“Ah, đau đầu quá.”
Tôi mang cặp sách trên lưng và loạng choạng đi đến trường.
Đầu tôi giờ chẳng khác gì một đống hỗn độn.
Tôi chắc chắn rằng mình đã chết. Bản ngã của tôi từng là một người đàn ông.
Nhưng tôi không thể nhớ nổi tên của mình hay mình đến từ đâu. Trí nhớ của tôi cũng thiếu nhiều thứ khác.
Mặt khác, tôi có thể dễ dàng nhớ lại những ký ức lúc là con gái.
Tôi không thể nhớ cảm giác khi là một cô gái, nhưng tôi có thể nhớ cảm giác khi là một người đàn ông.
Cảm giác như là tôi đã mơ một giấc mơ dài vậy, dài tới mức không thể phân biệt nổi thực với ảo nữa.
Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại ở trong tình trạng này.
Không lẽ tôi đã trở thành một hồn ma và chiếm hữu thân xác của cô bé này?
"Mà kệ đi, đó không phải vấn đề cần phải làm rõ ngay."
Tôi đeo tai nghe không dây và để nhạc phát.
Đây là danh sách các bài hát của VTuber.
"Ah, thật hạnh phúc làm sao. Ai mà tin được mình lại có thể xem VTuber lần nữa chứ. Miễn là vẫn có thể nghe nó, mình sẽ cân tất mấy chuyến tàu đông đúc vào buổi sáng, tăng ca vào ban đêm hay thậm chí là cái tình huống khó hiểu hiện tại!"
Tôi tiếp tục đi bộ khi đang nghịch cái điện thoại trên tay.
Mà tôi không ngờ rằng học sinh tiểu học cũng có điện thoại đấy.
Theo những gì tôi nhớ, chuyện này là để thuận tiện cho việc gọi phụ huynh.
"Với mình thì chuyện này thật tuyệt vời... Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Mấy cái video mình đã xem mất hết rồi, giờ đề xuất toàn mấy thứ gì đâu. Aaaaah! Quảng cáo! Mình không có đăng ký premium!"
Tôi vừa hét vừa cố sấp xếp lại ứng dụng “MyTube” của mình.
Vì không nhớ tên tài khoản mình từng dùng nên tôi phải đăng ký lại từ đầu. Rắc rối thật sự.
Tôi phải mua premium để có thể lấy lại quyền con người, quảng cáo khó chịu quá.
Nhưng tôi đang học tiểu học! Tôi không có thẻ tín dụng!
Chắc phải xin mẹ nạp chút tiền lì xì mới được.
"Nếu mình nhớ được tài khoản thì ngon rồi."
Tại sao ký ức của tôi lại mất chỗ này được chỗ kia thế này? Giờ tôi chỉ nhớ mỗi lúc mình sắp chết thôi.
Hình như cái này được gọi là mất trí nhớ phân ly thì phải?
Trong khi quay đi quay lại mấy dòng suy nghĩ như vậy, tôi tiếp tục di chuyển các ngón tay của mình với tốc độ cao.
Tôi vẫn đang cố sắp xếp lại các kênh đăng ký, mục yêu thích và trang đề xuất MyTube của mình.
Ngay lúc đó, một giọng nói vọng tới từ xa.
"Chào buổi sáng, Iroha-chan! Vừa đi vừa nghịch điện thoại nguy hiểm lắm đó ~" Một nữ sinh tiểu học chạy đến chỗ tôi và nói.
"Um,...? Ah, chào buổi sáng, Mai-chan.”
"Khoan, sao cậu lại dừng lại một khoảng lâu thế? Lúc nãy cậu quên mất mình là ai à?"
"Mình nhớ mà, mình nhớ mà. Nếu không nhầm thì cậu là cái người giỏi lộn nhào với xoay người phải không?"
"Nè! Mình có làm được vậy đâu! Mình là bạn thuở nhỏ của cậu đây, Mai! Đừng có mà quên!"
Mái tóc nâu bồng bềnh đó làm tôi liên tưởng đến một chú chó xù. Nó làm tôi muốn bảo vệ cậu ấy.
Mai bám lấy tôi với vẻ mặt ủ rũ.
Hm, dù chuyện này khá là bình thường với con gái, nhưng suy nghĩ của tôi lại khác, dù sao thì tôi cũng từng là nam, bản năng của một tên trai tân khiến tôi muốn giữ khoảng cách với gái, đấy là vấn đề muôn thuở rồi.
“Cứ gọi là Mai như thường lệ đi~!”
“Ồ, xin lỗi, Mai.”
"Vào trường nhanh lên nào, mọi người đều ở đây cả rồi."
Sau khi được nhắc, tôi nhìn ra sau lưng mình. Ở đó có một cô bé còn nhỏ hơn cả Mai, tên là Hinofumi.
"Huh? Chuyện gì đã xảy ra với mấy lá cờ rồi ~? Mà hôm nay Iroha-chan trực phải không?”
“Cờ?”
"Sao mặt cậu lại đờ ra vậy? Mai và những người khác đã học lớp sáu rồi phải không? Cậu là người lớn nhất, nên lo mà làm đi!"
"Ahh, lá cờ là thứ đó…”
Tôi lục lọi ký ức của mình và nhận ra.
Chà, tôi quên béng mất chuyện này. Những người khóa trên phải cầm một lá cờ vàng và dắt những người khóa dưới đi học thành từng nhóm.
"Không phải cứ 'ah' là được đâu!"
"Mình quên mất, mà thôi kệ đi, cứ vào như thường thôi."
“Hả~! Nhưng, Iroha-chan, thầy cô sẽ giận đấy!"
“Không sao đâu, không sao đâu mà.”
Mai rón rén đi theo tôi với vẻ mặt kinh hoàng như thể cậu ấy đã phạm phải một tội ác khủng khiếp nào đó.
Tôi mỉm cười khi nhìn cái vẻ mặt đáng yêu đó.
Tôi hiểu mà, lúc nhỏ thì chỉ một tội nhỏ thôi cũng được tính là sai lầm lớn, nhưng nếu muốn trở thành người lớn thì phải tự vạch ra ranh giới giữa những thứ có thể cho qua và những thứ không thể đụng vào.
Tuy nhiên, trên đời làm gì có thứ lỗi lầm không thể sửa chữa.
Tôi, với kinh nghiệm chết đi sống lại một lần sẵn sàng ra mặt kiểm chứng điều đó.
"......"
"Cậu hôm nay trông lạ lắm Iroha-chan. Chẳng lẽ..."
Một cái nhìn tò mò đang soi thẳng vào tim tôi.
Trẻ em đúng là có nhận thức khác với người lớn, người bình thường không ai thèm tin chuyện có một tên otaku 30 tuổi trong thân xác của một bé gái cả, nhưng còn một đứa nhóc thì sao?
Mai ghé miệng vào tai tôi và thì thầm.
"Chẳng lẽ nào cậu bị táo bón? Em gái tớ có vẻ mặt y hệt vậy khi em ấy mãi không ra khỏi phòng vệ sinh."
"......"
"Nếu cậu cảm thấy không ổn thì có thể nói với mình. Không sao đâu."
Trẻ nhỏ không có nhận thức đặc biệt gì cả, chúng chỉ ngu thôi.
***
Đúng là tiểu học có khác, các buổi học thật đơn giản.
Môn thể dục là khó nhất, và bữa trưa là thời gian thú vị nhất. Với đống ấn tượng đó, tôi có thể tự nhận rằng mình là một học sinh tiểu học bình thường.
"Sao chúng ta còn chưa được về nhà nữa?"
"Giờ là lúc để tổ chức nhóm đi về nhà mà? Sao giáo viên vẫn chưa tới?"
Một lúc sau, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng xuất hiện.
"Hôm nay chúng ta sẽ chuyển sang cơ cấu nhóm khác. Mọi người nhanh xếp hàng ở sân trường theo từng nhóm nhé. Gần đây có vài người khả nghi lảng vảng xung quanh đây, nên các em đừng đi về một mình."
Và đó là lý do cho việc này.
Thế giới thật nguy hiểm, và tôi không thích điều đó.
***
Ngày hôm sau, tôi mang theo cả hai lá cờ mình có và trả một cái lại cho trường.
Lúc về nhà, tôi cầm theo lá cờ trên tay và dẫn đầu nhóm.
"Không biết đi về như này có ổn không nữa, người xấu chắc sẽ không xuất hiện đâu, phải không?"
"Đừng lo lắng quá như thế, nếu bọ người xấu thực sự ra mặt thì ta chỉ cần kéo còi và hét lên thôi. Mai sẽ lo chuyện đó nếu nó thực sự xảy ra."
"Mai không có khỏe thế đâu!"
Dù sao thì cơ hội để gặp phải một tên khả nghi khá là mong manh.
Cảnh sát hay tuần tra khu vực này, và họ sẽ tìm thấy tôi nhanh thôi, nên không có gì phải sợ cả. Đúng lúc đó, một bóng đen tự nhiên đổ xuống trước mặt tôi.Tôi ngước lên nhìn người đó. Đù, anh ta cao thật.
Cao tới mức tôi không thể nhìn thấy mặt anh ta, vì lưng anh ta đã che hết ánh sáng luôn rồi. Nhìn cứ như một vị thánh vậy.
Tôi đã hoảng hốt đôi chút nhưng lại đổi ý khi nghe thấy giọng anh. Anh ấy thực sự đang gặp rắc rối.
(Có chuyện gì sao?)
<Ồ, cô bé hiểu tôi đang nói gì à? Mà em hỏi có chuyện gì là sao? Rõ ràng ý tôi muốn nói là muốn có một cuộc điện thoại mà thôi, gọi điện ấy!>
<Đúng vậy đó.>Dù vậy, để tránh bị hiểu lầm lần nữa, tôi quyết định sẽ đi chệch khỏi lộ trình xung quanh trường.
Lúc chuẩn bị đi, tôi nhận thấy gấu váy mình bị giật mạnh.
Và người đang làm điều đó là Mai với hàm răng đang va vào nhau lập cập.
“Iroha-chan, không sao chứ? Anh ta không đáng nghi sao?"
"Huh? Anh ấy mới nói rồi mà? Chỉ là hiểu lầm thôi, và vì anh ấy có vẻ như đang gặp rắc rối nên mình sẽ đưa anh ấy đến đồn cảnh sát."
"Iroha-chan, cậu hiểu anh ta nói gì sao?"
"Heh? Không hẳn, ít nhất thì mình biết anh ta làm mất cái điện thoại."
Cậu ấy không hiểu chữ 'điện thoại' à? Chẳng lẽ tôi phải nói thẳng là “smartphone” cậu ta mới hiểu?
"Không, không phải chuyện đó. Anh ta rõ ràng là người nước ngoài mà, phải không?”
"Huh?"
Có lẽ vì đã yên tâm hơn khi nói chuyện với tôi, người đàn ông kia ngẩng mặt lên, để lộ một khuôn mặt phương tây không lẫn vào đâu được.Khoan... tôi vừa mới nói 'It’s nothing' đúng không? Thật luôn?
Bằng một cách thần kỳ nào đó (lần nữa), tôi đã có thể hiểu và nói tiếng Anh như thể đó là tiếng Nhật.