Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi ăn tối xong, Lăng Hiểu thay một bộ đồ thoải mái rồi xuống lầu tản bộ. Nói là đi tản bộ, thực chất là đi giám sát "Linh Hồ", cô sợ lần này mình lại bị nàng trêu đùa, khiến cô phải chạy một đoạn đường xa.

Khoảng tám giờ mười phút, "Linh Hồ" đi ra. Lăng Hiểu bất động thanh sắc theo sát nàng, theo nàng đi tới tiệm net. Quả nhiên, nhóc con này lại muốn đùa giỡn cô.

"Linh Hồ" ngồi xuống ở khu trò chơi, bắt đầu khởi động trò chơi.

Lăng Hiểu cũng làm thẻ, ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng bắt đầu như đang lên mạng. Đến tám giờ bốn mươi phút, còn chưa thấy "Linh Hồ" có động tĩnh, cô biết nhóc con này lại lỡ hẹn. Cô đứng dậy đi đến toilet gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, Linh Hồ, cô đến chưa ?"

"Vẫn chưa, chẳng phải còn hai mươi phút sao ?"

"Uh, tôi cũng chưa đến, sợ cô đến trước, cho nên mới gọi điện thoại, được rồi, không có việc gì, tôi cúp máy đây." Lăng Hiểu nói xong liền cúp điện thoại, quay trở về chỗ ngồi.

Đến chín giờ năm phút, "Linh Hồ" lấy điện thoại di động ra, gửi cho cô một tin nhắn, nói là trên đường kẹt xe, có thể phải đến trễ một tiếng, bảo cô chờ nàng một chút.

Đến chín giờ rưỡi, Lăng Hiểu gửi cho nàng một tin nhắn, hỏi nàng đường đã thông chưa, đã đến nơi chưa.

Nàng trả lời tin nhắn nói đường vẫn còn kẹt, còn đem tình hình giao thông và cảnh sát giao thông của thành phố A ra mắng một trận.

Lăng Hiểu nhìn tin nhắn mà lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng.

Đến khoảng gần mười giờ, "Linh Hồ" lại gửi tin nhắn cho cô, nói rằng nàng sắp đến.

Lăng Hiểu mở to mắt, quay đầu nhìn "Linh Hồ", vô cùng không ngờ rằng nàng cư nhiên lại nói rằng --- nàng đến rồi ! Không phải nàng có bản lĩnh có thể phân thân đi gặp mình chứ ? Nhưng cô đoán được một khả năng lớn hơn đó là thể nào lát nữa nàng cũng sẽ nhắn tin cho cô, nói rằng nàng có việc phải đi trước.

Qua khoảng hai phút, "Linh Hồ" lấy điện thoại ra lại nhắn cho cô một tin nhắn, "Xin lỗi, nhà của tôi có việc gấp, tôi phải về. Hôm nào chúng ta gặp lại, xin lỗi."

Quả nhiên !

Lăng Hiểu rất nhanh trả lời tin nhắn, "Chơi game vui đến vậy sao? Nhìn điểm số của cô xem ra đã tới cấp rất cao rồi."

"Linh Hồ" đọc xong tin nhắn đầu tiên là ngây người một chút, sau đó ngầng đầu nhìn bốn phía, không phát hiện nhân vật khả nghi, liền lập tức gửi tin nhắn hỏi : "Cô ở đâu ?"

Lăng Hiểu mới không ngốc mà xem tin nhắn vào lúc này, lúc đến tiệm net thì cô đã chuyển điện thoại sang chế độ rung, "Linh Hồ" cũng không thể nào tìm ra đầu mối gì từ tiếng chuông.

Thấy Lăng Hiểu không có phản ứng, "Linh Hồ" lại gọi điện thoại cho Lăng Hiểu, nhưng cô căn bản là không bắt máy.

Trùng hợp lúc này một cô gái ngồi phía sau Lăng Hiểu đang cầm điện thoại, càng trùng hợp hơn là kiểu tóc cùng chiều cao của cô gái này cũng không khác nhiều lắm so với Lăng Hiểu.

"Linh Hồ" cúp điện thoại, vọt đến bên cạnh cô gái kia, kêu lên :" Hóa ra cô ở chỗ này, cô đùa giỡn tôi ah. Biết tôi ở đây, còn hỏi tôi đã đến hay chưa. Cô làm sao biết tôi ở đây ? Thì ra trông cô như vậy à, cũng không xinh đẹp gì lắm."

Cô gái kia khó hiểu nhìn nàng, không hiểu ra sao, nhưng câu nói không xinh đẹp gì lắm kia làm cho trong lòng cô rất không vui rồi, khuôn mặt lập tức bị đen phân nửa.

"Này, Lang, cô ngốc hả, tôi hỏi cô đó, cô làm sao biết tôi ở tiệm net mà không đi quán bar ?" "Linh Hồ" hùng hổ mà ép hỏi, có vẻ như việc Lang phát hiện nàng không đi quán bar chính là lỗi của Lang.

"Cô bệnh tâm thần ah." Cô gái kia cũng không phải người dễ bị khi dễ, cô mạnh mẽ đứng lên, trừng mắt nhìn "Linh Hồ" mà quát :" Cô là ai, hò hét tôi làm gì, tôi căn bản không biết cô, cô bị bệnh thần kinh hả. " Sau đó, cô nói vào điện thoại :" A Minh ah, một lát nữa tôi gọi lại."

Điện thoại vẫn đang thông !

"Linh Hồ" nhìn lại vào điện thoại của mình, lại nhìn vào điện thoại của cô gái kia, trên mặt bắt đầu hiện lên mấy đường cong hắc ám.

Cô gái kia đang bắt đầu muốn la hét gì đó thì "Linh Hồ" lập tức xin lỗi, "Xin lỗi, tôi nhận lầm người, thật sự xin lỗi, tôi nhận sai người, xin lỗi, thật xin lỗi !" Lần này xong rồi, nàng chưa làm rõ việc đã mắng người ta, đối phương tức đến mặt đen sầm, lần này rắc rối to. Nàng liều mạng xin lỗi, hy vọng có thể khiến đối phương nguôi giận, miễn sao tránh được cãi nhau. Dù sao người có lỗi cũng là mình, nếu cãi nhau thì mình đành phải chấp nhận.

Nhìn thấy nàng sợ hãi, cộng thêm vô cùng tràn ngập thành ý xin lỗi, lửa giận của cô gái kia cũng giảm đi không ít, hung hăng trừng nàng một cái, sau đó xoay người ngồi xuống.

"Linh Hồ" có chút xấu hổ nhìn xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Bên tai lại truyền đến một tiếng cười, nàng nhìn về phía tiếng cười, bên cạnh chỗ ngồi của nàng có một cô gái nhìn quen mắt đang khoa trương mà cười.

"Có cái gì buồn cười hả ?" "Linh Hồ" trừng mắt nhìn cô.

"Ừ." Lăng Hiểu mỉm cười, lại gật đầu vài cái.

"Cô..." "Linh Hồ" nặng nề hừ một tiếng, rút thẻ đang cắm trong máy tính ra, quay đầu bỏ đi. Nàng lười tính toán với cô.

Lăng Hiểu cũng rút thẻ đi theo.

Tại đầu cầu thang, "Linh Hồ" quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Hiểu, "Cô theo tôi làm gì ?" Thấy vui khi nhìn người ta gặp nạn, lại bỏ đá xuống giếng, càng nhìn càng đáng ghét. Nàng nhìn kĩ Lăng Hiểu, thấy có một chút quen mặt. Suy nghĩ một chút lại nghĩ không ra. Trên người cô lại truyền đến một hương thơm nhàn nhạt, một mùi hương giống như đã từng quen biết. Nàng nhất định đã gặp qua người này, hơn nữa là quen biết, chỉ là nghĩ không ra.

Lăng Hiểu nhìn vào mắt của nàng, trong mắt kia tràn ngập sự linh động, ánh mắt này, không giống ánh mắt của loài người, là cùng loại với ánh mắt của loài hồ, sóng mắt lưu chuyển tràn ngập sự kiều mị đặc biệt của loài hồ. Đang trong cơn thịnh nộ như vậy, cũng vẫn có thể câu dẫn người khác.

"Linh Hồ" bị cô nhìn như vậy rất không được tự nhiên, nàng hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Tâm tình của nàng lúc này rất không tốt, khó chịu đến nỗi dục vọng cãi nhau cũng không có, bất kể có quen cô ấy hay không, nàng cũng không muốn để ý nữa ! Đều là tại tên Lang đáng ghét kia, cô ta cư nhiên có bản lĩnh biết được hành tung của nàng. Nàng dám cam đoan cô ta có mặt trong tiệm net, chỉ là không biết rốt cuộc là người nào. Đột nhiên nàng dừng bước chân, trên mặt lộ ra một cỗ hoài nghi, sau đó đột nhiên kêu lên một tiếng : "Lăng Hiểu."

Truyện Chữ Hay