“Tuân thủ luật pháp là bảo vệ cho nam giới, đồng thời cũng góp phần bảo vệ cho nữ giới.”
Vị giáo viên, tuổi chắc tầm 35 hoặc dao động quanh đó, nói với tôi như vậy.
Trong suốt sự nghiệp mình, người nữ giáo viên ấy hẳn đã phải đối mặt với không ít học sinh.
Tôi có cảm giác rằng, chính công cuộc dạy dỗ kéo dài suốt bao năm… đã đóng chặt cô ấy vào chiếc khuôn giáo điều.
“Thế sao hai bạn kia là người phải chịu lỗi, trong khi em mới là người gây tai nạn cơ?”
“Luật nó là thế rồi.”
So với lại nam giới, thế giới này đắng cay với nữ giới gấp bội.
Tôi hiểu điều đó chứ, thế những cô giáo này lại không chịu hiểu tôi.
Dù tôi có ra sức mà thuyết phục đến đâu, mọi chuyện chắc sẽ lại kết thúc bằng câu nói, “Bởi đó là luật rồi.”
Tôi đã suy nghĩ kĩ vào đêm ngày hôm qua.
Nỗi lòng những nữ nhân không ai để mắt tới… nam giới chỉ có tôi là có thể thấu hiểu.
Người con trai thông cảm cho những tấm lòng ấy… ngoài tôi ra, chẳng có một ai cả.
Vậy giờ làm gì đây? Tôi phải làm gì mới ổn thỏa được bây giờ?
Nên nhắm mắt làm ngơ, coi việc bị đuổi học là hoàn toàn xứng đáng?
Không, không, không. Tuyệt đối không đời nào. Tôi không cho phép thế.
“Luật là tuyệt đối ư? Nếu thế thì…”
Chộp lấy một cánh tay nữ sinh đứng cạnh bên, tôi lôi cô bạn ấy vào trong vòng tay mình.
“Ơ, ơ… ơ? O-oái…!”
Nằm gọn trong tay tôi, cô bạn chỉ biết đường phản ứng đầy hoảng hốt.
Cứ tiếp tục như thế, tôi lần lượt ôm chầm lấy từng nàng nữ sinh.
Hai người trở thành ba, và không dừng lại đó, con số càng tăng dần.
“Hả?”
Nhân lúc mà giáo viên còn chưa hiểu dụng ý, tôi đã thành công ôm mười cô bạn vào lòng.
Khi cô bạn cuối đã lọt thỏm trong lòng tôi, tôi liền quay về phía cô giáo mà mỉm cười.
“Như cô vừa thấy đấy, em chỉ mới cố tình ôm mấy bạn ấy thôi. Đến giờ cô vẫn còn muốn đuổi học hết chứ? Em vẫn còn vài trò chưa ai được biết đâu.”
Từ trong vòng tay tôi, tôi nghe được thấy tiếng “A… A…” từ cô bạn.
Tuy vì bốc đồng mới khiêu khích như thế kia, nhưng thực lòng với tôi, cảm giác được đụng chạm thân thể với nữ giới… khó cưỡng đến mức tôi chẳng thiết gì nữa cả.
Lần đầu tôi biết họ mảnh mai đến như thế, với thân hình mong manh vì cơ bắp ít ỏi.
Với cả, họ cũng… rất là thơm.
Hồi trước khi đến đây, chưa một lần nào tôi… được tiếp xúc trực tiếp nữ giới đến mức này.
“D-Dừng lại đi!”
Tôi nghe thấy giọng nói van nài từ giáo viên.
Tôi biết tầm này tôi không thể quay đầu nữa, nên tôi trừng mắt đầy thách thức mà nhìn sang.
Ánh mắt tôi hướng thẳng, tựa một vận động viên đang bước vào chung kết.
“Giống hệt ban nãy thôi… Hoàn toàn chẳng khác gì. Em vừa mới chạm hết mọi người ở quanh đây. Giờ cô nghĩ thế nào? Muốn kỉ luật cả ư? Vậy em sẽ tiếp tục làm y hệt như thế. Theo đúng như nội quy, tất cả nữ sinh sẽ bị đuổi học khỏi trường…”
“...Rồi, cô hiểu ý rồi. Không ai bị đuổi nữa, vậy nên đại khái là tránh xa mấy bạn ra. L-Lần này cô cho qua. Làm ơn, xin em đấy. Tránh xa mấy bạn ra.”
Nghe thấy được giọng nói khẩn khoản như thét gào, tôi chậm rãi buông lấy vòng tay đang quàng qua.
“...............”
Cô bạn ấy bất tỉnh bên trong vòng tay tôi. Ca thứ hai từ khi xảy ra vụ lùm xùm.
Giao cô bạn lại cho một nữ sinh gần đó, tôi tới bày tỏ lòng lễ độ với giáo viên.
“Cảm ơn cô rất nhiều. Hi vọng chuyện về sau không đi xa thêm nữa.”
Nói cách khác, tôi vừa đảm bảo cho hai người va vào mình… không bị xử phạt thêm vì vụ việc này nữa. Cô giáo nhìn phía tôi, đôi mắt có gì đó ánh lên vẻ khiếp sợ.
Nhưng việc tôi làm có kì lạ đến vậy đâu?
Học sinh trở về lớp lấp đầy lấy hành lang, nên tôi cũng vội vã mà rời khỏi hiện trường.
Sau hành động của tôi, có lẽ hai cô bạn sẽ không bị phạt nữa.
Trước sự bảo chứng của không biết bao học sinh, vị nữ giáo viên ấy đã hứa với tôi rồi.
Khó mà nghĩ cô ấy… sẽ bất chấp đến độ đi ngược thỏa thuận kia.
Mới ngày đầu khai giảng, mà đã đuổi học đến cỡ hàng chục học sinh… thì chắc sẽ khá nhiều vấn đề nảy sinh mất.
Tôi vẫn nhớ khuôn mặt cô bạn mình lỡ tay chạm ngực vào lúc nãy, nên chắc sẽ đến thăm… ít nhất khi mọi chuyện đã dần lắng xuống đã.
-----
“Nãy câu khủng thật đấy. Không ai nhìn vào không kinh ngạc nổi cơ mà.”
Tôi mới về lớp xong, thì đã được cậu bạn bàn bên bảo như vậy.
“Tớ mới là người không để ý mà va vào, nên làm sao để hai bạn kia chịu phạt chứ. Nếu thế còn cái gì là tình người nữa đâu.”
“Nhưng không đơn giản đâu, nhất là khi đụng chạm nhiều bạn nữ liên tiếp. Mình đứng ngoài mà còn giật thót cả mình cơ.”
“Tớ lại nghĩ thế này. Nếu tớ không làm đi, thì giáo viên đời nào mới chịu thỏa hiệp chứ? … Atsushi cũng là tuýp như vậy đúng không? Tuýp người không thích bị phụ nữ đụng chạm ấy?”
“Dĩ nhiên là thế rồi.”
Cậu ta nói như không còn gì để bàn cãi.
Ở tại thế giới cũ, chắc nữ giới ngược lại cũng tương đồng mà thôi, nên tôi không thấy có cái gì khó hiểu cả.
Giả sử giờ mà đi hỏi thiếu nữ mới lớn, rằng có muốn bị nhiều nam giới chạm vào không, chắc hẳn số đông sẽ trả lời là “Không” rồi.
Ở thế giới này đây, Atsushi suy nghĩ như vậy là bình thường.
Vậy còn tôi thì sao? Cho đến trước hôm nay, tôi còn chưa đụng chạm với nữ giới bao giờ.
Bị đụng chạm một chút với tôi cũng không sao, bởi nữ giới nơi này… đơn thuần là mê mẩn đến điên dại vì tôi. Tôi mà đến gần thôi, thì có khi họ đã lên chín tầng mây rồi.
Ngược lại nếu được thế, tôi thậm chí sẽ còn nói cảm ơn nữa cơ.
Thế giới này sẽ coi điều đó là bất thường, nhưng thế giới mà tôi ra đời thì lại khác.
“Souya-kun lúc đó… không ghét bị vậy ư?”
Atsushi rụt rè tìm cách mà kiểm chứng. Nên trả lời sao đây? Nói thật với lòng mình, hay là…
“Khá chắc mình không có để tâm gì lắm đâu.”
Đời học sinh cấp ba còn tới ba năm nữa. Chắc tôi không cần phải giấu giếm gì hết đâu.
“Ngược lại mình có khi còn thích nữa ấy chứ.”
“Vậy à… Nghe lạ ghê.”
“Chắc thế. Mà cũng không phải tớ không hiểu lối suy nghĩ đến từ Atsushi, và cũng có thể tớ là một thằng bị khùng, nhưng trong lớp mình mà có một đứa như tớ… chắc chắn sẽ có lợi cho mọi người đúng không?”
Nếu đây là thế giới mà tôi được sinh ra, tôi sẽ như thiếu nữ vừa mới phát ngôn kiểu, “Mình không hề ghét bị con trai sờ mó đâu. Ngược lại là đằng khác!”
Nghe coi có khác gì cái loại đĩ thõa không?
“Cũng đúng nhỉ. Trong lớp mà có người giống như Souya-kun, thì chắc mình có lẽ không cần phải lo rồi.”
Cậu ta không nói thẳng mà nói kiểu vòng vo, nhưng chung quy ngôn từ vẫn mang ý nghĩa đấy.
Nếu ánh mắt nữ giới đổ dồn hết vào tôi, họ sẽ không quan tâm đến Atsushi nữa.
Khi tôi đã làm quen với thật nhiều cô gái, những cô gái còn lại hẳn sẽ tự nhủ rằng, “Không lẽ đây chính là cơ hội của mình ư?,” và răm rắp noi theo những tấm gương đi trước.
Kết quả là, vô vàn những cô gái chủ động và năng nổ… đều sẽ tụ họp hết xung quanh một mình tôi.
Atsushi khi đó sẽ mượn gió bẻ măng, thừa cơ sống lẩn lút một cách đầy thuận lợi.
Với tôi làm mồi câu, cho cá lớn cá bé thi nhau mà truy đuổi, thì ngay trong ngôi trường dành cho cả nam nữ… ước nguyện sống yên bình sẽ được đáp ứng thôi.
Cậu ta linh cảm thế, nên mới trông có vẻ nhẹ nhõm vậy cũng nên.
Tôi vốn là chiến thần trong thể dục thể thao, đã quen với vai trò chỗ dựa cho đồng đội.
Atsushi tuy là bạn cùng lớp với tôi, nhưng sắp thành đàn em trong mắt tôi mất rồi. Một đàn em đáng mến, luôn lẽo đẽo bên tôi.
“Chuẩn luôn. Thế nên đừng ngại mà trông cậy vào tớ nhé. Tớ không ngại gì đâu, cứ nhờ thoải mái vào.”
Tôi đưa bàn tay ra. Atsushi rụt rè nắm lấy mà siết lại.
Hội con gái xung quanh rồ lên vì thích thú, nhưng tôi chẳng quan tâm.
Mới lần gặp đầu tiên, tôi và Atsushi… đã bắt lấy tay nhau mà thành đồng chí rồi.
Tình bạn đám con trai ra đời như vậy đấy.
Ngay buổi học đầu tiên, tôi đã có cho mình một cậu bạn ra trò.
Thật mừng là khi ấy tôi quyết định chuyển sinh.