Byouai đã hợp tác với khá nhiều tựa game, chuyện Chisome có mặt trong các tựa game hành động cũng không hiếm, tuy nhiên phần lớn những tựa game được hợp tác đều thuộc thể loại romcom.
Ở kiếp trước, trong game một nhân vật trông như chẳng biết đánh đấm vẫn có thể chiến đấu tốt nếu được nhà phát hành cung cấp trang bị và kỹ năng phù hợp với nhân vật đó.
Là một tựa game với dàn nhân vật đông đảo và nổi tiếng, Byouai đã tổ chức nhiều sự kiện hợp tác với hàng loạt tựa game.
"... Hoài niệm ghê. Nhưng chúng không tồn tại ở thế giới này.”
Chúng không tồn tại vì đây là thế giới trong Byouai, tôi cảm thấy chút hoài niệm xen lẫn cô đơn.
Thân là fan và là một người chơi kỳ cựu của Byouai, tôi đã chơi nát cái game ấy.
"Dù trong game nào Chisome cũng mạnh kinh hồn."
Về cơ bản, Chisome có thể được dùng làm nhân vật trong các sự kiện hợp tác, nhưng bạn chỉ có thể sở hữu em ấy bằng gacha hoặc đánh bại phiên bản trùm của Chisome, điểm chung của chúng là―― ẻm mạnh đến quá đáng, dù ở game nào thì Chisome cũng nằm trong top meta.
Bảo rằng Chisome là một nhân vật quốc dân thì cũng hơi cường điệu, nhưng nói chung em ấy là một nhân vật với kỹ năng và năng lực vượt trội.
“Trên hết, với thiết kế đẹp mắt cùng phần lồng tiếng đậm chất Yandere được nhiều người yêu thích thời đó. Đương nhiên không ai có thể khước từ sự dụ hoặc của ẻm.”
Hình như hồi đó nhà phát hành còn liên tục đăng mấy bài dự đoán doanh thu trên ứng dụng mua hàng online nữa kia.... "Đúng như dự đoán " tôi chỉ biết nói vậy.
"Onii-chan? Em vào nhé?"
Hơn nữa, nhà phát hành còn cho biết Chisome là nhân vật đóng góp nhiều nhất vào doanh thu, nhiều bình luận trong đợt khảo sát người chơi cũng chỉ ra rằng họ muốn sở hữu nhân vật Chisome.
"Onii-chan...? Không biết anh ấy ngủ chưa."
Chisome không chỉ nổi tiếng trong tựa game gốc Byouai mà còn ở các game khác, giờ ẻm đã trở thành em gái của tôi..... phải nói sao đây, tôi đã thực sự rất kinh ngạc trước vận mệnh của mình.
“....Em vào nhé, Onii-chan.... thế. Ừm, anh đang làm gì vậy?”
Tiện thể, tôi đã chơi rất nhiều game gacha chỉ để sở hữu Chisome.
Chỉ mình em ấy thôi thì vẫn chưa đủ thỏa mãn, tôi còn triệu hồi và nâng cấp nhiều nhân vật khác để hỗ trợ năng lực chiến đấu của Chisome……không biết hồi đó mình đã đốt bao nhiêu tiền nhỉ.
"... Mừừ, Onii-chan!"
"UwoOhh!?"
Đột nhiên ai đó lắc vai gọi tôi từ phía sau.
Khi quay đầu lại, tôi thấy Chisome đang phồng má nhìn tôi, có lẽ tôi nên thử hỏi em ấy xem sao.
"Xin lỗi. Anh chỉ đang suy nghĩ vài chuyện... vừa nãy em ở sau lưng anh à?"
"Dạ! Đúng vậy!"
Chisome ngoảnh mặt phồng má.
Nhưng ngay khi tôi xin lỗi, Chisome lập tức đổi biểu cảm rồi nói tiếp.
"K-không! Onii-chan không cần xin lỗi đâu! Em đã chờ rất kiên nhẫn, với lại ngắm lưng anh không bao giờ làm em chán cả!"
Thật hả trời, ngay cả tôi cũng sẽ thấy chán và cô đơn nếu chỉ được nhìn mỗi lưng Chisome.
Tuy đã bớt rụt rè, nhưng Chisome vẫn không muốn làm phiền tôi kể cả chuyện nhỏ nhặt nhất, cứ như ẻm xem đó là tội lỗi ấy.
Tôi ôm Chisome để em ấy biết mình không cần thấy buồn.
"Em không cần hoảng đâu, biết không? Ngược lại anh mới là người phải xin lỗi vì không nhận ra cô em gái đáng yêu của mình đang đến gần. Nên là Chisome này, hãy ôm anh thật chặt thay cho hình phạt nhé?"
.... Mình đang nói cái quái gì vậy trời!
Dù Chisome có đồng ý đi chăng nữa, thì đây là phần thưởng chứ có phải hình phạt quái đâu
Mãi suy nghĩ, cảm giác mềm mại đến không tưởng chợt ôm trọn lấy tôi.
"Em biết mà. Em sẽ ôm chặt Onii-chan của em như hình phạt nè♪"
“…………”
Dù mới chỉ là học sinh sơ trung nhưng bộ ngực đầy đặn của em ấy vẫn dư sức làm tôi kích thích.
Cơ mà... vào những lúc như thế này, đám con trai mới lớn kiểu gì cũng sẽ thầm phổng mũi thích thú, tuy nhiên thứ duy nhất tôi quan tâm lúc này là tiếng tim đập của Chisome.
(Đây là bằng chứng tim em ấy cũng đang đập như mình. Đúng vậy, Chisome là một con người giống mình. Một con người với sức mạnh đặc biệt.)
Có lẽ vì cảm thấy chút xúc động, tôi vùi mặt vào ngực Chisome.
Hương thơm và hơi ấm của em ấy mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc, cơ mà nếu nhìn từ ngoài vào, tôi chẳng khác gì một thằng biến thái.
Dẫu vậy Chisome không hề buông tay, ngược lại, em ấy còn ôm chặt hơn như muốn tiếp tục âu yếm tôi.
"Onii-chan, xin anh hãy dựa vào em nhiều hơn nhé. Onii-chan xứng đáng được thưởng, em sẽ chăm sóc Onii-chan như lúc này, anh có thể dựa dẫm vào em nhiều hơn mà?"
"....Chisome!"
"Wawaa-!?"
Không không, cái giọng đó khác hoàn toàn với mấy cha biến thái chuyên vồ nữ sinh à nha?
Tôi chỉ ngạc nhiên vì mắt mình đột nhiên nóng đỏ như sắp khóc... Không, trường hợp này không khóc mới là lạ.
Sau đó, Chisome ôm tôi thêm một lúc, hình như Kuro Chisome cũng ôm tôi vì tôi có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại từ sau lưng.
".... Anh hạnh phúc quá."
"Em cũng vậy. Cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc♪"
Nếu có được nụ cười của em ấy thì bao chông gai cũng hóa phù du. Thật đấy.
"Nàng Tử Thần Kiều Diễm.... Ờm, không đời nào lại vậy.”
"Gì ạ?"
"Không có gì. Nào, cùng ra ngoài thôi, Chisome."
"Vâng!"
Hôm nay tôi định dạo phố mùa đông với Chisome.
Với tôi, đây là mùa đông cuối cùng trong đời sơ trung, năm nay không còn cô đơn vì tôi đã có Chisome bên cạnh.
Tiện thể, Nàng Tử Thần Kiều Diễm là biệt danh của Chisome, nhưng... hẳn nó sẽ không tồn tại trong thế giới này.
"... Lạnh ghê"
"Anh lạnh ư. Onii-chan, đừng bỏ tay em ra nhé?"
"Đừng lo. Nếu bỏ tay thì anh chết cóng mất."
"Ahahaha♪"
Chisome tươi cười trước lời đùa của tôi.
Tôi mừng vì em ấy đã cười nhiều hơn trước, tôi phải bảo vệ nụ cười của Chisome bằng mọi giá.
"Chisome"
"Vâng?"
"Từ giờ trở đi, em không cần lo lắng về bất kỳ điều gì nữa. Onii-chan sẽ luôn bên cạnh em."
"A... Dạ!!"
Sau đó, tôi cùng Chisome dạo trên con phố lộng lẫy ánh đèn.
Ở nhà không có cha mẹ, chỉ tôi và Chisome, nên dù có chơi bời tới sáng thì cũng chả có ai mắng tụi tôi.
Nghĩ là vậy, nhưng vẫn phải giữ ở mức vừa phải, hễ ở cạnh Chisome là tôi ăn chơi quá đà, hậu quả là cả hai chơi quên luôn giờ giấc.
"Nào, hôm nay chúng ta sẽ ăn gì đây thưa Chisome-dono?"
"Đúng vậy nhỉ. Sushi thì sao, Onii-chan-dono?"
"Onii-chan-dono nghe cứ quái quái thế nào ấy. Kệ đi, vậy sushi nhé!"
"Ou~!"
Hai đứa ghé vào một tiệm sushi gần đó và vui vẻ trò chuyện với nhau.
Lâu lâu mấy miếng sushi trên đĩa tôi cứ biến mất, hẳn Kuro Chisome đã ăn chúng, thật tốt vì em ấy thích món này.
May mà người ngoài không nhìn được thấy cảnh này, có vẻ như em ấy chỉ lộ diện hoàn toàn khi ở nhà.
(....Mình đã nghĩ kiểu gì cũng phải gặp được ít nhất một nhân vật trong game, nhưng cuối cùng lại chẳng thấy ai cả.)
Kể từ lúc ký ức tiền kiếp của tôi tràn về, tôi vẫn chưa gặp được bất kỳ nhân vật nào khác ngoài Chisome dù đã gần lên cao trung.
Tuy muốn gặp cả nam chính lẫn các nữ chính, nhưng tôi không hề muốn gần gũi họ cũng chẳng muốn kết bạn với họ... tôi chỉ đơn giản muốn tận mắt nhìn thấy họ.
"……Onii-chan."
"Gì vậy?"
Tôi quay sang nhìn Chisome khi đang há miệng cắn cá ngừ.
Em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rồi tiếp tục nói.
"Xin lỗi vì đã bi quan. Em... có chút lo lắng. Em không biết liệu niềm hạnh phúc này có kéo dài mãi mãi không."
Mỉm cười xoa đầu Chisome, tôi đặt hai tay lên vai em ấy rồi ôm chầm lấy ẻm.
"Anh cũng lo như em. Nếu lo lắng khiến em buồn khổ thì hãy thử đánh bay nỗi lo âu bằng cách này xem. Tuy hơi tầm thường, nhưng cứ thử làm thế này nhé, em thấy sao Chisome?"
".... An tâm. Rất an tâm ạ."
Bất chấp ánh nhìn từ những người xung quanh, tôi và Chisome chìm vào thế giới riêng của hai người.
Vì tôi và Chisome vẫn là học sinh sơ trung, nên mọi người chỉ mỉm cười nhìn cả hai, mọi thứ rất yên bình và bọn tôi không gặp bất kỳ rắc rối nào.
.....Trừ lúc bị ba thằng ất ơ chặng đường lúc về nhà.
"Cút đi."
"Tao sẽ để mày đi. Với điều kiện để lại nhỏ đó cho tao."
Là đám tán gái dạo đây mà...còn là loại dưới đáy xã hội nữa mới khổ.
Có khả năng đối phương là sinh viên đại học... Ừ thì, chiều cao hiện tại của Chisome có chút khiêm tốn, nhưng với nhan sắc xuất chúng như thế thì bị mấy tên đó nhắm vào cũng không lạ.
Rắc rối thật, tôi định kéo tay Chisome bỏ đi thì một tên chợt mở miệng nhục mạ.
"Mày chỉ là hạng rác rưởi. Biến về bãi rác của mày đi."
Tôi suýt nữa thì tặc lưỡi, nhưng sự thay đổi của Chisome mới là thứ đáng lo.
Tôi không biết Chisome đang cúi gằm mặt nghĩ gì, nhưng màn sương đen ngòm kia đang quấn lấy gã vừa phun ra câu "Biến về bãi rác của mày đi" mà không hề hay biết.
"...--!?"
"?"
"Ê, có chuyện gì vậy?"
Đột nhiên tên đó ôm ngực quằn quại.
Không thể nói cũng chẳng thể tin được chuyện vừa xảy ra, hắn trợn mắt giãy dụa trong nỗi đau tột cùng.
"....Chisome, được rồi, anh ổn mà."
"....Dạ."
Tôi nhận ra nguyên nhân nằm ở Chisome.
Khi tôi bảo Chisome mình vẫn ổn, em ấy gật đầu rồi thu lớp sương đen về... lúc đó tôi có thể thấy Kuro Chisome đặt lại thứ gì đó vào lồng ngực gã đàn ông.
Chẳng biết cái thứ đỏ hồng đang đập thình thịch trên tay em ấy là gì nữa.
“Tên đó…hắn dám…-!!”
“Chisome, tối nay ngủ với anh nhé.”
"Ơ? V-vâng! Em sẽ ngủ cùng Onii-chan♪"
Hiện tại, tôi có thể chắc chắn Chisome là một quả bom hạng nhất.
Hơn hết, dù tàn bạo nguy hiểm như vậy nhưng em ấy vẫn là cô em gái quý giá của tôi, kỳ lạ ở chỗ cách tôi nhìn nhận em ấy vẫn không chút đổi thay.
____________________________________
[Ghi chú của tác giả]
Nếu là Chisome trước đây thì em ấy sẽ không do dự ăn thịt ba tên kia, hiện tại ẻm khá là dễ chịu.