“… Ôi trời! Cậu nghĩ gì mà lại mang cả cái đầu đến đây vậy?”
"Tôi chỉ muốn chứng minh với mọi người là nhiệm vụ đã hoàn thành thôi mà."
Sasha hết nhìn vào đầu của Orc Trường Lão đang nằm trên bàn rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt chết lặng.
“Haa… Xin đừng mang những thứ như thế này về nữa. Nếu không phải là tôi thì cậu sẽ dọa ngất các nhân viên khác của Hội mất….”
“Về việc đó thì đừng quá lo lắng, đằng nào thì tôi cũng chỉ xếp ở hàng này mà thôi.”
“Hừm… với cái đầu này thì…”
Sasha xem xét nó một cách kỹ lưỡng rồi nói.
“…Chà, tôi nghĩ 5 đồng bạc sẽ là một phần thưởng hợp lý đấy.”
Tôi nhận được 5 đồng bạc từ tay Sasha.
“Cảm ơn cô… à và vâng. Tôi có một vài khúc mắc, mong cô có thể giúp đỡ."
“Cậu chủ động hỏi chuyện à, hiếm đấy! Dù vậy thì đang có khá nhiều người đang chờ nên tốt nhất cậu hãy nói nhanh lên.”
“Chuyện là, tôi đang cần tìm một căn nhà có thể làm đại bản doanh của một nhóm mạo hiểm giả nhỏ. Cô có biết nơi nào như vậy gần đây không?”
Nghe tôi đề cập đến việc tìm bất động sản, cô ấy đột nhiên nói:
“Nếu là như vậy, tôi sẽ dẫn cậu đi xem. Melinda, làm phiền cô rồi.”
“Hai~, được thôi…”
“Sasha, cô không cần nghỉ việc chỉ để giúp tôi đâu. Vẫn còn một hàng dài đằng sau cô kìa.”
“Không sao đâu, giúp mạo hiểm giả tìm nhà cũng là một trong những nhiệm vụ của Hội mà.”
Cô ấy thay ca với một nhân viên khác của Hội rồi tiến đến chỗ tôi.
Melinda, cô nhân viên lễ tân vừa thế chỗ Sasha, sững người khi nhìn thấy đầu của Elder Orc vẫn còn nằm lăn lóc trên bàn.
Ngay trước khi Sasha và tôi bước chân ra ngoài, Melinda gọi với theo.
“T-tiền bối?! Tôi nên làm gì với cái đầu này bây giờ?!”
“Nào, đi thôi.”
“Tiền bối? Tiền bối? Quay lại đi, tiền bối!”
Tiếng hét thất thanh của cô ấy cũng không làm Sasha chùn bước.
Theo lời Sasha, Melinda có thói quen ngủ gật khi không có việc gì làm.
Để cô phải chịu đựng rồi Melinda… và những mạo hiểm giả đang xếp hàng nữa.
--
“Đây rồi. Tôi nghĩ rằng nó căn nhà này có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu, cùng vào bên trong nhé.”
“Nơi này là……”
Sasha dẫn tôi đến một căn nhà lớn hai tầng. Tôi cảm thấy hình như mình từng nhìn thấy nó ở đâu đó rồi thì phải.
“Đúng vậy, ban đầu nó là đại bản doanh của “Nữ Chiến Binh”. Tuy nhiên sau một thời gian, quy mô nhóm của họ phát triển, nên bọn họ đã chuyển đến một nơi khác rộng hơn, vì vậy căn nhà này hiện đang bị bỏ trống.
"…Ra là thế."
"Nữ Chiến Binh " - một nhóm mạo hiểm giả hạng A+ chỉ nhận thành viên là nữ giới. Tuy nhiên đừng vì vậy mà coi thường họ bởi lẽ họ còn được biết đến là nhóm mạo hiểm giả tiệm cận với hạng S nhất.
Tuy chỉ hơn nhau một bậc nhỏ nhưng hạng đại ngộ giữa hạng S- và hạng A+ khác nhau một trời một vực, ví dụ như được tham dự các bữa tiệc chỉ dành riêng cho quý tộc và các thành viên hoàng tộc.
…Tôi đã từng được một người đồng đội cũ mời đến nơi này một lần trước đây.
Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi thấy nơi này thật phù hợp. Từ vị trí địa lý, diện tích đến cách bố trí các căn phòng, và tất nhiên không thể thiếu - bồn tắm…. Tôi đã có thể hình dung được khuôn mặt hạnh phúc của Nina rồi.
“Cậu ra quyết định nhanh thật đấy.”
“Bởi tôi thấy giá niêm yết của nơi đây có vẻ không tương xứng so với giá trị của nó. Nó chỉ bằng một nửa giá thị trường.”
“Khi “Nữ Chiến Binh” bán tòa nhà, chúng tôi đã được thông báo rằng nếu cậu là người hỏi mua nó thì sẽ chỉ lấy nửa giá tiền.”
“…”
Ơ… cái gì vậy?
Tôi có một linh cảm xấu về điều này, mong chỉ là do tôi tưởng tượng.
Sau đó, tôi tạm biệt Sasha tại Hội và nghe thấy giọng nói đầy thù hận của Melinda vọng ra từ bên trong.
……Chân thành xin lỗi cô.
Tôi tự hỏi liệu bọn trẻ có thích căn nhà này không nhỉ….
Trong lúc chìm đắm trong những dòng suy nghĩ thì tôi đã đi đến rìa thành phố lúc nào không hay.
"Ra mặt đi! Nếu chúng mày muốn phục kích thì ít nhất cũng phải che dấu sát khí đi chứ.
Tôi đã bị bao vậy.
Thật ra thì tôi có thể kiểm tra số lượng và vị trí của cụ thể của bọn chúng bằng Chú Ngôn Thuật, nhưng với kẻ thù ở mức độ này thì không cần đến phép thuật bậc cao như vậy.
Có hai tên đang nấp trong bóng tối, hai tên trên nóc tòa nhà, một tên phía sau. Bọn chúng có vẻ đang nhắm đến mạng sống của tôi, nhưng tôi có nên hỏi lại cho chắc không nhỉ?
“Gray, hôm nay e rằng ngươi sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi.”
Này, đừng có nói leo, tôi còn chưa hỏi mà….
Hai tên bước ra từ bóng tối.
Bọn chúng đều khoác áo choàng đen và đeo mặt nạ, tay cầm dao găm.
Mạng nhện. …….
“Bọn mày là người của “Tham Tri Đoàn” phải không?”
Chuyển động của chúng lập tức dừng lại.
Bingo! Có vẻ tôi đã đoán đúng rồi.
“… Người sắp chết thì không cần biết quá nhiều…”
"Không trả lời à?"
"Cái gì?! Từ lúc nào mà…"
Tôi áp sát, chém đầu tên vừa nói và dùng một tay bóp cổ tên còn lại.
“Nói. Nếu mày không phải là thành viên của “Tham Tri Đoàn” thì tao sẽ ban cho mày một cái chết nhẹ nhàng nhanh chóng, còn nếu mày đúng là thành viên thì tao e rằng .... ”
――――――――――
#include
int main() {
std::cout << "Tham Tri Đoàn được nhắc đến trong chương 04" << std::endl;
return 0;
}