Class Ga Isekai Shoukan Sareta Naka Ore Dake Nokotta n Desu Ga

thì ra kĩ năng cheat đến vô lí là thế này

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tứ Độc Thần -> Tứ Đại Linh Thần

────

“Giờ thì, chiến nào!”

Sukara cố chơi kế kích tướng với tôi, cô ta trông tràn đầy tự tin. Dù thế, tôi sẽ không bị lừa bởi cái kế cũ rích đó đâu. Thay vào đó, tôi vẫn đứng nguyên vị trí ban đầu và bình tĩnh dùng kĩ năng «Thẩm Định» lên người cổ, nhưng vì vài lí do nào đó, tôi chẳng thể nhìn thấy chỉ số của cô ta dù đã dùng kĩ năng đó.

Chuyện gì đang xảy ra? Sao mình không thể thẩm định cổ?

Dù thế tôi vẫn cố giữ bình tĩnh trong khi cố gắng che giấu sự ngạc nhiên trong lòng, Sukara đưa cho tôi lời cảnh cáo. Hình như cô ta đã nhận ra tôi đang cố thẩm định cô ta.

“Ta biết ngươi đang cố thẩm định chỉ số của ta. Ngươi chỉ đang làm phí thời gian của mình mà thôi, kĩ năng đó không có tác dụng với những vị Thần đâu.”

“Gì vậy…”

Thôi mà, bất công quá vậy…

Không phải là tôi chưa đoán rằng cô ta sẽ nói thế, những một trong những kĩ năng hữu dụng nhất bỗng nhiên trở nên vô dụng trước Sukara khiến tôi chỉ biết cười khổ. Tôi đang định xóa kĩ năng của cổ sau khi thẩm định, nhưng có vẻ là mọi chuyện chẳng diễn ra như tôi muốn. Lựa chọn còn lại của tôi hiện giờ là đánh trực diện với cổ. Ngay khi tôi đưa ra quyết định, Sukara đã xuất chiêu trước.

“Nếu nhà ngươi không ra tay, thế thì để ta vậy!”

Cô ta phóng thẳng về phía tôi. Tôi chưa từng rời mắt khỏi cô ta một phút giây nào; hay nói đúng hơn thì, tôi còn chưa từng nháy mắt khi quan sát cổ; tôi luôn phải chắc rằng mình không mất dấu cô ta và luôn khiến cô ta trong phạm vi quan sát của mình. Nhưng dù thế, Sukara xuất hiện ngay trước mặt tôi trước khi tôi kịp nhận ra.

“AHH!?”

Cô ta nhanh quá! Hay có lẽ nào cô ta đã dùng ma thuật dịch chuyển?!

Không thể phản ứng được với việc Sukara đang rút ngắn khoảng cách lại, tôi cứng người đứng im tại chỗ. Vài giây sau, nắm đấm của cổ sắp sửa đánh vào bụng tôi.

“Doraa!!”

Hét lên một tiếng không phù hợp với vẻ đẹp thùy mị của cổ, nắm đấm của Sukara đánh trực tiếp vào vùng bụng của tôi; lực đấm thật mạnh. Tôi có thể cảm thấy xương trong người kêu răng rắc từ áp lực của nắm đấm. Cảm giác đau đớn dữ dội mà tôi chưa từng trải nghiệm qua trong đời chạy sọc lên não tôi, khiến tôi rên lên trong đau đớn trước khi bị đánh bật ra xa. Tôi chưa từng đoán rằng cô ta sẽ dùng ma thuật dịch chuyển. Tôi dùng «Phong hệ Ma Pháp» để giảm tốc độ và chật vật giữ vững thăng bằng. Đưa tay áp lên vùng bụng, tôi không thể nào nén được nỗi đau này.

Không ổn rồi; mình nghĩ rằng xương mình đã bị vỡ khi nhận cú đấm đó rồi.

Trong khi đang áp tay lên bụng, tôi cố gắng tìm ra vị trí của Sukara và đúng như tôi dự tính, cô ta đã xuất ra chiêu thứ hai và đang đứng trước mặt tôi.

“Ahahahahaha!!”

Trong khi cười và hét lên như một kẻ điên, cô ta phóng tới nện thêm một đòn trực diện vào người tôi. Tôi không nghĩ rằng mình có thể chịu nổi phát thứ hai, nên tôi dùng ma thuật dịch chuyển để thoát khỏi nơi đó để mà tránh khỏi đòn đấm của cổ.

“Oh?”

Né được một đấm của cổ, Sukara không hề giấu đi sự ngạc nhiên trên gương mặt. Tôi cần phải làm gì đó về tình trạng bất lợi hiện giờ. Tôi xông thẳng tới sau lưng Sukara và chuẩn bị trả lại một quyền.

“Tật Phong Quyền!”

Gió xung quanh tạo thành hình nắm đấm bay thẳng đến đầu Sukara, nhưng ngay giây phút cuối cùng, nó chẳng thể chạm vào cổ. Cô ta hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh nó như thể dự đoán được ngay từ đầu vậy. Lúc đầu thì tôi không thể tin rằng cô ta có thể né được cú đó, nhưng ngay sau đó, tôi bắt đầu nghĩ giải pháp khác vì tôi không còn thì giờ để mà kinh ngạc. Sukara lại phóng thẳng đến người tôi đến sau khi tránh được đòn tấn công của tôi rồi đá vào phần bụng của tôi.

“Chậm quá đấy!”

“Khố-!”

Sukara hưng phấn hét lên sau khi đá vào phần bụng của tôi. May là tôi đang né nên tôi chỉ nhận một nửa sát thương và thành công dịch chuyển đến được nơi khác. Dù chỉ là một nửa nhưng mà nó vẫn đau khủng khiếp khiến vài chiếc xương sườn của tôi gãy ngay khi ăn cú đấm lúc đầu. Tôi tự niệm ma thuật trị thương lên người trong khi cố ổn định lại hô hấp rối loạn của bản thân. Khi tôi nhìn sang Sukara, cô ta trông có vẻ như rất hài lòng với trận đấu này.

“Nhà ngươi mạnh thật đấy. Việc ngươi vẫn ổn ngay khi trực tiếp ăn một đòn từ ta phải nói là một phép màu đấy.”

“Thật ra thì tôi chẳng ổn chút nào đâu.”

Ăn phải cú đó đã khiến xương tôi gãy rồi đây này. Tôi hơi giận dữ đáp lại lời bình luận hài lòng của Sukara. Thì ra đây là sức mạnh của một vị Linh Thần à, một vị Thần siêu mạnh chỉ xếp sau Thánh Vương. Mọi thứ trông chẳng tốt đẹp gì với tôi cả. Mồ hôi chảy dọc theo lưng tôi khi tôi tưởng tượng về hàng loạt những skill mà Sukara vẫn đang che giấu.

Rốt cuộc thì phải làm gì để thắng đây…?

Khi tôi đang vận chất xám, đưa ra hàng loạt kế hoạch cũng như các đường đi nước bước, thì Sukara vẫn tỏ ra nét hài lòng trên khuôn mặt.

“Dẫu vậy, nhà ngươi vẫn dùng skill dịch chuyển, tiếc thật.”

“Cô cũng dùng nó rồi còn gì!”

Khi tôi bực mình đáp lại, Sukara nghiêng đầu như thể cô ta chẳng hiểu tôi vừa nói gì cả.

“Ngươi nói gì thế? Ta đâu có dịch chuyển đâu.”

“…Ể?”

Tôi không thể giữ bình tĩnh khi nghe những lời cổ nói. Não tôi ngay lập tức ngưng hoạt động.

“Thế, trước đó… nó không phải dịch chuyển à?”

“Đương nhiên là không phải rồi. Ta chỉ di chuyển như thường thôi.”

Tôi trở nên á khẩu vì sự thật đau lòng này. Sự thật này quá sự đả kích với tôi. Từ trước tới giờ tôi thăng cấp vì rất nhiều yếu tố và sự kiện. Đó là lí do tại sao tôi có phần tự tin rằng bản thân sẽ không thua Sukara. Tuy nhiên, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp ai đó di chuyển nhanh đến nỗi mắt tôi không thể theo kịp.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, Sukara nâng tay lên và một điểm sáng nhỏ hiện lên. Từ điểm sáng đó, một thanh cự kiếm dần hiện ra. Tổng thể chiều dài của nó ngang ngửa với thân người của cổ và cô ta nhẹ nhàng quơ nó bằng một tay trong khi khóe miệng nhếch lên.

“Ta sẽ nâng độ khó lên thêm một chút.”

Cô có đùa không thế…?

Tôi đã sắp bại trận rồi và giờ cô còn tăng độ khó lên. Tôi chẳng thể quyết định của cổ vì cổ là người nắm giữ thế thượng phong. Liếc mắt nhìn sang thanh kiếm cô ta đang cầm trên tay, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng.

“Được rồi. Đến đây! Thử xem cô có làm tôi bị thương được hay không.”

“Để đó rồi xem!”

Sau khi bị khiêu khích, Sukara nâng thanh cự kiếm qua đầu và lao thẳng đến người tôi. Có lẽ là vì mắt tôi đã quen với cử động của cổ, hoặc là vì thanh kiếm đó đã giảm tốc độ của cổ lại, tôi có thể thấy cổ chạy tới, dù chỉ là một chút.

“Hyaa!”

Cô ta lại hét lên như mấy đứa trong trại. Cái vẻ ngoài đó của cổ chẳng phù hợp tiếng hét của cổ. Sukara lập tức vung kiếm về phía tôi trong khi tôi chật vật dịch chuyển né hết bọn chúng. Cô ta còn chẳng cho tôi cơ hội để phản công. Tôi chật vật né những cú vung kiếm của cổ. Trong khi đang đợi thời cơ thích hợp, tôi luôn né đòn. Vẫn chưa đến lúc, tôi cần phải đợi thêm.

“Này, này! Nhà ngươi chỉ biết mỗi tránh né thôi à?!”

Tôi nghe thấy lời chế giễu của Sukara, tôi chả rảnh hơi mà quan tâm tới nó. Tôi vẫn tiếp tục dịch chuyển để tránh trong khi đợi thời cơ thích hợp. Ma lực của tôi cạn dần theo mỗi lần tôi dịch chuyển, nhưng tôi cũng bất lực chả biết làm gì. Và rồi, cuối cùng thì thời cơ mà tôi chờ cũng đã đến.

Ngay bây giờ!

Ngay khoảnh khắc cổ vung kiếm về phía tôi. Lần này, tôi không dịch chuyển và thay vào đó, chờ cô ta vung kiếm xuống.

“Nhận lấy này!!”

Sukara nghĩ rằng lần này tôi không thể tránh được, vận hết lực chém xuống. Tôi không hề do dự mà đứng yên tại chổ và hét lên những từ chiến thắng trong khi tôi và Sukara bốn mắt nhìn nhau.

“Biến mất!!”

Ngay lúc tôi hô lên, thanh kiếm trên tay cổ lập tức biến mất. Nhờ nó, tôi đã tạo ra cơ hội cho bản thân bằng cách khiến Sukara mất thăng bằng vì thanh kiếm bỗng nhiên biến mất. Tôi vung hai tay đến thẳng bụng cô ta mạnh nhất có thể.

“Trói Buộc.”

Một vòng ma pháp hiện trên phần bụng Sukara khiến cơ thể cô ta bỗng nhiên cứng đờ, không thể di chuyển được nữa.

“Chuyện gì vậy!? Ta không di chuyển được!?”

Nhận ra rằng bản thân không thể di chuyển, Sukara trở nên mất bình tĩnh. Ờ thì cũng không thể trách cổ được. Dù sao thì cũng là vì tôi niệm ma pháp lên người cổ mà. Dù thế, tôi không biết ma pháp này sẽ có hiệu nghiệm trong bao lâu. Tôi cũng chả ngạc nhiên nếu cô ta chỉ dùng lực lượng thuần tùy để thoát ra. Tôi cần phải chấm dứt chuyện này càng nhanh càng tốt.

“Cô có biết không? Ma pháp này không chỉ khiến cô mất khả năng di chuyển thôi đâu.”

Đoạn, tôi tung ra ma pháp mạnh nhất có thể của mình.

“Nổi gió!!”

Ngay khi tôi chạm vào vòng ma pháp, một cơn lốc xoáy kết hợp giữa lửa và gió hiện ra.

“Uoh!? Guua!...... Guaaaaahh!!”

Cơn lốc xoáy bao xung quanh Sukara và đưa cô ta đi đến dãy núi trước khi thổi bay cô ta đi. Âm thanh cơ thể cô ta đập vào mặt đất vang vọng khắp núi rừng. Một vài cái cây bị thổi bay đi và bụi bay đầy trời. Tôi thấy tội lỗi vì đã tàn phá thiên nhiên nơi đây. Tôi thở phào nhẹ nhõm, không biết rằng mình đã quá ngây thơ. Tôi còn chả kiểm tra xem cô ta có mất ý thức hay chưa nữa. Ngay khi tôi thở ra, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

“!!??!?!”

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ đến nỗi lông tóc cả người đều mọc đứng hết cả lên. Phảng phất như thể có người kề dao sát cổ vậy. Bị cảm giác khó chịu chiếm đóng hết cơ thể, tôi quay lại nhìn sang chỗ tôi thổi Sukara bay đi. Bụi bay giờ đây đã gần tan biến hết, nhưng ngay trước khi nó kịp tan biến, một lực tác động khác lại khiến nơi đó lại bị bụi bay tứ tung che phủ. Sukara xuất hiện tại nơi đó, quần áo trên người bị rách tả tơi nhưng cơ thể chẳng bị làm sao cả.

“Cũng khá đấy.”

Sau đó, cô ta hưng phấn nói với tôi, người vẫn đang bị sốc khi nhìn thấy cô ta bình thường như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Bà Linh Thần này bị gì vậy. Ít nhất thì cổ cũng phải bị xây xước chứ.

“Quái vật…”

Vô lý. Tôi không thể không thốt lên từ đó. Khi tôi đang cảm thấy tuyệt vọng, Sukara nhếch môi hỏi tôi.

“Này, nhà ngươi cấp bao nhiêu?”

Phải mất một lúc để tôi nghĩ phải trả lời ra sao, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn thành thành thật thật khai ra.

“… 318.”

“Thật chứ?! Chỉ với cấp độ đó mà ngươi có thể chịu đến tới tận giờ à!?”

Có vẻ như cấp độ của tôi khiến Sukara bất ngờ khi cô ta trông như đang vui mừng. Tôi cũng chỉ vừa mới kiểm tra lại cấp của mình thôi. Tôi chưa dòm ngó tới nó kể từ trận đấu với con xích long (rồng đỏ) đó rồi nên tôi cũng khá là bất ngờ, nhưng giờ thì nó cũng chả quan trọng gì. Trong khi vẫn đang để mắt tới Sukara, tôi lại lập ra chiến lược để thắng cổ.

“Ta tới cấp 523. Ngươi có thể đánh ngang tài ngang sức với ta chỉ với nhiêu đó cấp cũng khá là ghê đấy.”

“Cô đùa với tôi đấy à…?”

Tôi ngưng nghĩ kế hoạch sau khi nghe cấp của cô ta. Cô ta quá mạnh. Ngay từ đầu, tôi đã không có khả năng chiến thắng rồi. Trong lúc tôi vẫn đang đứng đờ người ra, mọi thứ xung quang chung tôi bắt đầu rung động.

“Ngươi có chú ý không? Từ nãy tới giờ ta vẫn chưa dùng bất kì kĩ năng nào cả đấy.”

Cô ta nói ra khi tóc của cổ bắt đầu gợn sóng. Cô ta nói đúng, trước đó tới giờ cô ta chỉ đấm hoặc dùng kiếm mà thôi. Cô ta chưa dùng ma pháp hay kĩ năng lần nào cả. Rồi giờ sao đây? Tôi phải làm sao để sống sót qua trận này đây? Dù lúc nãy tôi muốn bỏ cuộc, tôi vẫn quyết định sống sót trở ra. Không khí xung quanh dần trở nên đánh sợ hơn và tóc Sukara bắt đầu bay tứ lung tung.

“Tôi có thể nhận thua không?”

“Đương nhiên là không rồi.”

Sukara tàn nhẫn tuyệt đường sống của tôi. Sao đây ta? Tôi có nên lao vào sinh tử với cổ không? Không, như thế quá nguy hiểm. Còn ma pháp công kích từ xa thì sao? Không, nếu tôi làm thế, có lẽ nó còn chọc giận cổ hơn nữa. Khi thời gian gần hết, tôi dần mất đi binh tĩnh để mà suy nghĩ.

Thôi thì chịu thôi nhỉ…

Cận kề cái chết, tôi đứng đờ tại chỗ. Dù vậy, tôi không nghĩ rằng Lina sẽ xuất hiện trước mặt tôi.

“Sukara-sama! Làm ơn hãy dừng lại! Nếu trận đấu này còn tiếp tục nữa thì thế giới này sẽ bị phá hủy mất!”

Lina cũng cảm nhận được khí tức kì dị xung quanh Sukara và tiến tới trước cản cô ta lại. Tôi mong rằng Sukara sẽ dừng lại khi nghe Lina nói, nhưng cô ta không phải kiểu người sẽ dừng việc mình đang làm chỉ vì nhiêu đó.

“Dù ngươi có nói gì thì cũng vô ích thôi!!”

Ngay lúc đó, Sukara, người đang tỏa ra lệ khí [note20609]

nồng đậm, đột nhiên tỏa sáng. Ngay khi nhận thấy tia sáng nhạt đó, cơ thể tôi theo bản năng kéo Lina vào trong vòng tay.

“Lina!”

Kiểm tra rằng mình đã nắm được cô ấy, tôi dịch chuyển sang nơi khác. Ngay sau khi chúng tôi dịch chuyển, mọi thứ bị tàn phá dữ dội, từ nơi chúng tôi đã từng đứng tới bán kính vài kilômét.

~~//~~//~~//~~//~~//~~

(Không hiểu cái Bonus này nên dịch sao cả)

[Bonus: Lí do phá hủy]

“Sukara, cô có thói quen phá hủy phải không?”

“Ừ thì đúng vậy.”

“Cô có từng nghĩ về việc thay đổi thói xấu đó chưa?”

“Việc đó là không thể nào.”

“Đừng có miệng nhanh hơn não.”

“Thay vào đó, ta nghĩ lũ Thần còn lại nên tạo ra những thế giới mạnh hơn.”

“Đừng nói với tôi rằng đó là lí do cô trở thành Thành đó nhé.”

“Ể? Đúng vậy. Có gì sai à?”

“Thế à…?”

Truyện Chữ Hay