Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

chương 23: điều tôi sợ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng nay là ngày thứ đầu tuần, Ngọc tới lớp sớm hơn tí để có thể tám nhìu hơn. Tới lớp thì chưa kịp đặt mông xuống ghế đã bị bóng ma lôi đi xềnh xệch. Đó k ai khác là Trinh và Phuơng

-Ngọc nè, cậu và anh mình có chuyện gì vậy?_Trinh hỏi

-Chuyện gì là chuyện gì?_Ngọc hỏi lại

-Đừng có giả vờ, ình chắc chắn người có chuyện gì đó giấu bọn này mà_Phuơng làm mặt hình sự

Vừa lúc đó, Kiệt bước vào. Nhìn thấy Ngọc, Kiệt mỉm cười rồi về chỗ chơi với Phong và Vũ

-Thấy chưa. Có chuyện gì đâu?_Ngọc nói

-Xem ra lần này bọn tớ k lật tẩy được cậu nhưng lần sau thì đừng hòng. Sự thật luôn luôn chỉ có _Trinh phán cậu đe dọa

-Nè, câu này nghe quen quen à nha. Giống như trong Conan vậy đó_Phương nói

-Ê, mình có phải là tội phạm đâu?_Ngọc bàn cãi nhưng nàng kia chạy mất tiu rồi

Chuông reo vào lớp, tụi nó bắt đầu những giờ học như ­ thường lệ. Giờ ra chơi tụi nó lại cùng nhau nô đùa và vui chơi như mọi ngày khiến cho bóng ma như muốn ói máu mà chết

-Hừ, sao lại như vậy chứ? Kế hoạch của chúng ta đã thành công rồi mà?_Trúc nhăn mặt nói

-Con nhỏ đó nguy hiểm thật! Đúng là k phải loại dễ xơi_Trà cũng tức k kém

-nó đã làm cho tao tức nay lại càng tức thêm. được lắm Ngọc à, tao sẽ cho mày nếm mùi lợi hại_linh nói, ánh mắt đầy thâm độc

-Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây chị?_Trúc hỏi

-Tạm thời k làm gì cả. Để tao nghĩ cách_Linh nói rồi bước đi

-Hừ, thế thì chiếc khăn này còn giữ lại làm gì cơ chứ? Vứt đi cho rảnh nợ_Trà nói rồi quảng chiếc khăn của Ngọc vào thùng rác

Trong lúc đó, Kiệt lại đang đi ra phía sau trường để xem xét xem việc sửa sang lại hàng rào đã tiến hành tới đâu thì đi thấy phía sọt rác có cái gì đó rất lạ. Linh tính machs bảo với Kiệt rằng đó là thứ mà mình đang tìm kiếm. Quả đúng vậy, Kiệt đã nhìn thấy chiếc khăn. Tuy bị lấm lem bùn đát vì mấy ngày nay trời ướt nhưng cũng có thể dẽ dàng nhận ra nhờ hàng chữ nhỏ phía cuổi khăn. Kiệt vui mừng khôn xiết, vội chạy đi khoe với Ngọc mà quên luôn mình đang phải đi giám sát.

-Ngọc ơi, ngọc! Nhìn xem, nhìn xem! Mình tìm được rồi này_Kiệt chạy về phía Ngọc, khuôn mặt vui mừng như đứa trÓ lên được cho kẹo

-Um, vậy thì tốt_Ngọc chỉ nói như vậy rồi quay đi nhưng đâu ai biết được phía sau cái quay gót lạnh lùng đó là khuôn mặt đang cười thật tươi

Cuối giờ thầy hiệu trưởng thông báo rằng vì các thấy cô phải đi tập huấn để nâng cáo trình độ dạy và học nên các học sinh toàn trường được nghỉ tuần. Cả trường vui mừng la hét, trông quang cảnh chẳng khác nào phiên chợ đêm tết

-Nè, đượcnghirr tụi mình đi đâu chơi k?_Trinh hỏi

-Được đó! Nhưng đi đâu|?_Vũ hỏi

-Um...lần trước tụi mình đi biển rồi nên lần này nên đi nơi nào có đồi núi và k khí mát mẻ chút_Phuơng góp ý

-Vậy thì đi Đà Lạt đi_Phong nói

-Đuọc đó! mọi người thấy sao?_Kiệt hỏi

-K có ý kiến_Ngọc nún vai

-Ok_Phuơng, Trinh, vũ

-Vậy chúng ta quyết đinh sẽ đi Đà Lạt chơi ngày ha? Từ đây đi lên Đà Lạt cũng hơi xa, chắc cũng phải mất ngày đi đường nên mai cúng ta đi ha_Kiệt chỉ đạo

-Được đó. Nhưng mà chiều nay mình đi xem phim nha anh _Trinh nói

-phim gì nữa?_Kiệt hỏi

-Phim nay hiện nay đang hot lắm. Bọn em tìm mãi mới mua được vé đó_Trinh nói

-Thôi, được. Kiệt à. đi chút cũng k sao đâu_Phong nói

-Thôi đành vậy_Kiệt đành gật đầu

-Cảm ơn anh _Trinh cười.

Buổi chiều.....

-woaa! Rạp chiếu phim! I miss you!!!_Phuơng và Trinh vui mừng

-Trời ơi, làm gì mà dữ vậy?_Vũ cằn nhằn

-Kệ tui à nghe, cho đi ké là may lắm rồi đó_Phuơng nói

-Vậy thì thôi. đây có cần đằng đó cho đi nhờ đâu? Đây sẽ tự đi tìm phim coi, k thèm cái phim của mấy người_vũ làm mặt giận

-Ờ, vậy thì đằng đó đi đi! Đây k cản!_Phuơng cũng cáu

-Thì đây đi đây_Vũ nói rồi quay gót đi

-Nè, thôi thôi. Tui xin người! Đừng có làm mặt giận với nhau như vậy nữa_Trinh đứng ra làm hòa

-Hứ!_cả đồng thanh

-Đồ bắt chước!_ tập

-Đồ lanh chanh!_tập

-quá đáng! Im đi!_tập và sau đó là những cú lườm nguýt

-Thôi má người cứ như vậy là ở đây sẽ biến thành phim trường quay phim kinh dị mất. Thôi đi_Phong nói

-Đúng đó! người k có cái gì cũng cãi nhau, thật là quá quắt. Vũ, cậu nhường Phuơng bữa đi. Cậu ấy đã phải vất vả lắm mới kiếm được vé mà_Ngọc nói khó

-Đúng rồi. Phương tuy có ăn nói hơi thô lỗ chút nhưng có ý tốt mà. Bỏ qua đi_Kiệt cũng hùa vào

-Nhưng cậu ấy cũng có lỗi mà_Vũ nhăn mặt

-Đồng ý là Phuơng cũng sai nên người xin lỗi nhau đi . Mình chán câu lắm rồi_Trinh ra mặt nghiêm nghị

-Xin....xin lỗi_Phuơng nói trước, mặt cúi xuống vì ngượng

-Đây cũng xin lỗi đằng ấy, đằng ấy tính tình trước giờ vốn đã vậy rồi mà. Đáng lẽ đây k nên giận làm gì cho tiu hao năng lượng_Vũ xin lỗi mà quên chọc ngoáy

-Nè, k giỡn à nha_Phuơng chu mỏ

-Thôi được rồi, giao cho người nhiệm vụ đi mua bắp rang và nước_Phong cười

-Vậy thì chờ xíu nghen_Phuơng nói và cùng Vũ đi mua đồ ăn

-Trời ơi.....Phim gì mà mới vô đã toàn là mấy cảnh khóc lóc k vậy?_Ngọc than thở

-Công nhận_Kiệt đồng tình

-Thì phim Hàn mà lị, lúc nào cũng có nhiêu đó thôi_Vũ nói thêm

-Suỵt! Im lặng đi, sắp chiếu phim rồi đó, đừng có làm ồn. Phim hay thế cơ mà_Phuơng quay xuống giáo huấn

-Dạ!_Kiệt, Vũ, Ngọc

-Giỏi_Trinh chọc rồi quay lên xem phim

Trong suốt buổi chiếu phim, k hiếm để nghe thấy những tiếng thút thít khe khẽ hay những tiếng nấc nghẹn ngào. Còn ở chỗ Kiệt thì.......

Kiệt đang ngồi xem chăn chú, tuy đây k phải là thể loại ưa thích của Kiệt nhưng Kiệt cũng k thể phủ nhận rằng nó rất hay. Dù k khóc như nhiều người khác (tất nhiên, con trai mà) nhưng kiệt cũng k thể làm lơ được. Bỗng, Kiệt thấy vai mình nằng nặng, nhìn sang thì thấy cô bé lạnh lùng bên cạnh mình đã ngủ. công nhận là lúc ngủ trông dễ thương thật nhưng Kiệt cũng thể vì thế mà bỏ qua. Bộ phim hay thế mà lại có người nằm ngủ ngon lành, k biết nếu các fan cuồng của bộ phim này biết thì sẽ ra sao. Chắc lúc đó, cho dù Ngọc có bay lên sao hỏa họ cũng đi theo để mà khủng bố và xử tội. Kéo đầu Ngọc vào vai mình, Kiệt quay lên xem tiếp

Lúc xem xong và ngồi uống nước ở tiệm cafe gần rạp.............

-Hu hu hu_Trinh và Phuơng vẫn chưa hết khóc

-Thôi mà, lau nước mắt giùm tui đi, coi chừng lụt bây giờ_Vũ đưa tờ khăn giấy cho Phuơng mà vẫn k quên xiên xỏ

-Nè, an ủi hay chọc ngoáy vậy?_Phuơng giật lấy tờ khăn giấy

-Trinh à, uống nước đi. Phim hay thì phải cười chứ sao lại khóc? Biết trước như vậy thà k xem còn hơn_Phong nói

-Tại phim hay nên mới vậy chớ bộ_Trinh nói

-Đúng đó, mà đâu phải chỉ có mình tụi này khóc đâu? Ngọc cũng khóc sưng cả mắt kìa_Phuơng nói

-Hả?_Ngọc ngạc nhiên

-Haizzz, k phải khóc sưng cả mắt mà là ngủ nhiều nên mắt mới sưng_Kiệt bình luận

-Ngủ nhiều nên mắt mới sưng?_Vũ lặp lại lời Kiệt

-Chẳng lẽ..._Phong nhăn mặt

-Ngọc! Cậu ngủ suốt buổi chiếu phim sao?_Trinh và Phuơng hét lên

-Hi hi hi! Tha lỗi. tha lỗi. Tại bùn ngủ quá mà_Ngọc cười tr­ừ

-Hứ! K thèm tha! Giận rồi!_ nàng đồng thanh

-Thôi mà....._Ngọc năn nỉ

-K là k!_tập , k hiểu sao nàng này giận lại nói giống nhau thế nhỉ?

-Thôi, tha lỗi cho mình đi. Phuơng dễ thương, Trinh đẹp gái_Ngọc nịnh

-Chỉ lần này thôi đo_Tập , Phuơng và Trinh được nịnh nên bỏ qua (con gái mà, thích nhất là được người ta khen, dù k ít những lời khen đều là giả dối)

Lúc Kiệt đưa Ngọc về, Đứng trước cửa nhà Ngọc, Kiệt chọc...........

-về nhà ngủ cho nhiều đó, ngày mai đi chơi mà ngủ gật là k xong đâu_Kiệt cười

-Cậu nghĩ lúc đó mình ngủ gật thật sao? Là giả vờ đấy_Ngọc nói, mặt quay về phía khác

-Giả vờ?_Kiệt ngạc nhiên

-Đúng vậy. Nếu xem bộ phim mà biết trước nó đau lòng thì thà mình k xem còn hơn. Nếu xem xong mà ngồi khóc và đau lòng vì kết cục bi thảm thì mình thà k biết để có thể sống vui vẻ. hơn nữa mình k muốn khóc trước mặt mọi người, mình muốn luôn là người mạnh mẽ trong mắt họ. Thôi, mình vào nhà đây, cậu về nhé_Ngọc nói rồi đẩy cửa bước vào nhà

Kiệt mình đứng ngoài cổng suy nghĩ về những gì Ngọc nói

"Vẫn vậy! Thích tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác. Nhưng như vậy mới dễ thương"_Kiệt cười với suy nghĩ của mình nhưng chợt nhớ ra" Khoan đã, Ngọc k ngủ? Vậy có nghĩa là lúc mình kéo đầu cậu ấy vào vai mình cậu ấy đã biết? Trời ạ!"_kiệt gãi đầu nhăn mặt rồi bước đi

Cánh cổng nhà NGọc chợt mở, Ngọc ló đầu ra. Thấy Kiệt k còn ơpr đó nữa, Ngọc thở phào. Thật ra lúc nãy cô nhóc quay mặt đi chỗ khác là để tranh ánh mắt của Kiệt, tránh để Kiệt trông thấy gò má ửng hồng của mình. Sự việc lúc trong rạp chiếu phim là như thế này..........

Ngọc đang chống cằm và nhắm mắt lại để k nhìn thấy màn hình chiếu phim. Dè đâu, bị trượt tay, thế là đầu nằm gọn lên vai Kiệt. Vì đang giả vờ ngủ mà ngồi dậy thì lộ hết nên Ngọc cứ để yên như vậy. Kiệt quay sang nhìn hồi rồi kéo đầu Ngọc vào vai mình khiến Ngọc đỏ mặt, tim đập liên hồi

Hôm sau, mọi người cùng nhau đi chơi. Lúc đầu, Kiệt và Ngọc cũng có hơi ngượng ngùng nhưng thấy k khí xung quanh vui vẻ như vậy mà mình lại như vậy thì k được nên cả cũng coi như chưa có gì. Tới nơi, thì mọi người cũng đã thấm mệt, chia phòng xong thì ai về về phòng nấy. Mong muốn duy nhất của họ lúc này là ngâm mình trong bồin nước nóng ngát mùi hoa và sau đó là cuộn mình trong chăn ấm để ngủ

Sáng hôm sau................

-Cộc cộc cộc!_Ngọc ơi, dậy đi, h rùi mà_Phuơng gõ cửa phòng Ngọc

-...........

-Sao kì vậy ta?_Trinh nhăn mặt

-có chuyện gì vậy?_Kiệt từ đâu chạy lại

-Ngọc chưa chịu dậy, gọi rồi mà chẳng thấy trả lời_Phuơng nói

-Vậy sao? Chắc mệt quá đó mà! Thôi, để mình gọi cho, người qua kia gọi tên lười kia dậy giïm. mình hết cách rồi_Kiệt cười

-Lại thế, tên đó ngủ thì đúng là vua heo mà_Phuơng cằn nhằn

-Còn cậu là heo hoàng hậu_Trinh chọc vì tên ở nhà của Phuơng là ỉn mà

-Nè, nói cái gì vậy hả? Tên đó k xứng đâu_Phuơng kẹp cổ Trinh nói rồi lôi đi

..............

-Ngọc ơi,Ngọc! Dậy đi nào! Sáng rồi đó.Chúng ta còn phải đi chơi mà_Kiệt gõ cửa phòng Ngọc nói

-Cạch!_Tiếng kóa phòng bật mở

-Ư...biết rồi.....oaaaaa_Ngọc nói rồi đóng cửa lại cái rầm

Còn Kiệt ở ngoài này thì đứng đơ người.......

chẳng là thế này: Ngọc mặc trên mình bộ đồ ngủ của khách sạn, có màu hống và những chú vịt con trông cực kì đáng yêu và nhí nhảnh. Hơn thế nữa, Ngọc mắt nhắm mắt mở, mái tóc rối bù nhìn cứ như đứa con nít. Buồn cười cũng có buồn cười nhưng dễ th­ương thì cũng vô cùng dễ thuơng khiến Kiệt cảm thấy mặt đỏ bừng

" Chết thật! Kiểu này chắc chết mất. Mỗi lần nhìn thấy Ngọc là mặt lại nóng bừng, chắc bị bệnh nan y khó chữa mất tiêu rồi. Haizzzzzz, nếu đúng như vậy thì bây giờ phải ăn chơi cho thật đã kẻo sau này Die lại hối tiếc"_Kiệt suy nghĩ, bó tay cái ông này, suy nghĩ gì đâu mà cũng k nghiêm túc được chút xíu, toàn là nghĩ ra ba cái tào lao k à

Tại phòng ăn của khách sạn............

-Hiiiiii_Ngọc chào đầy mệt mỏi

-Sao vậy? Nhìn cậu k được khỏe cho lắm_Trinh lo lắng

-K sao đâu, chỉ buồn ngủ thôi. Lâu rồi k đi đâu xa nên khả năng đề kháng cũng giảm. Chán thật_Ngọc ngồi xuống ghế

-Vậy ăn sáng đi. Ăn vào là đảm bảo hết mệt liền, như mình nè_Phuơng nói

-Xì....người ta đây có giống con heo như bà, suốt ngày chỉ biết có ăn ăn ăn. Sáng cũng ăn, trưa cũng ăn, chiều cũng ăn, tối cũng ăn, đêm cũng ăn, lúc vui cũng ăn, lúc buồn cũng ăn...Haizzzzzz, hình như cuộc đời bà gắn liền với sự nghiệp ăn uống thì phải_Vũ chọc ngoáy vì vẫn còn cay cú vụ bị đập dậy cách k thể thô bạo và phủ phàng hơn ( bật mí nha: cú đã trời giáng và gáo nước lạnh vào người)

-Hứ. ông cua gái nhiều thế mà tâm lí con gái cũng k hiểu, đúng là chỉ được tài nịnh hoys các cô em nhẹ dạ ngoài ra chả được cái gì.Mà k hểu sao mấy con nhỏ đó lại theo ông ha? Chắc nhà nghèo nên k có tiền mua kính chứ tui thì đánh giá ông chỉ là con số k hơn k kém_Phuơng cũng xổ tràng

-Nè bà kia, sao bà giám xúc phạm tui? Bà có biết khắp cái đất Sài thành này k ai cua gái giỏi hơn tui k? Kể cả thằng Kiệt tui cũng chấp_Vũ vênh mặt

-Ông nghĩ việc cua gái là đáng tự hào sao? Đò con trai k biết xấu hổ! Tui ghét nhất là loại con trai xấu xa đó_Phuơng nói rồi buông đũa bước đi

-Ơ kìa! Phuơng! Phuơng!_Ngọc gọi nhưng mặc cho ai muốn gọi gì thì gọi, Phuơng vẫn lạnh lùng bước đi

-Sao kì vậy? mình làm gì sai à?_Vũ vẫn ngây thơ ra vẻ ta đây là vô tội

-Hừ....cậu k sai......_Trinh nói giọng nhẹ nhàng_mà là QUÁ SAI!!_Trinh hét lên khiến cho mấy em bồ câu ở bên ngoài giật mình bay toán loạn, rồi Trinh cũng bỏ đi

-Mình phải làm gì bây giờ? K chỉ mà người giận rồi_vŨ nói

-Cậu sai rồi, k phải mà là . Mình cũng k khác gì người họ đâu. Nhưng mình nói cho cậu biết, chỉ cần cậu làm cho Phuơng hết giận thì mình và Trinh cũng sẽ bor qua thôi_Ngọc nói rồi bước đi

-Haiz, mày đi lamf lành với Phuơng đi, tao đi năn nỉ Trinh giùm cho_Phong vỗ vai an ủi Vũ rồi bước đi theo hướng Trinh đã đi

-Tao sẽ năn nỉ Ngọc_Kiệt nói rồi cũng đi

Bàn ăn lúc này chỉ còn lại mình Vũ, chỉ vì vì câu nói vô tình mà làm cho buổi đi chơi mất vui, bàn ăn đầy ắp thức ăn k ai dùng. Vũ gãi đầu sau nghĩ cách gì có thể làm cho Phuơng nguôi giận

bõm bõm.....Trinh ngồi gần bờ hồ, nhặt đá ném xuống mặt nước tạo ra những âm thanh thật hay nhưng tâm trạng của Trinh lúc này thì k hề như vậy mà hoàn toàn ngược lại. Vì thế, Trinh rất ghét âm thanh này, Trinh có cảm giác như nó đang trêu nguơi mình vậy nhưng càng ghét thì Trinh lại càng ném đá xuống nước nhiều hơn và dĩ nhiên nỗi bực tức trong lòng càng dâng cao. Bây giờ, Trinh rất muốn làm tổn th­uơng ai đo nhưng k thể, k muốn và cũng k dám, chỉ có thể làm tổn th­uơng tới mặt nước đang sóng yên biển lặng này thôi. Trinh buồn k phải chỉ vì Phuơng giận, k phải chỉ vì những lời nói dẫu biết là vô ý nhưng thể bỏ qua của Vũ mà còn vì Trinh sợ. Trinh sợ rằng Phong cũng giống Vũ, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra vì Phong vốn là công tử nhà giàu, học giỏi, hào hoa lại đẹp trai, có biết bao người nguyện suốt đời nâng khăn rửa túi. Còn Trinh thì sao? Trinh tự cho rằng mình k xứng với chàng trai như vậy (t/g: chị ơi, cố lên! Chị tuyệt lắm mà). Trước giờ lúc nào Phong cũng tỏ ra lạnh nhạt với các cô gái, điều này khiến Trinh vừa mừng nhưng cũng vừa lo vì như vậy Trinh sẽ yên tâm phần nào vì mình sẽ k phải lo lắng Phong đã có người con gái khác nhưng cũng rất lo vì biết đâu Phong đã có người mình yêu nên mới cự tuyệt các cô gái, còn nếu k thì biết đâu Phong cũng sẽ lạnh nhạt với mình như mọi người. Điều đó làm Trinh luôn k dám thổ lộ với Phong vì Trinh sợ, sợ rắng mình sẽ phải đối mặt với sự thật khốc liệt

thẩn thờ mình suy nghĩ, mắt nhìn xa xăm vô định, Trinh k biết là Phong đã đứng đằ­ng sau mình từ lúc nào

-Ngồi nghịch đất mình như thế thích lắm à?_Phong hỏi

-Hả!?_Trinh giật mình rồi chợt đỏ mặt vì nãy giờ toàn nghĩ về Phong

-Giận Vũ kinh vậy sao?_Phong ngồi xuống bên cạnh

-Rất kinh Giận rất nhiều_Trinh nói

-Thôi mà, bỏ qua cho cậu ấy đi. Cậu ấy cũng đâu cố ý đâu_Phong nói

-Biết là thế nhưng vẫn giận. Hình như con trai ai cũng thế thì phải_Trinh thở dài

-Thế nào?_Phong hỏi

-Lúc nào cũng thích đùa giỡn với tình cảm của mọi người, thích làm người khác đau lòng. Có lẽ đó là đặc thù của con trai handsome. Thích đùa giỡn và vô tâm, k bao giờ hiểu tình cảm của người khác_Trinh nói rồi đứng dậy đi dọc theo bờ hồ

Phong ngẩn người với câu nói khó hiểu vừa rồi của Trinh, k hiểu ý câu đó có nghĩa là gì nhưng sao Phong có cảm giác cậu nói đó là giành cho mình thế nhỉ?

K khí ở Đà Lạt lạnh hơn ở sài gòn nhiều, k quen với cái khí lạnh nơi đây lại chẳng đem theo áo khoác khiến Trinh nhanh chóng bị màn suơng sớm bao quanh và thấy lạnh

-Khoác vào đi, k thì lại cảm đấy_Phong đưa áo khoác của mình choàng vào người Trinh

-Cảm ơn cậu_Trinh nói nhỏ

-K có gì_Phong cười

người im lặng đi dọc bờ hồ mang theo những tâm trạng và suy nghĩ khác nhau

-Trinh này, sao lúc nãy cậu nổi giận thế?_Phong chợt cất tiếng

-K có gì, chỉ hơi giận vì Vũ quá vô tâm. chẳng lẽ lại k biết......._Trinh thấy mình nói hớ nên im luôn

-Biết gì?_Phong hỏi

-À , k có gì_Trinh chối

-Vậyt hì thôi nhưng cậu có thể bỏ qua cho Vũ được k? cậu ấy đâu cố ý_Phong nói

-Cũng được nhưng cậu ấy phải làm Phuơng hết giận đã. Con gái bênh bạn lắm, chẳng giống con trai đâu_Trinh nói

-Sao lại nói thế? Mình cũng bênh bạn chứ bộ_Phong nói

-Cũng đúng! Thế nên nãy giờ cậu mới cô gắng bào chữa cho kẻ phạm tội phải k?_Trinh hỏi

-Thì....Cũng đại khái là thế_Phong cười

-Chờ xem cậu ta sẽ làm gì để làm núi lửa k phun trào đã_Trinh nói

......................

Còn ở phía Ngọc và Kiệt.............

Kiệt đang đi tìm Ngọc. Mà lạ thật, nãy giờ Kiệt đi tới đi lui chỗ này mấy lần mà chẳng thấy bóng dáng Ngọc đâu

" Trời ạ, đi đâu vậy trời! Sao nãy giờ chỉ toàn thấy mấy bà hơn mình mấy tuổi cứ anh anh em em vậy ta? Ngọc ơi, cậu đem rắc rối về cho mình, để xem khi tìm ra cậu mình sẽ xử như thế nào. Mà sao tìm hoài chẳng thấy vậy? Cậu ấy đâu phải bóng bóng? Họa may có trên cây mình chưa tìm thôi. Khoan đã! Trên cậy? Đúng råi! Là trên cây"_Kiệth nghĩ rồi ngước mặt lên ngó nghiêng trên các vòm cây.

Đi qua vài cái cây Kiệt thấy thấp thoáng trên cành cổ thụ có bóng dáng của người con gái, tuy nhỏ nhắn nhưng ngoan cường và mạnh mẽ.

-Nè, cậu trốn kĩ quá đó_Kiệt ở dưới nói vọng lên

Ngọc quay xuống thấy kiệt lên mỉm cười và nói

-Lên đây đi

chưa mất đầy ', kiệt đã tới nơi

-Trốn như thế này thì có trời mới tìm ra_Kiệt cười

-Vậy mà cậu tìm ra mới hay chứ_Ngọc chọc

-chắc trên đời này chỉ có mình mình tìm được thôi, phải k?_Kiệt hỏi

K ngờ câu nói đó của Kiệt lại làm Ngọc nhớ tới người nào đó cũng đã từng nói với Ngọc cậu tương tự như vậy, người vừa quen lại vừa lạ

-Cậu sao thế?_Kiệt thấy Ngọc im lặng nên hỏi

-À, k sao_Ngọc giật mình

-Nhìn cậu lạ lắm đó. Suy nghĩ chuyện gì hả?_Kiệt hỏi

-K có gì đặc biệt đâu, chỉ toàn chuyện vớ vẩn thôi_Ngọc mỉm cười

-Mà cậu giận Vũ lắm hả?_Kiệt hỏi vào chủ đề chính

-Um, những lời đó k nên thốt ra vì nó sẽ khiến cho người đau lòng_Ngọc nói

-Ai vậy?_kiệt hỏi lại

-Bí mật_Ngọc đưa tay lên miệng

-Nói đi_Kiệt năn nỉ

-K_Ngọc từ chối

-Sao cậu kín tiếng thế? Hay.....người đó là cậu?_Kiệt hét lên

-Hả? Làm gì..._Ngọc đinhj nói làm gì có nhưng nghĩ lại chọc tức Kiệt chút cũng k sao nên nói lại_ Um, cậu đoán đúng rồi

-Trời ơi! Thằng Vũ tốt số dễ sợ_Kiệt nói

-Nhưng cậu nhớ giữ bí mật nha_Ngọc năn nỉ, làm ra vẻ thật lắm

-Ok_Kiệt nói, ngoài mặt thì tỏ ra k có gì nhưng trong lòng thì lại thấy hơi khó chịu

..............................

Còn Phuơng thì sau khi bỏ đi lòng vô cùng bực bội, vừa fiaaanj Vũ vừa cảm thấy buồn. giờ này nếu tên nào mà ngu ngơ đụng tới Phuơng thì dù cho hàng ngày nàng hiền tới đâu đi chăng nữa ( xạo, chị mà hiền) thì cũng tơi bời hoa lá

do k chịu nhìn trước nhìn sau nên Phuơng bị vấp trúng hòn đá, tuy k nặng nhưng đang tức nên nỗi đau đã tăng lên gấp bội. Đứng dậy, Phuơng phi cước làm hòn đá bay trúng đầu ai đó. Đá xong thì cái chân của mình cũng xong luôn. Phuơng ngồi bệt xuống bãi cỏ

-Ui da!!! Ai mà ăn ở ác rứa vậy trời_Triếng của đứa con trai vang lên

.....

-Nè, bạn kai! Bạn ném cái này vào đầu tôi hả?_Tên đó cáu

-K phải ném mà là đá_Phuơng sửa lại

-Cái gì cũng như nhau cả thôi, sao cậu lại đá vào tôi?_Tên đó hét

-Kệ! Tui thích!_Phuơng vẫn đanh đá

Phuơng nhìn lên và bất ngờ trước nhan sắc của anh chàng. chỉ có thể nói đó là hot boy thứ thiệt (nhưng mới chỉ là vẻ bề ngoài thôi), đẹp, cao nhưng dường như vẫn k bằng được người. Nhắc tới tên đó là thấy bực, Phuơng cau có nhìn lên thì thấy cậu ta đang cúi xuống, mặt cách mặt mình chỉ khoảng cm

-Aa!!!_Phuơng vì bất ngờ và bực tức nên cho anh chàng thêm đấm vào mặt

-Trời ơi, sao số tui nó khổ vậyu nè trời?_Tên con trai nhăn nhó than thở khi có khuôn mặt điểm vết bầm ở mắt (giống mấy chú cún có đốm ghê), đã thế trên vai lại còn phải vác vật nặng trịch, hơn thế nữa, chính cái vật đó là nguyên nhân vết bầm nơi mắt anh chàng

-Nè đừng có càu nhàu nữa, tui đang bực đó_Phuơng quát

-Cô bực vậy cô nghĩ tui vui hả?_tên đó nói

-Tại tui đau chân thôi chứ nếu k thì tui k thềm nhờ cậu cõng về đâu_Phuơng vẫn làm cao

-Tui đúng là khổ mà. Tự nhiên ra ngoài đó ngồi làm chi để bị của nợ như cô đánh chứ. Làm hỏng hết khuôn mặt trai của tui_Tên đó nói

-Hừ, cậu mà đẹp trai ư? Bạn tui còn đẹp hơn nhiều_Phuơng nói

-Thật chứ? Ai thế?_Tên đó hỏi

-Um...Phong, Kiệt và...và..._Phuơng úp úng

-Ai nữa?_tên đó hỏi

-K ai hết! Tên đó k xứng_Phuơng nói rồi đập cho tên đó phát vào lưng

-Nè nè, k nói thì thôi nha, đừng có ám sát tui như vậy_tên đó hét

-Biết rồi_Phuơng xụ mặt

-Gờ đi đâu?_Tên đó hỏi

-Đưa tui về khách sạn New Star. Bạn tui đang ở đó_Phuơng nói

................

-Phuơng ơi! Cậu sao vậy?_Trinh hạy tới

-Trậtc hân í mà, sao đâu?_Phuơng cười

-Tụi này lo cho cậu lắm đó. Đi gì mà mất biệt luôn_Trinh nói, mắt lomg lanh vài giọt thủy tinh

-Thôi mà, mình rồi nè_Phuơng nói

-Cậu về là tốt rồi. Mà đây là ai vậy?_Ngọc vẫn vẻ lạnh lùng hỏi (vì ở đây có kẻ lạ mặt mà)

-À, tên này thấy mình bị trật chân nên đưa về hộ_Phuơng chỉ tên con trai và nói

-Thật ra thì là bắt buộc_Tên đó sửa lại

-Nín!_ Phuơng cốc đầu rồi ra lệnh

-Dạ_Tên đó nhănn mặt

-Haizzz, xem ra dù bị bị sao thì tính đanh đá của cậu vẫn k đổi nhỉ?_ Kiệt từ trong bước ra trêu, theo sau là Phong và Vũ

-Chính xác_Phong góp ý

-Thôi, cậu để tui xuống đi, có bạn tui đỡ rồi_Phuơng ra lệnh

-Từ thô, chân đau mà sao nhìn cậu cứ như là con nít thấy kẹo thế? Cứ xồng xộc k à_Ngọc chọc

-Để mình đỡ cậu_Vũ nói và đưa tay ra

-Thôi khỏi! tui đâu dám nhờ ai đó, mất thời gian của người đó lắm. Tốt nhất là ai kia nên để thời gian đó để cua gái đi_Phuơng chanh chua

-Thôi mà_Vũ cười trừ

-Buông ra_Phuơng nói rồi kéo tay mình ra

-Đừng có bướng nữa, năm nay mình nhịn cậu nhiều lắm rồi đó. Lần này k có vụ đó nữa đâu nha

-Bỏ mình xuống_Phuơng hét lên rồi đánh vào lưng Vũ khi cậu bế xốc Phuơng lên

-K buông! Hôm nay mình phải dạy dỗ cậu mới được. Con gái kiểu đó k lấy đựoc chồng đâu_Vũ nói

-Nói cái gì thế hả?_Phuơng hét lên

Thế là Vũ bước đi mặc cho Phuơng la hét

-Lúc nào cũng thế. Cậu đừng để ý làm chi_Kiệt quay sang nói với tên đó

-À, k sao_Tên đó cười

-Tôi laf Kiệt, đây là Phong còn cậu con trai lúc nãy là Vũ_Kiệt giới thiệu

-Còn tôi là Thiên_Tên đó nói rồi bắt tay Kiệt

-Mình là Trinh, đây là NGọc còn cô gái đanh đá lúc nãy là Phuơng_Trinh cũng giới thiệu

-Rất vui đã được gặp mọi người. Thôi, tôi việc, tôi đi đây. Tạm biệt, có duyên sẽ gặp lại

Tên đó nói rồi bước đi

-Nè,làm cái gì vậy? Bỏ xuống không thì bảo?_Phuơng hét lên

-K bao giờ!_Vũ gằn từng chữ

-K bỏ này!_Phuơng nói rồi cắn vào bả vai của Vũ

-Á á á_Vũ la lên

-Chịu bỏ ra chưa?_Phuơng k cắn nữa, quay lại hỏi

-Gần tới phòng cậu rồi, chịu đau tí cũng chẳng sao_Vũ nói

-hừ_Phuơng bực tức

-----------

-Bây giờ thì mình sẽ cho cậu nếm mùi lễ độ_Vũ nói råi thả Phuơng xuống giường

-Nè, định làm gì vậy?_Phuơng hét lên

-Làm cậu đau_Vũ đáp tỉnh bơ rồi nắm lấy cổ chân Phuơng

Rắc! Aaaa!_ loạt những âm thanh vang lên

-Xong rồi đó, trật chân mà k chịu chỉnh lại và bó thuốc thì khó lành lắm_Vũ nói

-Ông...ông quá đáng lắm. Bẻ chân tui nhè nhẹ thôi chớ, biết đau là gì k?_Phuơng ném cái gối vào mặt Vũ

-Thì chẳng phải tui đã cảnh cáo trước là sẽ làm cho cậu đau rồi sao? Mình k có tội_Vũ làm ra vẻ oan ức

-hừ, thôi được. Coi như lần này tui k trách ông nhưng vụ sáng nay thì sao? Tui chưa có bỏ qua đâu_Phuơng chu mỏ giận dỗi

-Trời ơi, giận nữa rồi hả? Thôi mà, bỏ qua cho tui đi, giận nhìn xấu lắm đó, xấu ơi là xấu luôn_Vũ nói

-Ý ông nói tui xấu chứ già?_Phuơng quát lên rồi ném thêm cho Vũ cái gối

-ý, ném luôn ái này là tối này bà k có cái gì nằm đâu à nha. Tới lúc đó sang phòng tui xin lại thì đừng hòng tui đưa nha_Vũ nói

-ông còn giỡn nữa hả? Đi ra khỏi phòng tui mau! cùng lắm là lấy mền làm gối chớ gì_Phuơng nói rồi tống Vũ cùng chiếc gối ra ngoài

Nhưng lạ ghê, sao k đóng cửa được vậy ta? Nhìn lại thì thấy bàn chân đi đôi giày Nike hàng hiệu, và đặc biệt hơn là chiếc giày này Phương đã từng thấy, là của Vũ-kẻ khó ưa mà giờ Phuơng k hề muốn gặp

Thì ra, vì quá hiểu tính Phuơng nên Vũ đã nhanh chân chặn cửa lại.

" Chặn cửa lại à? Vô ích thôi. Tui sẽ cho ông bị đau chân giống tui"_Phuơng nghĩ rồi đạp cho Vũ cái

Vì đau nên Vũ rụt chân lại, thế là cánh cửa phòng Phuơng đóng lại cái rầm. Cũng may nhờ chiếc giày tốt nên chân Vũ k đau lắm

" Hix, con gái gì mà vừa hung dữ, vừa giận dai dế sợ, chắc ế quá. Nhưng k sao, mình quá quen rồi, chính vì cậu như thế nên mình mới thích chọc cậu đó Phuơng à"_Vũ vừa xoa chân, vừa cười và nghĩ

" Phương ơi, xin lỗi mà"_ tờ giấy được đưa vào phòng Phuơng qua khe cửa

-..........

" Giận dai ghê đó, cho Tui xin lỗi đi"_tờ giấy thứ

-...........

" Cậu mà k mở cửa là mình ngồi đây luôn đó"_tờ thứ được đưa vào và sau đó là hàng loạt những tiếng rên rỉ những của Vũ: Phuơi ơi, mở cửa, mở cửa đi, ngoài này muỗi lắm......

Phuơng ngồi trong phòng, mặc kệ những lời năn nỉ ỉ ôi của Vũ. Tự nhiên thấy bực bội nên đi tắm. Ngâm mình trong làm nước trong xanh với mùi huơng dịu nhẹ của hoa cỏ làm Phuơng cảm thấy nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn. Phải hơn tiếng sau, Phuơng mới bước ra. Dù k bật máy lạnh nhưng Phuơng vẫn có thể thấy rằng k khí ở đây thật sự rất lạnh khi đêm xuống. Dù chỉ mới chập chờn tối nhưng ở đây cũng đã quá lạnh đối với những đứa lớn lên ở Sài Gòn nóng bức như tụi nó. Nhắc tới vụ lạnh tự nhiªn Phuơng nhớ tới Vũ. K biết tên ngố đó có còn ở ngoài đo hay k nữa. Phuơng chần chừ mãi rồi cuối cùng cũng mở cửa Mở cửa ra thì đã thấy vật thể rơi tự do xuống bàn chân mình, xém tí nữa là cái chân còn lại của Phuơng cũng toi luôn. Nhìn lại thì thấy con mèo, à k, nói đúng hơn là tên con trai ngủ say trông chẳng khắc gì con mèo lười nhát. Và tất nhiên tên con trai đó k ai khác ngoài Vũ. Phuơng lấy tay đập đập vào lưng Vũ, gọi Vũ dậy nhằm mong muốn cậu ta buông tha cho cái chân còn sót lại của mình nhưng vô ích. Cậu ta chẳng những k chịu dậy mà sau đấy là tiếng nói mớ: Cho tui ngủ đi mà, trời chưa sáng đâu, bữa nay bà Phuơng heo cũng giận tui rùi, ai làm phiền hết... Rồi lại ôm chân Phuơng nằm ngủ ngon lành, giống hệt như chân Phuơng là cái gối bông mềm mại vậy. Đứng trước tình huống giở khóc giở cười này, Phuơng k biết phải làm sao nữa. Mặt méo xệt, Phuơng cố lê chân vào phòng, kéo theo cả con mèo mướp

- Thế mà còn mạnh miệng nói là sẽ ngồi đợi cho tới khi nào mình mở cửa, đúng là dóc tổ mà_Phuơng vừa đi vừa

-...............

-Người đâu mà nặng thế k biết, nặng thế mà còn dám bảo mình là heo. Đúng là đồ đáng ghét_Phuơng lại rủa tiếp

-............

-Dậy...dậy mau....... Cậu ngủ nãy giờ đã rồi thì đi ra nhanh đi, tui còn phải ngủ nữa. Chẳng phải tui cho cậu cái gối rồi còn gì? Ra ngoài kia mà nằm đi. Buông cái chân tui ra_Phuơng quát lênrồi đấm bình bịch vào người Vũ nhưng vô ích, chỉ có sự im lặng đáp trả

-haizzzz, mặc xác cậu, tui ngủ đây. Đồ đáng ghét_Phuơng cuối cùng cũng chịu thua, để lại câu rồi leo lên giường ngủ, để lại tên con trai đang nằm dưới đất, tay vẫn còn ôm chân của đứa con gái nằm trên giường

lúc sau, khi Phương đã ngủ say, con mèo lười từ từ mở mắt và cười đầy gian tà. Thật ra thì lúc nãy Vũ đâu có ngủ, nghe tiếng mở cửa nên giả vờ thế thôi. Cậu thừa biết tuy vẻ ngoài chanh chua nhưng Phuơng rất tốt, chẳnghại ai bao giờ nên chắc chắn rằng thể nào Phuơng cũng ra mở cửa, chinhvì thế nên mới lập ra cái kế hoạch này. Nhìn Phuơng ngủ yêu ghê cơ, Vũ cứ ngồi như vậy mà ngắm nhìn. Đột nhiên, Vũ thấy Phuơng co người lại, bụng thì kêu lên từng tiếng dài. Bật cười trước cô nhóc đanh đá này, Vũ lấy gối kê lên đầu và đắp mền lại cho cô nhóc. Sau đó thì gọi người phục vụ đem những món ăn mà Phuơng thích lên phòng.

Viết mảnh giấy để lại trên khay thức ăn, Vũ đi ngủ. Phuơng lát sau thì tỉnh giấc, dù buồn ngủ nhưng vì đói quá nên đành phải dậy. Đang nhấc điện thoại lên định gọi thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức ỏa ra từ phòng mình. Nhìn lại thì thấy khay toàn món ăn mình thích, trên còn có mảnh giấy ghi: Chúc ngon miệng, coi như đây là quà xin lỗi của tui nha_ Kí tên: Vũ

Bây giờ Phuơng mới biết mình bị lừa,định đậpj cho Vũ trận nhưng lại thôi, ngồi vào bàn ăn hết mọi thứ rồi đi ngủ.

Sáng ngày mai............

-Dậy đi con heo lười_Phuơng quát

-Cái gì vậy? Giäng ai nghe quen quá vậy trời? Cái giọng luôn ám ảnh mình trong những giấc mơ, nghe quen dễ sợ. Chẳng lẽ......._Vũ than rồi bật dậy

-Tui nè, dậy mau đi_Phuơng nói

-Tui...tui.._vũ đang định giải thích

-Thôi khỏi nói nhiều, về phòng thay quần áo rồi xuống ăn sáng

-Vậy là bà tha cho tui rồi hả?_Vũ mừng rỡ

-Uk, nhưng chỉ này nữa thôi đó_Phuơng nói

-Uh_Vũ vui mừng

-Hello! Chúc buổi sáng tốt lành_Vũ vẫy tay chào

-Uh. Có lẽ tình trạng đã trở về lúc ban đầu rồi_Kiệt cười khi nhìn thấy sau Vũ là Phuơng, mặt tuơi roi rói

-Vậy thì tụi này còng xphairr bỏ qua co ai đó thôi. Nhỉ?_Ngọc nói với Trinh

-Um_Trinh cười

-Thôi, ngồi xuống ăn đi. Tụi này chờ người mà bụng đói meo rồi_Phong nói

-OK_Vũ hào hứng vì tối qua có ăn gì đâu, gọi đồ ăn cho Phuơng xong là đi ngủ, sợ Phuơng dậy thì nguy

Nhoàm nhoàm

-Phuơng ơi, cho mình miếng thịt này nha_vũ ăn xong phần mình thì quay sang xin Phuơng nhưng mói nói dứt câu thì k khí chợt trở nên im lặng. Ai cũng mong chờ câu trả lời của Phuơng hay nói đúng hơn là chuẩn bị nhận cơn thịnh nộ của Phuơng vì k dưng mà Vũ gán cho Phuơng cái biệt danh " Phuơng heo" . K chỉ vì tên cúng cơm của Phuơng là ỉn con mà vì Phuơng khi đã ăn thì đừng hòng ai xâm phạm vào phần ăn của Phuơng, đừng nói là ăn mà chỉ mới xin thôi cũng đã bị Phuơng cho tơi tả rồi. Chẳng lẽ vừa mới làm lành mà người này lại chiến tranh nữa sao???

-Đây nè_Phuơng cười rồi gắp cho Vũ miếng thịt làm ai cũng há hốc mồm

-Ế, lạ ghê ta_Kiệt phát ra cậu nói lên tâm lí của mọi người

-Lạ gì? Tại tối qua ăn nhiều rồi nên bây giờ k muốn ăn thôi_Phuơng nói

-Aaaa_Mọi người gật gù, thở phào nhẹ nhỗm nhưng biết đâu sau miếng thịt đó lại là sự qua tâm thầm kín.

Ê, ăn no rồi thì đi đâu chơi đi. Hôm qua bỏ mất ngày vô ích rồi còn gì?_Phong nói

-Um, đúng đó. Đi đâu chơi đây? Hay là đi ngắm cảnh thành phố còn ngày mai thì cắm trại_Phuơng nói

-Nhưng cắm trại thì phải tới buổi tối đốt lửa lên mới đẹp mà tối mai thì tụi mình phải lên xe ra rồi_Trinh nói

-Um. Hay là hôm nay cắm trại, ngày mai đi chơi?_Ngọc góp ý

-Ý đó nghe hay đó_Vũ đồng tình

-Mình cũng thấy vậy. Còn mọi người?_Kiệt hỏi

-Ok_All

-Vậy bây giờ đi mua thực phẩm thôi_Phuơng nhắc tới nấu nướng thì mắt sáng như đèn pha ô tô

-Cần gì phải mua? Gọi đồ ăn tới là đựoc rồi_Vũ nói

-Ngốc thế! Như vậy thì còn gì vui nữa?_Phuơng cười rồi bẹo má Vũ, trông cute hết sức

Vũ ngẩn ngơ nhìn Phuơng quên luôn cả cái má đang ửng đỏ của mình

-Vũ nè, tỉnh dậy đi, đừng có ngơ ngơ như người cõi trên thế nữa. Mê Phuơng rùi phải k?_Ngọc lay Vũ và ghé tai nói nhỏ

-Làm...làm gì có_Vũ sực tỉnh, chối đây đẩy mà mặt đỏ ửng rồi bước đi

Ngọc thấy Vũ như vậy thì bụm miệng cười tủm tỉm, rõ ràng là thế mà lúc nào cũng chỉ biết chối

Kiệt thấy Ngọc như vậy thì chợt thấy buồn vì Kiệt vốn từ hôm qua tới giờ vẫn nghĩ Ngọc thích Vũ.

"Mày làm sao vậy nè? Ngọc thích Vũ thì mày phải mừng chứ? Mày phải mừng cho bạn mày chứ? Sao lại khó chịu như thế? Sao mày lại cảm thấy buồn và có gì đó tức tức vậy? Sao vậy?"_Kiệt tự hỏi bản thân mình rồi lại nhìn về phía Ngọc

-Sao vậy? Nhìn cậu k được khỏe_Ngọc hỏi

-Làm gì có! Mình khỏe mà. Đi thôi_Kiệt nói rồi kéo Ngọc đi

Sau khi đi mua đủ thứ đồ lỉnh kỉnh mà Phuơng cho là cần thiết, cả bọn quay về khách sạn thuê lều trại và mượn bãi đất trống trên ngọn đồi làm nơi ngắm cảnh. Bọn con trai thì cùng nhau dựng lều, Phuơng và Trinh thì nhóm lửa và chuẩn bị nấu ăn. Riếng Ngọc thì được đặc cách k phải nấu ăn hay nói đúng hơn là bị đuổi ra ngoài vì sau nhiều buổi huấn luyện đổ mồ hôi, sôi nước mắt mà chỉ nhận lại sự thất vọng tràn trề thì Phuơng và Trinh cũng đành chịu thua sự vụng về trong nấu ăn của Ngọc. Cuối cùng thọc được phân công làm...tạp vụ

-Ngọc ơi, lấy hộ mình bó rau đằng kia đi, mình đang dở tay_Phuơng gọi

-Chờ chút! Đây nè!_Ngọc đưa cho Trinh

-Cảm.........Á!_Phuơng la lên

-Phuơng ơi, cậu sao thế?_Trinh chạy lại_ Á!_Trinh chạy lại rồi cũng hét lên

-Các cậu sao vậy?_Ngọc hỏi rồi nhìn theo hướng chỉ tay của nàng

con sâu màu xanh lá đang ngoe ngẩy ở rổ rau xanh. Có lẽ thấy những bó rau này ngon quá nên em ấy tranh thủ vào măm măm tí ấy mà

-Có chuyện gì vậy?_ chàng chạy đến

-à, k có gì đâu. Có lẽ là vì cái này_Ngọc nói rồi giơ con sâu lên

-Ê, cậu dám cầm nó hả?_Phuơng run run nói

-Uk, có gì đâu mà sợ? Nhìn nó cũng dễ thuơng lắm mà_Ngọc nói

- woa! Ngưỡng mộ cậu ghê! Tụi này còn hết hồn khi nhìn thấy nó đó_Vũ tròn xoe mắt

-Có sao đâu_Ngọc nún vai

-Thôi, cậu bỏ nó lên cây đi_Kiệt nói

-Cậu quả là Supper girl đó_Phong nói

-chán các cậu ghê. Thôi, mình lấy nó đi rồi, các cậu nấu ăn tiếp đi_Ngọc chu mỏ

-Haizz, k biết cậu sợ gì nữa?_Trinh thở dài

-Hì, có lẽ là k có gì đâu_Ngọc cười

Buổi tối, tụi nó cùng nhau hát hò, đốt lửa trại và ăn uống thật vui vẻ.

-Ê! Chơi pháo bông k?_Vũ nói

-Có k?_Phuơng hỏi

-Có chứ sao k? Tui mua hồi sáng đó_Vũ đem ra túi màu trắng

- woa! Nhiều quá ta. Như vậy thì tha hồ mà chơi_Trinh thích thú

-Nào, đưa đây mình đốt cho_Phong nói

-Cảm ơn cậu_Trinh cười råi đưa pháo bông cho Phong

-Cậu có chơi k?_Kiệt hỏi Ngọc

-Tất nhiên rồi_Ngọc cười

-Đây nè_Kiệt đưa cho Ngọc

-Đẹp thật! Lâu rồi mình k chơi nữa_Ngọc nói

-Đã lâu? Bao lâu vậy?_Kiệt hỏi

-Um, có lẽ là hơ năm. Pháo hoa ngày trước cũng chẳng còn giống như bây giờ_Ngọc nói khi nhìn từng tia pháo nhỏ nhắn bắn ra

-Mình thấy cũng giống vậy mà?_Kiệt hỏi

-Um...có lẽ vì pháo hoa ở Đài Bắc k giống như ở đây_Ngọc nói

-Đài Bắc?_Kiệt hỏi

-Hả?_Ngọc chợt giật mình_Um.thật ra trước kia mình ở Đài Bắc, chỉ mới chuyển về nơ đây khoảng hơn năm thôi_Ngọc đành thú nhận

-Vậy sao? Thế mà mình k biết. Quả là thông tin cực kì thú vị_Kiệt cười

-Nhưng cậu cũng đừng nói với ai nha. mình k muốn ai biết cả_Ngọc nói

-Cậu càng ngày càng khiến cho mình tò mò vì những gì liên qua tới cậu_Kiệt nhún vai

-Hì_Ngọc cười råi quay sang nhìn những chùn pháo bông thi nhau ỏa sáng. Tự nhiên trong lòng Ngọc cũng có cái gì cũng đang thi nhau nổ làm lòng chợt vui xốn xang

-Nè lại đây kể chuyện ma đi_vũ gọi

-Ừ, chờ chút_kiệt nói rồi đỡ Ngọc đứng dậy

-Ngày xửa ngày xưa, có cô bé nghèo sống trong túp lều nhỏ trong khu rừng hoang vắng......_Vũ bắt đầu kể

-Hi hi, nghe giống chuyện cổ tích ghê_Trinh cười

-Chính xác_Phuơng đồng tình

-Nè, tui đang kể chuyện mà_Vũ nhăn mặt

-Thôi, cậu kể tiếp đi_Phong cười trừ

- hôm, có bà lão tới gõ cửa nhà cô bé xin được ở nhờ đêm. Vốn tính thuơng người nên cô bé vui vẻ nhận lời. Nhưng nào ngờ đâu đêm hôm đó........_Vũ nói rồi dưng lại như để tạo cảm giác rờn rợn đặc trưng của truyện ma

-Bà ta gọi cô bé vào và tặng cho cô bé túi vàng. Cô bé nhận lấy túi vàng mà trong lòng thầm nghĩ:" He he he, với số tiền này mình tha hồ mua những bộ cánh đẹp và k phải sống trong túp lều cũ kĩ này nữa mà sẽ dọn về căn biệt thự lớn ở phố mĩ Hưng"_Ngọc xen vô

-Ha ha ha, hi hi hi_Cả bọn cười trừ Vũ

-Nè, quá đáng lắm rồi nha. Tại sao lúc nào tui đang kể mấy người cũng xen vô kể mấy cái chuyện k đâu vậy? Hả????_Vũ hét lên đầy tức giận

-Thôi, cậu kể tiếp đi. Chuyện cậu nghe hấp dẫn lắm_Kiệt nói trong khi đang bịt miệng Ngọc lại để cô nàng k nói gì thêm

-Thôi được. nhưng lần này là lần cuói cùng đấy nhé_Vũ hạ hỏa rồi kể tiếp câu chuyện của mình

-Kiệt ngồi nghe Vũ kể Chuyện thì thấy vai mình chợt nằng nặng. Nhìn lại thì có người ngủ gục trên vai mình mất tiêu rồi. Lay lay vài cái nhưng chỉ nhận được những cái đẩy tay và khuôn mặt phụng phịu cực dễ thuơng của NGọc. Kiệt chợt cảm thấy Ngọc dễ thuơng lạ thường. Dù hàng ngày Ngọc vẫn rất đẹp nhưng hôm nay có cái gì đó khang khác. Ánh lửa chập chờn như làm mơ hồ đi khuôn mặt của NGọc, thỉnh thoảng lại ánh lên như làm cho người ta có cảm giác đây là cô bé bí ẩn nhưng khi ngủ trong cô nhóc lại lại cực kì dễ thuơng. Dường như trên khuôn mặt k hề vuơng vấn sự phiền muộn, sầu tư. Dặt đầu Ngọc xuồng đầu gối mình để cô bạn có thể ngủ thoải mái hơn, Kiệt quay sang tám chuyện với Phong và Vũ nhưng nói cực nhỏ như sợ làm cho công chúa nhỏ bé thức giấc

lát sau thì Phuơng và Trinh cũng chẳng thể trụ được nữa mà cũng lăn đùng ra ngủ. chàng nhìn nàng maf lắc đầu ngao ngán. Rốt cuộc con gái vẫn cứ là con gái, thể lực làm sao bằng nam nhi được? Thế mà lúc nãy nàng còn mạnh miệng tuyên bố rằng :" Rồi tụi này sẽ thắng cho xem. Tụi này sẽ còn thức khi các ấy đã k chịu nổi mà ngủ gục"

Bế nàng vào trong túp lều, chàng quay ra và tám chuyện đàn ông. chủ yếu là bàn bạc về chuyện cảu bang Thiên Long, sau đó là những tình cảm của mình dành cho đứa con gái nhưng tuyệt nhiên, trong chàng k ai biết đó là thứ tình cảm gì. Có lẽ Phong biết nhưng chỉ mập mờ thôi, chứ chẳng biết rõ

Sáng ngày mai, nàng công chúa thức giấc nhưng chẳng ai trong nàng biết tại sao mình lại có thể vào đây để ngủ??? Đi ra ngoài thì thấy chàng đã dậy rồi và đang dọn dẹp đống rác thải ngày hôm qua ( có ý thức bảo vệ môi trường ghê)

-Nè, tối qua sao tụi này vào được đó vậy?_Phuơng hỏi kiểu côn đồ

-Tụi này "vác" vào đó_Vũ nhún vai đáp lại

-Vác?_ nàng

-Uk, chứ còn gì nữa? Khiêng con gái thì người ta gọi là ẵm, còn khiêng bao tải thì người ta gọi là vác_Vũ giải thích

-Bao tải?_Ngọc nói rồi bẻ tay

-Uk! Ha ha ha_Vũ cười rồi hồn nhiên chạy đi

-Cậu định chạy sao?_Ngọc chặn đường Vũ, có lẽ Vũ quên mất rằng Ngọc là Vua tốc độ, chẳng kém gì Kiệt

-He he he_Vũ cười mà mặt méo xệt

-Chết cậu rồi_Phuơng và Trinh bước tới với guơng mặt sát khi lên cao

Binh bốp chát

-Hu hu hu_Vũ khóc vì guơng mặt tơi tả

-Phù..._ nàng phủi tay rồi bỏ đi chỉ có Phuơng còn nhân từ xíu, trước khi đi còn để lại cho Vũ cái băng cá nhân

chàng còn lại chỉ biết cười trừ, tới giúp Vũ băng bó vết thuơng mà trong lòng cũng đành công nhận :" Các cậu ra tay ác thật"

Rồi sau đó cả bọn lên xe ra về

Thấm thoát tháng cũng đã gần trôi qua. Cả bọn suốt gần tháng nay k ai có thể tìm ra điểm yếu của Ngọc, k ai có thể tìm ra Ngọc sợ thứ gì. Nhìn mọi người với vẻ mặt thất vọng, Ngọc chỉ tủm tỉm cười. Có lẽ cô bạn nghĩ mình đang là người chiến thắng.

Hôm nay là tuần cuối cùng của tháng , tụi nó tất bật chuẩn bị cho ngày lễ halloween đang cận kề. Sân khấu sẽ do chàng lo. nàng nhà mình thì lo về phần thức ăn trong bữa tiệc Buffe và trang phục cho người dẫn chuơng trình_ tức là tụi nó đó mà. Phuơng thì nghiên cứu món ăn nào phù hợp và cùng Trinh nêm nếm thức ăn. Ngọc được giao cho trọng trách thiết kế trang phục và lấy số đó cho mọi người. Thiết kế đồ cho mọi người thì ok rùi, phải nói là đẹp ngất ngây con gà tây luôn nhưng trang phục của Ngọc thì khỏi nói. Đơn giản tới mức đơn điệu, chả có gì làm nổi bật lên cái sắc đẹp thuần khiết mà sắc sảo của NGọc cả. Đơn giản là vì cô nhóc có bao giờ lo cho mình đâu ? Thế nên Phuơng và Trinh quyết định nhờ tới nhà thiết kế khá nổi tiếng của hiện nay. Ngọc thì lúc nào cũng nói k cần nên việc lấy số đo cho Ngọc gặp rất nhiều khó khăn. Tới khi Phuơng dọa nếu k chịu nghe lời thì sẽ bắt học nấu ăn cô nhóc mới miễn cưỡng đồng ý. Cũng tại Phuơng thôi, ai bảo hù dọa rằng sẽ may cho Ngọc bộ váy thật sexy làm chi, khiến con nhỏ sợ.

Phuơng mua thêm thật nhiều các loại thực phẩm cùng vài cuốn sách nấu ăn, ngoài ra còn gọi thêm ài món ở nhà hàng sao tới để nếm thử. Ai cũng đóng góp ý kiến của mình, trừ Ngọc. Hỏi cái gì Ngọc cũng nói :" Cũng được, nhưng nó có gì đó vẫn chưa được hoàn thiện. Có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó" Đó cũng chính là lí do vì sao mà cả chiều hôm nay, Phuơng dùi đầu vào nhà bếp để xào xào, nấu nấu. Cũng đúng thôi, Ngọc tui nấu ăn dở ẹc nhưng lại có vị giác cực nhạy, có thể sánh ngang ẩm thực gia. Vì thế, nếu Ngọc thấy món đó ngon thì ai cũng đều cảm thấy ngon. Đang hăng say nấu ăn thì có tiếng chuông gọi cửa.......

-Phuơng ơi! Mẹ về rồi đây_Mẹ Phuơng gọi

-Mẹ!!!!_Phuơng vui mừng chạy ra ôm chầm lấy mẹ vì sau bao ngày xa cách Phuơng cũng được gặp lại bà

-E hèm! Con gái đúng là con gái, chỉ biết có mẹ thôi còn người cha già này thì xen như đồ thừa vậy_Ba Phuơng xị mặt nhìn như con nít

-Be! Con cũng nhớ ba lắm đó. Ba mẹ đi London tháng nay làm con ở nhà buồn muốn chết_+Phuơng ôm ba nhõng nhẽo

-Ba cũng vậy, nhớ con gái chết đi được. Nhưng ba biết chắc rằng con k buồn đâu vì lúc nào con với thằng Vũ chẳng....._Ba Phuơng chọc

-Ba này kì ghê! Tên đó chẳng được tích sự gì. Toàn gây lộn với con thôi, cãi mỏi cả miệng_Phuơng chu mỏ

-Thôi, cha con vào nhà đi. Chúng ta còn phải giới thiệu người cho Phuơng mà_Mẹ Phuơng nói

-Ai vậy mẹ?_Phuơng hỏi

-Rồi con sẽ biết ngay thôi_Mẹ Phuơng nói rồi gọi người đó vào

-Là cô?/ Là anh?_cả

- đứa biết nhau à?_Ba Phuơng hỏi

-K ạ! Oan gia ngõ hẹp thôi_Phuơng nói

-Hay nhỉ, con bé này_Mẹ Phuơng mắng yêu

-Sao đứa biết nhau được thế?_Ba Phuơng hỏi

-Hôm trước lúc lên Đà Lạt thăm vài người bạn cũ, cháu có gặp cô bé ạ_Tên đó nói

-Là sao? Cháu nói rõ hơn xem?_Mẹ Phuơng hỏi

-Là vầy nè mẹ!_Phuơng nói rồi đưa cái chân đang bó băng trắng

-Chân con bị sao vậy?_Mẹ Phuơng lo lắng

-Hôm trước trường cho nghỉ vài hôm, tụi con lên Đà Lạt choi. Hôm đó con hơi bực nên ra bờ hồ chơi, ai dè gặp trúng tên này nè mẹ. Nhờ tên xui xẻo đó mà chân con mới bị bong gân nè_Phuơng kể

-Haiz, con lại cãi nhau với Vũ hả?_Ba Phuơng thở dài

-Chứ còn ai vào đây nữa ạ! Tên đó lúc nào cũng thế_Phuơng xị mặt

- đứa tụi con lúc nào cugnx thế cả, mẹ quen rồi_Mẹ Phuơng xoa đâu Phuơng nói

-À, quên mất! Cháu ngồi xuống đi. Ta sẽ giới thiệu đứa với nhau_Ba Phuơng nó

-Đây là Phuơng, con gái của cô chú_Mẹ Phuơng nói

-Còn đây là Thiên, con của bác Thanh đó_Ba Phuơng nói

-Con bác Thanh? Vậy sao con k biết?_Phuơng ngạc nhiên

-Vì mấy năm nay cậu ấy đi du học, lại ít khi về nên con k biết đấy thôi_Mẹ Phuơng cười

-Vậy có nghĩa tên đó là anh họ con?_Phuơng nhăn mặt

-Uk_Pama Phuơng

-Con k chịu đâu. Con méc bác Thanh cho coi, con giận bác Thanh cho coi. Tại sao tên khùng này lại là anh họ của con chứ? K chịu đâu!!!_Phuơng hét lên

-Phuơng!_Ba Phuơng quát

-Thôi nào Phuơng_Mẹ Phuơng nói_Khoan đã! Mùi gì vậy ta?_mẹ Phuơng khịt mũi

-Um.....đúng rồi. Phuơng, con có nấu cái gì k?_ba Phuơng hỏi

-Nấu cái gì?_Phuơng đơ người_Thôi chết con rồi, nồi súp của con!_Phuơng hét lên rồi chạy thẳng vào bếp

-Ha ha ha, con bé lúc nào cũng vậy, cháu đừng để ý làm gì_ba Phương cười

-Vâng_Tên đó cười

Chết rồi chết rồi! Nồi súp coi như đi tong rồi. Thật là bực mình quá đi_Phuơng mở nắp vung ra than vãn

-Trời ơi Phuơng, con làm gì thế này? Mẹ biết căn bếp này vốn xây ra là để dành cho con nhưng con cũng k cần phải quậy lung tung lên như thế này chứ?_Mẹ Phuơng vào đã gặp ngay đống rác chặn ở cửa

-Con xin lỗi_Phuơng cười nói rồi quay sang nhìn nồi súp

-Con nấu món gì nữa vậy? Cho ai ăn thế?_ba Phuơng hỏi

-Buổi tiệc buffe nhân ngày halloween của trường ba à. Con cần phải tạo ra món gì đó mới lạ chứ mấy món kia cũ cả rồi_Phuơng nói

-Thế con đã nấu được chưa?_mẹ Phuơng hỏi

-Chưa ạ. Có người nói rằng những món ăn này vẫn chưa thật sự đặc biệt, vẫn còn thiếu thứ gì đó nên con đang cố gắng đây_Phuơng nhăn mặt nói

-Hay con thử nhờ bác Long xem. Dù sao bác ấy cũng là ông chủ của chuỗi các nhà hàng khách sạn sao mà. Bác ấy cũng l;à đầu bếp tài ba đấy_ba Phuơng nói

-Nhưng con sợ làm phiền bác ý lắm. Bác ý bận nhièu việc lắm mà. Với lại hình như hôm nay bác ấy đã bay sang singapo từ sáng sơm rồi_Phuơng xụ mặt

-Người đó nói đúng đấy_Thiên nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng

-Hả?_Phuơng quay lại và thấy Thiên đang nhấp nháp những món ăn mình nấu

-Người góp ý cho món ăn của cô nói đúng đấy. Theo tôi cô nên làm thế này thì tốt hơn_Thiên nói rồi bắt tay vào công việc nấu nướng

-Nè, ai cho anh đụng vào bếp của tôi vậy?_Phuơng cáu

-Con bình tĩnh đi. Cậu ấy cũng là đầu bếp nổi tiếng ở Pháp đấy, cứ để cậu ấy làm xem sao_mẹ Phuơng nói

-Dạ? Đầu bếp? Nổi tiếng?_Phuơng ngạc nhiên

-Um_pama Phuơng gật đầu

|Phuơng có vẻ k tin nhưng Cũng phải tin khi nhìn thấy thao tác nấu nướng của Thiên. Nhanh nhẹn, gọn gàng và rất chuyên nghiệp. Phuơng tiến lại gần và nhìn quá trình nấu ăn của Thiên....................

"Thì ra là vậy. Thế mà mình k nghĩ ra. Tên này đúng là k thể khinh thường được"_Phuơng nghĩ thầm

............

-Xong rồi! Cô nếm thử đi_Tên đó, à k, bây giờ thì phải gọi là Thiên

-Um......trời ơi, ngon quá_Phuơn gnois rồi nhìn chằm chằm vào Thiên

-Cô nhìn gì mà dữ vậy?_thiên hơi sợ cái ánh nhìn đó

-Tới giờ tôi vẫn k tin anh là đầu bếp. Lại càng k tin anh nấu những món này_Phuơng nói

-Ủa? Nhìn tôi k giống đầu bếp sao? À, chắc tại tôi đẹp trai quá chứ giwf?_Thiên cười

-Đừng có mơ! Tại nhìn mặt anh khả ố lắm, có ai nghĩ lại có thể nấu ra những món này? Nhìn anh người ta toàn nghĩ anh sẽ nấu ra những món ăn mất vệ sinh thôi_Phuơng chơi nguyên dây làm Thiên quê độ

-Phuơng, con nói gì vậy?_mẹ Phuơng nói

-Con chỉ nói ra những gì con nghĩ thôi_Phuơng nhún vai_Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh về những món này_Phuơng cuối cùng cũng nói được câu dễ nghe

-Vũ hả? Tới nhà chở tui lên trường nha_Phuơng gọi điện thoại

-.........

-Nhanh lên, tui chờ đó_Phuơng nói rồi cúp máy

-Con gọi cho Vũ à?_mẹ Phuơng hỏi

-Dạ vâng, nhờ tên khùng đó làm tài xế vài hôm ạ_Phuơng cười

--Con lớn rồi mà lúc nào cũng vậy. Chỉ có thằng Vũ chịu được thôi_ba Phuơng lắc đầu

-Ba này kì ghê. Có mà chỉ có con chịu nổi tên hâm đó ý_Phuơng chu mà

-Mình thấy ba cậu nói đúng hơn. Mình mới chính là kẻ khổ mà_Vũ đứng ngay cửa

-Ủa? Tới khi nào vậy?_Phuơng giật mình

-Mới tới thôi, nhưng cũng lâu, đủ để nghe cậu nói gì_Vũ nhăn mặt

-Hi hi, nghe rồi hả? Thấy đúng k?_Phuơng cười

-Đúng cái con khỉ!_Vũ nói rồi bước vào

-Ý, món gì vậy?_Vũ nhìn thấy chiếc hộp trên bàn thì mắt sáng rỡ

-Đừng có đụng vào. Lát nữa tui cho ăn_Phuơng nói

-Hix, chán chết_Vũ nói_Mà chân bớt đau chưa?_Vũ hỏi

-Chưa_Phuơng trả lời

-Biết ngay mà. Chạy nhảy cho lắm vào_Vũ than thở rồi ngòi xuống, quay lưng về phí Phương

-Chi vậy?_Phuơng hỏi cách ngây thơ

-Cỗng chớ chi? Chân vậy định đi bộ hả?_Vũ nói

-Hì, bạn tốt ghê_Phuơng nói rồi trèo lên

-Thưa bà mẹ con đi. Đi nhé ông anh khùng_Phuơng le lưỡi

-Ai thế? Chả phải cậu bạn đã đưa cậu về hộ hôm trước ở Đà Lạt sao?_Vũ bây giờ mới để ý

-À! người tự kiêu về bản thân và từ bé tới giờ chưa soi guơng nên k biết trông mình tệ thế nào_Phuơng nói đầy châm chọc

-Phuơng à, đừng có nói tầm bậy_mẹ Phuơng nói

-Thôi, cháu xin phép bác, cháu đi. Chào anh!_Vũ chào mọi người rồi đi ra cổng

Khi đi vẫn còn nghe vọng lại

-Trời ơi! Ăn gì mà nặng dữ vậy?_Vũ

-Nói cái gì đó?_Phuơng

-K có gì_Vũ cười

"Đúng là nặng thật!"_Thiên nghĩ thầm rồi cười vì dù sao cậu cũng đã được vinh hạnh cõng Phuơng mà

-Cháu đừng đê ý những gì con bé nói nhé. Nó lúc nào cũng vậy đấy_ba Phuơng nói

-Vâng, cháu biết mà_Thiên lại cười

-Phuơng ơi, món này có ai giúp cậu sao?_Ngọc hỏi sau khi ăn thử món mới xủa Phuơng

-Um, tên khùng hôm trước cõng mình về hộ ở Đà Lạt đó. Thấy sao?_Phuơng hỏi

-Thật sự là rất ngon! K phải ai cũng có thể nấu ra món ăn ngon như thế này, trong nước, à k, phải nói là trong toàn khu vực đông nam á, k phải ai cũng có thể nấu được thế này đâu_Ngọc nhận xét

-Chà, cậu ta lợi hại ghê_Vũ nói

-Vậy chắc là nhất rồi?_Phong nói

-K, k hẳn vậy. Có người vẫn nấu ngon hơn thế này nhiều nhưng người đó..........._Ngọc ngập ngừng

-Người đó làm sao?_cả bọn

-K, k sao cả. Chắc bây giờ có ăn mình cũng k còn cảm nhận được thứ quan trọng nhất của những món ăn đó nữa rồi_Ngọc nói rồi lại cúi xuônga ăn như để che dấu đi nổi buồn hiện lên trên khuôn mặt_Xin lỗi, mình đi toilet lát_Ngọc đứng dậy và quay lung đi

Nhưng cái quay lưng nhanh chóng đó k tài nào qua được mắt của Phong, người vốn nổi tiếng với đôi mắt sâu khinh người mà nếu ai vô tình lọt vào thì khó lòng thoát nổi

-Cậu ấy đang buồn. Dáng người đó làm người ta cảm thấy cậu ấy yếu đuối và cần bờ vai để che chở_Phong nói như bác sĩ tâm lí có lâu năm kinh nghiệm

"Nếu mình có thể làm bờ vai cho cậu dựa vào thì hay biết mấy"_Bất chợt cái suy nghĩ đó hiện lên trong đầu Kiệt làm Kiệt thoáng bối rối, k biết mình bị sao

...............................

-Nè, trang phục đồ các cậu lo tới đâu rồ?i_Phong hỏi khi tất cả duyệt chuơng trình lần cuối cho buổi lễ halloween ngày mai

-Ok hết rồi. Mình và các chị trong nhóm thiết kế làm sắp xong rồi, chỉ còn vài chi tiết nhỏ nữa là xong_Ngọc nói rồi cười nhẹ

-Phiền cậu thật, chỉ trong tuần mà phải may tới bộ lễ phục, chắc cậu mệt lắm_Vũ nói (lâu lâu mới thấy ông này nói được cậu nghe có lí)

-Có sao đâu, chẳng phải mình còn có sự giúp sức của các chị trong phòng may vá sao? Hơn nữa còn có Trinh và Phuơng giúp mà_Ngọc nói rồi lại mỉm cười

Những câu nói dường như vô hại đó lại làm cho người cảm thấy nao lòng. Biết đâu nó sẽ làm sáng tỏ hơn cảm xúc trong lòng họ????????

Thời gian trôi qua k phải chậm nhưng đối với những học sinh ở đây thì thật sự rất lâu. Họ đang háo hức, chờ đợi từng giây, từng phút, từng giờ trối qua để đồng hồ điểm h_Thời gian chính thức buổi dạ vũ halloween được mong chờ hàng năm bắt đầu. Tuy thế nhưng chỉ mới h chiều, sân trừong đã bắt đầu đông nghẹt, mọi người xuất hiện với những hình tượng ma quỷ, trông vừa ghê rợn, sờ sợ nhưng cũng có gì đó rất đáng yêu của tuổi học trò sớm nắng chiều mưa

-Các cậu chuẩn bị tới đâu rồi?_Kiệt hỏi

-Gần xong cả rồi. Chỉ có điều cần phải sắp xếp thêm vài việc nữa thì mới xong_Ngọc nói

-Vậy thì các cậu làm nhanh lên nhé. Có lẽ buổi tiệc sẽ phải bắt đầu sớm hơn dự kiến vì mọi người đã tới đông đủ rồi_Kiệt nói

-Uk.....Khoan đã!_Ngọc gật đầu rồi bỗng dưng gọi giật lại

-Sao thế?_Kiệt hỏi

-Chờ mình lát, áo cậu bị sút chỉ rồi. Chịu khó tí nha_Ngọc cười rồi lấy kim chỉ khâu khâu vá vá phần hông áo Kiệt

Nhìn guơng mặt chăm chú của Ngọc khi làm được công việc mình thích trông thật dễ thuơng, khiến người ta cứ gọi là muốn bẹo lên đó cái cho hả dạ (ác qué). Và Kiệt cũng k phải là ngoại lệ. Đôi tay từ từ đưa lên và khi nó gần chạm vào đôi má hồng hồng, phúng phính của Ngọc thì chợt có tiếng gọi

-Ngọc ơi! Sao cậu còn chưa thay đồ đi? Cậu thật là bướng bỉnh, mình dạn cậu từ nãy rồi cơ mà_Phuơng nhăn mặt, chống hông tỏ vẻ k hài lòng

-Mình biết rồi, chờ mình tí . Chẳng phải cậu cũng chưa thay đồ đó thôi_Ngọc chu mỏ

-Mình chưa thay đồ được là vì những đứa như cậu đó. Lúc nào cũng làm mình phải lo lắng. Chắc hôm sau phải phạt cậu thật nặng mới được_Phuơng nói va flia ánh mắt sắc lẻm đầy âm mưu

-Phạt gì?_Ngọc hỏi

-Nấu cho mình món ăn đãi tiệc_Phuơng nói làm Ngọc như có cảm giác sét đánh ngang tai

-Á! Đừng, luộc ra mình còn chẳng biết luộc nữa. Đưng có bắt mình nấu mấy món rắc rối đó, mình chỉ biết ăn thôi. Mình đi thay đồ ngay đây_Ngọc nói rồi chạy biến vào phòng thay đồ

Phuơng ở lại cười mình. Ngọc dễ bị lừa thật. Ai nói gì cũng tin. Phuơng đâu nỡ lòng nào để cho em bếp của mình tanh bành khói lửa dưới bàn tay đầy "ma lực" Của Ngọc chứ? Phuơng cười lát rồi cũng vào trong

Kiệt mình ở lại mà cứng đơ người. Kiệt k hiểu mình vừa làm ggif và tại sao mình lại làm thế. Chẳng lẽ trái tim và cả ý chí của Kiệt k còn là của cậu nữa rồi hay sao? Chẳng lẽ bây giờ nó muốn mình hoạt động mà k cần tới chủ nhân của nó rồi hay sao??????

"Đồ phản bội!"_Kiệt nghĩ rồi tự đánh thật mạnh vào ngực mình. Đau nhưng cũng k tìa nào làm vơi đi nỗi thắc mắc chứa chan trong đầu Kiệt

Buổi tiệc Halloween bắt đầu, đánh dấu những sự việc đầy hấp dẫn..................

Kiệt, Phong và Vũ xuất hiện đầu tiên làm cho các nàng phía dưới phải nói là ngất ngây con gà tây vì các chàng quá chi là điẻn trai và handsome.

-Xin chào các bạn! Sau những giờ phút đầy hồi hộp và mong chờ, giờ đây chúng ta đã chính thức được có mặt ở đây để dự buổi lễ halloween hàng năm. Tuy năm nào trường ta cũng tổ chức nhưng năm nay chắc chắn sẽ đặc biệt hơn vì có sự xuất hiện của thêm thành viên mới của hội học sinh, hơn nữa sẽ có thêm những món ăn ngon và cả những tiết mục đặc biệt....._Kiệt mở màn và kéo dài phần cuối như để tạo sự tò mò cho mọi người

-Waaaaaa_Cả sân trường ồ lên

-Vậy bây giờ các bạn hãy cùng chúng tôi chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật nữ chính......._Phong nói, giọng vẫn lành lạnh. Nếu là bình thường thì người ta đã cảm thấy e sợ nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác bởi trong ngày halloween, chất giọng này là hoàn toàn hợp lí và được nhiều người ưa thích

-Chỉ cần họ tới, bữa tiệc của chúng ta sẽ bắt đầu_Vũ nói rồi nháy mắt làm bao con tim xao xuyến

-Vậy chúng ta cùng chờ đợi họ bước ra nào_Kiệt cũng cười và tất nhiên, Phong cũng cười (OMG)

Và rồi cả sân trường rộng lớn như nghẹt thở để chờ đợi sự xuất hiện của nhưngc công chúa trường Green Dream. Rồi sự chờ đợi của họ cũng được đền đáp bằng sự xuất hiện của Phuơng.Phuơng hóa thành nữ phù thủy xinh đẹp cực kì đáng yêu với bộ váy ngắn trên đầu gối, Màu đen và được đính lông vũ ở phần ngực và đuôi váy, kết hợp cùng với pốt cao cổ và chiếc mũ to sụ làm cho Phuơng trông càng nổi bật. Đặc biệt hơn là trên tay Phuơng còn cầm theo cây gậy phép thuật mà mỗi khi vẫy lại có những hạt lấp lánh rơi ra, bay bay như tỏa sáng giữa nhưng tông màu tối. Mọi người thì ồ lên kinh ngạc, Vũ thì đứng ngây người. Phuơng tiến gần về phía Vũ và đứng bên cạnh tạo thành dôi hoàn hảo vì Vũ đang hóa thân thành vị pháp sư. ( Pháp sư_Phù thủy, cũng hợp chứ bộ, đánh nhau thì xìa phép thuật cho nó oai)

Tiếp theo đó, Trinh bước ra với hình tượng của tiểu công chúa của vuơng quốc Ma cà rồng với chiếc váy ngắn trên đầu gối cũng màu đen, phần từ cổ áo đến ngực áo được may thêm lớp vải lưới, chiếc váy dạng bí, bó phía dưới làm Trinh trông bầu bĩnh hơn. Đi thêm đôi tất lưới, đôi cánh nhỏ xíu của quỷ và đôi tai nhỏ gắn trên đầu làm Trinh trông thật dễ thuơng. Bước về phía Phong đứng và sau đó cùng hòa vào k khí hồi hộp chờ đón công chúa cuối cùng của buổi tiệc

Giờ đây tất cả mọi người đều hồi hộp nhưng có lẽ hồi hộp nhất chính là Kiệt, cảm giác hồi hộp, bồn chồn k yên, k biết ngọc như thế nào, có giống như những gì mà mình đã tương r tượng hay k, có cảm giác như từng giây trôi qua là cả thế kỉ dài đằng đẳng. Rồi Ngọc cũng xuất hiện trong sự trầm trồ và ngưỡng mộ của mọi người. Khác hẳn vẻ dễ thuơng và trong sáng của Phuơng và Trinh, Ngọc xuất hiện với hình tượng bà hoàng của địa ngục tối tăm, sắc bén, sâu sắc và vô cùng lạnh lùng, kiêu ngạo. (hợp ghê) Ngọc mang trên mình bộ váy ngắn màu đen có đính lông có chiếc nơ to ở phần eo, phía sau là đôi cánh to đính đầy lông vũ, nhẹ nhàng và thướy tha theo từng chuyển động của chủ nhân. Thỉnh thoảng lại có vài sợi lông uvx rơi xuống, tung bay trong cơn gió nhẹ nhàng. Mái tóc được uốn xoăn thành từng lọn, xõa dài và được gắn thêm chiếc vuơng miện đầy uy quyền. Make-up nhẹ nhưng lại làm nên sự thanh tao của gương mặt, phần đuôi mắt được vẽ nổi bật với những đường kẻ đậm màu đen kéo dài về phía sau và đượng đính thêm nhưngtx hạt cường lung linh, trong sáng. Ngọc với khuôn mặt lạnh như băng tiến về phía Liệt. Kiệt ngây người, đôi mất di chuyển theo từng chuyển động của người con gái diễm lệ. Mùi huơng thoang thoảng của hoa cỏ ngày càng rõ hơn như đánh dấu bước tiến của cô gái. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Kiệt trong vai quốc vương của thế giới tối tăm địa ngục, đưa tay ra đỡ bà hoàng của mình. Ngọc cảm thấy hơi ngượng nhưng bây giờ đang phải hóa thân vào nhân vật nên NGọc cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấm ấp của Kiệt. Chợt, đôi giày cao gót làm Ngọc bị vấp ngã, may nhờ có Kiệt nhanh tay đỡ được. Và thế làm giờ đây, Ngọc đnag nằm trọn trong vòng tay của Kiệt. Mọi người phía dưới ồ lên. Tuy là Ngọc vô tình nhưng cũng có nhiều người cho rằng đó chỉ là âm mưu của ngọc nằm lấy được tình cảm của hotboy. Đó chính là fan của Kiệt hay tiêu biểu hơn có lẽ là Trức, Trà và Linh_Những kẻ vốn đã ganh tị và k ưa gì Ngọc

-Hừ, cái con nhỏ đó giả vờ sao mà hay thế k biết_Trúc nói

-Mày coi chừng đó, kẻo nó cướp mất anh Kiệt thì ngồi đó mà khóc nha em_Trà nói

-Chị!_Trúc nói

-Thôi đi. đứa tụi bay im lặng cho tao nhờ, ồn ào quá_Linh quát

-Nhưng nhìn con nhỏ đó nằm gọn trong vòng tay anh Kiệt, em tức k chịu được_Trúc cáu

-Thôi đi, mày tức làm như tao thì k à? Mày nghĩ tao có thể để yên khi con nhỏ Trinh được đứng bên và đóng cặp với anh Phong sao? Mày nghĩ tao k ghét con nhỏ Ngọc đó à?? Nếu mày ghét nó thì tao ghét nó . Tao k thể để yên cho nó nhởn nhơ quyến rũ những thần tượng trong lòng tao được, nhưng mày cũng phải cho tao thời gian để tính cách. Con nhỏ đó đâu phải hạng vừa_Linh nói tràng

-Vâng_Trúc xụ mặt

-Chị nghĩ ra cách gì chưa?+Trà nói

-Từ từ, gần ra rồi_Linh nói

-Nhanh lên chioj ơi_Trúc giục

-Rồi, ra rồi, nhưng cũng chưa hẳn là ra_Linh nói

-Là sao?_Trúc và Trà hỏi

-thì là tao vẫn chưa biết làm sao để thực hiện được kế hoạch đó_Linh nói

-Chị nói rõ hơn xem_Trà hỏi lại

-Là tao đang muốn tìm ra nhược điểm của nó, tức là tao muốn biết nó sợ gì nhưng giờ đây tao vẫn chư tìm tra. Con nhỏ đó khác người, nó k sợ những thứ mà mấy đứa con gái khác sợ đâu_Linh nói

-Um, chị nói cũng đúng_Trúc gật đầu

-Thôi, cái đó bây giờ chưa biết thì sau này sẽ biết, còn bây giờ thì chơi thôi, nói mấy chuyện này đâu đầu quá, em chỉ quan tâm tới anh Vũ của em có bị ai cướp mất k thôi_Trà nói

-Mày đúng thật là....Coi chừng anh Vũ cũng bị con Phuơng cỗm mất đó_linh lắc đầu đe dọa

-Xì, con nhỏ đó k xứng tầm để đấu với em. Xét về góc độ nhan sắc và tính tình thì em hơn hẳn con bé xấu xí đó_Tà tự kiêu

-Vậy sao?_Linh hỏi lại

-Vâng_TRà trả lời chắc nịch

(sai rồi bà ạ, bà mới chính là kẻ bị lép vế đó)

-Thôi, dì sao chị ấy nói cũng đúng, chúng ta chơi thôi_Trúc nói

-Ok_Linh gật đầu chấp thuận

Còn Ngọc thì đang tỏ ra vô cùng khó khăn với đôi giày cao gót. K ai biết, chỉ có tụi nó biết, trước giờ Ngọc ít khi mang mấy thứ này nên với Ngọc nó chẳng khác nào là thứ cực hình. Ngọc đã phản đối kịch liệt khi nghe tới việc mình phải mang giày cao gót. Nếu k phải Phuơng và Trinh năn nỉ+đe dọa thì hôm nay Ngọc đã k thèm mang cái này vào chân rồi. Nãy giờ Kiệt đã phải đứng cạnh Ngọc để đỡ cho cô nhóc, nếu k k biết giờ Ngọc đã ra sao

-Nè, cậu k sao chứ? Mình nhìn cậu có vẻ k ổn. Mang giày cao gót khó chịu lắm à?_Kiệt hỏi nhỏ khi thấy mồ hôi đang toát ra trên trán NGọc

-Um_Ngọc ngượng nghịu cuòi và gật đầu

-Vậy mình đưa cậu vào trong, ở đây để người họ lo được rồi_Kiệt nói rồi ra hiệu cho Phong và Vũ

Sau khi Kiệt nhận được tín hiệu ok từ thằng bạn chí cốt, cậu đưa Ngọc vào bên trong

-Cậu ngồi đây đi, bây giờ mọi người đi hết rồi nên chẳng còn ai nữa đâu_ Kiệt nói rồi đỡ Ngọc ngồi xuống ghế, sau đó thì cúi xuống tháo giày cho NGọc

-K cần đâu, mình tự làm được mà_Ngọc vội ngăn lại

-Cậu ngồi yên đi, để mình làm_Kiệt ra lệnh

-um_Ngọc khẽ đỏ mặt

-Xong rồi, cậu ngồi đây, mình đi lấy thứ gì cho cậu uống, mình thấy cậu xanh xao lắm_kiệt nói rồi buowcs đi

Còn ở bên ngoài thì....................

-Và bây giờ chúng ta cùng đếm ngược để chào đón sự kiện đặc biệt của buổi tối ngày hôm nay_Vũ nói

-Three_Two_One!_Phong và Vũ đồng thnah và sau đó là.........

Bụp! _ âm thanh vang lên và sau đó thì mọi thứ trở nên đen như mực

-Hả????????????_Cả sân trường ồ lên

-Nè, chuyện này là sao? Trong kịch bản làm gì có?_Phuơng hỏi

-Làm sao cậu biết được? Cái này là bí mật giữa mình, Phong và Kiệt mà_Vũ đắc ý

-Vậy ra người đánh lẻ?_Trinh hỏi

-Chứ sao?_Phong chọc rồi nói vào mic (lưu ý là tắt điện chứ k có cúp điện nha)_Đây là bí mật mà chúng tôi muốn dành cho các bạn, các bạn sẽ có phút để chọn cho mình người trong số đám đông mà khi ở gần bạn cảm thấy an toàn. Đây sẽ là nhịp cầu nối tơ duyên của thế giới quái vật

-Woaaaa_cả sân trường ồ lên và bắt đầu di chuyển

-Cái gì vậy hả? Sao mất người làm vụ này mà k cho tụi tui biết? Tui k thèm nói chuyện với mấy người nữa, vào trong đây_Phuơng bực tức và bỏ đi nhưng đi chưa được bước đã vấp té

-Í, coi chừn! Thấy chưa, may cho bà tui phản xạ tốt chớ nếu k bây giờ bà toi luôn rồi. Đứng yên ở đây đi, trời tối tui hà, k thấy cái gì đâu mà đi_Vũ đỡ Phuơng rồi cho bài giáo huấn

-Xí, k thích. Tui thích vô kia_Phuơng vẫn bướng

-Đó! Lúc nào cũng uơng ngạnh như vậy. Hình như tui nhường bà nhiều quá nên giờ bà làm tới hay sao ý. Từ nay tui k để cho bà muốn làm gì thì làm đâu. Thử bước đi xem_Vũ nói

-Đi thì đi, sợ gì?_Phuơng nói rồi bước đi nhưng k được_Bỏ ra coi_Phuơng nói

-K thích! tui mà k giữ bà như vậy bà đi mất thì sao? tui sợ bà đi gây chuyện lắm_Vũ nói

-Ông mới là kẻ chuyên đi gây chuyện đó_Phuơng cãi

-Ừ, thì tui_Vũ đành chịu thua

-Hi hi_Trinh bụm miệng cười

-buồn cười lắm à?_Phong hỏi

-Um, công nhận phục Vũ ghê, cái gì cũng chiều Phuơng được chứ như người khác thì có mà chạy mất dép_Trinh nói nhỏ

-Thế còn cậu thì sao? Có ai chịu đuơc k?_Phong hoi

-Um...chắc k đâu_Trinh cười nói

-Vậy à?_Phong hỏi lại cậu nghe thật vô nghĩa

-Có lẽ vậy_Trinh nhún vai

Còn Kiệt thì sao??Nãy giờ Kiệt đi lấy đồ uống cho Ngọc, bỗng dưng cúp điện làm Kiệt chợt nhớ tới cái kế hoạch của đứa mà kẻ bày ra k ai khác chính là mình

"Trời ạ, quên mất rồi. Tự nhiên lại quên mất vụ này. Biết thế mình ở lại hù ma Ngọc cho rồi"_Kiệt nghĩ mà tiếc hùi hụi

Rồi đèn cũng được bật lên, cả sân trường náo loạn. Kiệt quay về cánh gà thì thấy...........

Ngọc đang ngồi bệt dưới đất, mái tóc xõa dài, rối xù, k theo nếp. Ngọc dùng tay ôm đầu, mặt cúi xuống, dựa vào đầu gối. Kiệt thấy vậy thì vội bỏ li nước ở chiếc bàn gần đó và chạy lại.

-Ngọc! Ngọc ơi! cậu làm sao vậy?_Kiệt lay lay người Ngọc

-Ư ư_Ngọc đưa đôi mắt đầm đìa nước mắt trông thật đáng thuơng nhìn Kiệt

-Kìa, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì sao?_Kiệt vội hỏi

-Hu hu hu hu.....Mình.sợ..sợ lắm...Sao cậu lại bỏ đi vậy?.Cậu biết ở đây mình...mình sợ.. lắm k..?_Ngọc ôm Kiệt, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc nghẹ ngào

-Cậu sợ ư?_Kiệt khẽ ôm Ngọc hỏi

-Uk...mình sợ..sợ bóng tối......sợ ở mình....sợ bị người khác bỏ rơi_Ngọc nói

-Cậu bình tỉnh lại đi, trời sáng rồi, cậu cũng chẳng ở mình, cậu cũng k bị người khác bỏ rơi, cậu còn có mình mà_Kiệt an ủi

-Uk_Ngọc gật đầu rồi lau nước mắt

lát sau, khi Ngọc đã bình tĩnh lại........

-Mình k nghĩ người k sợ bất cứ thứ gì như cậu lại sợ ở mình và bóng tối_Kiệt nói

-Trước đây thì k, nhưng bây giờ thì có. Bởi vì mình đã từng bị bỏ rơi trong bóng đêm lần rồi_Ngọc thở dài

-Vậy đây chính là thứ mà cậu sợ ư! thì ra bạn mình vất vả để tìm ra nó nhưng k được, còn nó thì lại xuất hiện thật tình cờ_Kiệt cười

-Cậu đwungf nói cho ai biết nhé_Ngọc nhờ vả

-Ok thôi, mình biết mà. Mình đã giữ bí mật cho cậu mấy lần rồi còn gì_Kiệt cười

-Hì_Ngọc cũng mỉm cười

-K dễ vậy đâu_ tiếng nói vang lên

cả cùng quay lại thì thấy đó là Phuơng và Trinh

-Bây giờ thì tụi này biết rồi nhá. K giấu được đâu_Phuơng nhìn Ngọc bằng đôi mắt cực kì gian

-Mình cũng biết rồi. Phuơng này, hay chúng ta nói cho ông kia biết đi_Trinh trêu

-Í í, đừng nói, làm ơn mà. cậu mà nói thì mình sẽ bị chọc quê mất_Ngọc năn nỉ

-thôi đi, chọc Ngọc hoài_Kiệt lên tiếng

-E hèm, có người binh nhá. Sướng ghê_Trinh hắng giọng nói với Ngọc

-Là sao?_Ngọc ngây ngô

-Tự hiểu! Ha!_Phuơng chốt lại cậu rồi nháy mắt nhìn Kiệt đang vô cùng bối rối vì bị chọc

-Thôi, tụi này đồng ý giữ bí mật cho cậu.Đây sẽ là bí mật của chúng ta. Ok?_Trinh nói

-Ok_Ngọc cười

-Ê, có chuyện gì vậy?_Vũ đi vào

-Nghe mọi người nói chuyện vui vẻ ghê, có chuyện gì vậy? Kể nghe đi|_Phong cũng tỏ ra rất tò mò

-Bí mật_ nàng đưa tay lên miệng, nháy mắt nói làm chàng ngượng ngùng, đỏ mặt, tim đập liên hồi

Trong lòng mỗi người lại có cảm xúc khác nhau, rồi ngày nào đó, họ cũng sẽ nhận ra được tình cảm của mình. Và ngày đó, sẽ k còn bao xa

...................

END chap này nha mí bạn

Chap sau sẽ có tên là : Merry Christmas!!!!

Vì tháng thì cũng k có gì quan trọng nên mình tua qua cho nhanh nha. Lúc đầu mình cũng định cho ngày - vào nhưng nghĩ lại thì ngày đó để dành cho fic sau cũng được chứ nếu mà đem vô đây hết, vừa dài dòng, nhàm chán lại k còn ý tưởng để viết fic sau. Bây giờ là tháng nha mấy bạn. Vậy là theo tính toán thì còn khoảng tháng ( thời gian trong truyện) cộng thêm vài bất ngờ ở những chap cuối là truyện kết thúc rồi.

Vì vậy nên từ giờ tới lúc đó, mong các bạn ủng hộ fic của mình nhiều

Thanks

Ly

Truyện Chữ Hay