"......suu......suu....munyaa~"
"......Anh ấy dễ thương ghê."
Trong bóng tối, Chisome ngắm Taiga thì thầm.
Kuro Chisome, nửa kia của cô, cũng đang ngắm Taiga không chớp mắt, rõ ràng ngay cả cô bé, người luôn xem nhân loại là thức ăn cũng coi Taiga là một tồn tại đặc biệt.
"Hơi khát rồi, chị sẽ xuống phòng khách. Em trông Onii-chan giúp chị nhé."
Chisome rời phòng sau khi dặn dò Kuro Chisome, cô bé gật đầu đáp lại.
Trong khi rót nước ép vào ly để thỏa mãn cơn khát dưới họng, Chisome hồi tưởng lại những chuyện đã qua.
Chisome đã từng nghĩ dù có đến đây thì chuỗi ngày trống rỗng của cô vẫn sẽ tiếp tục, nhưng ý nghĩ đó đã sai lầm theo cách không thể tốt hơn.
"……Onii-chan."
Taiga, cậu trai Chisome gặp khi đến đây, đã thay đổi tất cả.
Vào ngày đầu Chisome đến sống trong căn nhà này, cô đã không hề mang theo chút kỳ vọng nào, cô nghĩ rằng đây chẳng qua cũng chỉ là một nơi khác để mình sống.
Tuy nhiên, Taiga hoàn toàn khác với những kẻ cô từng gặp.
Từ giọng nói đến sự chân thành của anh ấy, mọi thứ thuộc về Taiga đều dịu dàng và ấm áp với Chisome.
Cô bối rối trước cảm xúc bản thân chưa từng được trải nghiệm, tuy vậy Chisome vẫn cảm nhận được sự yên bình đến từ Taiga.
“Onii-chan hiểu rất rõ về mình. Tuy không biết vì sao anh ấy biết nhiều đến vậy nhưng cũng chẳng quan trọng. Miễn được ở bên
Onii-chan thì dù có là gì mình cũng chẳng quan tâm."
Lý do anh ấy biết về con quái vật bên trong cô vẫn còn là bí ẩn.
Nhưng dù nguyên nhân có là gì đi nữa thì hình ảnh Taiga trong mắt Chisome vẫn không thay đổi. Ngược lại, mỗi khi nghĩ về chuyện mình sẽ ngày càng mê đắm Taiga hơn, trái tim thiếu nữ thổn thức của cô lại đập liên hồi.
"... Haaahh♪"
Càng nghĩ về Taiga thì niềm hạnh phúc ngập tràn trong tim cô lại càng dâng cao vô tận.
Ngay từ đầu, anh ấy đã chấm dứt chuỗi ngày bất hạnh dài đằng đẵng của cô...Không, Chisome cảm thấy chính Taiga đã mang lại hạnh phúc và đổi thay cho cô.
"Onii-chan đã khiến mình hạnh phúc hơn, nhiều hơn cả những gì mình mơ tưởng.”
Có cảm ơn ngàn vạn lần cũng không đủ, cô nợ anh ấy nhiều đến mức không trả nổi.
Những điều anh ấy đã dành tặng Chisome, Chisome luôn biết ơn anh ấy, cô nghĩ anh ấy cũng hiểu, dẫu vậy một phần trong Taiga luôn cho rằng sự quan tâm bản thân dành cho Chisome là tất yếu.
"Liệu đó có phải là tự nhiên không? Nếu có, thì chắc những cặp anh em trên thế giới này đều sẽ thân thiết với nhau nhỉ.”
Chisome có thể kể ra hàng triệu điểm tốt của Taiga.
Điều ấn tượng nhất trong số đó là việc anh ấy đã bắt chuyện với cô trong nhiều ngày sau lần đầu gặp mặt.
Cô không rõ bằng cách nào Taiga lại biết được năng lực Chisome sở hữu, và đương nhiên cũng có lúc anh ấy tỏ ra hoảng sợ.
Chừng nào mình sẽ bị giết, chừng nào mình sẽ bị ăn thịt, chắc chắn cảm giác sợ hãi có tồn tại bên trong anh ấy, thế nhưng Taiga vẫn luôn đối xử với Chisome và Kuro Chisome như thành viên trong gia đình.
"Phải nhanh quay lại thôi. Cứ mãi nghĩ về Onii-chan thì chắc đến sáng mới về nổi phòng."
Rửa ly xong, Chisome lặng lẽ quay về phòng nhanh nhất có thể.
Nhìn anh trai say giấc khi được Kuro Chisome canh chừng, Chisome mỉm cười chui vào chăn nằm cạnh anh ấy.
"... Haaahh♪"
Nằm cạnh Taiga, cô có thể được bao trọn trong hơi thở và xúc cảm của anh trai mình.
Chisome đỏ má ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Taiga.
"Onii-chan, nếu có cơ hội, xin anh hãy nhớ lại những ngày đã qua. Và khi nhìn lại anh sẽ nhận ra rằng em không thể nào không yêu quý anh.”
Chisome lẩm bẩm, Taiga không thể nghe thấy cô vì đang say giấc.
Khi không có ai để tin tưởng, Taiga đã bước vào trái tim cô, thế giới nội tâm của cô, như một tia sáng và dạy cho cô biết về hơi ấm và sự tốt bụng.
Dẫu biết rõ về con quái vật ngụ trong cô và sợ hãi cô, nhưng ánh mắt của anh ấy không bao giờ thay đổi và luôn xem Chisome là cô em gái quý giá của mình.
Không chỉ ngày sinh nhật, anh ấy còn lên nhiều kế hoạch để khiến Chisome cảm thấy hạnh phúc bất kể thời điểm.
Anh ấy luôn nói với cô rằng anh ấy yêu cô như em gái cưng... Không đời nào cô không đổ Taiga.
"Dường như Onii-chan vẫn xem tụi mình là em gái..... Mmm~, đây là lợi thế đặc biệt mà chỉ tụi mình sở hữu.”
Kuro Chisome gật đầu như muốn nói mình biết.
Chisome dùng bàn tay nhỏ nhắn chạm vào má Taiga.
Tính cách của hai cô gái gần như giống hệt vì cả hai đã luôn ở cạnh nhau từ rất lâu, do đó cả hai đều yêu quý mọi thứ liên quan đến Taiga.
"Em yêu anh, Onii-chan."
Khi Chisome thì thầm, màn sương đen tản ra từ cơ thể hai cô gái.
Màn sương không làm hại Taiga, mặc dù có thể nuốt chửng kẻ thù trong nháy mắt, chúng hoàn toàn vô hại với Taiga.
Màn sương đen, nguồn gốc sức mạnh của họ, nhẹ nhàng bọc lấy Taiga...như không muốn để cậu ta trốn thoát.
"Chúng mình sẽ trả ơn Onii-chan, người đã dạy chúng ta biết tình yêu và hạnh phúc. Chúng ta sẽ hiến dâng cả cuộc đời cho Onii-chan, chúng ta sẽ cố gắng hết sức vì anh ấy."
Hai Chisomes hôn vào má Taiga.
Chisome biết rõ tình yêu cô dành cho anh trai rất nặng nề và không hề hợp với thường thức xã hội.
Tuy nhiên bản thân cô đã sở hữu sức mạnh nằm ngoài khuôn khổ thông thường, từ ngày thoát khỏi môi trường sống kinh khủng đó cô đã là kẻ bất thường......Chính vì thế Chisome quyết định sẽ tự làm theo ý mình.
"Onii-chan"
Hai cô gái nhẹ nhàng hôn lên má Taiga… rồi bỗng nhiên một chuyện không tưởng xảy đến.
"...Ugaaaaaaaa Chisomee-!!"
"Ể!?"
Taiga đang nói mớ.
Cậu vô thức ôm chầm lấy hai Chisome, một cái ôm tuy nồng thắm nhưng không làm đau hai cô bé.
Làn sương đen bọc lấy cơ thể Taiga là thứ người thường phải kinh sợ tránh xa, thế nhưng Taiga, người đang chìm trong cõi mộng, vẫn hạnh phúc ôm chặt cả hai.
"... Onii-chan♪"
Trước hành động của Taiga, hai Chisome tựa vào nhau mỉm cười hạnh phúc.
Có thể nói rằng vào thời khắc này một route mới đã mở ra, dẫu cho hai nàng thiếu nữ vẫn chưa nhận thức được chuyện đó.
Chisome vốn là một cô bé lớn lên trong môi trường vắng bóng tình thương, và với sức mạnh dị thường cứ tăng lên không giới hạn, cô bé chỉ xem kẻ khác là thức ăn..... Tuy nhiên, một khi được dạy về sự ấm áp và tình thương, cảm xúc đó đã tái sinh thành tình yêu dành cho Taiga.
"Chisome... em gái ngoan hiền của anh... em là..."
"...Ừm, em biết chứ, Onii-chan."
Chisome gật đầu trước lời nói mớ củaTaiga.
Cô không biết vì sao mình lại có sức mạnh này, nhưng từ giờ trở đi cô sẽ không mù quáng sử dụng nó– ngoại trừ một trường hợp duy nhất.
"Mình sẽ không tha cho những kẻ dám làm hại Onii-chan. Mình sẽ xóa sổ bất kỳ ai dám tước đoạt hạnh phúc của chúng mình. Nèè, Onii-chan, anh sẽ tha thứ cho em đúng không?"
Đương nhiên câu hỏi của cô không được đáp lại, Chisome thỏa mãn nhắm mắt.
Cảm giác như được chữa lành chỉ tồn tại khi ở cạnh Taiga. Niềm hạnh phúc mà trước đây cô không dám mơ tưởng đến, giờ đang nằm trong tay Chisome... hai Chisome cùng mỉm cười.
------------
▽▼
"... Mumumuu, cái quái gì đây."
Tỉnh giấc, tôi nhìn lên trần nhà lẩm bẩm.
Ngay khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy có gì đó ấm ấm mềm mềm đang ôm lấy cơ thể mình.
"........"
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra…. Hôm qua Chisome đã ôm tay trái tôi ngủ còn Kuro Chisome thì nằm đè lên người tôi yên giấc.
"Ra vậy. Ra là hôm qua mình đã ngủ cùng hai em ấy."
Hai cô bé đang yên giấc với vẻ mặt hạnh phúc.
Ngắm nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cả hai, tôi có cảm giác mình như một người cha luôn dõi theo từng bước chân của hai cô con gái hơn là một người anh trai.
"......Em ấy dễ thương ghê. Nếu sau này cưới được một người vợ như Chisome thì hạnh phúc biết bao. Không, không, Chisome là em gái kế nên mình vẫn được phép, cơ mà... mufufu"
Không được không được, lại nghĩ về mấy thứ kỳ lạ rồi, còn cái điệu cười kinh tởm nữa.
Lo rằng em ấy sẽ nghe thấy, tôi đưa mắt về phía Chisome và thở phào vì em ấy vẫn đang ngủ, nhưng rồi chợt nhận ra ai đó đang nhìn mình.
"……a"
Đó là... Kuro Chisome đang quan sát tôi.
Trong khi Kuro Chisome mải nhìn, mặt tôi dần đỏ lên vì xấu hổ sau đó vùi đầu vào chăng.
"...Không lẽ, em nghe hết rồi ư?"
Em ấy xác nhận, tấm futon run lên.
Kiếm không được lý do, Taiga thề từ giờ mình sẽ ăn nói cẩn thận hơn.