Thôi chết rồi. Miệng tôi nãy giờ cứ cười nham nhở mãi thôi.
Lần đầu tiên trong đời, mới ngay ngày hôm qua, tôi có dịp trải nghiệm một buổi hẹn hò nhóm xem rốt cuộc thế nào.
Công viên Đài phun nước được chọn làm điểm đến, và đồng hành lần này là tất cả những người chung nhóm hồi cấp hai.
Đúng thế, với tôi đây quả nhiên là một buổi hẹn hò.
“Hẹn hò tại công viên, cùng một bạn nam giới… Ôi nghe có khác gì trong truyện cổ tích không!”
Ngày hôm qua phải nói là thật sự rất vui.
Quả đúng không uổng công tôi chuẩn bị cần mẫn, tỉ mẩn với phục trang tới tận lúc khởi hành.
Vì chuyến đi hôm ấy là đến chơi công viên, nên mấy món quý phái là tôi đều dẹp sạch.
Mục đích của tôi là trông không khêu gợi quá, đồng thời vẫn đảm bảo chỉn chu và gọn gàng.
Phải tập tành bếp núc tới mức không đếm xuể, tôi mới dám tin tưởng vào tài nghệ bản thân.
Biết bao lần mẹ tôi buột miệng mà càm ràm, “Lại nữa đấy hả con?” nhưng tôi không để tai, dù cho chỉ một chút.
Nhỡ đâu dịp lần này… là cơ hội không thể bỏ lỡ được thì sao?
Tôi nỗ lực hết mình, là vì muốn Taketo-kun có được những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong đời.
Buổi hẹn ngày hôm ấy là một đại thành công.
Thậm chí đến lúc cuối, khi Taketo-kun rủ chúng tôi qua chỗ đài phun nước chuyện trò, lòng tôi còn hơi nhói, vì vẫn chưa muốn phải tạm biệt ở tại đây.
Và tiếp theo sau đó… là một chuyện động trời!
Dù cố kiềm đến đâu, nước mắt tôi vẫn rơi, ướt đẫm hai gò má.
Nước mắt tôi khi ấy… có nói như thác chảy cũng không phải là sai.
Tôi vội vàng ngoảnh mặt nhằm tránh gây chú ý, nhưng Taketo-kun nhận ra ngay tức thì.
Cậu ấy hiền từ bảo “Mọi người cứ khóc đi,” và thế ba đứa tôi đều không khỏi sụt sùi.
Chẳng biết làm thế nào, mà chỉ trong vài tháng, một chàng trai có thể ra dáng một nam nhi đến mức như thế này.
Không dừng lại ở đây, chính tay cậu ấy còn tặng mỗi người chúng tôi “Vé ôm không tính phí,” trên tấm vé viết tên từng người một rõ ràng.
Chỉ cần tấm vé này, chúng tôi sẽ luôn luôn được quyền ôm cậu ấy, vào bất cứ nơi đâu, và bất cứ lúc nào.
Taketo-kun không lẽ… định bắt tôi quằn quại chết trong đau đớn ư?
Đây chính là bằng chứng. Bằng chứng rằng cậu ấy đã quyết định chọn tôi.
Dĩ nhiên, không chỉ có mình tôi, mà còn cả Rie cùng với Yuuko nữa, nhưng như vậy về sau sẽ đơn giản hơn nhiều.
Taketo-kun, suy cho cùng, cũng là một chàng trai được nhiều người biết tới, và chắc trong tương lai vẫn sẽ là như vậy.
“Này này Makoto, gì đâu mà nãy giờ cứ nham nhở mãi thế? Nhìn khác gì mấy con hâm dở đâu thế trời.”
Ashida Mina, cô bạn ngồi bàn kế, lấy khuỷu tay dụi dụi vào mạng sườn của tôi.
“Trông lộ đến thế à?”
Hóa ra là mọi người nãy giờ có nhìn tôi… Ấy thế mà tôi không nhận ra mới hay chứ.
“Mắt cậu có sao không? Chứ ban ngày ban mặt giữa cả lớp thế kia, mà cậu hết khúc khích rồi cười nham cười nhở, cười muốn ngoác mồm ra thì đòi hỏi gì nữa… Thế có gì vui à? Có gì đáng nói chăng?”
“Đâu, đâu có. Đâu có chuyện gì đâu.”
“Lấp liếm gì nữa thế… Vậy là có đúng không?”
“Đã nói không là không! Dừng chuyện tại đây đi. Tớ còn nghe giảng nữa.”
Đúng thế, giáo viên đang giảng bài trong lớp của chúng tôi.
Ngỡ tưởng với thái độ từ chối thẳng thừng ấy, Mina rồi sẽ chịu buông tha giùm cho tôi… Nhưng không, vừa đến giờ giải lao, cô bạn lại lân la tìm đến tôi lần nữa.
“Nào nhanh nhanh chóng chóng giải trình cho mình coi. Mình hứa không tiết lộ cho ai biết hết đâu. Lúc đấy cậu biết ơn cũng chưa muộn đâu nhé.”
“Nhưng sao phải ngẩng lên nhìn tớ làm cái gì?”
“Giờ học cười nham nhở là không có tốt đâu. Khai đi nhé bạn yêu… Mau khai ra đi nào!”
Mina xáp tới gần, gần tới mức chóp mũi hai đứa suýt chạm nhau.
“Thật đấy, không có gì hết đ… Ơ?!”
Mina bóp ngực tôi… nhưng sao lại vậy chứ?
“Bạn nam nào đúng không? Cái mặt đấy đúng là bạn nam nào đúng không? Không nói gì tức là đồng ý rồi đấy nhé!”
Trực giác tài ba đấy… nhưng đừng nghĩ có chuyện tôi khai thật tại đây.
Tôi vùng vằng thoát khỏi vòng vây của đối phương, nhưng có điều đối phương cũng kiên trì không kém, không hề có ý định bỏ cuộc hay chịu thua.
Cuối cùng, chúng tôi rượt đuổi nhau suốt giờ giải lao ấy, và phải đến giờ học hai đứa mới chịu thôi.
“Sao không bỏ cuộc đi? Giờ khai được rồi chứ?”
Đã đến giờ nghỉ trưa. Quả không ngoài dự đoán… ý chí của Mina quật ngã tôi mất rồi.
Tôi có dự cảm rằng, nếu không nói tại đây, thì chắc tới ngày mai cô bạn vẫn tiếp tục săn lùng tôi nữa mất.
“Mina, nhớ không được nói cho một ai biết nữa đấy.”
“Dĩ nhiên. Thế cụ thể thế nào? Bạn nam nào đúng không?”
Cô bạn cười khoái chí, còn tôi chỉ gật đầu.
“Thật luôn? Thật của thật đúng không? Thế có chuyện gì với bạn nam nào đó vậy?”
“Bình tĩnh lại Mina! Nhỏ giọng giùm cái nào.”
Tuy thành công ngăn chặn Mina khỏi quá trớn, tôi vẫn chưa thể nào dẹp hết được hoài nghi, khi cô bạn tỏ ra hợp tác ngoài mong đợi.
“Nhưng nếu nghĩ lại thì, gọi là bạn khác giới, nhưng chắc cũng chỉ là bạn học từng chung nhóm hồi cấp hai đúng không?”
“Chung nhóm thì sao chứ?”
“Thì ý mình ở đây là để tránh hiểu lầm, kiểu như vì chung nhóm, nên hai người đến giờ vẫn liên lạc với nhau, dù bây giờ đã thành học sinh cấp ba ấy.”
“Để tránh hiểu lầm à…”
“Vậy bạn ấy thì sao? Có thật hồi cấp hai từng chung nhóm không thế?”
“Ừ đúng rồi. Ngoại hình rất sáng sủa, lại hiền lành ga lăng, phải nói là hoàn hảo không chê vào đâu được.”
“Rồi, rồi, rồi. Thế sao trong giờ học cứ nham nhở hoài thế? Đến nước này giấu đầu thì cũng hở đuôi thôi, nói trước cho cậu biết.”
Tôi cũng biết vậy chứ. Đến nước này rồi thì buộc phải thành thật thôi. Không còn cách nào khác.
“Là bởi món quà này.”
“Uây… Đưa đây mình xem với”
Cô bạn ghé mắt nhìn hết mặt trước mặt sau, lật qua lật lại mãi rồi mới chịu hoàn trả.
“Thấy sao?”
“Nhìn cũng đẹp mắt đấy, nhưng không cần mộng tưởng đến mức thế này đâu, dù cho ngày cuối tuần rảnh rang đi chăng nữa. Hay là hôm nào rảnh, tụi mình cùng đến ga Chuuou một dịp nhé.”
“Mộng tưởng gì ở đây?! Thật sự là bạn ấy tặng cho mình cơ mà!”
“Mấy chuyện kiểu như thế chỉ có trong tiểu thuyết hay là truyện tranh thôi… trừ khi nào đối phương không được điển trai mấy.”
“Cậu nói gì đấy hả? Người ta được đề cử theo học trường nam nữ học chung hẳn hoi đấy!”
Tôi bèn đưa ảnh chụp lưu sẵn trong điện thoại cho cô bạn cùng xem.
“Trời đất ơi! Mỹ nam nào thế này? Người như này tồn tại ngoài đời thực đúng không? Không phải thiên thần hay thiên tử gì đấy hả?”
“Và chính miệng cậu ấy còn bảo với tớ rằng, cậu ấy sẽ luôn luôn sát cánh bên tớ đấy.”
Bằng chứng tôi đưa ra đã hùng hồn thế rồi, vậy mà Mina vẫn nhất quyết không chịu tin, vẫn chăm chăm nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa.
Tình cờ thay, khi kể lại vụ này cho Rie lẫn Yuuko, cả hai đều khẳng định đã làm điều tương tự.
Và như trường hợp trên, đối phương đều không tin vào những gì họ nói.
Không bàn đến Rie, thì đúng là ít ai có thể tưởng tượng rằng, một người như Yuuko, với trang phục lúc nào cũng nghiêm trang nền nã, lại có thể hân hoan vui sướng đến tột cùng.
Không cần phải bàn cãi, chuyến đi chơi hôm qua càng thắt chặt tình cảm giữa tất cả chúng tôi.
Chỉ có một vấn đề chúng tôi cần quan tâm, đó là dùng tấm vé lúc nào cho phù hợp.
Dù số lần sử dụng là hoàn toàn tùy ý, nhưng ai sẽ là người dùng tấm vé trước tiên?
Cả ba đứa cứ như cùng chung một suy nghĩ, không ai hẹn ai mà ánh mắt cùng chạm nhau.
Tình bạn của chúng tôi… có lẽ rồi sẽ bị tấm vé hủy hoại mất.
Trong lòng tôi thầm đinh ninh như vậy.