Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

chương 195: 195: bát đại vương – phần 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau đó thành Thục Châu bị phong tỏa, tin tức chính quyền Đại Tây được thành lập truyền tới thôn trấn xa xôi.

Theo đó là tin tức ”Bát Đại Vương” họ Trương kia là kẻ tàn bạo thích giết chóc.

Người ta nói hắn đã giết sạch toàn bộ dân cư của Thục Châu, bao gồm cả bốn vạn cống sinh.

”Bát Đại Vương” thích nữ nhân chân nhỏ, đống chân bị chặt chồng chất như núi, đến tiểu thiếp hắn yêu thích nhất cũng không may mắn thoát!

Hiện giờ Thục Châu máu chảy thành sông, quạ đen bay thành từng đàn, tanh tưởi vạn dặm.

Ngoài tin tức này còn có tin từ ngoài Thục Châu nói hoàng đế đã thắt cổ tự vẫn chết, phỉ tặc ở quan ngoại đã thành lập vương triều mới.

Hoàng đế cũ không còn nên mọi người ở Thục Châu hiện tại đều hy vọng hoàng đế mới sẽ phái người tới tiêu diệt ”Bát Đại Vương”.

Binh sĩ của triều đình mới kiêu dũng thiện chiến, nhanh chóng tiến vào Thục Châu.

”Bát Đại Vương” thấy thế thì phóng hỏa đốt thành sau đó mang theo binh mã chạy khắp nơi, đi qua chỗ nào cũng cướp bóc, đốt cháy, người cũng giết sạch.

Một tháng sau ”Bát Đại Vương” đánh giết một đường lên phía bắc, muốn chạy khỏi Thục Châu.

Hắn thật sự đi ngang qua huyện thành đốt giết đánh cướp một phen khiến nơi ấy chỉ còn lại thành không.

Lúc sau hắn lại tiếp tục lên phía bắc, nhưng bị binh sĩ của tân triều giết chết ở sườn núi Phượng Hoàng của huyện kế bên.

Binh lính dưới quyền hắn như chim chóc tan tác khắp nơi.

Nhưng có một đội nhân mã len lỏi hướng về phía Đào gia thôn.

Đội binh lính này được chân truyền toàn bộ sự tà ác của ”Bát Đại Vương” vì thế nơi nào chúng đi qua cũng sạch bách, thị trấn bị cướp sạch, đốt sạch.

Sau đó vì chuyện phân chia của mà một đại đội bị phân thành mấy tiểu đội, bọn chúng ra khỏi thị trấn và tiếp tục đánh cướp ven đường.

Hiện giờ Đào gia thôn đang ở thời kỳ phong tỏa cả thôn, đường ra đã bị cục đá chặn lại.

Tin tức bên ngoài không truyền vào được, người của Phùng gia thôn ở gần nhất cũng trốn lên núi, đường cũng chặn cứng.

Một tiểu đội phỉ tặc tới nơi này đi qua chỗ nào cũng đánh cướp, thôn dân không hề chống cự nên bọn chúng thỏa sức cướp tiền bạc, hãm hại con gái nhà lành sau đó giết sạch, đốt sạch và nghênh ngang bỏ đi.

Nếu gặp kẻ nào chống cự bọn chúng chỉ cần giơ đao lên chém là xong.

Sau khi giết sạch mấy thôn bọn chúng cũng chết mất - người, đám còn lại đi thẳng về phía trước, rốt cuộc tới ngã rẽ vào Đào gia thôn.

Cả đám đứng giữa đường phân vân nên đi tiếp hay rẽ vào.

Tên cầm đầu mắng: “Đám mắt mù, không thấy lối rẽ bị cục đá chặn lại à, khẳng định do người trong thôn làm.

Đây chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao? Hôm nay lão tử quyết giết sạch những kẻ này.

Dọn đá cho ta, đẩy hết đống đá chặn đường qua một bên.”

Người canh gác của Đào gia thôn đã sớm phát hiện ra động tĩnh ở ngã rẽ và chạy đi báo tin.

Tổng cộng có hai mươi tên phỉ tặc, đều là hạng hung thần ác sát hông đeo bội đao.

Lúc trước thôn dân muốn kéo dài thời gian nên đá lấp đường đội thật cao, lúc này dọn cũng mất chừng canh giờ.

Như thế là đủ để bọn họ chuẩn bị.

Tộc trưởng nhanh chóng tổ chức cho thôn dân chạy lên núi, lương thực đã sớm được chuyển lên hang động nên hiện tại chỉ cần mang theo lương khô cùng ấm nước là xong.

Những người nhát gan đã sớm khóc lóc ỉ ôi, trẻ con thấy thế cũng khóc.

Đào Trường Diệu quát: “Khóc cái gì mà khóc? Khóc có thể giải quyết được vấn đề sao? Khóc có thể đuổi đám phỉ tặc kia đi sao? Im hết cho ta, nếu các ngươi hấp dẫn phỉ tặc tới hang động thì chúng ta chết hết đó!”

Tộc trưởng vừa rống lên là tiếng khóc đã im bặt, đứa nhỏ khóc cũng được người nhà dỗ dành.

Sau nửa canh giờ các thôn dân đã lên hết sơn động, cửa động cũng được nhánh cây che đậy.

Ân Tu Trúc mang theo hơn ba mươi trai tráng, tay cầm cuốc, lưỡi hái và dao phay chuẩn bị nghênh địch.

Ân Tu Trúc ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, không cần lấy cứng đối cứng.

Hai mươi tên phỉ tặc không phải số lượng ít, cần phải phối hợp tác chiến.

Trên con đường ở cửa thôn có một cái bẫy rập vừa sâu vừa to, đáy bẫy cắm đầy tre vót nhọn, bên trên đắp bùn đất và cỏ khô.

Trải qua dãi nắng dầm mưa lúc này nó đã hoàn toàn dung nhập với các phần khác.

Dưới chân núi phía đông cũng đào bẫy, chờ thôn dân vừa lên núi là thang trúc trên bẫy sẽ được kéo lên, đám phỉ tặc kia dù có lợi hại thì trong chốc lát cũng không lên núi ngay được.

Ở núi phía tây cũng chỉ có bậc đá của Ân gia là đường lên núi duy nhất.

Nơi ấy hắn cũng đã đặt bẫy, đảm bảo đám phỉ tặc này có đi mà không có về.

Đá ngăn chỗ rẽ ngày một ít, người Ân Tu Trúc mang theo mai phục ở các nơi trong thôn, chờ hắn ra hiệu là sẽ phát động tấn công.

Thao luyện một tháng này cũng coi như có hiệu quả, mỗi người đều can đảm hơn, tay chân cũng linh hoạt hơn.

Tên cầm đầu đá cục đá cuối cùng xuống sông nhỏ và nhìn bọt nước bắn lên thì tàn nhẫn cười nói: “Đám thôn dân khốn nạn này khiến lão tử chậm trễ canh giờ, lão tử thề sẽ giết sạch các ngươi.” Nói xong hắn ra hiệu thế là cả đám rút đao tràn vào Đào gia thôn.

Phan gia ở cửa thôn là xinh đẹp khí phái nhất, có một phần là mái ngói rắn chắc.

Lúc này tên cầm đầu nhìn vào trong thôn và vui vẻ nói: “Các anh em, hôm nay chúng ta phát tài rồi, các ngươi xem trong thôn có không ít nhà ngói kìa!”

Đám phỉ tặc xoa tay hầm hè, cực kỳ kích động chạy vào trong thôn.

Lúc này mấy con chó trong thôn lao tới ngừng trước cửa nhà Đào Tam gia sủa như điên.

Đám chó luôn trung thành với chủ, thấy có người lạ vào thế là chúng cực kỳ cảnh giác.

Chúng nó nhanh chóng ngửi được mùi máu tươi trên người đám binh lính kia, còn có sát khí nồng nặc thế là cả đám sợ hãi, dần lùi lại phía sau.

“Á à, nhìn đàn chó này xem, con nào cũng béo, lát nữa chúng ta nướng ăn!” Tên cầm đầu nuốt nước miếng và cười dữ tợn.

Mấy con chó lùi lại vài bước, khí thế yếu hơn hẳn, có điều chúng vẫn nhe răng, lộ bộ dạng hung ác dọa đám phỉ tặc kia.

Nhưng bọn chúng là những kẻ giết người như ma, làm sao lại sợ, chỉ thấy cả đám dàn hàng tiến về phía trước.

Ân Tu Trúc vừa thấy đội hình dàn hàng của bọn chúng là đã vui vẻ.

Đi hàng ngang thế kia một khi đạp lên bẫy rập thì người ngã sẽ càng nhiều hơn.

Nếu chúng đi hàng dọc thì chỉ cần một người ngã, đám đằng sau sẽ tránh ngay.

Kẻ đầu tiên bước lên mặt bẫy cũng chưa ngã ngay, chỉ có ba người trở lên cùng đồng thời bước tới cây trúc mới sụp.

Đó là vì bọn họ muốn nhiều kẻ rơi vào bẫy hơn.

Đám phỉ tặc này cuồng vọng quen rồi, nghĩ rằng chống cự thông thường bọn chúng có thể ứng phó nên không nghĩ tới nơi này còn có bẫy rập.

Chờ đến khi phát hiện thì đã không còn kịp nữa rồi, một nửa người đã bị diệt.

Tên cầm đầu nổi giận mắng: “Lũ khốn kiếp này, lại dám đào bẫy chúng ta.

Đợi lão tử tìm được các ngươi sẽ băm hết thành thịt vụn! Mấy người các ngươi phân ra, đừng dồn một chỗ, cẩn thận có mai phục đó!”

Mười một kẻ còn lại cẩn thận tới gần thôn, Phan gia đứng mũi chịu xào bị tên cầm đầu đá một cái thế là cửa văng ra.

Hắn vọt vào lật tung một phen nhưng không thấy gì thế là phẫn nộ mắng: “Mẹ nó, bọn chúng trốn hết đi đâu rồi, các ngươi mau đi tìm cho ta! Khẳng định là bọn chúng đã trốn đi, nếu tìm thấy không được tha cho đứa nào hết, toàn bộ phải chém chết! Chém chết!”

Mục tiêu kế tiếp là Ân gia.

Dù bọn chúng đã vô cùng cẩn thận nhưng bẫy được làm quá ẩn mật nên vẫn có ba kẻ trúng chiêu.

Tên cầm đầu tiến đến gần xem xét thấy ba kẻ bị xiên tre đâm vào cổ, vào đùi nên kẻ chết kẻ bị thương.

Bẫy rập rất sâu, trong một chốc một lát cũng không cứu được thế là hắn quát: “Kêu cái rắm! Các ngươi cứ chờ, đợi lão tử thu thập đám kia sẽ quay lại cứu các ngươi!”

Địch chỉ còn kẻ mà Ân Tu Trúc bên này có hơn ba mươi người, ưu thế lớn hơn thế là hắn nháy mắt ra hiệu, chờ phỉ tặc đến sẽ bao vây.

Tên cầm đầu kia cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết thôn dân đã có đề phòng nên càng cảnh giác.

Tám người còn lại chia thành đội ngũ hình mũi tên đi về phía trước, đao trong tay lóe lên dọa người.

Tám người đi cách nhau ba thước, có thể phòng thủ lại có thể phối hợp tấn công.

Tên cầm đầu rất đắc ý, nhưng với kẻ địch có thực lực hoàn toàn vượt xa thì chiến thuật có tốt cũng chẳng ăn thua.

Ân Tu Trúc vừa vẫy tay đã có hơn trai tráng chạy tới cầm vũ khí vây tám kẻ kia lại.

Tên cầm đầu rốt cuộc cũng gặp được người sống thế là cơn lửa giận vì bị thiệt mất người của hắn dâng lên.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh gồ lên quát: “Chỉ bằng đám chân đất các ngươi mà cũng dám chống lại lão tử hả? Nằm mơ đi!”

Ân Tu Trúc cười nói: “Chúng ta có người, các ngươi chỉ có người.

Như vậy là người giết một kẻ, cũng không phải chuyện nằm mơ! Hơn nữa, đây chính là sống chết, nếu các ngươi không chết thì chính là chúng ta, dù phải mất mạng cũng phải kéo các ngươi xuống gặp Diêm Vương!”

Tên cầm đầu thầm kinh sợ nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ cứng rắn mắng: “Mẹ nó, lão tử đã biết ngươi chính là kẻ cầm đầu, chờ ta lấy được cái đầu chó của ngươi thì đám còn lại chỉ là cái rắm!”

Ân Tu Trúc cầm kiếm tiến lên một bước nói: “Ta đang đợi đây!”

Tên cầm đầu lập tức kêu gào: “Các anh em, xông lên giết tên cầm đầu này!”

Mấy tên còn lại lập tức vây quanh Ân Tu Trúc.

Nhưng bọn chúng không nhìn xem người khác có đồng ý không.

Đám giặc cướp vừa động thì hơn thanh đao, cuốc và liềm cũng đồng thời giáng xuống.

Xung quanh tên cầm đầu tiên tiếp có tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến hắn càng kinh sợ.

Hắn phát hiện bảy người chung quanh có hai kẻ bị đao chém khiến đầu chảy máu ròng ròng, một kẻ bị rìu bổ vào vai khiến cánh tay sắp rụng ra, một kẻ không biết bị thương chỗ nào mà trực tiếp ngã luôn.

Tám người nháy mắt chỉ còn bốn, đây chính là ưu thế của nhân số vượt trội.

Bốn kẻ còn lại bị dọa sợ khóc thét, ngoại trừ tên cầm đầu thì ba tên kia vội quỳ xuống xin tha.

Bọn chúng vội móc ra tiền bạc trong người giơ cao cầu tha mạng.

Ân Tu Trúc nói với kẻ cầm đầu: “Không phải ngươi muốn lấy đầu của ta sao? Thế nào còn chưa ra tay? Cũng chỉ còn mình ngươi thôi!”

Tên cầm đầu nghiến răng giơ đao chém tới nhưng Ân Tu Trúc lại nghiêng người né qua sau đó xem chuẩn mà nhanh chóng lên gối húc cho tên kia một đòn vào bụng.

Hắn ăn đau thì khom lưng thế là bị Ân Tu Trúc phang cho một khuỷu tay.

Lúc này tên cầm đầu buộc phải buông đao, cả người cong như con tôm ngã lăn trên đất kêu rên liên tục.

Ân Tu Trúc đá văng đao của hắn đi sau đó mắng: “Một mình ta cũng đủ đánh hai kẻ như ngươi!”

Mọi người cùng nhau xông lên trói bốn kẻ này lại.

Trong hai cái bẫy rập còn kẻ khác sống sót cũng bị lôi lên trói lại.

Thôn dân nghe được tin tức thì hoan hô nhảy nhót muốn xuống núi nhưng lại bị tộc trưởng khuyên can.

Ông ấy nói không biết đám người này có viện binh hay không, vì thế tạm thời ở lại trong núi mấy ngày, chờ tình huống ổn định hẵng xuống..

Truyện Chữ Hay