sự thấy ổn với cái kết như thế này không? Lúc đó cô ấy đã làm rõ mối quan hệ của mình với tên Metron kia. Có thật sự là cô ấy cảm thấy hạnh phục với điều đó? Có thật sự rằng chỉ cần báo thù được Metron là cô ấy đã toại nguyện và chấp nhận số phận của mình?

Những ý nghĩ đó bay xẹt qua đầu tôi trong chốc lát.

Tôi đoán là không.

Tôi lắc đầu để gạt bỏ những cái ý nghĩ và những nỗi lo âu đó với một tiếng thì thầm. Tôi sẽ không thể làm gì được nữa nếu cứ tiếp tục nghĩ về những vấn đề vớ vẩn đó. Điều duy nhất tôi cần phải làm đó chính là hành động theo cách mà mình thích. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Sau một khoảng thời gian im lặng, tôi là người đầu tiên lên tiếng.

“Mọi người cho tôi xin lỗi nhưng tôi sẽ gửi mọi người thoát tra trước.”

Thế là tôi dịch chuyển nhóm của Saya đi trước khi họ kịp lên tiếng phản đối quyết định của tôi. Bây giờ trong ngôi đền chỉ còn mỗi tôi và cô nàng AI Meru đang “bay màu” kia.

“Tại sao cậu không thoát ra ngoài với mọi người, desu?”

Meru hỏi tôi trong khi tôi đang cố kéo dài thời gian còn lại của cô ấy. Khuôn mặt bang khuâng của cô ấy chắc chắn đang hối thúc tôi bỏ cô ở đây và rời khỏi, nhưng tôi trả lời với tong giọng như thường.

“Tôi vẫn còn một số chuyện cần làm với cô.”

“Và nó có thể là gì?”

Meru nghiêng đầu, và không hiểu cái gợi ý mà tôi đưa ra. Cô ấy là một AI thông minh và nhanh nhẹn. Làm thế quái nào mà tôi lại để một AI tuyệt vời như thế này biến mất ở trong một nơi lố bịch như thế này? Có lẽ tôi nên ban cho cô ấy một lí do sống khác. Meru vẫn đang nhìn tôi với một khuôn mặt bối rối, tôi chuyển từ thái độ bình thường sang thái độ nghiêm túc và tôi nói cho Meru về ý định của tôi trong khi thu hút sự chú ý của cô ấy với cái nhìn tha thiết.

“Anh muốn em thành của anh, Meru.” [note15508]

~//~~//~~//~~//~~//~

[BONUS] : Có phải Saya và các cô gái khác quá cố chấp?

“Vì vậy nên mọi người xin hãy rồi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, desu.”

“Không đời nào!? Meru-chan!”

“Meru!”

“Meru!!”

“Meru!!!”

“Làm ơn đừng quan tâm đến tôi và hãy tiếp tục sống.”

“Meru-chan!”

“Đừng, làm, ơn, đi đi,….”

“Meru!”

“Nhanh lê──”

“Rời khỏi nơi n──”

“Meru!!”

“Đi ra──”

“Làm ơn hãy để tôi nghỉ ngơi và đi ngay đi!”

“Ah, trần nhà đang sập kìa.”

DOOOOOOM!!!

Truyện Chữ Hay