Chuyển sinh thành anh hùng trong con game NTR

chương 27.2: thảo phạt orge (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Có vẻ như cô vẫn chưa có chút tính toán nào về chuyện hôn nhân đại sự này nhỉ? Thôi được rồi, tôi

sẽ rộng lòng lần này mà trao cho gia tộc cô quyền được nhận tôi làm con rể vậy.”

“Cá-Cái gì cơ?”

Có lẽ bất ngờ trước sự “chân thành" của tôi, Frillite giật mình một cách rất tự nhiên.

Đấy là cái loại biểu cảm ta trưng ra khi bỗng dưng bị ném một cái chuyện cực cực nghiêm trọng vào mặt mà không được báo trước.

Đây cũng là lần đầu tôi thấy vị anh hùng này trưng ra loại sắc thái này.

“Cô phản ứng kiểu gì thế hả, loại đề nghị chỉ lời không lỗ này cả đời người không biết có gặp lại lần thứ hai đâu đó!”

“Lời? Anh có chắc nó thật sự lời không đó?”

“Chả thế thì sao nữa, cô không ghét tôi, tính tình tôi cũng khá dễ chịu, và hơn hết bởi cái danh hiệu anh hùng này, chỉ số của chúng ta cũng xêm xêm nhau. Giờ thách cô lục tung cả hành tinh này, trên mọi lục địa, đố cô bói ra được một chàng rể nào hoàn mỹ tài hoa không chút khuyết điểm như tôi.”

Ờ thì còn “thằng em” 3 cm nữa nhưng cái lỗi này cũng sẽ sớm được vá thôi nên cứ nhắm mắt tạm cho qua đi.

“Nói được chừng đó thứ một mạch thì anh nên kiểm tra xem dây thần kinh xấu hổ của mình có bị rớt chỗ nào không đi là vừa rồi đó…”

“Tại sao phải ngại chứ? Tôi nói sai hả? Mà đề nghị này cũng chẳng tồi cho cô đâu. Dù sao lấy một người mình biết vẫn hơn kết hôn với một tên lạ hoắc mà! Hơn thế nữa, tôi cam đoan mình sẽ không động vào người cô.”

“Không động vào ư… Bất khả thi, thân là trưởng tộc tương lai, tôi phải sinh con nối dõi cho họ.”

“Ta sẽ nhận con nuôi”

“Anh điên hả??”

“Tôi đang hoàn toàn nghiêm túc.”

Frillite hướng ánh mắt đầy dấu “hỏi chấm” vào người tôi.

Chưa dừng lại, tôi tiếp tục quảng cáo bản thân như một thanh niên lần đầu đi phỏng vấn vậy.

“Và tôi sẽ không xen vào những thứ gì vợ mình làm, hay không làm. Tôi cũng chả thèm xía vào ba chuyện cán cân chính trị quyền lực gì đó của nhà cô. Chỉ cần đủ ba bữa mỗi ngày, là Cloud này sẵn sàng ngoan ngoãn ở trong góc phòng.”

Khoanh tay và gật đầu dứt khoát, phần trình bày về Cloud đã kết thúc, giờ chờ xem ông chủ đưa ra quyết định thôi.

“...Anh ngỏ lời làm bạn tôi cách đây chỉ vài tiếng.”

“Ừm, đúng.”

“Và giờ lại đi cầu hôn luôn là sao?? Anh có biết mình vừa nhảy cóc bao nhiêu giai đoạn trung gian không?”

“Chẳng phải tôi nên được thêm điểm vì làm việc nam tính như vậy sao?”

“Anh đúng là hết cứu thật rồi.”

Dù mặt ngoài bảo vậy nhưng Frillite chẳng có vẻ gì là khó chịu cả. Thay vào đó, cô ấy lại nở một nụ cười rất tươi như đang rất tận hưởng trò đùa.

Đùa thế này quả là lựa chọn tốt, xem cái điệu khúc kha khúc khích ấy kìa.

Cổ là người bạn đầu tiên tôi kết được ở thế giới này, có tiếng cười bên cạnh bao giờ cũng tốt nhỉ.

“Má nhà anh chứ, lần đầu gặp anh tôi chẳng thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ thành ra như thế này. Làm thế quái nào mà anh giấu được sự mặn mòi của mình cho đến tận hôm nay hả.”

Đẩy hai vai lên, tôi tiếp lời.

“Cũng khá căng đấy, không đùa đâu .Vậy, câu trả lời của em là sao, thưa tiểu thư?”

“Tôi cảm kích trước lòng thành của anh nhưng đành phải từ chối thôi. Bởi trước hết chuyện hôn nhân đại sự này không phải việc tôi tự quyết được.”

“Ồ, tiếc thế nhỉ. Tôi tưởng mình vừa vớ được cơ hội đổi đời chứ, chậc chậc.”

“Đừng có thừ người ra thế, tôi sẽ đề xuất ý tưởng này với cha mình. Biết đâu ông ấy lại chọn cậu làm con rể thì sao nào?”

“Rất tiếc phải thông báo với cô rằng, chờ đến lúc đó thì Cloud này đã bán hết rồi. Cơ hội chỉ đến một lần trong đời thôi, có là trưởng nữ nhà Perdiac cũng chẳng thể mua một món đồ đã hết hàng đâu.”

“Anh khỏi phải lo. Nếu tôi không mua được anh thì tôi cũng sẽ làm anh sẽ tự tới gặp tôi mà thôi.”

“Thế cơ à? Nói tôi nghe xem nào?”

Frillite nói với nụ cười ấm áp lạ thường.

“Nếu anh đã cưới ai đó rồi ấy thì sao không làm như cái hôn lễ ấy chưa từng diễn ra nhỉ? À, may mắn thay, tôi lại là một trong số ít người nắm mức quyền lực ấy trong tay.”

“Uầy, câu đùa đó hay đấy nha.”

“...”

“...cô chỉ đang đùa thôi, đúng chứ?”

Frillite không đáp lại, cổ chỉ ngoảnh lại nhìn tôi vẫn với nụ cười ấy.

Một cơn lạnh không biết từ đâu ra chạy dọc xuống sống lưng tôi, thế nhưng Frillite bỗng phá lên cười.

“Hahahaha. Tất nhiên đấy là đùa rồi. Anh thật sự tin nó sao?”

Tôi gật đầu.

“Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô không làm thêm bất cứ trò đùa nào tương tự trong tương lai.”

“Tại sao?”

“Tùy thuộc vào việc đối phương là ai, anh ta có thể sẽ cân nhắc việc tự sát.”

Có thể với cô ấy chuyện vừa rồi chỉ là một trò chơi khăm không hơn không kém, nhưng thật đáng buồn khi chủ đề của nó lại quá mức nghiêm trọng.

Cô không nên cứ xem nhẹ mà đùa cợt lung tung như thế, ta đang sống trong một thế giới hết sức nhạy cảm đấy.

***

Có lẽ bởi vì mấy con ngựa tội nghiệp đã bắt phải phi hết tốc lực suốt đêm dài, chúng tôi đã gặp được lãnh chúa trước khi ông ta ra lệnh xuất quân.

“Thưa Anh hùng, cảm ơn vì ngài đã cất công đường xa tới đây chỉ vì mối nguy hại cỏn con này.”

Vị lãnh chúa đứng tuổi, mới lúc trước còn đang loanh quanh với khuôn mặt tối sầm, cho đến khi nhận thấy vị anh hùng thì chạy đến với tất cả lòng thành của mình.

“Chỉ là nghĩa vụ thôi. Thế, con Orc ở đâu?”

Frillite đối xử với ông ta rất thản nhiên, cho dù đấy là một trong những quý tộc thâm niên nhất, và cũng là một trong những người nắm giữ cái ghế Bá Tước của vương quốc này. Dẫu vậy, lãnh chúa vẫn không mất đi nụ cười suốt cuộc trao đổi và đối xử với cô một cách kính cẩn.

Liệu đây là do không quan tâm, hay là nhẫn nhịn dù có để ý đây?

Tôi không biết rõ suy nghĩ của ông ấy, nhưng quan sát biểu hiện nãy giờ, có một điều khẳng định được.

Đấy là cách biệt về địa vị giữa Frillite cùng một Bá Tước bình thường.

Dù đây là kiến thức mới, nhưng nó cũng nhắc nhớ cho tôi về vị thế cao chót vót của cô ta.

‘...Từ giờ phải luôn xác nhận rẳng cổ đang đùa mới được.”

Trong lúc tôi nghĩ vẩn vơ thì bá tước đang giải thích tình hình.

“Tôi sẽ không đi quá sâu vì chắc ngài cũng đã được Alex thuật lại đa phần vụ việc rồi. Đã bốn ngày kể từ khi chúng tôi phát hiện ra con Orge. Tuy không biết chính xác thời điểm nó vào khu rừng là khi nào, nhưng theo tình báo thì con quái vật đó hiện đang ở bên một cái hồ nằm sâu trong rừng.”

“Một cái hồ trong rừng ư? Rõ rồi. Ta sẽ xuất phát ngay bây giờ.”

“Vâng, thế th…Vâng? Thưa quý cô Frillite, xin cô thứ lỗi cho thính giác đã thui chột của kẻ già này, nhưng ngài có thể nhắc lại một lần nữa được không ạ?”

“Ta sẽ đi một mình. Đừng có lo, ta nắm chắc phần thắng với tên đó. Còn việc xử lý đám quái trốn thoát trong trận chiến với con Orfe tôi sẽ để lại cho ông, Bá tước Lykel, việc đó sẽ giảm bớt rất nhiều gánh nặng ta cần lo.”

Bỏ lại những câu gần với chỉ dẫn hơn, Frillie rời khỏi doanh trại.

Và tôi cũng đi theo sau.

“Cloud, anh không cần đồng hành với tôi trong vụ này đâu. Nói trắng ra thì, nhiệm vụ này quá nguy hiểm cho anh.”

“Khoan bàn cãi gì hết, trước tiên trả lời câu hỏi của tôi, cô thật sự chắc mình có thể đảm đương con Orge một mình không? Theo tôi thì cô chỉ đang tỏ ra cứng cỏi trong mấy việc như này thôi.”

Đúng như cổ nói, nếu giết được con Orge này chỉ với một người, đấy sẽ là kết thúc hoàn mỹ nhất.

Bởi thương vong sẽ được giảm về không.

Nhưng mệnh đề đó chỉ đúng khi cô ấy “thật sự” làm được việc ấy.

Tôi quét quanh qua toán quân mà Bá tước đem theo. Có những kỵ sĩ tinh nhuệ đang ở trong những bộ giáp sáng bóng cùng thanh kiếm sắc bén bên hông. Tuy nhiên đó chỉ là bề nổi, đội quân này phần lớn được cấu thành từ lính nghĩa vụ với trang bị thô sơ, chẳng ra thể thống gì.

Nói cho dễ hiểu thì, bạn đâu thể bắt một nông dân đánh nhau được.

Bắt mấy tên đó chống lại một con Orge trong tình trạng này, chẳng biết có tank nổi một đòn của nó không. Sẽ có nhiều người chết và nhiều người hơn nữa bị thương.

Đứng trên cương vị một vị linh mục thì họ sẽ coi đây như chuyện thường ngày, nhưng với tôi á, thằng nào bày ra cái trò này thì nên tự thắt cổ đi cho xong, thật là một chiến lược ngu không thể tả.

Nghe câu hỏi của tôi, Frillite khựng lại, cô ấy quay đầu và hỏi ngược lại.

“Nếu tôi bảo không thì sao?”

“Thì còn gì nữa, hai chúng ta sẽ đi cùng nhau và cùng đá đít con Orge đó.”

Biểu hiện đắn đó hiện lên gương mặt cô khi thấy tôi đáp lại không chút do dự.

“Tưởng rằng anh sẽ ngăn tôi lại chứ, nhưng chắc tôi đã sai rồi.”

“Haha, nếu tôi thật sự làm vậy thì sao nào? Cô thật sự sẽ nghe hả? Haiz, tôi cá rằng dù có bám chân cô thì cô cũng sẽ lê tôi đi đánh quái trong tình trạng đó mất.”

“Tôi đoán vậy.”

Frillite bật cười khúc khích, nhưng nhanh trở lại nghiêm túc.

“Đừng lo, tôi chẳng quá liều lĩnh như anh nghĩ đâu, tôi dám đi vì tôi làm được.”

“Thật ư? Cấp độ của cô là bao nhiêu đấy?”

Là bao nhiêu mà cô ấy lại mạnh miệng tự tin solo với con Orge thế nhỉ?

“60”

“???”

Vãi?

Truyện Chữ Hay