Thời gian trôi qua khi Onii-sama và tôi chìm trong giấc ngủ.
Tiếng bụng đói của tôi vang lên, đánh thức tôi dậy. Tôi ngáp và tự hỏi liệu đã đến giờ ăn trưa chưa.
"Onii-sama, đã đến lúc thức dậy rồi…”
"Cứ để cậu ta ngủ thêm một chút nữa. Thật hiếm khi thấy Neil bộc lộ vẻ dễ tổn thương như thế này. Chúng ta có thể chiêm ngưỡng thêm một chút mà không sao."
"Onii-sama rất dễ thương, đúng là như em mong đợi... Hả?"
Tôi đang nói chuyện với ai thế này?
Tôi quay lại một cách vụng về và bàng hoàng nhận ra có một chàng trai đang đứng ngay bên cạnh.
"Hoàng tử!? Sao ngài lại ở đây... ờ không, ngài tới đây làm gì?"
Tôi kìm nén sự ngạc nhiên của mình và hỏi.
"Ta đến đây vì công việc với nhà Granbell. Khi nghe nói hai người đang ở đây, ta liền tới ngay."
"Ngài đã đến..."
Hoàng tử ạ, xin hãy đi làm việc của ngài.
Tôi không nói ra, chỉ ánh mắt đã nói lên tất cả, nhưng hoàng tử dường như không quan tâm.
"Vậy, giọng điệu vừa nãy của em là bình thường hay sao? Ta muốn nghe thêm một chút nữa."
"..."
Vậy là hoàng tử đã phát hiện ra bản chất thật của tôi... mà ngay cả Onii-sama còn chưa biết.
"Chuyện gì vậy? Có phải ngài nghe thấy ảo giác không? Em là chuyên gia về loại ma pháp đó mà."
Tôi quyết định sử dụng nụ cười của mình để lấp liếm chuyện này.
Khi khó khăn, nụ cười luôn là giải pháp tốt nhất!
"Ha ha ha, được, ta sẽ không để tâm đến nó."
Hoàng tử dường như đã chấp nhận điều đó một cách thoải mái, như thể anh ta đã hiểu tất cả. Tôi cảm thấy như mình đã thua cuộc.
"Biểu cảm của em thay đổi liên tục. Thật là thú vị."
Khi nhìn thấy tôi bĩu môi, hoàng tử càng thấy thú vị hơn.
Tôi vỗ hai bên má mình đang phồng lên và hoàng tử bắt đầu cười phá lên.
Tôi không cố tình khiến anh ta cười! Đó chỉ là một phản ứng vô thức vì đã quá quen với việc hành động dễ thương!
"Ta rất mong đợi tương lai của em."
Nói xong, hoàng tử vuốt ve đầu tôi.
Cử chỉ nhẹ nhàng của anh ấy khiến tôi gần như mềm lòng... và tôi phải mau chóng tự nhắc nhở mình.
"Cho dù ngài là hoàng tử, việc chạm vào một cô gái chưa là hôn thê của mình cũng không phải là điều nên làm!!"
"Ồ, xin lỗi nhé. Ta nghe Neil nói rằng em thích được vuốt ve đầu, nên ta tưởng em sẽ thích thú."
"Onii-samaaa...!"
Tên Hoàng tử này đã làm gì vậy?! Và cậu ta thực sự giỏi trong việc vuốt ve, suýt nữa thì tôi đã đổ gục.
"Nn... Có chuyện gì vậy Yumie, có điều gì không ổn sao...?"
Tất nhiên, Onii-sama đã thức dậy khi tôi la lên như vậy.
Anh nhìn tôi từ tư thế nằm, rồi nhìn hoàng tử và cứng đờ.
Hoàng tử vui vẻ chào Onii-sama.
"Chào buổi sáng, Neil. Anh có ngủ ngon không khi nằm trên đầu gối của em gái?"
"Im đi Shiguto!!"
Onii-sama ngồi dậy và hét lên.
Nhìn Onii-sama đỏ mặt vì xấu hổ thật dễ thương... nhưng có lẽ tôi nên trêu chọc anh ấy một chút vì đã nói những điều không cần thiết với hoàng tử.
"Em chỉ muốn Onii-sama có thể nghỉ ngơi... liệu em có làm phiền không...?"
Tôi cúi đầu và nhìn anh với ánh mắt long lanh.
Dù đó là một lời nói dối trắng trợn, nhưng có vẻ rất hiệu quả với Onii-sama. Anh ôm chầm lấy tôi, quên hết cảm giác xấu hổ.
"Không phải thế! Anh thấy rất dễ chịu khi nằm trên đầu gối của Yumie!! Anh muốn làm như vậy mỗi ngày cơ!!"
"Ehehe, vậy à. Vậy thì anh cứ tiếp tục nằm đi."
"Hả?"
Lời nói của tôi khiến Onii-sama bối rối.
Có vẻ như Shiguto cũng đang xem chúng tôi. Anh ấy có thể đọc được điều đó từ khuôn mặt tôi, nhưng tôi vờ như không nhận ra.
"Nào, đã đến giờ ăn trưa rồi phải không? Chúng ta sẽ nghỉ ngơi sau..."
"OOnii-sama thường xuyên cho em ăn, nên hôm nay em sẽ đút cho anh."
"Nha anh?" Tôi nói trong khi nhìn anh với ánh mắt đầy kì vọng.
Onii-sama bị kẹt giữa sự xấu hổ vì hoàng tử đang xem và kỳ vọng của tôi. Sau một cuộc đấu tranh tâm lý, anh cuối cùng đã...
"Được rồi... anh sẽ làm theo em..."
Anh lại nằm xuống lòng tôi với vẻ mặt cam chịu.
"Ehehe, vậy thì bắt đầu nhé?"
Khi nhìn thấy Onii-sama ngượng ngùng, tôi và hoàng tử cùng mỉm cười rồi tôi lấy hộp cơm trưa... thực ra chỉ là một vài chiếc sandwich.
"Nào, ăn nào."
"Ah, ăn nào."
Tôi đưa sandwich lên miệng anh ấy.
Tôi vuốt ve đầu Onii-sama trong khi anh nhai và nói.
"Ngon không?"
"...Ngon lắm."
"Ehehe, vậy thì tốt quá."
Thỉnh thoảng được chiều chuộng thật tuyệt, nhưng đôi khi làm những điều như thế này cũng thú vị!
Trong khi tôi cho Onii-sama ăn và suy nghĩ về những điều khác, hoàng tử cầm lên một chiếc sandwich.
"Ta có thể đút cho cậu ăn không?"
"Đừng có đùa, Shiguto, bởi vì là Yumie nên không sao. Tại sao tôi phải để cậu đút cho chứ?"
Onii-sama lập tức phản đối. Hoàng tử chỉ nhún vai và nói, "Thật là tiếc."
Anh thêm vào vài lời.
"Nhưng mà, bây giờ cứ dành thời gian bên cô em gái yêu quý của mình. Chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện quan trọng sau."
"...Được rồi."
Cuộc nói chuyện quan trọng? Có phải là chuyện về nhân lực mà anh đã nhắc trước đó không?
...Họ không nói trước mặt tôi, có nghĩa là tôi không được biết. Cảm giác như bị loại ra ngoài không mấy vui vẻ.
"Đừng lo, ta không làm gì xấu với Onii-chan của em đâu."
Có vẻ như hoàng tử đã nhận ra sự bất mãn của tôi qua cử chỉ. Onii-sama nhăn mặt lại.
"Này Shiguto, tôi chưa bao giờ cho phép cậu chạm vào em gái tôi."
"Chỉ có cậu mới nói chuyện kiểu đó với một hoàng tử."
"Chính cậu bảo tôi nói vậy mà. Hay là tôi nên dùng kính ngữ từ giờ, Hoàng tử-sama?"
"Ha ha, xin lỗi, tha cho tôi."
Trong khi trò chuyện vui vẻ, hoàng tử bước vào dinh thự Granbell.
Dù hoàng tử nói sẽ không làm điều gì xấu... nhưng từ ngữ của cuộc đối thoại cho thấy, có vẻ không phải chuyện tốt lắm.
Và với chút lo lắng, tôi tiếp tục tận hưởng buổi picnic buổi chiều cùng Onii-sama.
************
P/S: Và tàu lặn tiếp. <(")