Stella đang nằm quằn quại trong đau đớn. Nếu cô ấy thật sự là ma cà rồng, triệu chứng này có lẽ là dấu hiệu của việc thèm hút máu do suy dinh dưỡng.
So với những ma cà rồng thuần chủng thì con lai thường có sức mạnh yếu hơn đáng kể, bù lại họ có thể khắc phục được điểm yếu cố hữu đặc trưng của loài ma cà rồng như ánh sáng mặt trời và cây thánh giá (tuy nhiên có nhiều lời đồn cho rằng họ vẫn bị suy yếu bởi ánh nắng).
Việc thèm hút máu là thật nhưng họ có thể chịu đựng được ở một mức độ nhất định. Tuy nhiên, nếu tình trạng kéo dài thì một số người sẽ bị mất kiểm soát và tấn công mọi người xung quanh.
Vì vậy, nếu bạn muốn đứa trẻ này trở lại bình thường, tốt hơn hết là hãy cho nó hút máu hoặc tìm ra nguồn dinh dưỡng thay thế.
May mắn thay, Stella có vẻ đã chưa tấn công ai, một phần vì cô nhóc còn chẳng biết mình muốn gì.
Tôi đoán rằng Iska và những đứa trẻ khác không hề biết rằng Stella có dòng máu của loài ma cà rồng đang chảy trong huyết quản. Nếu họ biết, tôi không nghĩ họ sẽ tìm sự giúp đỡ từ một người mới gặp lần đầu…
Trong thế giới này, con lai giữa ma cà rồng với người thường bị cả hai loài trên phân biệt đối xử.
Tất nhiên, không phải ai cũng kỳ thị họ…
“Vậy, bệnh của Stella là….”
Iska hỏi tôi với vẻ lo lắng.
“À, đây không phải là bệnh.”
“Eh… nhưng mà trông cô ấy có vẻ đang rất đau đớn…?”
"Ta đoán đây nó là do bị suy dinh dưỡng."
“Suy dinh dưỡng ư?……”
Iska và những người khác lộ rõ vẻ thất vọng trên khuôn mặt.
Tôi nghĩ điều đó có thể hiểu được.
Bọn trẻ hy vọng tôi có thể chữa khỏi cho Stella nếu nhóc ấy bị ốm (điều nằm ngoài khả năng của tôi), nhưng khi nhắc đến thiếu dinh dưỡng thì họ nhận ra tôi cũng chẳng giúp gì được nhiều.
Tuy nhiên, tôi lại khá vui mừng vì hóa ra nó chỉ là một vấn đề đơn giản, bởi lẽ, tất cả những gì tôi phải làm là cho cô bé ăn.
Trông tôi thế này thôi chứ tôi cũng đã kiếm được khá là nhiều tiền đấy, hơn nữa thì tôi không thuộc một nhóm nào hết nên tất cả số tiền trên tôi được toàn quyền sử dụng.
Tôi đã từng tham gia của một nhóm mạo hiểm giả, nhưng đã rời khỏi nhóm vì một lí do cá nhân và hành động một mình kể từ đó đến nay.
Bạn nghĩ tôi hoạt động một mình chỉ vì không có ai muốn hợp tác cùng, phải không?
Cũng không hẳn. (rùng mình)
“Mấy nhóc thường ăn gì?”
“À thì… đôi khi là súp do nhà thờ nấu … những hôm khác chúng tôi mua bánh mì ngoài chợ nếu hôm đó bán được hoa, hôm trước… thì…”
“Ừ… ta hiểu, vậy là đủ rồi.”
Tôi có thể hình dung được.
Bữa ăn sang trọng nhất có lẽ là món súp của nhà thờ, nhưng theo tôi được biết thì họ chỉ nấu một tuần một lần.
Tôi đã hứa với chúng rằng tôi sẽ làm mọi thứ có thể. Hơn nữa, nếu tôi bỏ lại những đứa trẻ này, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy rất hối hận sau này.
Phew…bọn trẻ có thể trở nạn nhân của sự ảo tưởng của tôi.
"Này……"
Đúng như tôi nghĩ, Iska và những người khác đã từ chối lời đề nghị của tôi và cho rằng nói rằng điều đó là không nên, tuy nhiên tôi lấy Stella ốm yếu ra làm cái cớ để ép bọn họ nhận đồ ăn của tôi trong vòng một tháng.
Kukuku, bọn nhóc quả thật may mắn khi tin tưởng vào một người đàn ông như tôi. Dạ dày của chúng có lẽ sẽ không thể đột ngột hấp thụ quá nhiều dinh dưỡng cùng một lúc, nhất là khi bị đã đói trọng một thời gian dài, vì vậy hôm nay tôi sẽ chỉ cho chúng một chút cháo với trái cây.
Bước ra khỏi căn nhà xập xệ nơi Iska và những đứa trẻ đang sống để đi chợ, tôi bỗng cảm nhận được một ánh mắt khó chịu từ phía sau. Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy năm tên côn đồ đẹp trai đang đứng sau lưng.
Boomerang? Huh…
Một tên trong số chúng, một gã đàn ông đầu trọc, tiến lại gần tôi với nụ cười và phong thái quen thuộc.
Hắn bất ngờ đặt tay lên vai tôi
“Này anh bạn, cậu cũng để mắt đến bọn trẻ à?”
Tôi xác nhận.
Sau đó…
“… mày đang quá gần gũi rồi đó, đừng có chạm vào người tao bằng bàn tay ghê tởm của mày.”
Không chút do dự, tôi bẻ gãy tay hắn.