“Làm ơn, hãy cho tôi đi xem một buổi hòa nhạc trực tiếp của VTuber!”
Bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi đã bị trói vào một cái ghế bên trong một tòa nhà bỏ hoang, còn chỗ cái tòa nhà ở đâu thì còn lâu tôi mới biết.
Xung quanh tôi hiện có một loạt những người đàn ông trang bị tận răng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hey, you!▲□●+!”
"Cái, cái gì cơ?"
“*▲□●↑→!!!!”
"Híc!"
Tôi không biết anh ta đang nói cái gì, nhưng anh ta có vẻ như đang rất tức giận.
Tại sao tôi lại vướng phải cái sự kiện chết tiệt này?
Tôi chỉ đang vượt biển sang Mỹ vì ở đó đang có một sự kiện quốc tế quy mô lớn cho VTuber.
Và ma xui quỷ khiến kiểu gì mà tôi lại lạc đường ngay khi tới nơi, lúc nhận ra thì tôi đã ở một con hẻm tối thui rồi.
Và lại bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi bị phang một phát vào đầu, bất tỉnh và vừa mới tỉnh lại lúc nãy.
Tôi thậm chí còn không biết bây giờ là mấy giờ.
Có lẽ buổi hòa nhạc đã bắt đầu rồi.
Nếu lỡ mất sự kiện này thì có khi tôi sẽ tuyệt vong tới mức tự sát không chừng.
“Way, English □★●+”
“Okay, □★↑*●……”
Bọn họ đang tranh cãi với nhau về một cái gì đó.
Tôi không hiểu họ đang nói cái méo gì cả.
Có thể là do họ nói quá nhanh, hoặc vì họ dùng nhiều tiếng lóng.
Tôi ước gì mình giỏi tiếng anh hơn chút nếu tôi thực sự ngu tiếng anh.
Tôi thường xem các VTuber nói tiếng Anh, nhưng tôi lại không hiểu họ nói gì.
Tuy nhiên, nó vẫn vui. Ngay cả khi tôi không hiểu một từ nào, chỉ cần xem phản ứng của họ hay hiểu chỉ một vài từ mỗi câu thôi cũng đủ khiến tôi vui rồi.
Nhưng đấy chỉ là một cái cớ.
Tôi đã từng cố gắng học tiếng Anh để có thể thưởng thức những buổi stream của họ nhiều hơn, nhưng cuối cùng tôi đã bỏ cuộc.
……Ah, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hôm nay là ngày diễn ra sự kiện trọng đại của VTuber. Đó đáng lẽ ra phải là một ngày hạnh phúc với tôi.
“~★↑↑*●□!”
“↑*●↓←★!”
Lũ người kia đang trưng ra một vẻ mặt đen tối. Tôi không biết nó có nghĩa gì, nhưng tôi có linh cảm xấu về nó.
Tôi muốn nghe giọng nói đẹp đẽ của họ hơn là của lũ đực rựa này.
“~★↑↑*●□…… okay.”
Bọn chúng vừa đồng tình chuyện gì đó.
Một trong số bọn chúng bước về phía tôi. Không thể nào, tôi sắp bị giết sao!
“Hey, Guy. You*▲□*.”
“No!Help me!I Am Japanese!Not Kill!Please!” Tôi cố cầu xin chúng với vốn từ tiếng anh vặn vẹo của mình.
“Okay, okay, *●up* ……”
“Stop it! …… Eh?What?Help me, will you?”
Anh ta đang cố tháo đống xích đang trói tôi ra. Chắc là chúng định thả tôi ra thật.
Một cảm giác nhẹ nhỏm tràn vào tôi, rút hết sức lực ra khỏi cơ thể. Và ngay khi tôi thở phào, một tên đực khác liền móc súng ra và dí vào giữa hai mắt tôi.
Chỉ sau một khắc, một tiếng gầm khô khốc vang lên, và viên đạn đã xuyên qua đầu tôi.
Bộ não quý giá của tôi đã bị nghiền thành từng mảnh.
Tầm nhìn của tôi từ từ hướng lên trần nhà, và chiếc ghế mà tôi đang ngồi đổ ập xuống.
Ý thức của tôi, tầm nhìn của tôi, dần trở nên tối đen.
Ngoài tầm mắt tôi, những tên kia đang tranh cãi với nhau.