Một vụ nổ vang lên từ đằng xa. Và thủ phạm gây ra vụ nổ không ai khác chính là Sukara.
“Hên thật……”
Sau khi chắc chắn rằng Lina, đang thực hiện tư thế chính tọa (seiza), vẫn bình an vô sự, tôi quay nhìn về đằng xa. Vụ nổ xảy ra tại nơi tôi và Sukara vừa mới chiến đấu vài phút trước. Nơi tôi đang đứng được bao phủ bởi những bụi cỏ um tùm cùng với những cây đại thụ che mất bầu trời khiến ánh sáng khó mà lọt qua. Có lẽ là vì tôi dịch chuyển ngay lập tức, nên nơi này không có quá xa, nhưng mọi chuyện trông có vẻ vẫn ổn. Tôi nghĩ rằng mĩnh sẽ có thêm chút thời gian trước khi Sukara tìm đến.
Khi tôi thở phào vì đã thoát đòn chí mạng của cô ta, Lina cuối cùng cũng nhận ra nơi chúng tôi đang đứng ở một nơi hoàn toàn khác.
“Hửm!? Chúng ta ở đâu vậy…?”
“Phụ cận dãy núi. Tôi dịch chuyển cả hai chúng ta tới đây.”
Tôi kể sơ sơ lại tình hình cho Lina, người vẫn đang không ngừng dòm ngó chung quanh. Cô ta ngay lập tức nắm bắt được tình hình ngay và bình tĩnh lại. Tôi dang tay ra đưa đến hướng của cổ.
“Cô có bị thương không?”
“Ừm, tôi vẫn ổn.”
Lina nắm lấy tay tôi và dùng nó như điểm tựa để đứng lên. Giờ thì chúng tôi đã tương đối an toàn rồi, tôi cuối cùng thì cũng có thể nghĩ lại khoảnh khắc Sukara dùng kĩ năng. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình cận kề với cái chết như vậy. Nghĩ lại thôi cũng đủ khiến người tôi nổi hết cả da gà. Kĩ năng đó không thể xem thường được. Lina nhận thấy tôi vẫn đang xoa xoa cánh tay run rẩy, xin lỗi tôi.
“Tôi xin lỗi. Nếu tôi có thể cản ngài ấy lại sớm hơn thì…”
Đoạn, cô lại cúi đầu nhìn đất với vẻ mặt bí xị. Ờm, cũng không phải lỗi của cổ nữa. Cô ấy có lẽ đang cảm thấy có lỗi vì không ngăn Sukara dùng kĩ năng. Tôi lựa lời đáp lại. Cô ấy chẳng cần phải cảm thấy có trách nhiệm với những việc xảy ra. Tôi không hiểu tại sao cô ta lại có lỗi như thể cô ta là người đứng giây dây sau bức màn.
“Nó không phải là lỗi của cô. Cho tôi xin lỗi vì không đánh bại cô ta.”
“Không, đó không phải lỗi của cậu. Dù sao thì ngay từ đầu, cậu cũng chẳng có khả năng đánh thắng ngài ấy.”
Lina nói như thể cô ta biết khả năng tôi chiến thắng vậy, mà tôi cũng chẳng biết phản biện lại làm sao cả. Sukara quá mạnh so với tôi. Có giới hạn về việc chế ngự cô ta với tất cả các kĩ năng của tôi. Lina không cản tôi lúc đầu vì cô ta có niềm tin mỏng manh rằng tôi sẽ thắng.
“Cơ mà, cô ta vừa dùng chiêu gì thế?”
Tôi hỏi Lina về kĩ năng Sukara vừa tung ra, mong rằng cô ta có thể giải thích cho tôi.
“Đó là kĩ năng «Cảm Tình Diệt Phá» [note20634] . Nó phụ thuộc cường độ cảm xúc của ngài ấy để tăng sức hủy diệt của vụ nổ. Ngài ấy càng hăng, cả phạm vi lẫn sức công phá của vụ nổ cũng tăng theo. Hơn nữa, khả năng kháng ma pháp lẫn lực phòng thủ đối với nó cũng chẳng khác gì muối bỏ biển. Kĩ năng đó là phiên bản thu nhỏ của sự hủy diệt thực sự.”
“Kĩ năng gì mà ảo quá vậy…”
Hồi tưởng lại cô ta tung ra chiêu đó, cơ thể tôi không khỏi run lên. Nếu tôi cố cứng chọi cứng thì có lẽ tôi đã đi ngắm gà khỏa thân rồi.
“Thế chả khác nào bật hack…”
“Thế giờ cậu định làm gì? Tôi có thể gọi chi viện từ trên Thiên Đường xuống đây hỗ trợ cậu.”
Tôi cân nhắc lời đề nghị của Lina trong giây lát, nhưng tôi vẫn chọn phương án từ chối.
“Không. Kể cả cô có gọi thì nơi này cũng sẽ bị san thành bình địa trước khi viện binh tới thôi.”
Tôi có thể nghe thấy Sukara la hét từ phía dãy núi. Cứ đà này thì cô ta có thể đánh tới thành phố mất.
“Thế cậu định làm gì?”
Lina hỏi xem nếu tôi không nhờ trợ giúp thì tôi sẽ làm gì. Sắc mặt tôi trở nên nghiêm túc lại, tôi trả lời cô ấy.
“Tôi sẽ hạ gục cô ta.”
“H-Hạ gục ngài ấy!?”
Lina vô thức hét lên sau khi nghe tôi nói.
“Cậu chưa nhìn thấy sức mạnh kinh khủng của ngài ấy à!?”
Cô ta vừa nói vừa nhích lại gần tôi, giọng của cô ta còn to hơn khi nãy.
“Đúng thật là cấp độ của cô ta cao hơn tôi rất nhiều. Kể cả «Cảm Tình Diệt Phá» cũng không phải thứ mà tôi có thể đối phó. Nếu tôi trực tiếp cứng đối cứng với cô ta, tôi sẽ chẳng bao giờ thắng cả.”
“Thế thì tại sao?”
“Bởi vì tôi không muốn thua trận. Tôi không thích cảm giác thua cuộc tí nào cả.”
Nghe thấy lí do muốn tiếp tục trận chiến có phần trẻ con của tôi, Lina trở nên cạn lời. Thường thì cô ta sẽ không chỉ vì lí do như thế mà ngừng cằn nhằn, nhưng giờ đây, một ngọn lửa phẫn nộ bùng lên cùng với sự kiện trì trong tôi.
Sukara cho tôi hành ngập mồm. Không lí nào mà tôi tha cho cô ta mà không trả thù cả. Lina đoán được cảm xúc của tôi, cúi đầy xuống và từ bỏ thuyết phục tôi.
“Nhưng cậu định hạ gục ngài ấy như thế nào? Nếu cậu vẫn lao vào đấu, thì cậu không thắng nổi đâu.”
“Tôi đã suy xét qua khả năng đó rồi.”
Cô ta tò mò hỏi kế hoạch của tôi.
“Thế kế hoạch của cậu là gì?”
“Kế hoạch này phụ thuộc vào kĩ năng.”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Lina nghiêng đầu, một tiếng kêu bối rối phát ra từ miệng cô. Một kế hoạch dựa vào kĩ năng được Thần ban cho. Hay nói cách khác, tôi sẽ tạo ra một kĩ năng giúp tôi có thể đánh bại Sukara nhờ «Ma Pháp Sáng Tạo». Kế hoạch này nghe có vẻ bất khả thi, nhưng giờ tôi chỉ có thể nghĩ ra nó mà thôi. Ma pháp của tôi sẽ bị ngốn đi một lượng lớn sau khi dùng «Ma Pháp Sáng Tạo», nên tôi không dùng nó trong giữa trận chiến. Tệ lắm thì tôi sẽ mượn nhờ một ít ma lực của Lina. Dù cô ấy có lẽ sẽ từ chối. Tôi chấp hai lòng bàn tay lại với nhau như thể đang cầu nguyện và dùng «Ma Pháp Sáng Tạo».
“Nào, cho thứ gì hữu dụng đi.”
Tôi nhắm mắt lại và thầm ước nó sẽ cho tôi kĩ năng mà tôi mong muốn.
Tôi muốn kĩ năng có thể hạ Sukara!!
Đáp lại lời ước của tôi, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu tôi.
“Bạn nhận được kĩ năng «Ma Pháp Áp Lực».”
“Kĩ năng «Ma Pháp Sáng Tạo» đã thăng cấp thành «Ma Pháp Sáng Tạo (Hạn Chế)».”
“Eh…?”
Tuy nhiên, lần này, lời thông báo khác với những gì tôi mong đợi. Cùng lúc đó, một cơn đau đầu khó thể tả ọc lên não tôi.
Tôi dùng cả hai tay ôm đầu, cơ thể quặn quại trong đau đớn. Tôi nhớ nỗi đau này. Lần cuối tôi chịu đựng nó là lúc tôi dùng hết ma lực và lâm vào hôn mê. Tôi chỉ nhớ rằng mình dịch chuyển nhiều lần trong lúc đánh với Sukara. Và mới đây, tôi đã ước có được một kĩ năng có thể đánh bại cổ. Đáng lẽ tôi nên dự đoán rằng ma lực bản thân sẽ cạn kiệt. Lina trở nên bối rối khi thấy tôi đột nhiên ôm đầu và hét lên trong đau đớn.
“Ch-Chuyện gì vậy?! Đầu cậu bị thương à?!”
Để trấn an cô ấy, tôi dồn hết sức lực còn lại để nói với cổ rằng tôi sắp ngất.
“Lina, tôi sắp… ngất rồi… nên… tôi trông cậy… vào cô nhé…”
Cố gắng nói ra hết những gì tôi muốn truyền đạt cho cô ấy, cơ thể tôi ngã bịch xuống đất và ý thức tôi dần trở nên mờ nhạt.
“N-Này!? Cố gắng lên!!”
Tôi cảm thấy cơ thể mình được Lina đỡ được trước khi ngã xuống, nhưng lúc đó, tôi đã mất đi ý thức.
~~//~~//~~//~~//~~//~~
[Bonus: Ma Pháp Sáng Tạo]
“Không phải kĩ năng «Ma Pháp Sáng Tạo» của cậu quá tiện ích hay sao?” ← Lina
“Sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy?”
“Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu về nó một khoảng thời gian rồi, cậu có thể bất kì thứ gì cậu muốn nhờ kĩ năng đó mà.”
“Ờm, không phải thứ gì cũng được đâu.”
“Không, tất cả mọi thứ ấy chứ! Ý của tôi là, cậu còn có thể xóa đi sự hiện diện của người khác mà, phải không? Cậu có thể tạo ra ma pháp khiến mọi thứ đều thuận theo ý cậu.”
“Này, nghe này. Nếu là thế thì hãy nghĩ kĩ nữa đi.”
“Nghĩ về gì?”
“Lúc đó, nó không còn là ma pháp nữa!”