Giằng co mãi vẫn không rạch được khuôn mặt xinh xẻo, Mỹ Ái tức giận quỳ mạnh đầu gối lên bụng kẻ nằm dưới đang cố chống đỡ để ghìm chặt và ấn mạnh dao.
Bụng bị ép đau điếng làm Thẩm Diệu không còn chống đỡ được nữa mà nhăn mặt buông tay làm con dao găm thẳng xuống mặt mình.
Cậu nhắm mắt lại hứng chịu nhưng lạ quá không thấy đau mặc dù ngửi thấy mùi tanh của máu.
Cậu mở mắt ra kiểm tra thì hoảng hốt khi thấy kẻ đang nằm gục trên người mình.
Shit, đã bảo ngoan ngoãn nằm im tịnh dưỡng mà không nghe. Ông đây nhịn đủ rồi nhé con điên kia.- Hoảng hồn hét lên khi thấy máu chảy xuống từ người nằm trên mình và cô gái điên đang rút dao ra định đâm xuống tiếp.
Không biết lấy đâu ra sức mạnh kinh hồn, cậu đưa tay lật người nằm trên mình qua bên cạnh rồi đảo hông búng chân võ con tôm rất mạnh làm cô gái điên té hự xuống sàn.
Cậu đưa tay bấm cái nút đỏ báo động ở đầu giường rồi quay sang vỗ vỗ má người bên cạnh: Ngài dậy đi, mở mắt ra nhìn tôi đi mà.
Bác sĩ, y tá hối thúc nhau xử lý vết dao đâm trên lưng của bệnh nhân, tiêm thuốc, truyền nước tất bật.
Vị bác sĩ trẻ quen thuộc là người cấp cứu, chăm sóc tích cực nhất, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ sờ mặt bệnh nhân, nhưng lập tức nghiêm mặt tức giận ngay khi bệnh nhân tỉnh lại: Ngài thật sự muốn chết như vậy sao? Đang bị thương mà còn đỡ dao cho người khác.
Nhìn bệnh nhân bị bác sĩ mắng không nói lại được câu nào thì Thẩm Diệu tức giận xốc lại cái quần rách tả tơi đáp trả: Anh này, người ta đang đau mà còn mắng là sao? Ai tự nhiên lại muốn mình bị đau hả?
Cậu,....!cậu....!là tại cậu.
Chủ tịch Bạch thấy Thẩm Diệu sửng cồ lên định ăn thua đủ với bác sĩ riêng của mình thì nắm lấy tay cậu siết nhẹ, nhìn cậu lắc lắc đầu.
Thẩm Diệu im lặng đứng nhìn bảo vệ đưa cô gái nhăn nhó dưới nền nhà đi khỏi, đợi y tá- bác sĩ rời đi hết liền nhìn bệnh nhân đang còn nắm tay mình cất giọng khó chịu: Ngài....., tôi chịu hết nổi ngài rồi.
Đang yên đang lành chạy qua đây làm gì? Thấy cảnh nguy hiểm thì phải tránh ra chứ, nhảy vào làm gì cho bị thương hả? Tức chết mà.
Mắng một hơi không nghe đối phương đáp lại mà chỉ thấy đối phương liên tục ho khan.
Cậu vội ngồi xuống giường đẩy người bệnh nhân nằm nghiêng một chút cho dễ thở hơn, cậu xoa xoa nhẹ ngực bệnh nhân thăm dò: Có đau lắm không? Tôi gọi bác sĩ cho ngài nhé.
Không cần đâu, nhịn một chút sẽ đỡ thôi.
Ngài có mệt không? ngủ một chút đi cho khoẻ.
Cậu đừng bỏ đi.- mắt chủ tịch Bạch gần như díp lại vẫn cố nói.
Biết rồi, ngủ đi.
Thẩm Diệu ngồi cạnh bên nhìn khuôn mặt ngủ vùi một lúc, cậu đưa tay vén mấy sợi tóc loà xoà trên trán, cậu khẽ nhăn mặt khi phát hiện ra vết máu trong lòng bàn tay bệnh nhân do khi nãy che miệng khi ho.
Cậu vội đưa tay xoa nhẹ ngực khi thoáng thấy người bệnh khẽ nhăn mặt, rên rỉ.
Đến chiều tối muộn, sau khi chạy tìm cha gần hết bệnh viện thì Bạch Vũ cũng thở phào khi nhìn thấy cha mình đang nằm ngủ trên giường của bệnh nhân khác.
Cậu vừa bước vào chưa kịp lên tiếng đã bị chàng trai trẻ ngồi ở mép giường ra hiệu Suỵt.
Bạch Vũ ngồi xuống sofa cất giọng hỏi rất nhỏ: Ông ấy có sao không?
Có, bị thương ở lưng, còn ho ra máu nữa.
Ngủ được một lúc rồi.- Thẩm Diệu đáp lại với một giọng nhỏ nhẹ không kém trước khi bảo có việc rời đi.
Hắc Lỗi xoa nhẹ vai khi thấy Bạch Vũ bần thần lo lắng.
Bạch Vũ, ba không sao đâu.
Con đừng lo.- chủ tịch Bạch thức giấc nghe được cuộc trao đổi rất nhỏ giọng như kẻ trộm thì lên tiếng trấn an.
Ba không sao thật chứ? Sao ba không nằm ở phòng mình mà lại nằm ngủ ở đây?
Thật, ba không sao.
Phòng này ấm áp hơn nên ba nằm ké.
Hôm nay công việc thế nào?
Vậy ba có cần con đổi phòng bệnh khác cho ba không?
Không cần đâu, khi nào chủ nhân phòng này đuổi thì ba sẽ về lại phòng mình. Con ký hợp đồng với Gameworld chưa?
Bạch Vũ chưa vội trả lời vì thấy cha có cuộc gọi tới.
Chủ tịch Bạch nghe điện thoại có vẻ căng thẳng rồi bỗng dưng cười hà hà sau khi cúp máy:
Phương tổng mới gọi cho ba, nghe giọng ông ta có vẻ rất bức xúc vì bị con tăng giá bán.
Ông ta rất cay cú nên mắng vốn để ba xử lý con.
Ba xử lý đi, mắng đi, con nghe nè.
Hôm nay ba bệnh nên mắng gì con cũng nghe hết.
Sao lại mắng? con làm tốt lắm.
Giá thoả thuận cũ là do Hán Ninh bắt tay với bên đó rồi thoả thuận, ba ngại nói tới nói lui nên đồng ý luôn chứ giá đó đâu thoả đáng.
Hôm nay con giúp ba tăng giá và trị cho thằng phản bội Hán Ninh một bài học làm ba thấy rất sướng, Phương tổng bảo ông ấy sa thải nó luôn rồi.
Cảm ơn ba đã không trách con.
Con biết lỗi đó của game không mà tự tin chiến với họ tới cùng vậy? Hán Ninh rất sành sỏi trong ngành này và kĩ thuật của game này, ba không ngờ con trị luôn được cả nó.
Bạch Vũ bóp trán xoa thái dương đáp lời: Con có tìm hiểu một chút về lỗi và cách khắc phục.
Điểm mấu chốt là trước khi ký kết con đã tìm hiểu kĩ và nắm được điểm yếu của Gameworld, họ chưa chính thức nắm bản quyền game trong tay mà đã quảng cáo rầm rộ trên hệ thống và đưa ra dự kiến ngày phát hành luôn.
Đặc biệt là họ đã vội vã ký hợp đồng cung ứng và lấy tiền trước với rất nhiều trang game lớn.
Đúng là con hơn cha là nhà có phúc. Hắc Lỗi, cảm ơn cậu đã ở cạnh chăm sóc cho Bạch Vũ, cậu đưa thằng bé về nghỉ đi, mặt mũi bơ phờ hết rồi.
Anh Bạch, anh yên tâm nghỉ ngơi cho khoẻ, đã có tôi lo cho Tiểu Bạch rồi. Tiểu Bạch, tôi đưa cậu về nghỉ, đi nào.
Lão Hắc, hôm nay anh cũng mệt rồi, anh về nhà nghỉ đi, tối nay em ở lại bệnh viện chăm ba.
Hắc Lỗi xoa đầu người bên cạnh phản đối: Cậu muốn ở lại thì tôi sẽ ở lại với cậu.
Chủ tịch Bạch chưa kịp lên tiếng khuyên con trai về nhà nghỉ ngơi thì người mới mở cửa phòng bước vào đã vội lên tiếng trước: Hai người cứ về nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi.
Ngài ấy phải uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm, hai người về đi, mai lại vào.
Bạch Vũ gãi đầu, gãi tai hết nhìn cha mình rồi nhìn sang chàng thanh niên trẻ thắc mắc:
Nhưng....!nhưng cậu là ai vậy?