Khi Tristan chuẩn bị xong chiếc thuyền của mình, nhà vua bèn trao công chúa Iseut cho cùng về Cornouaille. Kỵ sĩ Perinis và hầu bái Brangien được cử theo hầu công chúa. Trước khi khởi hành, hoàng hậu cho đòi riêng Brangien tới:
“Nhà ngươi hãy giữ kỹ chai rượu quí này. Đây là tinh túy của nhiều thứ cỏ hoa được cất lên. Đêm đầu tiên, khi vua Marc và công chúa Iseut sắp động phòng, nhà ngươi hãy rót mời vua Marc, rồi công chúa Iseut cùng uống. Còn lại nhà ngươi phải đổ đi. Nhà ngươi cũng cần phải giữ không để cho ai khác uống phải, vì như vậy sẽ sinh tai hoạ lớn. Rượu quý này mang tên là men Yêu. Chứng nào vua Marc cùng công chúa Iseut đã uống vào, hai người sẽ yêu thương gắn bó, tình yêu sẽ lên tới tột đỉnh và không bao giờ hai người có thể bất hoà hay xa nhau được. Ta đã dày công chế hóa thứ Men Yêu riêng cho hai người đó, nhà ngươi ráng giữ không để cho ai khác uống được.”
Brangien nguyện hết sức giữ đúng lời hoàng hậu căn dặn.
Thuyền nhổ neo. Nhiều người thương nhớ Iseut đến khóc, vì Iseut xinh đẹp và đức độ ai cũng yêu quý. Trên thuyền Iseut buồn bã, than thở phải bỏ quê cha đi tới đất lạ. Bỏ ca mẹ, lâu đài, đất quê đi tới làm vợ một người đàn ông chưa quen biết. Để giúp cho Iseut được khuây khỏa, Tristan đem đàn ra dạo hay bày cuộc cờ cho Iseut giải trí.
Một hôm hai người đang đánh cờ. Trời nóng dữ. Tristan khát nước đòi mang rượi ra. Brangien vội vã chạy đi lấy rượu, lấy lộn phải chai đựng Men Yêu. Rượu quý rót trong ly không khác gì rượu thường trong vắt, chỉ khác có trộn tinh chất của cỏ hoa lạ. Brangien vô tình đưa ly rượu cho Tristan; Tristan đưa mời Iseut uống trước mấy hớp. Iseut uống xong, đưa trả Tristan uống cạn. Thế là hai người bước lên con đường yêu thương không bao giờ ra khỏi được nữa, chừng nào còn sống trên đời này hai người sẽ sánh vai trên đường yêu thương bất tận. Uống ly rượu Men Yêu, hai người cảm thấy dịu nhẹ vô cùng, không biết rằng ở đời bấy nhiêu ngọt ngào và dịu nhẹ sẽ phải trả bằng một giá vô cùng đau khổ. Uống vào, hai người bỗng thấy ngây ngất, trái tim đảo say. Hai con người đối diện bỗng dưng biến đổi trong mắt nhau. Người nọ ngó người kia, lạ lùng, kinh ngạc. Trước kia, mỗi người nghĩ đi một mối. Bây giờ hai người chỉ nghĩ tới nhau. Tristan nghĩ tới Iseut, Iseut nghĩ tới Tristan: Tristan chỉ nghĩ làm sao giữ được tình yêu của Iseut, Iseut chỉ nghĩ làm sao giữ được tình yêu của Tristan. Hai trái tim cùng hòa một điệu suốt đời…
Ngó Tristan, Iseut cảm thấy không còn lựa chọn nào khác được: Tristan có đủ mọi điều kiện đàn ông làm say lòng một cô gái như Iseut. Ngó Iseut, Tristan cảm thấy không còn chọn lựa nào khác được: Iseut có đủ mọi điều kiện, nhan sắc làm say lòng một chàng trai như Tristan. Tristan xinh trai, Iseut đẹp gái. Nhà vua Cornouaille hãy kiếm một hoàng hậu khác, vì Iseut chỉ muốn Tristan, và Tristan cũng chỉ muốn Iseut. Hai người cứ ngó trông nhau cũng đọc thấy ý muốn của nhau.
Tới khi đó, Brangien mới khám phá ra sự lỡ lầm vô phương cứu vãn của mình. Brangien nói:
“Tại vạ làm sao! Tôi đã lầm chai rượu quý! Khổ cho tôi và cho hai vị! Hai vị đã uống phải thứ Men Yêu mà hoàng hậu đặc biệt chế ra và trao cho tôi sẽ rót mời cặp vợ chồng mới đêm tân hôn. Hai vị đã uống phải bản án tử, hai vị tránh không khỏi tai họa!”
Brangien lo lắng bao nhiêu thì hai người đã uống phải Men Yêu sung sướng bấy nhiêu. Tristan ngó Iseut, thấy yêu mê Iseut đến độ chỉ ước muốn có Iseut mà thôi; Iseut ngó lại, cũng thấy yêu mê đến độ chỉ ước nguyện có Tristan mà thôi. Ước muốn đốt chấy đến cao độ, không còn một chướng ngại nào mà hai người không vượt qua được.
Biết làm sao được! Tristan cảm thấy Iseut không từ nan một ý muốn nào của người yêu. Hai người đều trẻ tuổi, hai người ở bên nhau, hai người không thấy e ngại một chút gì, hai người không thấy hổ thẹn gì hết. hai người là của nhau. Hai người chiều ý muốn của nhau.
Biết bao nhiêu vui sướng trên chiếc thuyền lênh đênh rẽ sóng. Hai người trẻ tuổi yêu nhau, không hiểu làm cách nào một ngày kia có thể rời nhau.
Thuyền thẳng tiến bờ biển Cornouaille.