Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

chương 24: mery christmas

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Ê, sắp tới no-en rồi, đi đâu chơi k?_Vũ nói

-Ông lúc nào cũng chỉ biết chơi với bời thôi_Phuơng nói

-Thế bà k vậy à? Tui thấy bà ghi trong nhật kí là mong tới ngày Giáng sinh lắm mà_Vũ nói

-Á! ông lục nhật kí của tui? Tui cất kĩ lắm mà_Phuơng hét lên

-Trời, bà cất chỗ nào tui cũng biết. Tui rành bà quá mà_Vũ tự tin

-Ông là đồ vô duyên. Nhật kí của tui mà ông dám xem trộm. Giận ông luôn_Phuơng quay mặt đi chỗ khác

-Tui k biết là giữa chúng ta ai nên giận ai đâu. tui thấy trong đó bà toàn rủa tui k à. Nào là Vũ ngốc, Vũ đáng ghét, Vũ là đồ con heo...._Vũ nói

-Ý! Hi hi, xin lỗi bạn mà. Bạn tốt của tui, đừng giận nghe_Phuơng quay sang năn nỉ

-Tha cho bà đó. Nhưng bà phải nấu đồ ăn cho tui nha, món bà nấu là ngon nhâtys đó_Vũ nói

-Uk_Phuơng gật đầu rồi cười

-Bó tay người này. Giận nhau, cãi nhau cho đã rồi lại làm hòa. Đúng là k hiểu nổi_Trinh lắc đầu

-Như vậy mới sống được với nhau chứ nếu như suốt ngày cãi nhau rồi rồi giận cho lâu thì còn gì là tình bạn nữa_Phong nói

-Cũng k hẳn. Có thể mối quan hệ đó còn trên cả mức tình bạn nữa_Ngọc nói

-Vậy là sao?_Kiệt hỏi

-Đó là bí mật_Ngọc nhún vai

-Chán cậu thật. Lúc nào cũng bí mật_Kiệt chu mỏ làm mặt giận

-Thôi mà, đừng có giận nữa. Cậu mà giận thì sẽ có rất nhiều các cô gái đau lòng đó. Tới lúc đó thì mình k được yên đâu_Ngọc vỗ vai Kiệt nói

-Thì k giận như phải có cái gì gọi là điều kiện chứ_Kiệt nói

-Điều kiện gì nữa?_Ngọc nói

-Um..bao mình chầu đi_Kiệt nói

-Trời, sao nhà giàu vậy mà còn bắt kẻ nghèo khó này bao vậy. Ác ghê_Ngọc làm mặt mếu trông yêu cực

-Thôi mà, chầu thôi. Ăn bình dân thôi, phở cũng được_Kiệt năn nỉ

-Trời, theo ai mà giờ đòi ăn cả mấy món đó vậy công tử?_Ngọc trêu

-Theo cậu chứ ai_Kiệt hùa theo

-Ok! Chiều nay mình đưa cậu đi_Ngọc nói

-Oh yeah! Được ăn miễn phí, đỡ tốn tiền_Kiệt cười

K biết từ bao giờ Kiệt đã thay đổi. K còn là tay chơi thứ thiệt, k còn là kẻ ngông cuồng, coi con gái như những món đồ chơi, k còn là người thanh niên hằng đêm vẫn có mặt trong các quán bar, vũ trường mà thay vào đó là cậu thanh niên có trách nhiệm, thân thiện và hay cười nhiều hơn

Chiều hôm đó, người rủ nhau đi ăn phở thật vui. Cả thi xem ai ăn được nhiều hơn và kết quả là Kiệt thắng với tỉ số _. Kiệt đã phải cố ăn lắm mới thắng được Ngọc. Ngọc tức lắm vid mình chỉ thua có tô thôi nhưng tới khi trả tiền thì mặt cô nàng méo xệt như sắp khóc vì phải trả tiền tới tô còn Kiệt thì cười hè hè

Sáng hôm sau, cả bọn tụ tập và quyết địn sẽ đi Pari chơi nhân ngày lễ Giáng sinh nhưng trước tiên cả bọn phải bay ra Hà Nội vì nhà Phong có chút việc cần phải ra đó để giải quyết. Sẽ mất k lâu thời gian, cả bọn chỉ phải ở sso khoảng ngày, tiện thể ngắm cảnh Hà Nội ngày cuối đông luôn

_Cốc cốc cốc!_Tiếng gõ cửa phòng Ngọc

-Cạch

-Nè,đi chơi k?_Kiệt hỏi

-Đi chơi? Đi đâu?_Ngọc hỏi

-Thì cứ đi đi rồi biết_Kiệt nói rồi kéo Ngọc đi

-Ê nè, mình chưa thay đồ_Ngọc nói

-K cần đâu, như vậy cũng được rồi_Kiệt nói rồi lôi Ngọc đi mất hút

-Nè, biết đường k vậy? Lạc mình k chịu trách nhiệm à_Ngọc đi theo kiệt đầy nghi ngờ

-Yên tâm, mình rành đường ở đây lắm. Để mình dắt cậu đi chơi Hồ Guơm_Kiệt nói đầy chắc chắn

-Đành giao mạng sống cho cậu vậy_Ngọc thở dài rồi đi theo Kiệt

----------

Tại Hồ Guơm

-Qua, đẹp ghê ta. Lần đầu tới đây đó_Ngọc tỏ rõ sự vui thích

-Lần đầu tới hả? Mình cũng đoán vậy nên mới đưa cậu tới đây_Kiệt cười

-Sao mà đoán được?_Ngọc hỏi

-Thì cậu nói cậu từ Trung Quốc tới đây mà, k nhớ sao? mình nghĩ chắc cậu chưa tới Hà Nội_Kiệt nói

-Um. Cậu đoán hay thật. mình chưa bao giờ tới đây. Ở đậy đẹp thật_Ngọc nói

-Um, nơi đây là nơi mình cảm thấy đẹp nhất đó. Có cái gì đó cổ kính và mờ ảo khiến tâm hồn thanh thản là thường. K nơi nào đẹp bằng quê huơng của mình_Kiệt hít hơi thật sâu để tận hưởng k khí nơi đây

-K ngờ người như cậu lại có thể nói ra những điều này, hay thật_Ngọc cười thích thú rồi nhéo mũi Kiệt

-Ê, quá đáng rồi nha_Kiệt k vừa, bẹo lấy đôi gò má phúng phính của Ngọc

-Thôi, giỡn đủ rồ. Ngồi đây đi, mình mua cà phê cho cậu_Kiệt nói rồi chạy đi khi thấy đôi gò má đỏ ửng và lạnh ngắt của Ngọc. cũng đúng thôi, lúc nãy Ngọc bị cậu lôi đi, đã kịp mặc áo ấm gì đâu. Ở Sài Gòn lâu như vậy, vào đây chắc chắn là sẽ thấy lạnh hơn người bình th­ường ở đây rồi

Trong lúc đó, Ngọc mình ngồi ngắm cảnh hồ Guơm. Ở đây thật đẹp khiến Ngọc cảm thấy tâm hồn thật thanh thản.Chợt NGọc nghe thấy tiếng rao:"Ai khoai lang nướng k!!!!!"

-Cô ơi, cho cháu gói_Ngọc vẫy tay gọi

-Đây nè cháu_Cô bán hàng thân thiện

-Cảm ơn cô. Tiền đây ạ_Ngọc cười nhẹ đưa tiền cho bán hàng. Cũng may là lúc nãy còn kịp mang thao ví tiền

..........

-Nè, cà phê tới rồi đây_Kiệt chạy lại

-Cảm ơn_Ngọc đưa tay ra

-Khoan đã, mình mua có li hà_Kiệt nói

- li thì ai uống ai nhịn_Ngọc nhăn mặt

-Thì uống chung. Như vậy cho đỡ tốn kém_Kiệt cười

-Keo kiệt. Ngồi xuống đi_Ngọc chu môi rồi bảo Kiệt ngồi xuống ghế đá

-Cái gì vậy?_Kiệt hỏi khi nhìn thấy túi nilon trên tay NGọc

-Khoai lang nướng, ngon lắm đó. Nè_Ngọc nói rồi lấy củ, bóc vỏ đưa cho Kiệt

-Cái này mình thấy người ta ăn mà chưa ăn bao giờ. Ăn được k?_Kiệt hỏi

-K ăn được thì mua làm gì? Yên tâm đi, ngon k kém gì phở bò đâu_Ngọc nói

-Vậy hả?_Kiệt cầm lấy và ăn

-Sao?_Ngọc hỏi khi đang uống ngụm cà phê

-Um......Cho hết luôn đi!!!_Kiệt im lặng rồi bất ngờ la lên, giật lây túi khoai

-Nè, trả lại đây, mình chưa ăn mà_Ngọc bỏ li cà phê xuống, giật lại

-K _Kiệt đưa túi khoai lên cao

-Hừ_Ngọc ngồi xuống cúi gầm mặt

-Ê, giận rồi hả? Nè, ăn đi, mình giỡn thôi mà_Kiệt nói

-Tha cho lần này đó_Ngọc nói rồi cầm lấy túi khoai

Rồi tụi nó đủ chuyện trên trời dưới đất. Đột nhiên có cụ già đi tới...........

-Hôm nay chắc chúng ta phải về thôi ông ạ. Ở đây hết chỗ ngồi rồi_Cụ bà nói

-Bà nó nói phải, xem ra hôm nay chúng ta k ngắm cảnh hồ Guơm được rồi. Tiếc nhỉ? Hôm nay là kỉ miệm năm ngày cưới của chúng ta, nếu được ngồi vào chiếc ghế đã lần đầu chúng ta gặp nhau thì còn tuyệt gì bằng_Cụ ông nói

Và Kiệt, Ngọc đã nghe được những điều đó, cả đồng loạt đứng dậy, chạy tới chỗ cụ già

-Ông bà lại đấy ngồi đi ạ, bọn cháu đi bây giờ đây, cụ cứ ngồi đi ạ_Ngọc nói lễ phép

-Ta thấy cháu đang nói chuyện vui vẻ mà, ta thấy đâu có vẻ gì là chuẩn bị đi đâu?_Cụ ông tinh ý

-Dạ cô ấy nói đúng đây ông ạ, bọn cháu đi ngay bây giờ, ghế là của chung, đâu thể chiếm cho riêng mình mãi được?_Kiệt nói

-Cảm ơn cháu, cháu tốt quá. Chắc chắn sau này cháu sẽ được hạnh phúc, gắn bó bên nhau suốt đời. Ta chúc phúc cho cháu_Cụ bà vui vẻ

-Ơ, bà nhầm rồi ạ, bọn cháu chỉ là bạn thôi mà_Ngọc rối rít

-Thôi đừng giấu bän ta, bọn ta tuy già nhưng mắt còn tinh lắm. Ông nhỉ?_Cụ là nói

-Um_Cụ ông gật đầu

-Ông bà à....bọn cháu..._Ngọc cố gắng thanh minh

-Ông bà nói đúng rồi đấy ạ. Tại cô ấy xấu hổ nên mới thế thôi, ông bà thật là tinh mắt_Kiệt nói và khoác vai Ngọc

-Ha ha ha, bọn ta biết mà_ ông bà......

-Nè, ;làm gì vậy? Sao lại nói vậy?_Ngọc nói, mặt vẫn còn đỏ

-K nói thế thì ông bà cũng k tin những gì cậu nói đâu_Kiệt nói rồi dắt Ngọc đi tiếp

Thật ra thì lúc nãy Kiệt cố tình làm như vậy, cũng k hiểu vì sao. Lúc ông bà nói Kiệt và Ngọc là người yêu, rồi chúc họ hạnh phúc bền lâu thì trông lòng Kiệt dâng lên cảm xúc khó tả, vui lạ thường. Thậm chí cậu còn ước mình và Ngọc được như ông bà khi nãy

Ngọc và Kiệt đi thì tất nhiên Phong và Trinh cũng đánh lẻ

-Nè, đi chơi k?_Phong vỗ vai Trinh nói

-Đi chơi? Cũng hay đấy. Đi thôi_Trinh hứng thú

---

-Hix! Trời lạnh dễ sợ_Trinh buông câu

-Cậu ngồi đây đi, mình qua đây lát_Phong nói rồi chạy mất

-Sao thế nhỉ? Người yêu gọi ư? Chắc đúng rồi_Trinh thở dài nhìn ngắm mọi vật xung quanh

-------

-Nè, à phê đó, uống đi_Phong trở lại, đưa li cà phê còn nóng cho Trinh, khuôn mặt vẫn có phần lạnh nhạt vì cậu thuộc típ con trai lạnh lùng, ít khi tỏ rõ tình cảm

-Cảm ơn cậu_Trinh đỏ mặt nhận lấy li cà phê

-Bộp_ tiếng động khẽ vang lên và trên đầu Trinh bậy giờ là chiếc nón len_Đội vào đi. Thật, ở đây k phải Sài Gòn đâu mà cứ ăn mặc phong phanh như thế? Cậu mà bị sao thì mình k biết nói sao với bố mẹ cậu đâu_Phong nói, vẻ trách cứ nhưng cũng đầy yêu thương

-Cảm ơn cậu_Trinh mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, uống phê như uống nước_A!_Và hậu quả là bị bỏng do nóng

-Đó. Sao lúc nào cungx thế vậy? Thật là làm cho người ta lo lắng_Phong lấy khăn lau miệng cho Trinh vừa mắng yêu

Rồi bất chợt mắt nhìn nhau, trái tim đập liên hồi, mọi thứ dường nh­­ư trở nên bất động. Khoảnh khắc này chỉ còn trái tim cùng hoà chung nhịp đập, hoà chung vào vòng quay của tình yêu.

s sau, Trinh như bừng tỉnh, vội quay mặt sang hướng khác. Phong thấy vậy thì lí trí cũng quay về, thôi k nhìn Trinh nữa. Nhưng đôi tay thì choàng qua vai Trinh, kéo Trinh vào sát người mình, ôm lại

-Để yên như thế này đi, nếu k cậu sẽ bị cảm lạnh đấy_Phogn nói, khuôn mặt quay sang hướng khác nhưng đôi tai thì đỏ lựng.

Trinh im lặng ngồi im, uôgns nốt li cà phê của mình, Phong cũng vậy. Cả đều im lặng nhưng trái tim thì đang đập liên hồi

-Trinh ơi, đi chơi k?_Phuơng ch¹y sang mở cửa phòng Trinh nhưng trống trơn_Quái, sao Ngọc k thấy đâu, đến Trinh cũng vậy

-Haizzz, bọn họ đi chơi rồi, Phong và Kiệt cũng chẳng thấy đâu_Vũ nói

-Hừ, dám đánh lẻ à? Đi!_)Phuơng nhăn mặt rồi kéo Vũ đi

-Đi đâu?_Vũ hỏi

-Đi chơi. Họ đã đi chơi mình thì tui cũng vậy. Tui k thua đâu_Phuơng nói

"Cảm ơn tụi mày. Tao rủ Phuơng k đi mà nhờ tụi mày Phuơng lại là người rủ tao đi mới hay chứ. Tao cảm ơn tụi mày"_Vũ thầm nghĩ, mặt tười roi rói đi theo Phuơng

.........

-Sao lại tới đây?_Vũ hỏi khi Phuơng dừng lại ở nơi bán hàng tự động

-Tui đang muốn ăn kem nhưng k muốn đi xa. Ngồi đây đi, có ghế đá nè_Phuơng nói

-Giờ này mà ăn kem hả?_Vũ nhăn mặt

-Thì sao? Lãng mạn mà?_Phuơng cãi

-Ừ, lãng mạn. Hôm sau bị viêm họng thì đừng có khóc_Vũ trề môi

-Tui k khóc đâu. Ông đừng có coi thường_Phuơng nói

-Vậy chứ ai mà mới năm trước lúc bị bệnh, bác sĩ tới tiêm thuốc và bảo uống thuốc thì khóc như mưa và doạ bỏ nhà đi vậy?_Vũ kể lại

-Nè, tui k giỡn nữa đâu đó. Tui lớn rồi, k vậy nữa đâu_Phuơng cãi, mặt đỏ lên vì ngượng. Rồi quay sang móc túi lấy tiền để mua kem

-Để đó tui mua cho, bà ngồi yên ở đó đi_Vũ nói rồi nhấn nhấn mấy cái nút trên máy

....

-Nè, bà ăn đi_Vũ đưa cho Phuơng li kem

-Cảm ơn_Phuơng đưa tay ra lấy_Ủa? Sao ông cũng ăn kem??

-Thì thử xem có gì hay k mà bà lại thích ăn kem vào mùa này_Vũ đáp tỉnh bơ

-woa, ngon ghê. Ngon k?_Phuơng hỏi vũ

-Hix_Vũ nhăn mặt_Lạnh quá

-Thiệt là. K ăn được mà cứ cố_Phuơng nói rồi đứng lên

.........

-Nè, uống cà phê đi_Phuơng nói rồi đưa cho Vũ li cà phê đang oả khói nghi ngút

-Um_Vũ nhận lấy, cảm thấy hơi bị...quê

-Phù phù_Phuơng úp tay vaof nhau, thôi hơi vào và xoa xoa cánh tay rồi....đặt lên má Vũ_Phải biết giữ sức khoẻ chứ?_Phuơng mắng đầy yêu thương

Nhận thấy sự ngạc nhiên của Vũ và cũng thấy như vậy hơi quá đà nên Phuơng chợt đỏ mặt, bỏ tay ra và quay mặt đi chỗ khác. Ngồi quay lưng với Vũ và ăn phần kem của mình

-Nè, ăn nữa k? Kem tui nè_Vũ đưa cho Phuơng li kem mà k quay mặt lại

-Um_Phuơng cầm lấy rồi cắm cúi ăn. NHìn người bây giờ tông thật buồn cười nhưg lại chẳng buồn cười. Giống như cặp đôi mới yêu nhau đang còn lắm thẹn thùng

.......................

Tình yêu, sự quan tâm và những cảm giác bồi hồi xuất phát từ trái tim. Mùa đông và những li cà phê nóng hổi như gắn kết mọi người với nhau.................

Ngày hôm sau, tụi nó lên máy bay đi chơi lễ noel

Tại Pari, sân bay Quốc tế.............

-Cuối cùng cũng tới nơi_Phuơng vuơn vai

-Công nhận mới xuống mà đã thấy k khí của no-en rồi. Nhạc nổi lên khắp nơi_Vũ nhìn mọi thứ rồi nói

-Lạnh thật_Ngọc nói

-Sao cậu k mang áo khoác?_Kiệt nhìn Ngọc

-Mang mà_Ngọc cãi

-Trời ạ, cái đó chỉ mang ở Việt Nam được thôi còn ở đây mang vào mùa hè cũng chẳng đủ_Kiệt nói

-Ai biết đâu. Mình để hết mấy cái áo trong vali rồi, giờ lấy ra thì bất tiện lắm_Ngọc nói

-Thật là......._Kiệt lắc đầu rồi đưa áo mình cho Ngọc

-Nè, cậu mặc đi, coi chừng cảm đó_Ngọc đẩy lại

-Mặc vào đi, nguoõi là cậu đó, con trai có sức khoẻ tôt hơn nhiều_Kiệt nói

-Xem ra anh mình sắp thuộc về ai đó rồi. Nhỉ?_Trinh nói to với Phong như để cho ai đó nghe đựoc

-Cái con nhỏ này_Kiệt cốc đầu Trinh

-Đau!_Trinh nhăn mặt, lè lưỡi trông cực đáng yêu

-Haizz, mệt quá. Ngồi máy bay mỏi cả người_Phuơng nhăn mặt

-Trời, mệt cái gì? Hồi nãy trên máy bay bà ăn hết luôn phần cơm rồi còn gì? Làm tui phải mua hộp khác_Vũ nhăn nhó

-Kệ tui. Ăn được ngủ được là tiên đó_Phương nói

-Tiên hay heo?_Vũ chọc

-Cái gì?_Phương gằn từng tiếng rồi cốc cho Vũ cái rõ đau

-Thôi, làm ơn lên taxi đi, tụi tui bỏ người ở lại mình bây giờ_Ngọc nói

-Ê, đừng có giỡn nha_Phuơng leo tọt lên xe

-Nè bà kia, sao bà lên ngồi ngon lành vậy? Rồi đống đồ này ai xách?_Vũ nói

-thì ông chớ ai? Đi có chút xÝu hà. Ông chỉ cần bỏ nó ra cốp sau của xe là được rồi_Phuơng dạy khôn

-Vậy sao bà k làm đi?_Vũ nói

-K, ngu gì? Mấy cái vali đó nặng lắm_Phuơng trả lời rồi cắm headphone vào tai như để chuẩn bị tinh thần cho việc la lối của Vũ

-Hừ, thật là tức chết_Vũ nhăn mặt

-Thôi, đừng than nữa, tụi này cũng chả hơn đâu_Kiệt nói

-Ủa? Tụi mày...._Vũ nói

-Uk_Phong gật đầu phủ phàng

-Chán thật_Vũ thở dài cho số phận hẩm hiu của mình_Ủa mà đi xe hả?_Vũ hỏi

-Chớ sao? Mấy người đó đi xe rồi, tụi mình đi xe_Kiệt nói

-Sao tự nhiên tao thấy hơi bị hụt hẫng_Phong nói

-Sao giống tao vậy?_Vũ và Kiệt đồng thanh

-Haizzz_Phong nhún vai ra vẻ k biết rồi chàng chui vào trông xe. Nhằm hướng khách sạn thẳng tiến

h'

-Ngọc ơi, xuôgns ăn cơm đi_Kiệt gõ cửa gọi Ngọc

-Cậu vào đi_Ngọc nói

Cạch

-Cậu sao vậy? Sao còn nằm đó?_Kiệt đi lại khi thấy NGọc nằm bẹp dí

-Mình mệt quá. k ăn đâu_Ngọc nói

-Trán cậu nóng quá. Chắc sốt rồi_Kiệt nói

-K sao đâu_Ngọc nói

-K được, như vậy mà cậu bảo k sao à?_Kiệt lo lắng

-Ư ư ư.........mình muốn ngủ....mình mệt lắm_Ngọc nói

-Nè, Ngọc! Ngọc!_Kiệt lo lắng nhìn Ngọc chìm vào giấc ngủ

"K xong rồi, phải gọi người giúp thôi"_Kiệt lo lắng gọi phục vụ

-Chị thay đồ giúp cô ấy được k ạ? Sẵn tiện chị đem thuốc cho cô ấy luôn nhé. Tôi nhờ chị đấy_Kiệt nói với cô phục vụ, khuôn mặt cực lo lắng

-Cậu cứ yên tâm_Cô phục vụ nói rồi đóng cửa lại

"Giờ làm gì đây? Sang phòng Trinh hỏi con bé xem tại sao Ngọc bị sốt"_Kiệt quyết định rồi quay gót đi

-Nè, Trinh đâu rồi?_Kiệt hỏi Phong khi cậu đang đứng trước cửa

-Bên trong, bị sốt rồi_Phong nói, ánh mắt hiện lên sự lo lắng

-Sao? Bị sốt? Sao cả nó cũng vậy?_Kiệt nói

-Chẳng lẽ Ngọc cũng.........._Phong nhìn Kiệt

-Uk_Kiệt gật đầu

-K chỉ cậu ấy đâu, Phuơng cũng y hệt_Vũ nói

-Chắc chắn có chuyện gì người họ giấu chúng ta_Phong nói

-Đợi khi họ tỉnh phải hỏi cho ra lẽ_Kiệt nói

-Cạch!_Tiếng cửa phòng mở , cô phục vụ bước ra_Cô ấy bớt nóng rồi, cậu vào đi

-Thôi, mình về xem NGọc thế nào rồi_Kiệt nói rồi chạy biến

-Mình cũng vậy_Vũ cũng k khác gì

-Chị ơi, cô ấy sao rồi ạ?_Kiệt hỏi chị phục vụ

-Cô ấy ổn rồi, cậu vào đi. Lo cho bạn gái quá_Chị phục vụ cười tủm tỉm rồi quay về với công việc của mình

-Bạn gái........_Kiệt ngẩn tò te vị cậu nói của chị phục vụ

Kiệt khẽ mở cửa bước vào phòng, trước mặt cậu là thiên thần đang ngủ say.

Ngọc nằm trên chiếc giường màu trắng muốt cùng bộ đồ ngủ màu trắng với nhưng chú gấu màu nâu cực kute. Đôi má ửng hồng vì vẫn còn sốt, hàng mi dài, cong vút đang nhắm nghiền tạo ra thiên tần trong sáng. Chưa bao giờ kiệt được nhìn Ngọc gần và kĩ như thế này. K phải nói cũng biết Kiệt thấy Ngọc đẹp tới mức nào. Lúc ngủ trông Ngọc thật thoải mái và bình yên, k lo toan tới những chuyện trong cuộc sống, quên đi nỗi buồn mà mình vẫn giấu và thầm giữ trong lòng.

Kiệt đưa tay khẽ chạm vào chiếc mũi cao của Ngọc, có cái gì đó đang rộn lên trong lòng Kiệt. Nhẹ nhàng nhưng lắng đọng.....

Khẽ hôn lên trán Ngọc, Kiệt mỉm cười với chính mình

Vũ đi về phòng Phuơng thì nhìn thấy con heo lười đang ngủ say, k biết nên giận hay nên th­uơng nữa," K biết đi đâu mà để cho bị cảm như thế, làm cho người ta phải lo lắng tới nổi k kịp thở"_Vũ suiy nghĩ rồi nhìn Phuơng. Chợt cơn tức giận nổi lên, Vũ thẳng tay ban tặng cho Phuơng cái cốc đầu

-Ư ư_ Phuơng nhăn mặt

-Thật là..............._Vũ lắc đầu rồi lấy tay xoa lên trán Phuơng, chỗ vừa bị cậu cốc

"Sao lúc ngủ nhìn đáng yêu thê sk biết? Còn bình th­ường thì cứ hung dữ như bà chằn ống chề"_Vũ nghĩ_"NHưng vẫn yêu"_Vũ cười rồi chợt nhận ra cái suy nghĩ đó của mình k được bình th­ường

"Phải tránh xa bà heo ra mới được. Hình như bả có phép làm tâm trí người khác lú lẫn hay sao ý"_Vũ đem cái suy nghĩ củ chuối của trẻ lên ra để tự trấn áp mình

(Bó tay)

............

Phòng Trinh

-K biết đi đâu mà để cho ra nông nỗi này, thật là k biết nghe lời gì cả, hư quá.Lần sao mà như vậy nữa thì phải phật mới được_Phong nói cho mình mình nghe khi đang sửa lại chăn cho TRinh rồi nhéo yêu chiếc mũi cao cao của cô nàng

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp vào từng khung cửa sổ, đánh thức nàng công chúa tỉnh giấc nồng, bên cạnh còn có chàng hoàng tử túc trực suốt cả đêm vì lo lắng

NGọc mở mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Chợt cô thấy tay mình có gì đó ấm áp lạ thường. Quay lại nhìn thì thấy bàn tay nhỏ bé của mình đang được sưởi ấm bởi đôi tay to khoẻ của Kiệt. cảm giác kì lạ nhói lên trong tim. Dùng bàn tay còn lại của mình, Ngọc khẽ vuốt vài cọng tóc phủ trên khuôn mặt thanh tú của Kiệt. Ánh nắng ấm ấp xuyên qua ô cửa sổ bằng kính, thoát được sự ngăn cản của những sợi tóc, chúng chiếu vào hàng mi dài của Kiuetej làm cậu bừng tỉnh. Ngọc vợi rụt tay lại.

-Cậu dậy rồi à?_Kiệt hỏi

-Uh, vừa mới dậy thôi_Ngọc cúi mặt xuống che đi đôi gò mà ửng hồng của công chúa

-Cậu thấy trong người ra sao rồi?_Kiệt hỏi

-Uk, ổn rồi. Chỉ hơi choáng chút thôi_Ngọc nói

-Vậy cậu thay đồ đi, mình về phòng lát_Kiệt cười

Ngọc vào nhà vệ sinh. nhìn mình trong guơng, Ngọc chợt giật mình. Trời ơi, bộ đòo gấu con này là quà giáng sinh Phương và Trinh mua để tặng cô (lưu ý là tặng trước, lúc đi mua sắm ở Hà Nội, hôm nay mới là ngÀY giáng sinh) nhưng cô k mặc vì nó quá nhí nhảnh và trẻ con. Ai ngờ cô phục vụ lại lấy nó trong vali để thay cho Ngọc. Kieuer này thì Ngọc k còn mặt mũi nào mà nhìn Kiệt nữa. Hèn gì mà lúc nãy Kiệt cứ cười mãi

Thay bộ đồ đủ ấm để k phải nằm liệt giường thêm lần nữa, Ngọc sang Phòng Trinh, khuôn mặt trông chẳng thể nào tệ hơn

Nhưng k may cho Ngọc, Kiệt cũng đang ở đó.......

-Ngọc à, cậu sang đây làm gì thế?Cậu vẫn chưa khoir hẳn mà. Khụ khụ_Trinh lo lắng cho Ngọc dù mình cũng chẳng khác là bao

-Mình ổn rồi mà. Cậu có sao k?_Ngọc vẫn chưa biết có sự có mặt của Kiệt

-Con bé ổn rồi, cậu đừng lo_Kiệt lấy cốc nước cho Trinh rồi cười với NGọc

Ngọc chợt giật mình và đỏ mặt vì nhớ lại hình ảnh của mình lúc nãy

-Thôi, xuống ăn sáng đi, tiện thể ghé qua xem người kia sao rồi_Phong nói

-Um_Trinh và Ngọc gật đầu

Ngọc cúi mặt xuống đi phía sau Trinh và Phong, cảm thấy có ánh mặt nhìn mình từ phía sau nhưng tuyệt nhiên k dám quay lại vì Ngọc biết ánh mắt đó là của ai

-Nè, lúc nãy trông cậu dễ thương lắm_Kiệt thì thầm vào tai NGọc bước lên dẫn đầu, để lại NGọc với khuôn mặt đỏ như gấc

-Thôi, tui k uống, k uống đâu_Phuơng nói

-Cậu phải uống nếu muốn hết bệnh_Vũ cuơng quyết

-K, thà cứ bệnh còn hơn phải uống thứ đó. Đắng lắm lắm_Phuơng nhăn mặt

-Haiz_ Vũ thở dài rồi đooi mắt chợt sáng lên_Thì ra cậu vẫn vậy_Vũ lắc đầu

-Hả?_Phuơng ngạc nhiên

-Thì ra cậu vẫn nhát gan như thế. Vậy mà hôm trước có người còn tuyên bố là k sợ uống thuốc, k còn là trẻ con_Vũ nói như đánh thẳng vào tâm lí của Phuơng

-Ai...ai nói tui sợ. Tui giỡn thôi, tui uống cho ông coi_Phuơng đỏ mặt, lắp bắp rồi cho mấy viên thuốc vào miệng uống. Uống xong thì nhăn mặt

Vũ khẽ mỉm cười nửa miệng, Cậu đã đúng khi đánh vào tâm lí uơng ngạnh, đắc thắng và k muốn thua kém ai của Phuơng

-Phương giỏi ghê_Trinh ngoài cửa đã nghe thấy tất cả, đã chứng kiến tất cả, chạy vào ôm bạn mình

-Chớ sao? Phương mà_Phương tự đắc_Sao? Chịu thua tui chưa? Chịu công nhận tui người "nhớn" chưa?_Phương quay mặt sang hỏi Vũ

-Ừ, tin rồi, cậu là người "NHớn"_Vũ gật đầu cười xoà

-Thôi, ra ngoài ăn sáng đi, mình đói rồi_Ngọc nói rồi quay đi, cô k muốn ở đây lâu thêm nữa vì nãy giờ Kiệt cứ đứng nhìn cô mà cười

-Nè, NGọc sao vậy?_Phương hởi trinh

-Biết chết liền! Hình như bị anh mình chọc_Trinh cười

-Bó tay người đó_Phương nhún vai

-Nhưng cậu với Vũ còn mệt hơn nữa_Trinh nói

-Coi chừng à_Phương đưa tay hù doạ

-Thôi, mình thua_Trinh cười

-Nè, mày làm gì Ngọc đó?_Vũ bước tới gần Phong và hỏi Kiệt

-Hì, k có gì đâu_Kiệt cười

Trong bữa ăn mợi người cười nói thật vui vẻ còn Ngọc thì cứ cắm cúi ăn, chẳng nói gì.

-Nè, ăn đi, đừng ăn mãi món như thế, chán lắm_Kiệt gắp thức ăn cho Ngọc, Ngọc k ngước lên, Lấy ăn như bình thường (cái này là ăn để mà chết nè)

-Hôm qua, các cậu đi đâu vậy?_Phong hỏi

-Phụt_Phuơng đang uống nước thì phun ra

-Ư ư_Ngọc đang ăn thì mắc nghẹn

-Lách cách_Trinh đang dùng muống múc súp thì đánh rơi muỗng

loạt những hành động đó càng làm cho chàng thêm chú ý và nghi ngờ

-Um, mình ăn no rồi, mình đi đây_Ngọc đứng dậy

-Mình cũng vậy_Trinh cũng lủi theo

-Ây da, đau bụng ghê. Đi toilet chút_Phuơng cũng chạy

-Đứng lại, định đánh bài chuồn hả?_Vũ nói to

-Aaa, chạy thôi_ nàng chạy lên phòng

-Đứng lại_ chàng chạy theo

Rầm!_Tiếng cửa phòng Trinh đóng lại

-Hừ, khoá cửa mất rồi_Kiệt nói

-Chắc chắn có chuyện giấu mình nên mới thế

...........

-Chết rồi, sao đây?_Trinh nói

-Đánh ở trong này thôi chứ biết làm sao_Phuơng thở dài

-Mình có ý này, k biết cậu dám k_Ngọc nói

-nói thử đi_Trinh nói

-Zay nè_Ngọc nãi

s-Thôi, đành liều vậy_Phuơng nói

-vậy kế hoạch bắt đầu_Ngọc nói

-Ok

-Cố lên, còn xíu nữa thôi_Ngọc nói thật khẽ khi đang đỡ Trinh

-Phù, cuối cùng cũng xong_Trinh thở dài khi treof qua ô cửa sổ, tiếp đất an toàn

-Ngọc ơi, đỡ mình tí_Phương nói

-Uk, cậu đưa tay đây_Ngọc nói rồi đỡ lấy tay Phuơng để cô trèo xuống

Thì ra cái ý kiến của Ngọc chính ra trốn ra ngoài chơi, chờ tới khi trời tối thì thì quay về. kế hoạch nghe có vẻ thiếu thực tế và diên rồ, bởi vì giờ đây, nàng biết đi đâu???

-Giờ đi đâu đây?_Phương hỏi

-Mình cũng chẳng biết nữa_Trinh thở dài

-Mình cũng chẳng khá hơn_Ngọc cũng thở dài

nàng đứng trước con đường lớn, ngắm nhìn mọi người ai ai cũng có đôi có cặp, còn nàng thì lẻ loi. Gió khẽ luồn qua mái tóc làm nàng chợt cảm thấy lạnh dù đã mặc ấm với nhiều lớp áo, phần cũng để nguỵ trang

-Thôi, chúng ta vào quán cà phê nào đó đi_Ngọc nói

-Um_Phương và Trinh gật đầu

-Cho tôi li cà phê sữa nóng_Ngọc gọi

......

-Haizzzzz, mình mệt quá. Tự nhiên bị ép cung, phải trốn ra đây_Trinh thở dài ôm tách cà Phê

-Thật là hối hận, hôm trước tụi mình đáng lẽ k nên đi về trễ như vậy_Phương nói

-Đúng thật, tại chị ấy nói hay quá nên mình cứ ngồi đó mà quên hết thời tiết lạnh giá và thời gian_Ngọc nhấm nháp li cà phê

-Um , mà công nhận chuyện tình của chị ấy hay ghê. Được anh ấy tỏ tình trong ngày tiết rơi, trong k khí lãng mạn và rộn vang tiến cười ở Pa-ri, thật tuyệt_Trinh nhớ lại

-Đúng vậy, thật lãng mạn. Anh ấy thật tuyệt vời và chị ấy thật may mắn khi có được người con trai yêu mình tuyệt vời như vậy_Phương nói

-Uk, nếu như mình cũng được vậy thì hay biết mấy. Nhưng có lẽ chắc k bao giờ đâu_Ngọc mơ mộng rồi lại trở về hiện tại thật chóng vánh

-Tại sao chứ? Mỗi người chúng ta ai cũng có quyền yêu và được yêu mà? Có thể chúng ta k may mắn như chị ấy, k có được chuyện thì và lời tỏ tình lãng mạn như chị ấy nhưng chúng ta có quyền được mơ mộng, được hi vọng về chuyện tình thật tuyệt. Chẳng phải chúng ta đã được chị ấy tặng cho thứ này sao?_Phuơng nói rồi giơ lên vật

Đó là sợi dây được se lại từ nhiều sợi chỉ với tông nàu chính là vàng và đỏ, bên dưới còn có chú mèo trên tay cẫm trái tim đỏ thắm. Theo chị bán quán thì nó được gọi là Linh miu, vị thần tình yêu trong câu truyện thần thoại cổ.Trên trái tim có ghi hàng chữ nhỏ bằng tiếng tàu mà Ngọc có thể đọc ra vì cô đã sống ở Trung hoa từ rất nhiều năm về trước . Dòng chữ đó có nghĩa là:

" NHững ai có được thứ này trong tay sẽ được ta_Linh miu phù hộ. Chắc chắn ngươi sẽ được hạnh phúc dù cho nó chỉ nhỏ nhoi. Ta mong người sẽ hài lòng vì những gì ta ban tặng. Chúc người luôn vui vẻ và k bao giờ đâu khổ vì những rắc rối trong tình yêu vì sau lớp suơng mù u tối là ánh hào quang sáng chói đang chờ nguơi"

Nội dung thật đặc biệt, hơi khó hiểu và đối với nhiều người thì nó k có gì là linh nghiêm lắm vì những gì Liinh miu nói chỉ mang tính chung chung chứ k chắc chắn rằng sẽ được hạnh phúc %, nhưng đối với NGọc, Phuơng, Trinh và chị chủ quán thì Linh miu thật sự linh nghiêm và như vị thần tối cao, dù hình dạng thật nhỏ bé

-Thôi, chúng ta ngồi đây cũng lâu rồi, đi chơi đi _Ngọc nãi

-Um, mình cũng muốn đi chơi xíu, ở đây mãi, người ta nhìn nãy giờ_Trinh nói, mắt khẽ lia xung quanh. Cũng đúng thôi, vì nàng vô cùng xinh đẹp_ vẻ đẹp Á Đông

-Để mình tính tiền cho_Phuơng nói rồi mở ví

-------

Bây giờ thì đi đâu đây?_Phuơng hỏi

-Vào trung tâm mua sắm nhỉ?_Trinh gợi ý

-Cũng được phết_Ngọc cười

Tại Trung tâm mua sắm.............

-Ấy da, cái này dễ th­uơng đên thế là cùng_Phuơng nói khi nìn thấy con gấu bông trông cute hết ý

-Thôi, lớn rồi, đừng có lại đó kẻo người ta lại cười cho_Trinh nói rồi lôi Phuơng sang nơi khác

-Lên lầu đi, ở đây toàn thực phẩm k à_Ngọc nói

-Leo thang bộ hả?_Phuơng hỏi

-Trời ạ, thang máy sinh ra là để làm gi? Cậu bị sao vậy? Giống như người cõi trên mới xuống ấy_Trinh nhăn mặt

-Mình cũng chẳng biết nữa, chắc tại tác dụng của liều thuốc sáng nay_Phuơng cười xoà

-Lên đó đi, chúng ta phải xem xem còn phải mua quà cho ai k nữa_Ngọc mỉm cười

-Mua quà cho ai...........Thôi chết!_ nàng hét lên

- ... cậu ấy....chưa có quà!_ nàng hét lên giữa trung tâm th­uơng mại

-Chết rồi, phải đi lựa quà thôi_Nói rồi mỗi người ngã

Ngọc đã lựa quà xong cho Phong và Vũ nhưng vẫn chưa tìm được quà cho Kiệt, Trinh cũng đã lựa xong cho Vũ và anh nhưng còn Phong thì chưa, Phuơng thì xong phần Phong với Kiệt còn cái tên lúc nào cũng chọc phá mình thì vẫn chưa

K hiểu sao nàng lại có thể quên đi những viÖc quan trọng nhất vậy nhỉ? Thật là đoảng quá

Ngọc đi xung quanh các gian hàng bán đồ trang sức nhưng vẫn k kiếm được gì. Có lẽ những thứ ở đây k hợp với ý của cô. Tới gian bán vật dụng làm đồ trang sức, Ngọc chợt nảy ra ý nghĩ

Trinh cũng chẳng khác gì, đi từ gian này sang gian khác nhưng chẳng có gì làm cô nàng vừa mắt. Có lẽ nơi này k có gì khiến cô nàng cảm thấy hợp với Phong. Đi ngang qua nơi mà th­êng thì chỉ có trẻ con mới tới, Trinh chợt dừng lại. Đó là..........tô tượng

Phuơng thì lang thang khắp nơi, nhìn đủ thứ nhưng chẳng chịu thứ gì. Đi ngang qua khu giới thiệu món ăn mới của quán ăn, Phuơng chợt dừng lại

sau hồi lang thang, nàng tìm tới quán cà phê có phòng riêng biệt và bắt đầu công việc của mình.........

-Mệt thật. Cuối cùng mình cũng xong_Trinh đưa tay lên chùi những giọt mồ hôi trên trán, vô tình làm màu lấm lem trên mặt

-Mình gần xong rồi, còn tí nữa thôi_Ngọc ngước lên nhìn

-Tặng anh mình hả? Dễ th­uơng quá ta, kiểu này lạ à, hiện nay đây có đâu. Anh mình chắc thích lắm khi có người yêu tâm lí vậy_Trinh ngồi xuống cạnh Ngọc nói

-Nè, người yêu nào ở đây chứ? Kì quá!_Ngọc đỏ mặt, đánh vào lưng Trinh cái

-Hi, trúng tim đen nên mới thế chứ gì? Biết rồi nhá, nói anh cho coi_Trinh lại chọc tiếp

-K giỡn đâu_Ngọc quay sang chỗ khác làm mặt giận, thực chất là để che đi khuôn mặt đang ửng hồng

-Thôi, thì k giỡn nữa. Nãy giờ mình nói đùa đấy, cậu đừng để bụng. Nhưng cái vòng tay này đẹp thì là sự thật %, bữa sau mượn anh hai mang thử mới được_Trinh nói rồi lè lưỡi

-Lại chọc, thôi, xong rồi, cậu có vào toi let với mình k? Vào đó để cậu xem trông cậu bây giờ buồn cười như thế nào_Ngọc nói, ánh mắt rất gian

-Mình làm sao?_Trinh nhìn tổng thể mình và định mở túi lấy guơng ra soi

-Thôi, để vào phòng vệ sinh coi luôn, coi ở đây thì còn gì là bất ngờ_Ngọc nói rồi kéo Trinh đi

-Nè, k chờ bạn bè là xấu đó_Phuơng sau hồi im lặng cũng cất tiếng

-hi, tưởng cậu chưa làm xong, định để cậu yên tĩnh mà hoàn thành khiệt tác chứ bọn mình ở đây, lỡ như Phuơng phân tâm, làm món ăn bị Vũ chê dở thì tụi này biết làm sao? Hạnh phúc cả đời mà_Ngọc chọc

-Quá chuẩn!_Trinh đưa ngón cái ra dấu number one

-Nè, bộ tui đi lấy chồng hay sao mà có hạnh phúc cả đời trong này?_Phương chống hông, mặt nhăn lại ra vẻ cáu nhưng má lại phớt hồng

-Chứ còn gì nữa?_Trinh và Ngọc đồng thanh rồi cũng cùng nhau chạy

- người chết với tui_Phuơng hét lên trong lúc rượt theo

Bịch! Bịch! Bịch_ tiếng Bịch lần lượt vang lên

Trinh, Ngọc va vào cậy cột to nào đó mọc giữa đường và ngã xuống. Phuơng đang trên đà xông tới và đương nhiên là cũng ngã sóng xoài

-Đi đứng cho đàng hoàng chứ, sao lại chạy xồng xộc như thế? Chẳng chịu nhìn trước ngó sau gì cả_Kiệt đỡ Ngọc dậy, trách

-Ơ.._Ngọc khẽ đỏ mặt khi thấy mình được nhấc bổng lên

-ơ cái gì? Chân cậu chảy máu rồi đó, đi k được đâu_Kiệt nói rồi bế Ngọc vào phòng để băng bó vết thương

....

-Thật là, bà cứ chạy nhảy hoài mà k biết chán hả?_Vũ ngán ngẩm nhìn Phuơng đang chụp ếch

-Hứ_Phương quay mặt sang hướng khác

-Thôi, giỡn mà. Đừng có giận_Vũ nói rồi đỡ Phuơng dậy, vuốt mấy lọn tóc rối xoã trước mặt Phuơng ra sau_K sao chứ?_Vũ dịu dàng hỏi

-Um, k sao_Phuơng lắc đầu

-Vậy vào trong đi, ở ngoài này lạnh lắm_Vũ nói rồi đỡ Phuơng vào trong

............

-Cậu phải cẩn thận chút chứ_Phong nói rồi đỡ Trinh dậy

-K sao mà_Trinh ngước mặt lên

-H...Ha..ha ha ha_Phong ôm bụng cười

-Sao thế?_Trinh ngây thơ

-K...k... có gì. Mặt cậu..._Phong k nói nổi

Trinh lấy guơng ra xem thì ôi thôi....Mặt lấm lem màu, đủ cả, xanh đỏ tím vàng, chả thiếu màu chi

-Thôi, để mình đưa cậu đi rửa mặt. Nhìn cậu lúc này cũng dễ th­¬ng lắm. K phải ngại thế đâu_Phong cười khi thấy cô bạn cúi gầm mặt

-Sao các cậu biết bọn mình ở đây?_Ngọc hỏi sau khi đã được Kiệt băng bó cẩn thận

-À, chuyện dài lắm. Là thế này, tụi mình đứng chờ các cậu ở ngoài cửa nhưng mãi k thấy các cậu ra nên nhờ phục vụ mở cửa hộ_Kiệt kể

-Và đuơng nhiên, tụi này thấy căn phòng trống trơn. Nhưng...._Phong tiếp lời

-Phuơng à, cậu đã đánh rơi thứ_Vũ nói rồi móc túi lấy ra cái vòng tay được lằm rất đẹp

-A, cái vòng mình thích nhất. Lúc nãy mình vẫn còn mang nó mà_Phuơng nói

-Tụi này thấy nó ở cửa sổ, mở cửa ra thì thấy có dấu chân dẫn ra đường chính in trên lớp tuyết dày_Kiệt cười

-Và các cậu đã lần theo dấu chân đó và tới đây?_Ngọc nói

-Chính xác! Nhưng đơn nhiên là còn phải hỏi thăm mọi người ở đây nữa_Phong nói

-Đi gì mà lắt léo. Tới giờ tụi này mới tìm ra, thật là mệt_Vũ thở dài

-Mà các cậu vào đây làm gì vậy? Mình nghe mấy cô phục vụ nói các cậu ở đây mấy tiếng đoòng hồ rồi_Kiệt hỏi

-À, bọn mình nói chuyện con gái thôi à_Trinh cười

May cho bọn nó là trước khi ra khỏi phòng, cả đã kịp gói quà và cất nó ở nơi an toàn

-Mà tụi này có món quà cho các cậu nè_Vũ nói

-Cuối cùng cũng được vào, chờ các anh nhắc tới em ở ngoài chết cóng_bảo bước vào trong

-Bảo, chị nhớ em quá, em đi đâu vậy?_Ngọc chạy ra ôm lấy Bảo

-Em cũng nhớ chị quá. Hết hè em phải bay về Pa-ri nên k gặp chị được, nhớ chị ghê. Bây giờ nghe tin chị tới chơi nên em ra đón_Bảo cười

-Hình như em cao hơn thì phải, đẹp trai hơn nữa_Ngọc ngắm Bảo rồi nói

-Chuyện, em mà_Bảo vuốt tóc_chị thấy em với anh Kiệt ai đẹp hơn?_Bảo quay lại hái

-Um......em đẹp hơn nhiều. em là số còn ảnh chỉ là số....... thôi_Ngọc nói mà làm cho con tim Kiệt tan nát

-Nè, mình đẹp hơn chứ. Làm sao mình có thể thua đứa con nít thò lò mũi xanh như vậy được_Kiệt ý kiến

-Kệ, đó là nhận xét của mình_Ngọc vẫn cãi như cố tình chọc tức Kiệt

-Chị nói quả k sai tí nào, anh Kiệt k xứng để nói chuyện với em và càng k xứng để trở thành tình địch của em_Bảo chống hông nói

-Tình địch?_cả bọn

-Uk. Sau này em lớn em sẽ cưới chị Ngọc làm vợ, lúc đó anh Kiệt k được dành của em_Bảo nói

-Cái thằng nhỏ này, mới nhỏ mà ma lanh quá_Trinh nhéo má bảo

-Đau, người đàn ông k bao giờ để phụ nữ nhéo má. Đó là nỗi nhục_Bảo lại tuôn ra leo toàn những câu...

-Thế chị nhéo có được k?_Ngọc hỏi

-Chị thì được, chị là trường hợp ngoại lệ_Bảo cười với Ngọc theo kiểu của người yêu

-Haizzz, thì ra đại trượng phu cũng k thoát khỏi lưới tình_Phuơng chọc

-Kệ em_Bảo nói_Chị sẽ đợi em chứ? Đọi em lớn lên đưa kiệu hoa tới đón chị?_Bảo quay sang hỏi Ngọc

-Uk, chị đợi_Ngọc cười

-Mấy người quá đáng ghê_Kiệt hét lên

-Anh làm ơn đừng làm chị Ngọc của em sợ. Em sẽ gọi người tới đưa anh đi bệnh viện, vào khoa tâm thần và nằm phòng đặc biệt. Anh yên tâm_Bảo nói và móc túi lấy điện thoại

-Mày chết với tao_Kiệt k giữ nổi bình tĩnh, chạy lại kẹp cổ Bảo và cuộc chiến tranh đã nổ ra

-Haizzzzz, nah em nhà này xem ra còn ồn ào hơn cả Phương và Vũ_Phong lắc đầu

-Chết nhé! Huynh đệ tuơng tàn là tại cậu đó Ngọc à_Vũ hùa vào chọc Ngọc

-Hu hu hu, cậu làm mình khó xử quá. bên là anh, bên là em, biết bênh ai đây. Thôi, cậu nhanh nhanh kiếm nơi để an phận đi, kẻo mình phải tổ chức những cái đám ma, tốn tiền lắm_Trinh vờ khóc, chọc Ngọc

-Chắc phải vậy thôi nhỉ_Ngọc cười khổ

-K được!_Kiệt và Bảo cùng hét lên, dừng công việc đánh nhau lại

Chị k được lấy người khác, chị có em rồi mà. Bây giờ em dẫn chị đi tham quan thành phố, pwr đây đẹp lắm_Bảo dắt Ngọc đi

-Mình cũng sẽ đưa cậu đi. Mình rành đường hơn thằng nít ranh này nhiều_Kiệt cũng chạy lại

-Hứ_Bảo và Kiệt nhìn nhau rồi quay mặt đi chỗ khác

tụi nó đi tham quan thành phố mà cứ phải cảm nhận sát khí oả ra từ Bảo và Kiệt, nhưng dù sao vẫn rất vui

-Chị Ngọc, về nhà em chơi nha, em đãi chị món bánh mà nhà em làm ngon nhất_Bảo nói

-Uk_Ngọc cười

.............

-Chào cậu chủ, cậu đã về_Ông quản gia ra đón

-Uk, ông chuẩn bị phòng cho mọi người đi, họ sẽ ở đây khoảng ngày_Bảo nói

-Vâng.....Ơ_Lão quản gia ngươics mặt lên nhìn xem có những ai thì ânhs mắt chợt dừng lại ở Ngọc

-Đây là Ngọc, bạn mới của cháu ạ_Kiệt cười

-Và bạn của em nữa, hay nói đúng hơn là vợ tương lai của em_Bảo cãi

-Vâng ạ. Chào cô_Lão quản gia quay sang cúi chào Ngọc

-Bác đừng thế ạ, cứ gọi cháu là cháu được rồi_Ngọc nói

-Ừ, ta biết rồi. Trông cháu rất giống người, cũng đã từng đến đây vài lần từ cách đây rất lâu rồi, cũng phải gần năm rồi ấy_Ông quản gia nói

-Vậy ạ, cháu k biết người đó_Ngọc chợt thay đổi sắc mặt

-Thôi, các anh chị vào trong đi, bão tuyết lại chuẩn bị nổi lên rồi_Bảo nói

-uk_all

--------

sau khi nhận phòng và tắm táp, cả bọn tập trung tại phòng khách

-Trời ơi, Ngọc ơi, mặc cái gì vậy?_Vũ chọc

-Đừng có chọc mình, chẳng qua trong đó k còn bộ nào thôi_Ngọc nói

Miêu tả chút: Đơn giản là váy hồng cực điệu với những hình trái tim nhỏ li ti

-Trời ơi, sao lại chỉ có bộ?_Trinh hỏi

-Là do em sắp đặt đó. em muốn thấy vợ em dễ th­uơng tới chừng nào_Bảo cười

-Thằng nhỏ, chơi ác ghê_Phuơng cốc đầu BẢo

-Nè, em đa xnoiss là k được đụng vào đầu hay mặt em rồi mà. Em là đàn ô..._Bảo đang nói thì bị Phuơng ngắt lời

-Ai chả biết nhóc là đàn.em, nói mãi_Phuơng nói rồi lôi Ngọc vào phòng của mình, k kịp để thằng nhóc cãi lại cậu nào

.........

-Thôi, đi ăn bánh_Phuơng và Ngọc trở ra, làm lơ ánh mắt tức giận của Bảo

-Bánh gì vậy?_Ngọc hỏi khi cầm dĩa bánh trên tay

-Bánh táo_Kiệt cười

-Keng_Chiếc nĩa trên tay Ngọc rơi xuống, khuôn mặt bần thần

"Bánh bánh bánh, bánh táo ngon tuyệt cú mèo, ngon nhất trên đời, iu bánh táo nhất"

-Chị Ngọc, chị Ngọc_Bảo lay tay Ngọc

-Hả? À, ừ, sao thế?_Ngọc hỏi

-Em hỏi chị mới đúng, chị sao vậy?_Bảo hỏi

-À, chị k sao. Xin lỗi, mình thấy k khoẻ, mình vào phòng trước_Ngọc nói rồi bước đi

-Ngọc ơi, xuống ăn cơm đi, cậu ở trong phòng cả chiều rồi đây_Phuơng gõ cửa phòng Ngọc

-Phương à? Cậu vào đi_Ngọc nói

-Cậu có mệt lắm k? Cơn sốt hôm qua làm cậu thấy mệt hả?_Trinh nói

-Mình k sao, chị là thấy k được khoẻ chút thôi, bậy giờ thì hết rồi_Ngọc cười

-Vậy xuống ăn tối đi, chắc cậu cũng đói rồi_Phuơng nói rồi kéo tay Ngọc đứng dậy

-Chờ mình chút, mình vào toilet rồi ra ngay_Ngọc nói

-Nhanh lên nhá. Mọi người đang chờ cậu đấy_Trinh nãi

-Um_Ngọc cười

........

-Cậu khoẻ rồi chứ?_Kiệt cười hỏi Ngọc

-Um, khoẻ hơn nhiều rồi, có thể ăn được bát cơm đấy_Ngọc cười đùa

-Ha, ghê nhỉ? Vậy thì mình ăn bát, xem ai ăn nhiều hơn ai_Kiệt cười

-Thế cơ đấy, nói dóc_Ngọc búng trán Kiệt, bĩu môi

-Để rồi xem, ai mới là người nói dóc_Kiệt nói

Và rồi tụi nó cắm cúi ăn thi với nhau thật vui vẻ

--------

-Aaaaa, no ghê_Phuơng và Bảo ôm bụng

-Bây giờ tới phần quan trọng nhất của buổi lễ Giáng sinh, mọi người chuẩn bị đi, chỉ còn ' nữa là giao thưaf tới rồi_Bảo nói

-Vậy thì ta nói chuyện cho vui đi_Trinh nói

-Nói chuyện gì? Hay kể chyện ngày bé đi_Vũ đề nghị

-được à nha_Kiệt tán thành

-Vậy ai xung phong kể trước?_Phuơng hỏi

-Để em!_Bảo giơ tay

-Vậy thì kể đi_Phong nói

-Ngày bé, em được đi chơi rất nhiều nơi, có thể nói là gần hết châu lục rồi_Bảo nói

-Thế em đã tới châu Phi chưa>_Phong hái

r-Um,,,chưa_Bảo lắc đầu

-ha ha ha, nhóc mà tới đó thì sẽ trở thành thổ dân da đỏ, bôi trên mặt những vệt sơn đỏ như máu và nói tiếng mà chỉ có những người trong bộ tộc mới hiểu_Phuơng miêu tả, lấy nước sốt cà chua bôi lên mặt để minh hoạ

-Chị chọc em_Bảo nói rồi lấy nước sốt ném Phương

-Á à, thằng nhóc này láo nhỉ? để xem chị đây xử nhóc như thế nào_Phuơng nói và cầm miếng bánh kem ném Bảo nhưng lại chệch hướng, bay thẳng vào mặt Vũ

-Ê, bà heo kia, bà quá đáng lắm rồi nha_Vũ nói và lấy bánh ném Phuơng nhưng lại bay sang Trinh

Rồi Trinh ném Vũ nhưng bay sang Kiệt, Kiệt ném Trinh lại bay sang Phong, Phong ném Kiệt lại bay sang Ngọc, Ngọc ném Phong lại nhầm sang Bảo...và thế là cuộc chiến bánh kem bắt đầu

-Thôi, đầu hàng, k giỡn nữa_Ngọc nói khi mặt đã be bét bánh kem

-Mình cũng vậy_Trinh nói k ra hơi

-Ha ha ha, vậy là ta đã...thắng_Phuơng nói rồi cũng gục

-Vậy là phe con trai thắng hả tụi mày?_Vũ hỏi Phong và Kiệt, trên tay vẫn còn cầm bánh kem

-Hình như là vậy đo_Phong nói

-Yeahh_ thằng la lên như khùng

-Ủa, sao tao k nghe thấy tiếng thằng Bảo? Bánh kem làm tai tao có vẫn đề hả?_Kiệt hỏi, vuốt hết lớp bánh kem dày vài cm dính trên mặt

-Tao cũng có nghe đâu_Vũ nói

thằng nhìn lại thì thấy thằng nhỏ đã nằm bẹp dí đưới đoóng bánh kem, k ngóc đầu lên được (nói hơi quá thì phải)

-Trời, zay là tụi mình thua chứ đâu phải phe con gái?_Phong nói

-Ờ ha, luật là phe nào có người gục xuống trước thì phe đó thua mà nhìn thằng này thì tao thấy nó cũng đã gục được hơn phút rồi_Vũ nói

-Trời ơi, tại thằng nít ranh mà tụi mình thua hả trời_Kiệt hét lên và chạy lại túm lấy Bảo đang nằm xẹp lép như con tép

-Phải giết nó_Phong và Vũ cũng xông vào, thi nhau cù lét Bảo

-Ha ha ha, vậy là ta thắng rồi_ nàng cố gắng dùng hơi thở cuối cùng của mình để cười (nghe giống sắp chết nhỉ?)

-Xí xí, em thua, em thua. Giao thừa tới rồi, hát bài ca giấng sinh đi nào_Bảo la lên

-Tạm tha cho mày đó_ chàng phủi tay

giai điệu bài hát vang lên trong k khí tưng bừng của mọi nhà

Các chàng lần lượt tặng quà cho con gái nhưng của ai cũng thiếu mất món quà của người quan trọng, tụi con gái cũng thế, vậy là k ai có được trọn vẹn những món quà. Chỉ có Bảo là đủ cả

-Tui mệt quá, đi ngủ trước đây_Phuơng nói, giợng có phần hờn dỗi

-Tụi này cũng thế_Trinh và Ngọc đi theo

Và thế là chàng cùng nhóc Bảo cũng đi ngủ nhưng chẳng ai ngủ được, chỉ có mình nhóc bảo là say giấc nồng. Đem đó, , à k, việc quan trọng xảy ra nhưng đeeuf cùng cốt truyện

Có tiếng mở cửa rất nhỏ khẽ nhưng k thể qua được đôi tai nhạy bén của Ngọc

-Ai đấy?_Ngọc chồm dậy, hỏi đầy nghi hoặc

-Ta là ma đây_Kiệt chạy tới, hù Ngọc và làm mặt quỷ

-Là thằng hề thì có_Ngọc nói

-Là gì cũng được_Kiệt

-Sang đây làm chi vậy? Sao k ngủ đi, mình muốn ngủ_ Ngọc nói rồi kéo chăn

-Nè, đừng có xạo được k, cậu mà ngủ thì đã ngủ lâu rồi. Giận vụ mình k tặng quà cho cậu chứ gì?_Kiệt giữ tấm chăn lại

-Ai thèm giận chi cho mệt_Ngọc nói

-Nè, giận mà cứ chối_Kiệt nhéo má Ngọc rồi dúi vào tay cô túi quà được bọc bằng giấy gói hình gấu bông

-Gấu?_Ngọc nhìn giấy gói và thốt lên

-Uk, tại mình thấy cậu thích gấu mà, tới áo ngủ cũng in toàn hình gấu_Kiệt cười

-Nè, k phải, cái đó k phải mình mua_Ngọc nói-Thì cứ coi như là k phải đi nhưng cậu k thích gấu bông hả?_Kiệt hỏi

-K, rất thích_Ngọc cúi mặt nói

-Vậy mở quà ra xem đi_Kiệt nói

-Uk_Ngọc gật đầu rồi mở lớp giấy gói ra

Khi lớp giấy gói được mở ra, Ngọc thấy trong đó có chiếc kéo khá to dùng để may đồ. Cán kéo được bọc bằng lớp vải lụa màu hồng phấn và trắng đan xen lẫn nhau và được đi vài viến đá màu trắng tinh khôi và trong suốt. Trông thật đẹp và nếu nhìn kĩ hơn sẽ thấy phần mũi kéo được khắc dòng chứ : mong cậu luôn luôn vui vẻ

Ngọc thật sự rất thích, vui và xúc động, cô lấy tay che mặt lại, đôi mắt uơn ướt

-Nè , cậu sao vậy?_Kiệt hỏi-Mình vui quá, cảm ơn cậu. Đã từ lâu mình k được ai tặng quà_Ngọc ôm lấy Kiệt

s đơ người vì bất ngờ nhưng rồi cậu cũng lấy được bình tĩnh, khẽ vuốt mái tóc mềm của Ngọc, Kiệt lau đi nước mắt trên má Ngọc

-Thôi, cậu ngủ đi, mình về phòng đây_Kiệt nói rồi đứng dậy bước đi

-Chờ chút_Ngọc nói rồi ném vật về phía Kiệt

theo phản xạ, Kiệt đón lấy và đó là món quá

-Mình ngủ đây_Ngọc nói rồi chùm mềm kín người

Kiệt cười rồi cầm món quà trở về phòng, tất nhiên là sau khi chúc Ngọc ngủ ngon và đóng cửa phòng Ngọc

Vũ tung tăng nhảy chân sáo tới phòng Phuơng rồi vô tư mở của phòng cô mà k thèm gõ cửa hay lên tiếng (ông này tự nhiên quá hoá vô duyên). Cậu thấy Phuơng đang mở hộp quà rất lạ (theo Vũ vì trong số những hộp quà Phuơng được nhận lúc nãy, k có hộp nào như thế). Phuơng mở hộp quà những guơng mặt lạ k có vẻ gì là vui vẻ, hồi hộp hay mong chờ mà ngược lại còn có phần giận dỗi.Rồi Phuơng cho vào miệng thứ lấy ra từ hộp quà, có lẽ là đồ ăn. Nhận ra mùi thức ăn thoang thoảng, Vũ lao về phía Phuơng với vận tốc ánh sáng.

-Ê, ăn gì vậy? Cho ăn với_Vũ nhay vọt lên giường Phuơng

-K, ông về phòng ngủ đi, tui k cho ông đâu_Phuơng chu mỏ

-Làm gì mà dữ vậy? Cái này của ai....._Vũ chỉ tay vào hộp quà hỏi rồi chợt đứng mình khi thấy tấm thiệp nhỏ trong hộp quà có dòng chứ :"Merry Christmas nhím con" với nét chứ nhỏ nhắn và đáng yêu của Phuơng_Ế, cái này của tui mà?

-Nó là của ông, nhưng chỉ là trước đây thôi, còn bây giờ thì tui k cho nữa_Phuơng nói

-K, nó là của tui thì mãi mãi nó là của tui_Vũ nói

-Xì, đã ngox mà cứ thích làm văn, ông ăn vào thì nó tiêu hoá rồi thải ra ngoài chứ đâu có ở trong người ông mãi đâu mà nói thế?_Phuơng cãi

-Sao cũng được nhưng nó là của tui_Vũ nói rồi cướp hộp quà

-Của tui_Phuơng giật lại

-Thôi mà phuơng, cho tui đi, nha_Vũ giở giọng nài nỉ

-Hứ, ông đâu nhớ gì tới tui đâu mà bảo tui phải cho ông chứ?_Phuơng nói, giờ thì lộ mất rồi

-Trời ạ, đâu phải tui quên đâu, chỉ là muốn chọc bà chút chút thôi_Vũ nói rồi đưa quà cho Phuơng

-Nè_Phuơng nhận lấy món quà rồi đưa hộp quà của mình cho Vũ

-Thôi, ngủ đi ha_Vũ hớn hỏ, chúc Phuơng ngủ ngon rồi chạy biến về phòng

Phong nhẹ nhàng mở cửa phòng Trinh, thật khẽ đê k gây ra tiếng động nào (người ta như vậy chứ ai như cái ông Vũ vô duyên kia?) . Phong thấy cô nhóc đang ngủ, vùi mình cuộn tròn trong lớp chăn bông ấm áp. Trông có vẻ như đang ngủ rất say. Phong thấy cô nhóc đã ngủ thì định quay lưng bước về nhưng vừa tới cửa đã nghe tiếng động lạ, quay lại thì vẫn thấy Trinh ngủ say. Đôi lông mày khẽ nhăn lại rồi giãn ra, môi khẽ nở nụ cười, cậu bước về phía Trinh

-Nè, cậu chưa ngủ, đúng k?_Phong khẽ nói vào tai Trinh, nhẹ nhàng như kiểu " lời thì thầm của gió "

-........._đáp lại là sự im lặng

-Nè, đừng trách mình nha_Phong nói rồi cù lét Trinh

-Ha ha ha, thôi thôi thôi, k giỡn, tha cho mình đi_Trinh nói

-Thế có phải hơn k? Để cho mình phải dùng tới chiêu này _Phong tha cho Trinh

-Kệ mình_Trinh nói

Thì ra lúc Phong vào đây cô nàng đã giả vờ ngủ, nào ngờ lúc Phong đi ra Trinh trở người, vô tình tay cô va vào thứ trên chiếc tủ đầu giường làm nó rơi xuống, gây ra tiếng động

-Thôi, cậu ngủ đi, con gái mà thức khuya thì sẽ bị nổi mụn đó. Cái này cho cậu, đừng giận mình vì lúc nãy k tặng quà cho cậu nha, mình k quên đâu, chỉ là muốn tặng riếng cho cậu thôi_Phong nói rồi nhéo má Trinh cái, sau đó thì quay về phòng

-Khoan đã, cái này cho cậu. Xin lỗi, vì mình tự làm nên chắc k được đẹp lắm_Trinh nói rồi đưa quà của mình cho Phong_thôi, mình ngủ đây, mình k muốn trở nên xấu xí đâu_Trinh nói rồi nằm xuống ngủ

-Ừ, cậu ngủ đi_Phong nói rồi quay về phòng

chàng trai về phòng với nụ cười toe toét trên môi, cả đều cẩn thận nâng niu món quà mình được tặng.

Đi từng phòng coi sao nha.

Phòng Kiệt

Cậu cẩn thận mở lớp giấy gói, bên trong là chiếc vòng tay cực chất nam nhi và cá tính. Nó khác hẳn những chiếc vòng mà Kiệt đã thấy ở cửa hàng. Nó hợp với sở thích và cả với Kiệt, nó là chiếc vòng đẹp nhất rong số tất cả những chiếc vòng tay mà Kiệt từng thấy. Đã mấy ngày nay cậu lùng sục khắp nới để kiếm cho mình chiếc vòng vừa ý mà k ra. Thế mà giờ đây Ngọc lại tặng cho cậu chiếc vòng hơn cả sự mong đợi, khỏi nói cũng biết cậu vui tới mức nào, khẽ nở nụ cười tuơi tắn trên môi cậu uowcs sau giờ có Ngọc ở đây, chắc chắn cậu sẽ ôm chầm lấy ngọc, thậm chí là hôn cô nữa." Nhưng mà khoan, ôm ư? Hôn ư? Là sao vậy? Sao trong đầu mình lại co mấy ý nghĩ kì cục vậy? Chẳng lẽ hoạt động qua sức làm mình có vấn đề về não bộ sao? Sao dạo này hay có những ý nghĩ và cảm giác lạ lầm như vậy? Chắc mình phỉa đi ngủ thôi, nếu k, k biết mình còn suy nghĩ tới gì nữa"_Kiệt tự ngồi nói với bản thân rồi cố nhắm mắt đi ngủ mặc dù trong đầu, những suy nghĩ đó vẫn...hiện lên

Phòng Vũ

Khỏi nói ai cũng biết cậu vui tới mức nào vì có được đống đồ ăn ngon lành đó (đồ heo, đồ tham ăn). Cậu ăn hết đống đồ ăn với vẻ mặt thích thú. Tới ki ăn được nửa thì thất trong đó có hộp nhỏ xíu, bên trong là sợi dây chuyền hình cánh dơi, đằng sau khắc dòng chữ :" Dầu nhím ngốc". Cậu vừa vui vừa bực vì câu nói này (bó tay)

Phòng Phong

Phong mở quà và thấy trong đó có bức tượng thật dễ thuơng với hình teen boy có tính, đang trượt trên chiếc ván trượt, khoác balo bên vai và trên tay cầm ...cuốn sách (kiểu gì vậy trời) được tô rất khéo léo. Và tất nhiên cậu vui phải biết

Ngọc thì biết rồi, được Kiệt tặng cho cây kéo đẹp thê sthif cô vui phải biết, chợt thấy trong lòng ấm áp lạ thường, nỗi trống vắng trong trái tim cô suốt năm qua giờ đã được bù đắp phần nào, tất nhiên là k thể hết được

Phương mở hộp quà Vũ tặng ra. Đó là đôi giày mày trắng, phía đế giày được đính đá thuỷ tinh trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn ban đêm. Phía gót giày được tô điểm bằng sợi ruy băng màu trắng sữa thắt hình nơ bướm, phía nút thát được che đi kín đáo bàng viên ngọc trai được nâng đỡ bởi bông hoa cánh như hình hoa mai được làm bằng đồng. Đôi giày làm Phuơng thật sự rất thích, khi đi vào thì thật êm ái và vừa khít với chân cô

(ước gì em có dôi)

Còn Trinh

Khi mở hộp quà ra cô thấy trong đó là chiếc dây nịch màu hồng phấn. Sợi dây nịch bản nhở, màu hồng đạm nổi bật, nút cài được thiết theo hình những cánh hoa bằng ruy băng, chính giữa là chú bướm nhỏ xinh màu hồng, bên trên đính đá màu hồng trong suốt. Phần dây dư được thả tự nhiên, tước nhỏ thành rua, phía trên màu hồng dậm, phía dưới nhạt dần và phía đuôi thì trở về màu trắng. Cô vui sướng, mở tủ ra, lấy ra bộ váy màu hồng nhạt bàng vải voan bóng. Bộ đồ này đẹp nhưng khi mặc Trinh vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì khi mặc, giờ thêm sợi dây nịch vào khiến cô trông thật xinh đẹp và nổi bật giữa đám đông bởi sự nổi bật của chiếc váy nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng. Thay bộ trang phục ra, cô lên giường đi ngủ

Đêm hôm đó, có nàng công chúa và chàng hoàng tử đi ngủ muộn nhưng k hề lộ ra vẻ mệt mỏi mà ngược lại còn vuơng lại nụ cười tươi tắn trên môi mang nét gì đó thật hạnh phúc

Truyện Chữ Hay