Sau cơn mưa thư mời, cuối cùng tôi cũng tìm được khoảng lặng yên bình.
Trong ngôi nhà của gia tộc Granbell, tôi thức dậy dưới ánh nắng ấm áp của buổi sáng, và Lisa đã giúp tôi chuẩn bị quần áo, tạo kiểu tóc.
Tôi khoác lên mình chiếc váy được chọn lựa kỹ càng, rồi xoay một vòng trước gương.
Ừ, hôm nay mình vẫn rất dễ thương!
"Yumie, em đã sẵn sàng chưa?"
"Vâng~!"
Vào đúng lúc ấy, Onii-sama bước vào phòng tôi.
Hôm nay, bên cạnh việc luyện tập ma pháp, chúng tôi còn dự định ăn trưa và tổ chức một bữa picnic nhỏ trong vườn, nên anh ấy đã đến gọi tôi.
"Chào buổi sáng, Onii-sama!"
Tôi tươi cười rạng rỡ và ôm chầm lấy Onii-sama.
Thấy vậy, khuôn mặt anh ấy trở nên mềm mại và tươi vui, tôi cười thầm, nghĩ rằng mọi chuyện đang diễn ra đúng như kế hoạch.
"Nếu em cứ dính lấy anh như thế này thì làm sao mà đi được."
"Không sao đâu ạ. Hôm nay em muốn được anh cưng chiều nhiều hơn."
Kế hoạch gắn bó với gia đình Granbell đã thành công rực rỡ, giờ đây tôi đã trở thành một thành viên được yêu quý của gia đình.
Tuy nhiên, nếu tôi ngủ quên trong chiến thắng mà không tiếp tục cố gắng, có thể sẽ xảy ra những hiểu lầm, từ đó gây ra rạn nứt trong quan hệ gia đình. Vì vậy, tôi vẫn cần tiếp tục duy trì sự dễ thương của mình.
Thành thật mà nói, tôi đã mệt mỏi với đống thư mời liên tục gửi đến, và tôi cảm thấy được an ủi khi nhìn thấy vẻ dễ thương của Onii-sama.
"Phải, Yumie đã rất cố gắng, nên hôm nay anh sẽ tha thứ cho em."
"Ehehe."
Mặc dù có vẻ như tôi đang cố gắng hết sức để lấy lòng anh trai, nhưng thực sự thì tôi cũng rất vui khi được anh ấy chiều chuộng.
Trên thế giới này không có người đàn ông nào không muốn được một cô gái dễ thương làm nũng.
"Nhưng nếu cứ như thế này thì làm sao anh đi lại được… Yoisho."
"Wawa!"
Onii-sama đột ngột bế tôi lên.
Dù em trông nhỏ như thế nào đi nữa, anh có thấy nặng không? Tôi tự hỏi, nh
ưng anh ấy vỗ nhẹ lên người tôi như thể không có vấn đề gì.
"Thế này thì chúng ta vẫn có thể đi cùng nhau. Em thấy thế nào?"
"Vâng, em rất vui!"
Tôi cũng chấp nhận sự tử tế của Onii-sama và ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Khi làm vậy, biểu cảm của Onii-sama trở nên thư giãn và hạnh phúc hơn, và tôi cũng mỉm cười… Tôi có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh ấy trực tiếp, và trái tim tôi cũng cảm thấy an yên hơn.
... Thật là, tôi cũng khá là dễ dàng bị chi phối.
"Vậy thì đi thôi nhỉ?"
"Vâng! Lisa, em đi đây!"
"Hãy cẩn thận. Đừng rời xa anh của mình."
"Vâng~!"
Tôi vẫy tay chào Lisa và rời khỏi phòng.
Chúng tôi đi ra vườn trong khi vẫn được Onii-sama bế. Khi đến khu vực tập luyện, anh ấy đặt tôi xuống và bắt đầu buổi huấn luyện ma pháp đặc biệt của tôi.
"Mu…"
Vô số bong bóng lơ lửng trong không khí với đủ loại màu sắc nhờ vào ma pháp ánh sáng. Điều quan trọng ở đây là phải thay đổi màu của từng quả bóng một, bởi việc thay đổi tất cả chúng cùng một lúc là một thách thức lớn.
Đồng thời, tôi cũng sử dụng ma pháp gió để di chuyển những quả bóng, điều chỉnh lực để không làm vỡ chúng.
Thủy ma pháp tạo ra bong bóng, quang ma pháp thay đổi màu sắc, và phong ma pháp giúp bong bóng di chuyển. Onii-sama thốt lên thán phục khi thấy tôi có thể thực hiện ba ma pháp cùng một lúc.
"Dù nhìn vào đâu đi nữa, mấy ma pháp này quá phức tạp. Khi dính đến mấy chi tiết nhỏ như thế, anh thật sự không thể sánh được với em."
"Ehehe, nhưng mà em không thể sử dụng mấy ma pháp ngầu như Onii-sama được. Nên em phải cố gắng hơn nữa, vì em còn một chặng đường dài phía trước."
Lý tưởng nhất thì tôi muốn có thể duy trì 'Quang bào' và 'Phong bào' trong khi thi triển các ma pháp khác.
Tôi đã quen với việc duy trì hai ma pháp này hoạt động liên tục… ngay cả trong các bữa tiệc xã hội, tôi có thể kích hoạt chúng một cách vô thức đến mức không thể dừng lại.
Nhưng với lượng ma lực của tôi, chúng không thể duy trì trong nhiều giờ liền.
"Em thật tuyệt, Yumie. Nhưng đừng cố gắng quá sức nhé."
"Em biết mà. Nếu em ngã quỵ thì ch
ẳng còn gì cả."
Thật ra, việc một cô gái yếu ớt bỗng nhiên cố gắng làm một điều gì đó không phải là rất dễ thương sao? Nhưng việc cố gắng quá sức lại đi ngược lại với quan điểm về 'sự dễ thương' của tôi.
Sự dễ thương mà tôi muốn là để làm mọi người xung quanh cười vui.
"Thế thì Onii-sama có ổn không? Em nghe nói gần đây anh đã dồn hết công sức vào việc tập luyện."
Onii-sama không chỉ giúp tôi trong việc luyện tập ma pháp mà còn cả kiếm thuật nữa. Em còn nghe nói anh hiện tại đang được đào tạo để có thể trở thành người kế vị của cha.
Tôi thì có thể làm bất cứ điều gì mình thích, nhưng Onii-sama phải chịu đựng áp lực của người sẽ đảm đương trách nhiệm cho gia tộc trong tương lai.
"Anh không sao đâu, anh cũng rất thích việc luyện tập mà… Anh sẽ không để em rơi vào tay Shiguto đâu."
"A, haha…"
Rõ ràng anh ấy đang rất nghiêm túc về câu nói của hoàng tử trước đó 'Nếu muốn có Yumie, thì phải đánh bại tôi trước.'
Nhưng không nên thẳng thắn đến mức đó khi nhắc đến hoàng tử của một quốc gia, Onii-sama ạ.
"Còn chút thời gian trước bữa trưa, nên hai chúng ta hãy ngủ trưa nào!"
"Ngủ trưa ư? Bây giờ ư?"
"Vâng ạ! Chính anh cũng nói rằng việc cố gắng quá sức không tốt, nên tất nhiên anh sẽ ngủ cùng em, phải không?"
Đúng không? Tôi tiến lại gần anh ấy với nụ cười trên môi trong khi áp lực vô hình tỏa ra.
Cuối cùng, anh ấy thở dài như thể đã chấp nhận.
"Được rồi, vậy hai chúng ta làm một giấc nhé?"
"Vâng!"
Onii-sama tựa vào một gốc cây và vỗ vào đùi mình, có vẻ như anh ấy muốn tôi dùng đầu gối anh làm gối.
Tôi nghe theo và tựa đầu vào lòng anh, rồi nhắm mắt lại… Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng thở đều của anh.
"Suu… Suu…"
"... Hóa ra là anh cũng mệt lắm, phải không Onii-sama?"
Tôi nhìn vào khuôn mặt bình yên của anh và mỉm cười.
Nhẹ nhàng, tôi dùng ma pháp để nâng nhẹ cơ thể anh lên, không để anh tỉnh giấc, rồi tựa đầu anh vào lòng mình.
"Chúc anh ngủ ngon, Onii-sama. Ngủ ngon nhé."
Tôi thì thầm điều đó với Onii-sama, rồi cũng thư giãn và chợp mắt một lúc.
*****************
P/S: Cumback <(") .