Cả năm tên côn đồ đang nằm đo ván dưới chân tôi.
“Mày biết chứ”
Tôi ngồi xổm xuống và nói với chúng.
“Nếu tụi mày dám gây sự với mấy đứa trẻ trong căn nhà đó, tao sẽ ghim chúng mày lên đỉnh núi Kyrios và để cho lũ Harpies ăn sống tụi mày. Bọn nó sẽ gặm thật chậm… thật chậm, từ đầu bàn tay đến tận các ngón chân, đảm bảo con mồi không chết.”
Thật ra thì, tôi có biết gì đâu. Tôi chả biết gì về loài Harpies cả.
Nhưng mấy thằng khốn này nào có thể biết được chuyện đó, mặt thằng nào thằng đấy cũng tái nhợt, cả người chúng run lẩy bẩy.
…có lẽ là do mặt tôi.
--
Thị trấn Bastok - nơi mà tôi đang ở, được xây dựng dọc theo tuyến đường nối liền kinh thành của các quốc gia với nhau, như một lẽ tất nhiên thì đây là một thị trấn đông đúc.
Nơi đây có một chi nhánh khá lớn của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, và vì vậy cũng có tương đối đa dạng các nhiệm vụ với mức độ khó tỉ lệ thuận với phần thưởng nhận được, điều này giúp cho cuộc sống của một mạo hiểm giả toàn thời gian như tôi trở nên dễ dàng.
Tuy nhiên, mật độ dân số cao cũng đồng nghĩa với việc sẽ có những tên tội phạm trà trộn vào những mạo hiểm giả bình thường.
Sau khi bị tôi đánh bại, những kẻ này cũng thường xuyên nhắc đến tên của một tổ chức tội phạm.
Nếu tôi không nhầm thì tên của nó là “Tham Tri Đoàn” (Greedy Spider)….
“Đừng nghĩ mày sẽ được bỏ qua chuyện này! Tham!
"Hãy nhớ lấy tên bọn tao! Tham!"
“Áaaaa! Tay của tao không quay về hướng đó.”
Tôi không nhớ rõ lắm nhưng mà tôi khá chắc chắn là đúng hướng rồi.
Lý do những kẻ này gây sự với tôi chỉ đơn giản vì chúng nghĩ tôi đang cạnh tranh với chúng. Cơ bản thì, trong lĩnh vực này ai hành động trước sẽ sở hữu tất cả chiến lợi phẩm, ai đến sau sẽ phải trả ra một cái giá phù hợp để mua lại những vật phẩm đó, trường hợp không thỏa thuận được với nhau thì mọi chuyện sẽ trở nên khá rắc rối về sau…
Điều đó có nghĩa là mấy tên này đang cố thương lượng với tôi. Chết tiệt!
Bọn này khi đi học không được dạy là không nên đánh giá một quyển sách qua trang bìa sao? …Quên béng mất là thế giới này không tồn tại trường học.
Tôi quăng mấy tên côn đồ này vào con hẻm sau và tiếp tục đi chợ như kế hoạch ban đầu.
Tôi đã mua táo với gạo, sau đó mua nồi và dụng cụ bằng gỗ ở một cửa hàng quen thuộc trước khi quay về nhà.
Khi tôi đang sơ chế nguyên liệu trước cửa nhà, Iska và Fio lộ rõ vẻ ngạc nhiên và nói, "Ơ...Ngài sẽ nấu ăn ạ?!"
Tôi biết trông nó khá kì cục, nhưng mặc kệ ngoại hình đáng sợ của mình, tôi vẫn luôn thích nấu nướng, giặt giũ và dọn dẹp. Tôi đã tự làm những công việc này kể từ trước khi nhớ ra kiếp trước của mình…
“Ồ… ít nhất xin hãy để tôi giúp ngài một tay.”
Nói xong, Ariamel đặt Nina, người đang ôm cô ấy xuống, và tiến đến chỗ tôi.
Tôi xoa đầu Ratz - người mà đang mút ngón tay cái và nhìn chằm chằm vào những quả táo, và bảo nó “chờ một chút”, thằng bé ngoan ngoãn gật đầu.
Khi tôi đang đổ món cháo đã nóng hổi lên những chiếc đĩa mà tôi đã mua, ai đó đã túm lấy áo của tôi từ phía sau.
“Hửm?”
Khi tôi quay đầu nhìn lại, Nina nhìn đang nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt dính đầy nước mũi.
“…Này nhóc, đừng cử động.”
Tôi lau nước mũi cho Nina
“Đợi chút, ta sẽ mang cháo đến ngay.”
Mặc dù tôi đã nói vậy nhưng bàn tay con bé vẫn nắm chặt lấy áo tôi mà không chịu buông tay, Nina tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Cái… cái gì?
Nói thật thì tôi cũng mừng vì cô bé không hề cảm thấy sợ hãi khi bị tôi nhìn…nhưng tôi cũng thật xấu hổ khi bị khi nhìn lâu như vậy…
“…Cha?”
Nina khẽ nói.
『Không không. Ta không phải là cha của nhóc.』
Tôi đang định nói như vậy nhưng không hiểu sao lời nói cứ như bị nghẹn lại trong cổ họng, có lẽ vì tôi sợ làm cho đứa trẻ đáng thương này cảm thấy buồn.
Tôi nên làm gì bây giờ?
“Này, Nina. Em đang làm ngài Gray cảm thấy khó xử phải không?”
Khi tôi vẫn còn đang bối rối, Ariamel đã bế Nina lên.
Khoảnh khắc Nina buông tay ra khỏi áo tôi, tôi đã suýt định nắm lấy nó.
…… Ôi Gray, mày vừa định làm các quái gì vậy…?