Tiếng nổ vang vọng đến.
Tôi né ma thuật mà phù thủy bắn ra, cố mà nhảy ra đằng sau ả.
“Chết tiệt~……Vẫn chưa thể hạ gục hoàn toàn à.”
Ả phù thủy bay bên đầu tôi với nụ cười bạo dạng, trong khi tôi đang chuyển đổi ý thức bằng một hơi thở.
“Ngươi chỉ như thế thôi sao, anh hùng?”
Phù thủy đang lơ lửng trên không trung như đúng rồi vậy, nhưng con nhỏ này có thể sử dụng tất cả ma thuật mà, nên bay cũng chẳng làm tôi ngạc nhiên đâu. Chỉ là……
“Á rà, biểu hiện nhà ngươi trông lạ thế. Có thật sự muốn giết ta không đấy?”
“Nà~ phù thủy. Ở vị trí đó ta có thể thấy được quần lót của ngươi đấy.”
“Hả……Hảả!? Trong lúc đánh nhau đừng có để ý đến chuyện đó giùm ta được chứ!?”
Dù nói thế, nhưng phù thủy bay xuống, bỏ đi phép lợi thế trên không của mình.
“Động lực của ta bị xóa hết trơn rồi đây.”
Khi tôi vừa vác kiếm trên vai, vừa nói thế thì mặt của phù thủy hơi đỏ lên một tí và,
“Vừa dòm quần lót của người khác, vừa nói ra những nhận xét kinh khủng……”
“Rõ ràng là ngươi cho ta xem còn gì, ả phù thủy kia.”
“Nhà ngươi vẫn là tên đàn ông khiến phát bực mà! Thôi được rồi, ta sẽ cho người biết khác biệt về sức mạnh!”
“Câu đó ta nói mới đúng!”
Cùng với những tiếng ‘Ư ga~!!’ ngu ngốc, những ma thuật hùng mạnh cứ lần lượt lần lượt bay đến làm tôi toát cả mồ hôi ở trong tâm, nhưng tôi cầm thanh kiếm để cắt hết đi ma thuật của ả.
Trái lại với tôi đang cố gắng sống sót bằng cách nào đấy, ả phù thủy đứng khịt mũi một cách rất ư là bình thản.
“Ta không ngờ lại bị nhà ngươi chỉ trích như thế. Và ta đã nghĩ ngươi không có thứ gọi là cảm xúc ấy chứ.”
“Ta cũng vậy, đã chẳng nghĩ phù thủy như ngươi lại xấu hổ khi bị nhìn quần lót đâu.”
“T-, ta không có xấu hổ gì hết!”
“Hô~, nếu thế thì chuyện cho xem đâu thành vấn đề gì đúng chứ? Vậy thì cho ta xem nào.”
Cãi qua, rồi cãi lại khiến tôi có cảm giác đang đưa ra yêu cầu hết sức là phi lý, nhưng mà đến bây giờ mà rút lui thì cảm giác như đã thua vậy, nên tôi khoanh tay lại, làm vẻ mặt như thể đó là chuyện đương nhiên.
“T-, ta hiểu rồi……”
Phù thủy vừa đỏ mặt, vừa chầm chậm nâng váy của mình lên.
Dần dần, đôi chân trắng thon và đẹp ấy được phơi bày ra giữa đất trời.
Đến đoạn có thể thấy được quần lót thì tôi bất giác tập trung ý thức đến nó.
Và vào khoảnh khắc đó.
“—Có sơ hở!”
Phù thủy đột nhiên chưởng ra ma thuật bộc phá.
Kẻ đã lơi ý thức khỏi trận chiến là tôi đây bị thổi bay 1 cú quá mạng.
“Fư, fưfư……Lỗi do nhà ngươi để lộ sơ hở trong lúc đánh nhau đấy nhé!? Ta tuyệt đối không có xấu hổ hay là gì đâu đấy nhé! Nhưng mà việc cho xem cũng chẳng có ý nghĩa gì hết đâu đấy!”
Phù thủy nói ra những lời như là cớ vậy, nhưng mà vốn dĩ chúng toàn đúng hết.
Dù nghĩ thế nào đi nữa thì chỉ mỗi cái lời yêu cầu của tôi là kỳ quặc thôi.
“Hôm nay ta xem như đến đây thôi!”
Phù thủy dí ngón tay vào tôi và tuyên bố như thế, rồi ả ta rời khỏi như thể là bỏ chạy.
Trái ngược lại với tôi, do ăn lượng lớn sát thương nên một lúc chẳng thể nhấc người dậy được, nhưng do tôi cảm giác như lần này tự làm tự chịu vậy, nên là cứ thế mà ngoan ngoãn chấp nhận thua cuộc.
Nói ngoài lề tí, từ trận chiến tiếp theo, phù thủy hình như đã tạo nên một kết giới ma thuật kỳ lạ, như là tuyệt đối không để bị nhìn thấy bên trong váy nữa. Nào, không phải là tôi đã cố dòm hay gì đâu đấy.