Tới lâu đài Tintagel, Tristan dắt tay Iseut đưa tới trước mặt vua Marc. Tristan nói:
“Tâu nhà vua, đây là hoàng hậu mà nhà vua đã lựa chọn, cô gái có mái tóc vàng, công chúa tóc vàng Iseut, con gái nhà vua miền Irlande.”
Vua Marc ngắm Iseut, phải kinh ngạc tại sao cô gái có thể xinh đẹp đến thế. Nhà vua hỏi lòng, hạ lệnh đón hoàng hậu bằng những ngày hội linh đình, tiếp theo là lễ cưới cũng huy hoàng không kém. Công chúa Iseut trở thành hoàng hậu miền Cornouaille. Từ khắp nơi các vương tước, các mệnh phụ phu nhân, các tiểu thư khuê các, mọi người kéo tới lâu đài Tintagel dự lễ cưới của vua Marc lấy công chúa Iseut miền Irlande.
Trong khi bên ngoài, toàn dân hân hoan mừng hoàng hậu mới. Trong phòng riêng Iseut không hết lo lắng, Tristan nói:
“Biết làm sao bây giờ? Nếu nhà vua khám phá thấy Iseut không còn là một trinh nữ? Nhà vua có đủ lý do để thù ghét chúng ta. Chúng ta sẽ bị nhục và sẽ bị giết chết.”
Brangien đáp:
“Bao nhiêu tội lỗi đều do kẻ hèn này mà ra. Nhưng kẻ hèn này sẽ có cách cứu vãn. Nhưng phải thi hành một kế mọn. Đêm nay khi nhà vua vào giường nằm, hiệp sĩ hãy thổi tắt hết những ngọn nến và kẻ hèn này sẽ len lén tới nằm bên nhà vua. Sau khi nhà vua đã thực hiện xong ý muốn với kẻ hèn này, lập tức kẻ hèn này sẽ lẻn ra khỏi giường. Khi đó công chúa Iseut sẽ vào thay thế.”
Đêm tới.
Nhà vua sửa soạn đi ngủ.
Khi nhà vua đã nằm trên giường, Tristan thổi tắt những ngọn nến, còn Brangien tới nằm bên vua. Iseut cũng ở bên giường.
Nhà vua hỏi:
“Tại sao lại tắt hết nến?”
Tristan đáp:
“Tâu nhà vua, đây là tục lệ miền Irlande áp dụng đêm tân hôn. Thân mẫu của Iseut có căn dặn cần giữ đúng tục lệ.”
Rồi Tristan ra khỏi phòng.
Nhà vua nhận thấy Brangien còn trinh nữ.
Sau đó, Brangien rời khỏi giường và Iseut vào nằm thay thế. Sáng dậy, nhà vua cho vời Tristan tới và nói:
“Hỡi Tristan, cháu đã biết giữ gìn Iseut. Để trả công cháu đã cực nhọc vì ta, nay ta phong cho cháu chức vụ quản thủ tòa lâu đài.”
Tristan cúi đầu cám ơn nhà vua.
Từ đó, Iseut hết sức sung sướng. Iseut trở thành hoàng hậu; nhà vua yêu thương Iseut; mọi người giàu nghèo đều tôn kính hoàng hậu; Iseut lúc nào muốn đều có thể gặp được Tristan. Không ai hay biết điều bí mật của họ, ngoại trừ một người duy nhất: Brangien! Iseut mỗi khi nghĩ tới vụ Brangien là người duy nhất nắm giữ bí mật lại cảm thấy lo ngại. Nếu Brangien đem bí mật của hai người ra tố cáo với nhà vua, Tristan và Iseut sẽ bị hạ nhục và bị giết chết.
Một hôm, Iseut cho kiếm được hai người thứ dân nghèo khổ. Iseut bảo với hai người đó:
“Các ngươi hãy đưa cô gái ta sắp gọi tới đây vào trong rừng sâu. Các ngươi hãy bí mật giết chết cô gái và cắt đứt lưỡi. Đem chiếc lưỡi về đây, ta sẽ giải phóng cho các ngươi và các ngươi sẽ trở nên giàu có.”
Rồi Iseut gọi Brangien tới:
“Ta cảm thấy trong đầu nhức nhối khó chịu. Em hãy đi vào rừng sâu, ráng kiếm những lá thuốc mà em đã biết, những lá thuốc có thể chữa trị chứng nhức đầu cho ta. Hai người kia sẽ dẫn đường cho em.”
Brangien đáp:
“Tâu hoàng hậu, xin đi ngay.”
Brangien cùng hai người thứ dân đi vào rừng.
Khi tới quãng rừng âm u nhất, một trong hai thứ dân hỏi cô gái:
“Cô em đã làm nên tội tình gì mà hoàng hậu muốn bắt cô em phải chết?”
Rồi hai người đưa gươm ra toan giết Brangien.
Khi cô hầu gái trông thấy lưỡi gươm sắc bén hoảng kinh, năn nỉ:
“Lạy các ông, xin Thượng Đế ban ơn cứu giúp con! Theo như tôi nghĩ, chưa hề bao giờ tôi đã làm một chuyện gì lầm lỡ đối với hoàng hậu. Có lẽ chỉ có một lần. Khi rời khỏi miền Irlande, công chúa và tôi mỗi người có một chiếc áo lót bằng vải gai trắng như tuyết. Trên biển trời nóng dữ, công chúa Iseut không thể chịu nổi món y phục nào khác ngoài chiếc áo lót bằng vải gai trắng như tuyết đó. Thành ra có chiếc áo bận hoài, công chúa làm dơ hết. Tối, khi nhập phòng với nhà vua tại đây, công chúa phải mượn chiếc áo còn trắng mới của tôi. Có lẽ vì cho mượn áo như vậy cho nên công chúa trở nên hết thương tôi. Nếu quả tình công chúa nay trở thành hoàng hậu Cornouaille muốn tôi phải chết, các ông hãy thưa lại giùm tôi, tôi chân thành cám ơn những gì hoàng hậu đã ban cho tôi. Và tôi cũng không hề oán trách hoàng hậu, vì hoàng hậu sai các ông giết chết tôi. Thôi, nhờ ơn Thượng Đế, các ông hãy giết tôi đi.”
Không thấy cô gái có tội tình gì đáng chết, hai người thứ dân rủ lòng thương hại, tha không giết chết. Hai người cột cô gái trên một thân cây, cột khá cao để tránh thú dữ không làm hại cô gái. Rồi hai người kiếm giết một con thỏ lớn, cắt lưỡi đem về trình hoàng hậu.
Trông thấy hai người trở về, Iseut liền hỏi:
“Đã giết chết con nhỏ chưa? Có thiệt đã giết chết chưa?”
Hai người thứ dân đưa chiếc lưỡi thỏ trình lên và nhắc lại những lời trung hậu mà cô gái mới nói với họ. Nghe thấy những lời trung hậu như vậy, Iseut liền hối hận, chỉ muốn có những gì quý báu nhất trên đời cho đi hết mong đổi lại mạng sống của Brangien.
Iseut quay qua trách mắng hai người thứ dân:
“Hỡi chúng bây, hai tên thứ dân kia, tại sao chúng bây giết chết con nhỏ? Đó là người thân tín của ta.”
Hai người kia kinh ngạc, hỏi lại:
“Tâu hoàng hậu, chính hoàng hậu đã sai chúng tôi làm công việc đó, xong việc sẽ được giải phóng và được vàng bạc để trở nên giàu có. Hai chúng tôi tham lợi cho nên đã làm đúng như lời sai bảo của hoàng hậu.”
Hoàng hậu đã quên hết những lời đã ban truyền, xót thương đã làm cho hoàng hậu quên hết ý ác khi trước:
“Ta sai bảo các ngươi bao giờ? Ta sai bảo các ngươi thế nào? Tại sao lại có chuyện đó? Brangien có phạm tội gì đâu? Brangien yêu quý của ta ơi, em có thấy lũ người này nói dối quá chừng không? Ta bảo em vào rừng sâu kiếm lá thuốc nhức đầu về chữa trị bệnh nhức đầu cho ta. Đáng lẽ, chúng phải lo bảo vệ cho em thì chúng lại giết em. Lũ sát nhân các ngươi sẽ phải chết, chết phanh thây, chết cháy mất xác.”
Hai người thứ dân hoảng sợ tâu:
“Tâu hoàng hậu, ý tưởng của hoàng hậu thay đổi nhanh chóng quá! Vừa mới đây, hoàng hậu hạ lệnh cho lũ chúng tôi phải giết chết co gái trong rừng sâu, cắt lấy lưỡi đem về trình. Vậy mà bây giờ, hoàng hậu lại muốn giết chết chúng tôi vì tội đã giết cô gái. Nhưng tâu hoàng hậu, quả tình cô gái chưa chết, vẫn còn yên lành trong rừng. Chúng tôi sẽ mau mau đưa cô gái trở về đây.”
Hoàng hậu không làm sao tin được lời hai người nọ trong khi chiếc lưỡi của Brangien bị cắt đứt còn đây. Iseut bèn giữ một người ở lại, bắt người kia vào rừng đưa Brangien về.
Khi Iseut gặp lại rõ ràng Brangien còn sống đã vui mừng khôn xiết ôm chặt lấy cô hầu Brangien. Cô gái cũng sung sướng ôm lấy hoàng hậu, quên hết những chuyện hãi hùng vừa qua. Hai người cứ ôm nhau mãi không thôi.