"Lăng Hiểu."
"Chuyện gì ?" Nghe được có người gọi tên mình, Lăng Hiểu không chút suy nghĩ theo phản xạ mà trả lời. Trả lời xong thì mới hiểu được ý đồ của "Linh Hồ", nhưng đã quá muộn.
"Ha, hóa ra cô chính là tên Lang kia." "Linh Hồ" xoay người, vọt tới trước mặt Lăng Hiểu, vô cùng hung ác mà túm lấy vạt áo trước ngực cô.
"Thục...thục nữ một chút." Cô kéo lại áo đang bị "Linh Hồ" nắm. Dù sao cô cũng là một cô gái mà, bị người khác nắm áo như vậy, rất khó coi nha.
"Nói, cô làm sao biết hành tung của tôi ? Cô làm sao nhận ra tôi ?" "Linh Hồ" lớn tiếng ép cung, dáng vẻ như thể nếu cô không nói thật thì tôi tuyệt đối không để cô sống yên.
"Buổi chiều, buổi chiều lúc chúng ta nói điện thoại, tôi đã thấy cô."
"Linh Hồ" nhớ lại chuyện lúc chiều, lúc nàng nói chuyện đích thật là cảm thấy có người đang nhìn mình, sau đó nàng dẫn con chó lông xù tên "Đa Đa" về nhà, rồi trong thang máy nàng đã đụng mặt một cô gái. Hình dạng của cô gái kia... Chính là Lăng Hiểu ! Sau đó nàng nhớ tới buổi tối nàng đến tiệm net, hình như mới vừa ngồi xuống không lâu thì sau đó cô gái này cũng ngồi xuống. Hóa ra từ lúc nói chuyện, nàng đã bị cô để ý rồi.
"Cô quá đê tiện."
"Tôi đê tiện ?" Lăng Hiểu ngạc nhiên "Tôi sao lại đê tiện ?"
"Cô cư nhiên theo dõi tôi !" Nghĩ đến hành vi của cô, nàng tức giận đến muốn chết. Buổi tối nàng còn muốn đùa giỡn với cô một chút, không ngờ lại bị cô đùa giỡn lại.
"Cô à, lẽ nào tôi biết rõ bản thân bị cô đùa giỡn mà tôi vẫn còn đi đến quán bar như đã hẹn sao ?" Lăng Hiểu tức giận mà hỏi ngược lại. Kẻ ngu mới đi !
Lăng Hiểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, tuy rằng khuôn mặt này chưa từng gặp qua trước đây, nhưng lại mang một cảm giác rất quen thuộc. Đặc biệt đôi mắt kia, giống như đúc với đôi mắt trong trí nhớ của cô. Không chỉ có đôi mắt, tính tình của nàng đều giống như trước đây. "Linh Hồ", cô tìm nàng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã tìm được rồi. Cảm tạ ông trời, cảm tạ Phật chủ, cả đời này, cô sẽ không để nàng bị tổn thương nữa, sẽ không để nàng vì cô mà mất đi sinh mạng lần nữa.
"Sao cô lại khóc ?" "Linh Hồ" có chút ngạc nhiên nhìn cô, lại có một chút cảm giác là lạ.
"Không có gì, tôi chỉ là rất vui thôi." Lăng Hiểu lấy tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, rồi nở một nụ cười nhạt, hỏi : "Tôi có thể ôm cô một chút không ?"
Ôm tôi ? "Linh Hồ" mở to mắt nhìn cô, đầu óc của cô ấy không phải có bệnh chứ ? Chứng kiến thay đổi thật lớn trước và sau của Lăng Hiểu, trong đầu "Linh Hồ" vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Lăng Hiểu đọc được suy nghĩ trong mắt nàng, cô khoát tay, nói: "Quên đi." Sau vài giây, cô hỏi :"Chúng ta có thể làm bạn không ?"
"Linh Hồ" không khách khí liếc cô một cái, sau đó lắc đầu, nói rằng :"Không thể." Rồi nhấc chân bỏ đi.
Lăng Hiểu nhìn theo thân ảnh cao ngạo của "Linh Hồ", cảm thụ được sự tồn tại của nàng, những đau đớn trước kia của cô đều tan biến, trong lòng dâng lên một cổ ấm áp. Các cô mới vừa biết nhau, nàng hiện tại không tiếp nhận cô cũng không sao, sau này nhất định có thể thay đổi, cô tin tưởng hai người sau này sẽ trở thành bạn tốt ! Phải, cũng chỉ có thể là bạn tốt. Nếu như cô là đàn ông, cô chắc chắn sẽ liều lĩnh mà theo đuổi nàng, nhưng cô là nữ, hai người con gái sao có thể yêu nhau. Phật chủ cho cô đoạn tình duyên này, thế nhưng số phận lại trêu đùa cô lớn như vậy. Lúc trước Trư Bát Giới đầu thai lầm thành heo, không ngờ ngàn trăm năm sau, con sói như cô cư nhiên cũng đầu thai lầm thành nữ. Hiện tại, chỉ cần cô có thể nhìn thấy nàng, chỉ cần cô có thể xuất hiện trong sinh mệnh của nàng, chỉ cần có thể từ xa mà làm bạn với nàng, cô đã thấy đủ, cuộc đời này như thế thật sự đã đủ rồi.
Lăng Hiểu về đến nhà, trong đầu tràn đầy hình bóng của "Linh Hồ", hình ảnh của kiếp trước cùng kiếp này không ngừng ẩn hiện trong đầu của cô, cô ngủ không được, vì vậy lại cầm một chai rượu đi lên sân thượng ngắm sao, hóng gió.
Không ngờ lại uống hết cả chai rượu, ngủ luôn trên sân thượng, đến khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, cô vội vàng chạy xuống nhà. Hôm nay so với bình thường đã dậy trễ hơn nửa tiếng, chỉ sợ phải đi làm muộn rồi.
Đang vội vã xuống lầu, nhưng tại dưới lầu liền nhìn thấy "Linh Hồ" cùng một người đàn ông thân thiết nắm tay đi đến trước một chiếc xe, người đàn ông hôn nhẹ lên môi "Linh Hồ", sau đó mở cửa xe cho nàng, còn ân cần thắt dây an toàn cho nàng, sau đó hai người lái xe đi.
Lăng Hiểu ngẩn ngơ mà nhìn nàng, nàng đã có bạn trai ?!
Lòng của cô như bị đụng phải cái gì đó, tê tê đau nhức. Các loại đau nhức này như là có người dùng một con dao mà đâm mạnh vào lòng cô.
Ông trời thật biết trêu người !
Trong lòng Lăng Hiểu thầm kêu lên câu này khi hôm nay đến công ty, tổng giám đốc đã giới thiệu một phó tổng giám đốc mới. Vị phó tổng giám đốc này chính là bạn trai của "Linh Hồ". Người này là con trai độc nhất của tổng giám đốc, tốt nghiệp đại học bên nước Mỹ, có bằng thạc sĩ, chỉ mới hai mươi bảy tuổi, nhưng lại nắm trong tay khối tài sản rất lớn, không chỉ như vậy, ngoại hình lại rất tuấn tú, thân cao một mét tám mươi lăm, thật sự là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Anh ta và "Linh Hồ" quả thật giống như trời tạo một đôi.
Tựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, không ngừng xoay chiếc bút trong tay, ngực Lăng Hiểu dâng lên một nỗi khổ sở chua xót. Cô đau khổ quỳ gối trước Phật chủ cầu được duyên phận, nhưng là duyên phận như thế này sao ?
Tinh thần của loài sói nói với cô rằng, cô nên đi theo đuổi tình yêu của mình. Thế nhưng thân là người, lý trí của một người con gái nói với cô rằng, anh ta so với cô, càng thích hợp với "Linh Hồ" hơn.
Vào lúc bình thường, cô là một cô gái, cô không thể yêu người con gái là "Linh Hồ".
Vào đêm trăng tròn ngày mười lăm, cô sẽ biến thành sói, cô càng không có tư cách để có thể yêu bất cứ ai.
Từ lúc ấy, cô và "Linh Hồ" đã không còn liên lạc gì nữa, thỉnh thoảng dưới tiểu khu nhìn thấy nàng cùng bạn trai nắm tay đi ra, cô sẽ tránh không đụng mặt họ, thỉnh thoảng "Linh Hồ" cũng thấy cô, các cô cũng không hề nói chuyện gì với nhau, nhiều lắm cũng chỉ liếc mắt nhìn đối phương mà thôi, các cô giống như không có bất kì quan hệ nào, như hai người xa lạ. Quả thật hai người vốn là người xa lạ, người xa lạ gặp nhau trên mạng, trải qua một hai lần gặp mặt cũng không vui vẻ gì.
Lăng Hiểu bắt đầu trải qua từng ngày đêm buồn chán, nhưng chỉ cần "Linh Hồ" hạnh phúc, thì cô cũng không còn yêu cầu gì nữa, những thứ khác đều không quan trọng. Nhưng không biết vì sao, cô vẫn mơ hồ cảm thấy một tia cô đơn trong ánh mắt của "Linh Hồ", là do cô hoa mắt nhìn lầm sao ?