Chủ tịch Bạch một giây lúng túng chưa biết trả lời con trai như thế nào thì Hắc Lỗi tế nhị giải vây: Tiểu Bạch, chúng ta về để người bệnh nghỉ ngơi.
Hai bệnh nhân phải thân lắm thì anh Bạch mới ngủ ké mà không bị đuổi về phòng mình chứ.
Cậu không cần lo nữa, tôi đưa cậu về rồi mai lại vào sớm.
Nhìn con trai ngoan ngoãn đi theo Hắc Lỗi mà không thắc mắc nữa thì chủ tịch Bạch thở phào ra hiệu cảm ơn với Hắc Lỗi.
Ngài ăn một chút, uống một chút sữa ấm, uống thuốc rồi ngủ sớm.
Cậu đã đi đâu vậy, ta cứ nghĩ cậu bỏ đi nữa rồi chứ?
Đã nói không có đi mà.- đút một muỗng cháo loãng vào miệng đối phương khẳng định lại lần nữa.
Thẩm Diệu kiên nhẫn cho bệnh nhân ăn uống hết mọi thứ, cậu tỉ mỉ lau miệng, kéo mền ấm giục bệnh nhân ngủ sớm: Ngài nhắm mắt lại ngủ đi, tối nay có thấy đau hay khó chịu thì gọi tôi, tôi sẽ cho ngài uống thêm thuốc giảm đau.
Ta ngủ trên giường còn cậu ngủ ở đâu?- chủ tịch Bạch ngóc đầu dậy thắc mắc.
Tôi ngủ ở ngay sofa đây thôi, cày game sáng đêm quen rồi, tôi không ngủ nhiều đâu, đừng lo, ngủ đi.
Không được, cậu mới vừa bị xuất huyết bao tử đó, phải ngủ nghỉ đàng hoàng mới được.
Cậu ngủ trên giường đi, để ta ngủ ở sofa.- chủ tịch Bạch lại ngóc đầu dậy lo lắng.
Ấn đầu con bệnh nằm xuống cằn nhằn: Đã bảo ngủ đi mà, bị đau khắp nơi mà còn đòi ngủ sofa?
Nếu cậu không chịu thì để ta về phòng mình ngủ.- Con bệnh lại ngóc đầu cố ngồi dậy.
Ngài thật là phiền.
Ngủ đi.- Thẩm Diệu bực dọc dịch người con bệnh xích qua một chút rồi trèo lên nằm cạnh bên.
Một lúc lâu sau mà chủ tịch Bạch vẫn chưa ngủ được vì lòng cứ rạo rực, tim đập hỗn loạn.
Chủ tịch nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa nhẹ bụng người bên cạnh: Còn đau bụng không?
Không, hết đau rồi.
Ngủ đi.
Đã hơn nửa đêm rồi, Thẩm Diệu cảm nhận người bên cạnh vẫn chưa ngủ được nên xoay người qua sờ trán kiểm tra thân nhiệt: Không sốt, ngài có thấy đau ở đâu không?
Không, không đau lắm.
Không đau, không sốt sao lại không ngủ?
Không biết, không đau, nhưng tim cứ đập nhanh, lòng cứ rạo rực.
Đúng chất badboy, Thẩm Diệu hỏi thẳng không vòng vo: Ngài lại nhớ cảm giác hôm đó nên không ngủ được hả?
Ngại chín mặt nhưng với bản tính có nói có, không nói không, chủ tịch Bạch gật nhẹ đầu, mặt đỏ ửng.
Ngài đang bệnh, lại bị thương nên không thể mạnh bạo được.
Nhưng tôi sẽ làm ngài dễ chịu một chút cho dễ ngủ.- cất giọng nhỏ nhẹ, bàn tay nhỏ mềm vuốt ve tất cả điểm nhạy cảm của người bên cạnh.
Hư....hư.....ưmmmmmm......aaaaaa......ưmmmmm.....- chủ tịch đê mê vùi mặt vào xương quai xanh, tay siết lấy vòng eo con kiến thon thả.
Thẩm Diệu rên khẽ khi bị sự đê mê của người bên cạnh khiêu khích, cậu vô thức kéo bàn tay đang siết eo mình xuống thấp hơn làm chủ tịch gần như tê dại thoả sức vuốt ve rồi rên rỉ bên tai cậu làm cậu mất kiểm soát siết chặt lấy cơ thể rắn rỏi mà quên luôn người bên cạnh đang là bệnh nhân.
Aaaaaa....!ưmmmmmm.....ưmmmmm.......aaaaa đau quá.- tiếng rên đau làm Thẩm Diệu giật mình sực nhớ ra liền dừng tay ngay lập tức, hấp tấp kiểm tra:
Tôi làm ngài đau ở đâu? để tôi xem xem.- vừa hỏi, vừa kiểm tra khắp nơi.
Không sao, vết thương tự nhiên chỉ nhói lên một chút thôi.
Hết rồi, không sao rồi.
Thẩm Diệu xoa xoa xung quanh vết thương một lúc cất giọng ái ngại: Xin lỗi, ngài ngủ đi.
Hoảng hồn và vì sợ mình lại mất kiểm soát nên cậu xoay lưng lại nhắm mắt cố ngủ cũng như cố làm dịu cảm giác ham muốn sắp nổ tung của mình.
Sau một đêm ngủ rất ngon, rất ấm áp, chủ tịch Bạch lười mở mắt đưa tay sờ sờ bên cạnh tìm người.
Chạm nhẹ một bàn tay ấm thì siết nhẹ, bàn tay ấy cũng siết nhẹ lại làm chủ tịch cười mỉm vui vẻ.
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm chủ tịch giật mình mở mắt ra ngay lập tức:
Tối qua ngài ngủ có ngon không? Có bị đau nhiều không?
Bác sĩ, sao cậu vào ca sớm vậy?- lập tức thả tay ra
Mấy ngày này ngài bệnh nên tôi đăng ký ở lại luôn bệnh viện vào ban đêm để tiện chăm lo cho ngài.
Không ngờ chỉ qua một đêm mà phổi của ngài êm hơn rồi, ráng tịnh dưỡng như vầy thêm vài ngày nữa là sẽ khoẻ lại bình thường.
Cảm ơn bác sĩ.
Tôi thấy khoẻ, không khó chịu ở đâu hết.
Cũng không được ỷ lại đâu, phải cẩn thận.
Tôi đỡ ngài ngồi dậy để thay băng vết thương trên lưng cho ngài.- vừa nói vừa ôn nhu ôm đỡ bệnh nhân ngồi dậy.
Bác sĩ thay băng luôn hả? Không để chút nữa y tá làm hả?
Bác sĩ trẻ dịu dàng tay cởi áo bệnh nhân ra, tay còn lại vòng ôm chặt giải thích: Để tôi làm nhẹ nhàng cho ngài không đau, y tá làm sẽ đau lắm.
Chưa kịp cởi hết áo bệnh nhân ra đã bị một chiếc sơ mi sọc, quần jean tả tơi từ cửa lao vào giữ áo che phía trước người của bệnh nhân lại càu nhàu: chỉ vết thương ở trên lưng thì không cần phải cởi hết áo ra.
Bác sĩ cứ việc lo thay băng vết thương đi, để tôi giữ người của ngài ấy cho.
Vị bác sĩ trẻ thoáng chau mày không hài lòng khi bị kẻ mình ghét đẩy tay mình đang ôm người bệnh nhân ra, lòng càng khó chịu khi thấy kẻ đó quỳ gối trên giường để cả người bệnh nhân dựa hết vào người mình.
Khó chịu nhưng vẫn rất tỉ mỉ làm nhẹ nhàng hết mức có thể.
Chủ tịch Bạch mím môi ụp cả mặt mình vào bờ vai nhỏ cố chịu đau, khi đau quá thì đưa tay siết nhẹ eo thon rên khẽ.
Xong rồi, cậu thả ngài ấy ra đi để tôi đỡ ngài ấy nằm xuống.- Bác sĩ lên tiếng.
Không dám phiền bác sĩ, để tôi tự làm là được rồi.- Thẩm Diệu phớt lờ mùi giấm chua từ blouse trắng mà ôm luôn người bệnh nhân đỡ nằm xuống nhẹ nhàng.
Cậu đi ra ngoài đi, tôi phải kiểm tra phổi của bệnh nhân.- Vị bác sĩ cất giọng nghiêm nghị.
Bác sĩ cứ kiểm tra đi, tôi ngồi ở kia chờ.
Cậu.....!cậu...., tôn trọng bác sĩ chút đi.
Chủ tịch Bạch quan sát vẻ mặt có vẻ bực tức của bác sĩ và vẻ mặt sửng cồ của Thẩm Diệu thì ái ngại cất giọng: Diệu Diệu, ra ngoài chờ một chút đi, bác sĩ kiểm tra sắp xong rồi.
Chịu khó một chút thôi, nhé.
Thẩm Diệu bực tức xốc lại cái quần tả tơi, đá rầm góc tường bỏ đi ra ngoài phòng, miệng làu bàu: Mịa, đuổi ông ra ngoài để rờ rẫm sờ soạng hử? Mịa ông không nhịn là ông đấm vỡ mặt.