Ichinose Sanae. Đó là tên giáo viên chủ nhiệm lớp 1-1.
Một giáo viên tuy mới đứng lớp được ba năm, thế nhưng năm nay đã lên đến vị trí này. Về tuổi tác thì chắc khoảng chừng hai mươi lăm.
Bàn tay cô run khẽ lúc đối diện chúng tôi. Không biết có phải do lo lắng hay không nữa.
“Hôm nay cô chỉ có vài điều muốn nhắc thôi. Khi nào xong rồi thì lớp có thể giải tán. Tuy là rất mong lớp tự giới thiệu bản thân, để nhanh chóng nhớ tên nhớ mặt của mỗi người, nhưng trước tiên ta hãy chia nhóm có được không? Tầm này ổn chứ nhỉ?”
Không khí lớp đột nhiên căng như sợi dây đàn.
Chia nhóm là đặc trưng ở tại thế giới này, nên học sinh tiểu học ai cũng từng trải qua. Tại cấp hai cấp ba cũng tương tự.
Dĩ nhiên, mỗi đặc trưng đều có một lí do phía sau.
Thông qua hoạt động nhóm, ta có thể giới hạn số lượng học sinh nữ tiếp cận và chuyện trò cùng với học sinh nam.
Một khi đã lập nhóm, nhóm đó sẽ giữ nguyên xuyên suốt cả năm học.
Ở các trường cấp hai, mỗi nhóm phải chính xác có ba nữ một nam, tức mỗi nhóm sẽ có tổng cộng là bốn người.
Dựa theo tỉ lệ đó, số nam sinh sẽ được điều chỉnh cho tương đương.
Makoto, Rie, và Yuuko. Ba người họ khi đó thuộc cùng nhóm với tôi.
Tình hình trên cấp ba thì không được giống thế. Nhà trường chỉ phân bổ mỗi lớp hai nam sinh. Đúng thế, chỉ hai người.
“Vậy ngày mai lớp mình hãy chia làm tám nhóm, mỗi nhóm gồm năm người cho cô có được không?”
Mức độ căng thẳng liền nhảy thêm một mốc nữa.
Chỉ có hai nam sinh, nhưng lại tới tám nhóm. Những con số vừa rồi có ý nghĩa ra sao, hẳn không có nữ sinh nào lại không nắm được.
Nhóm được tạo ra để giới hạn số nữ sinh tiếp cận tới nam giới. Hẳn sẽ khó có chuyện tôi cùng Atsushi lại chung nhóm với nhau.
Vậy sẽ có hai nhóm gồm bốn nữ một nam, và sáu nhóm còn lại thì chỉ có toàn nữ.
Và đó không chỉ là một “nhóm” đơn thuần đâu.
Xét đến hồi cấp hai, tôi cùng ba cô bạn chung nhóm vào năm cuối… chỉ trong vòng một năm, bốn đứa có thể nói đã thân hơn trước nhiều.
Ngược lại thì, với nữ sinh khác nhóm, tôi hầu như chưa từng trao đổi lấy một câu.
Dù có việc cần làm, tôi cũng đều tìm đến ba người họ trước tiên, miễn là một trong ba khi đó ở gần mình.
Và khi tôi nhờ vả, họ cũng chỉ im lặng ra hiệu đồng ý ngay.
Riêng vụ này trên trường cấp ba vẫn y hệt.
Nam sinh không tự giới thiệu bản thân, mà sẽ được giới thiệu tới các bạn học khác.
Nguyên do là bởi vì, phần lớn học sinh nam đều không phải mẫu người tháo vát trong ăn nói.
Nói cách khác, mỗi nhóm sẽ có một nữ sinh làm trưởng nhóm, chịu trách nhiệm thương thảo với đội ngũ giáo viên, cũng như tạo quan hệ với các nữ sinh khác.
Hồi tôi học cấp hai, chức trưởng nhóm là do Makoto đảm nhận.
“Sau khi lập nhóm xong, các em nhớ chuyển sang chỗ ngồi phù hợp nhé.”
Một khi có nhóm rồi, các thành viên trong nhóm sẽ phải ngồi cạnh nhau.
Có khi nào sắp tới, tôi sẽ kẹt trong thế tứ diện mai phục không?
“Ước gì được ngồi chỗ mình mong chờ nhất nhỉ. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, xa cửa ra vào nhất…”
“À, đó hả? Nam sinh thì chắc sẽ không thành vấn đề đâu.”
Hồi mới học cấp hai, tôi đã được toàn quyền tự quyết chuyện kiểu đấy. Trường cấp ba đảm bảo là cũng tương tự thôi.
Nhưng nếu có thể thì, tôi muốn được nữ sinh bao bọc lấy tứ phía.
Chắc chắn tôi sẽ được toại nguyện chứ đúng không?
“Nhưng thế thì lại làm lớp học căng thẳng quá. Khi ấy bản thân mình tâm trạng cũng không vui.”
Không cần phải bàn cãi, ai cũng trông mong được chung nhóm với chúng tôi.
Nhưng nếu chủ động quá, thì sẽ bị chỉ trích bởi tất cả nữ sinh, bị buộc tội khiến các bạn nam chịu phiền hà.
Hôm nay mới là ngày nhận lớp của chúng tôi, thế nên các nữ sinh hẳn đang tìm cách giữ khoảng cách cho phù hợp.
Họ muốn nẫng tay trên, nhưng không muốn thành con cừu đen của lớp học.
Chính bởi lý do đó, nên có khi tầm này họ chỉ muốn quan sát và lập kế hoạch thôi.
Không khi nặng nề ấy… khiến cho Atsushi không khỏi thấy khó chịu.
“Thưa cô!”
“Sao thế, Souya-kun?”
“Thường khi lập nhóm ấy… mọi người sẽ chọn ra bằng cách nào thế ạ?”
“Nhiều trường hợp thì cô sẽ hỏi ý kiến của nam sinh trong lớp trước. Có bạn thì quen biết ai đó học cùng mình, có bạn thì lại thích những bạn trầm tính hơn.”
Tức thì khắp cả lớp rộn lên tiếng rì rầm.
Những cô bạn được chọn thuộc kiểu người trầm tính, thì tức những cô bạn ra sức tạo thiện cảm… khả năng cao là sẽ không được chọn tại đây.
Vài người còn bắt đầu vùi mặt vào bàn tay, tựa như lúc này đang đứng trước ngã ba đường.
“Nhưng dù thế đi nữa, lựa chọn cũng không phải đơn giản đúng không cô?”
“Đúng rồi đó. Kể ra thì các bạn sinh sống trong đặc khu… cũng có nhiều trường hợp là người được chọn nữa.”
Quả nhiên phải vậy thôi.
Người sống trong đặc khu thường có khả năng cao… là từng học chung với nam sinh nào đó mà.
Đôi bên đều biết giữ khoảng cách như thế nào, cho nên dễ hợp tác làm việc với nhau hơn.
“Nếu vậy em bày tỏ nguyện vọng có được không?”
“Mời em. Đừng khách sáo. Ở lớp học của cô, cô rất là chào đón thái độ tích cực này.”
Mai mới phải lập nhóm, thế nên tôi nghĩ rằng, nên bày tỏ nguyện vọng ngay bây giờ thì hơn.
Vậy nên tôi bày tỏ thật rõ và thật to, để cho về sau không có hiểu lầm nào hết.
“Em mong được chung nhóm… với những bạn nữ đang sống ngoài đặc khu ạ!”
… Ruỳnh!
Hơn cả tôi dự đoán.
Vài người suýt hét lên, đến mức phải cuống cuồng lấy tay mà che lại.
“... Lựa chọn lạ lùng đấy. Dĩ nhiên là được thôi, nhưng sao em lại chọn các bạn ngoài đặc khu?”
“Hồi năm ba cấp hai, em chung nhóm với lại những người rất tử tế. Em vô cùng biết ơn, và đến giờ vẫn giữ liên lạc với mọi người. Nếu được chung nhóm với các bạn ngoài đặc khu, thì nhất định năm nay, em với họ cũng sẽ thân thiết được như vậy.”
“Đồng ý. Người tích lũy từ khi còn đang thuở thiếu thời… theo cô không thể nào là dạng người ngu si.”
“Dạ vâng. Ngược lại khả năng cao đây cũng là lần đầu, các bạn ngoài đặc khu có cơ hội chuyện trò với một bạn khác giới. Nếu sau này không có kinh nghiệm nào trong tay, em tin các bạn ấy sẽ không biết làm sao cho hợp lí đâu ạ.”
“Dẫu biết là như thế, em vẫn chọn những bạn bên ngoài đặc khu ư?”
Cô giáo chủ nhiệm tôi nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Em nghĩ các bạn ấy đến bây giờ vẫn đang lo lắng nhiều lắm ạ. Khi chúng em chung nhóm, và thân thiết hơn dù chỉ là một chút thôi, thông qua các bạn ấy, em sẽ thân thiết thêm với những bạn nữ khác bên ngoài đặc khu ạ. Nếu làm được như thế, em tin rằng các bạn sẽ vượt qua nhanh chóng nỗi lo ban đầu thôi.”
“...............”
Trên khuôn mặt cô giáo lộ rõ vẻ ngạc nhiên, như chưa từng nghĩ đến câu trả lời vừa rồi.
Một giáo viên giảng dạy tại một trường tầm cỡ…
Khả năng cao trước giờ đã sống một cuộc sống tinh hoa của tinh hoa…
Một giáo viên như thế… rốt cuộc nay lại không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy có một chút vinh quang.