Sáng sớm hôm sau, Đại Bảo viết một phong thư cho cha vợ Nhị Bảo, cố ý cường điệu việc cả nhà họ nên tới Đào gia thôn, chuyện quá khẩn cấp hắn sẽ tỉ mỉ nói sau.
Đại Bảo lấy chút tiền nhờ người tức tốc mang tới huyện thành sau đó cùng Phan chưởng quầy và một nhà Vương Thuận trở về Đào gia thôn.
Đào Tam gia đang ngồi trong viện phơi nắng thấy đám Đại Bảo vào sân thì hỏi: “Không phải con lên trấn trên khai trương cửa hàng sao? Thế nào lại trở về rồi?”
Trên đường đi mấy người đã thương lượng và tạm thời không nói với Đào Tam gia cùng Lý thị về việc của ”Bát Đại Vương”.
Lúc này bị hỏi Vương Thuận cũng chỉ cười cười nói: “Tam thúc, đều do cháu không tốt, cháu mang một nhà già trẻ tới cậy nhờ thúc, lại liên lụy Phan chưởng quầy và Đại Bảo phải đóng cửa hàng theo về.
Hai người nói chúng ta đã nhiều năm không gặp, cũng nên tụ họp ôn chuyện cũ.”
Đào Tam gia đã râu tóc bạc trắng, lúc cười lộ nếp nhăn thật sâu, “Thằng nhóc này, mấy năm nay chẳng gửi cái tin gì khiến ta còn thầm rớt mấy giọt nước mắt cho cháu đó.
Ta sợ nhà cháu không qua được hai năm hạn hán mà đi trước lão già như ta!”
Vương Thuận cũng cảm thán: “Tam thúc, không phải cháu đang đứng trước mặt thúc đây sao?”
“Gầy nhiều, cũng giá đi nhiều rồi!” Đào Tam gia bình luận.
“Thôi những cái khác chẳng cần nói nhiều, chỉ cần giữ được mệnh là tốt rồi!” Vương Thuận nói xong thì đứng dậy khom lưng nói với Đào Tam gia: “Tam thúc, một nhà già trẻ của cháu tới cậy nhờ, nếu tam thúc có thể thu nhận thì Vương Thuận vô cùng cảm kích!”
Đào Tam gia nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, cháu cũng đừng có làm quá lên! Cả nhà cháu cứ an tâm mà ở lại, cơm canh đạm bạc chúng ta vẫn có đủ.
Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ tình huống tốt hơn thì ngày tháng sẽ không còn quá khó khăn nữa!”
Vương Thuận gật đầu thế là Đào Tam gia lại nói: “Đi mấy ngày hẳn đã mệt, mọi người đi nghỉ đi! Tam thẩm của cháu đã thu dọn phòng ốc rồi đó!”
Vì thế một nhà Vương Thuận chen chúc ở trong nhà của Đào Tam gia.
Nhà cũ của bọn họ đã bị lũ cuốn sập, sau đó cũng chẳng xây lại.
Nhà mới tuy lớn nhưng con cháu cũng nhiều, nay lại thêm một nhà Vương Thuận thì hơi chật nhưng cũng có thể ở được.
Đào thị nghe được tin tức thì mang theo chồng xuống núi mời một nhà Vương Thuận lên nhà mình ở nhưng bị Đào Tam gia phản đối.
Nhân lúc ấy Đại Bảo vội ra hiệu cho Ân Tu Trúc và đám Nhị Bảo, mấy người lập tức hiểu ý rồi tìm cớ tới Ân gia nói chuyện.
Đại Bảo kể cho mọi người tin tức Vương Thuận mang đến thế là sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.
Nếu những gì Vương Thuận nói là thật thì người ở Thục Châu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Thậm chí người ở huyện thành cũng sẽ gặp tao ương vì nơi ấy gần Thục Châu.
Sư phụ của Nhị Bảo còn đang ở Thục Châu chưa về, một nhà cha vợ hắn cũng đang ở huyện thành thế là hắn lo lắng sốt ruột không ngừng.
Hắn mượn ngựa của Ân Tu Trúc muốn phi tới Thục Châu đón sư phụ về lại thuận đường đón cả nhà cha vợ.
Đại Bảo thấy thế thì khuyên: “Nhị Bảo, sáng sớm nay ta đã gửi tin cho cha vợ đệ, tin thúc giục bọn họ phải đi ngay, hẳn là ngày mai sẽ tới! Còn Thục Châu bên kia hẳn đã không còn kịp nữa rồi.
Theo thời gian mà Vương Thuận thúc nói thì ngày hôm qua ”Bát Đại Vương” chắc đã vào thành!”
Ân Tu Trúc cũng khuyên: “Mọi người đều phải bình tĩnh, thôn chúng ta hẻo lánh, tin tức với bên ngoài cũng không thông suốt.
Nếu lời Vương Thuận thúc là thật thì phỉ tặc ở phía bắc đã qua quan ải, thiên hạ này sợ là sẽ sớm thay đổi triều đại! Nhưng vị ‘Bát Đại Vương’ này là nhân vật nào chúng ta chẳng rõ nên cứ chờ thêm một thời gian nữa hẵng hay.
Nên bĩnh tĩnh quan sát tình thế đã!”
Đại Bảo gật đầu nói: “Lúc này đang bận cày bừa vụ xuân, chờ mọi việc ngoài đồng xong hết chúng ta sẽ lấy cớ hái thuốc mà sờ soạng hai ngọn núi một lần, tìm chỗ dung thân.
Nếu phỉ tặc tới thật thì chúng ta phải có chỗ mà trốn!”
Cũng chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Lý chưởng quầy mang theo con trai và cả nhà đuổi tới Đào gia thôn vào chiều năm ngày sau.
Trong lúc ấy vài lần Nhị Bảo muốn lên huyện thành đón người nhưng đều bị Đại Bảo ngăn lại.
Hắn nói tin tức bên ngoài không rõ, hắn cũng đã gửi tin, hẳn Lý chưởng quầy sẽ biết mà sắp xếp.
Lý chưởng quầy mang theo con cháu cùng mấy tay nải lớn tới Đào gia thôn khiến thôn dân xung quanh đều sôi nổi hỏi Đào Tam gia rốt cuộc có chuyện gì mà lắm thân thích tới như thế.
Đào Tam gia không biết nguyên nhân nên chỉ cười lấy lệ: “Thì chẳng qua bọn họ nghe nói chiến sự phía bắc căng thẳng nên không ở huyện thành nữa mà tới nông thôn tránh nạn thôi.”
Các thôn dân cười nói: “Ai u, bọn họ tin cái đó à? Đã đánh một năm rồi mà đánh gì nữa!”
Đào Tam gia nói: “Ai biết được, chúng ta ở nơi núi cao hoàng đế xa, cũng đâu quản được việc đó, chỉ cần có ăn có uống là tốt rồi!”
Các thôn dân đều gật đầu nói phải, ai thèm quan tâm hoàng đế là ai, chỉ cần nông dân có cơm ăn là được.
Một nhà Lý chưởng quầy ở lại nhà của Phan gia ở cửa thôn.
Tới tối mọi người mới được ông ấy xác nhận về đám loạn dân mà cầm đầu là ”Bát Đại Vương” lúc trước Vương Thuận kể!
Lý Chỉ Thực kể lại: “Năm ngày trước cha ta nhận được tin của Đại Bảo nên gấp gáp cực kỳ.
Lúc ấy ông vội thu dọn đồ đạc muốn tới Đào gia thôn nhưng vì chân cẳng không tiện nên chỉ có thể chờ ta về cùng nhau đi.
Khi ấy ta cùng tiểu nhị tới Thục Châu chọn mua dược liệu, ai ngờ đi được nửa đường lại gặp rất nhiều thương nhân đi vòng về.
Sau khi nghe ngóng ta mới biết Thục Châu đã bị vạn binh mã chiếm lấy, vị tướng lãnh cầm đầu họ Trương, tự xưng là ‘Bát Đại Vương’.
Bọn chúng vừa vào thành đã đóng cửa thành, tới ngày thứ hai thì đầu tường treo cờ hiệu mang một chữ ”tây”, ngoài ra còn có đầu của quan viên tại Thục Châu, đến tường thành cũng bị nhuộm đỏ.”
Mọi người vừa nghe tới đó đã sợ mồ hôi tứa ra.
Lý Chỉ Thực thì lau mồ hôi nói tiếp: “Đám thương lữ chưa tới Thục Châu đều thầm than mạng mình lớn.
Bọn họ nói trong thành Thục Châu ngày ngày đều vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, quạ đen bay thành bầy vây quanh đó.
Kết hợp với những gì Vương Thuận nói thì khẳng định ”Bát Đại Vương” đang tàn sát dân chúng trong thành rồi!”
Vương Thuận sợ tới mức ngã từ trên ghế xuống, Đại Bảo và Nhị Bảo vội vàng nâng hắn dậy nhưng chỉ thấy hắn khóc ròng: “Đây là ma vương mà, đúng là ma vương mà!”
Lý Chỉ Thực cũng sợ quá: “Khi ấy ta hoảng hồn, vội vã nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc và mang theo người nhà tới Đào gia thôn cậy nhờ.”
Đại Bảo cũng gấp gáp: “Chúng ta cũng thu dọn đồ đạc vào núi trốn đi thôi! Nói không chừng đám sát nhân này sẽ nhanh chóng kéo tới đây!”
Ân Tu Trúc nói: “Nếu việc này đã được xác định thì sáng mai ta sẽ đi tìm tộc trưởng.
Chuyện liên quan tới toàn bộ an nguy của cả thôn vì thế chúng ta phải tính toán sớm.”
Mọi người tán thành ngay lập tức, đến sáng sớm hôm sau người nhà họ Đào tập trung tới thôn đông.
Lúc rời đi tộc trưởng Đào Trường Diệu ở trong phòng khóc rống lên.
Ba năm thiên tai nay lại thêm binh hỏa thì sống làm sao nổi đây!
Việc này không nên chậm trễ vì thế Đào Trường Diệu tự mình gõ la triệu tập già trẻ toàn thôn và nói với họ tin tức ở bên ngoài.
Nhiều người trong thôn bị dọa khóc, từ nay về sau rất nhiều người lớn dọa trẻ nhỏ sẽ không nói cái gì mà ”con cú bắt đi” mà đổi thành ”Bát Đại Vương bắt đi!’
Kết quả thương nghị chính là: Trốn!
Còn trốn đi đâu thì mọi người vẫn chưa thể thống nhất.
Cuối cùng Đào Tam gia hét lên: “Các ngươi đều đã quên bài học năm trước rồi à? Lúc ấy cũng là thiên tai cùng binh hỏa, người trong thôn chạy ra ngoài có mấy ai trở lại? Theo ý ta thì cứ làm như lúc lũ lụt, mang hết lương thực vào núi giấu, người cũng chạy vào núi luôn.”
Đào Tam gia có bối phận cao, lời nói ra cũng có uy tín.
Ông vừa hét lên thì mọi người đều an tĩnh thế là ông nói tiếp: “Mọi người đều ồn ào đòi trốn nhưng trốn đi đâu? Trong thôn chúng ta có mấy người đã từng tới huyện thành, nếu chạy ra ngoài mà gặp phỉ tặc hoặc kẻ xấu thì mạng cũng chẳng còn.”
Thôn dân đều không lên tiếng bởi vì Đào Tam gia nói rất có lý.
Đừng nhìn bọn họ gào to như thế nhưng nếu thật sự chạy ra ngoài thì đúng là chẳng biết phải đi đâu!
Đào Trường Diệu nói: “Tam thúc nói rất đúng, chúng ta cứ trốn lên hang động ở núi đông thôi! Lúc lũ lụt đã ở đó, nơi ấy hẻo lánh lại rộng rãi, chúng ta cất trữ lương thực và ở đều được! Đến lúc đó cũng không được nhóm lửa, miễn cho phỉ tặc bị hấp dẫn tới.
Các nhà các hộ nhanh chóng chuẩn bị lương khô đi!”
Ân Tu Trúc gật gật đầu và đứng dậy nói: “Các vị, xin cho ta nói một câu.
Vạn nhất có phỉ tặc tới lục soát núi thì chúng ta cũng không thể mặc cho chúng giết hại đúng không? Chúng ta cần phải chuẩn bị trước, vì thế ta kiến nghị hủy con đường nhỏ nối với bên ngoài, chúng ta không ra được thì bọn chúng cũng không vào được.
Chúng ta cũng báo tin cho Phùng gia thôn, để bọn họ hủy con đường kết nối, một khi có phỉ tặc chúng ta chỉ cần đứng trên núi quan sát số lượng rồi sẽ quyết định trốn hay nghênh chiến! Đương nhiên, dù nghênh chiến cũng phải chú ý kỹ xảo, chúng ta đào ít bẫy quanh thôn và quanh núi, như vậy là đủ đối phó với một đội phỉ tặc rồi!”
Có người hét lên: “Nhưng đó là phỉ tặc mà, bọn chúng được huấn luyện, anh nông dân như chúng ta đánh làm sao lại đây?!”
“Vị đại ca này cứ nghe ta nói xong đã.
Hiện tại trong thôn chúng ta cũng có hơn người, trừ người người già, nữ nhân và trẻ con thì có không ít trai tráng.
Ngày thường mọi người vẫn cầm liềm cầm cuốc đi làm việc, có thua kém ai đâu! Chúng ta đâu thể trơ mắt nhìn đám phỉ tặc kia giết hại người thân, đốt lửa phóng hỏa cướp lương thực của chúng ta đúng không?!”
Tứ Bảo hét lên: “Mẹ nó, đám phỉ tặc kia mà dám làm xằng bậy ở Đào gia thôn thì ta sẽ không tha cho bọn chúng! Tính cả ta nữa, ta sẽ liều mạng!”
Tiểu Triệu thị ở bên cạnh sợ quá thể, nàng dùng sức kéo chồng mình về thấp giọng nói: “Chàng điên rồi, đó là chuyện mất mạng cơ mà!”
Có vài trai tráng nhiệt huyết cũng hưởng ứng, nhưng tiếng phản đối cũng không ít.
Ân Tu Trúc nói: “Các vị yên tâm, ta không phải bắt mọi người lấy mạng ra đánh cuộc.
Chúng ta ở Đào gia thôn sinh sống nhiều năm, đã quen thuộc núi rừng, khác hẳn đám phỉ tặc kia.
Nếu chúng ta trốn vào rừng không ló mặt ra và nếu kẻ địch chỉ có một tiểu đội thì chúng ta có thể thử giữ chân khiến chúng có đi mà không có về!”
Mấy người vừa rồi hưởng ứng bị người nhà kéo lại nên chỉ còn mấy đứa cháu của Đào Tam gia là hưởng ứng.
Ân Tu Trúc cũng không vội, loại chuyện liều mạng như thế này, lại còn là liều mạng với phỉ tặc thì khẳng định không có bao nhiêu người dám đứng ra phản kháng.
Thế nên mới có thảm kịch cả thôn bị giết dưới tay mấy tên phỉ tặc! Ân Tu Trúc nói: “Khi ta còn nhỏ thân thể không tốt nên ông nội đã mời một vị sư phụ dạy võ muốn ta tập luyện cho cường thân kiện thể.
Không ngờ có một ngày cũng dùng tới.
Các vị có ai muốn học thì có thể tới tìm ta, học mấy chiêu tự vệ cũng không tồi!”
Tin tức ‘Bát Đại Vương’ đến Đào gia thôn khá sớm và nó nhanh chóng được truyền cho họ hàng thân thích của bọn họ ở xung quanh.
Rất nhanh tin này đã được truyền ra ngoài.
Có người tin nên hoảng loạn lo lắng giữa việc đi trốn hay ở lại.
Có người không tin, vẫn giữ các hoạt động như ngày thường.
Cái gì mà ”Bát Đại Vương”? Gặp quỷ đi! Lão tử còn đang bận cày bừa vụ xuân kia kìa!
Có vài người nửa tin nửa ngờ ngồi nghe ngóng tình huống..