[note55414]
Tiềm thức tôi đã chìm trong một giấc mộng.
Dù không thể nhớ rõ nội dung, nhưng dường như khi đang mơ, cơ thể tôi đã bị mất đi một phần gì đấy không rõ, và điều ấy con tim này đau nhói.
Rõ ràng giấc mơ ấy chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Rồi từng chút từng chút, âm thanh từ thế giới bên ngoài vọng vào trở nên rõ ràng hơn.
Đấy là tiếng gập ghềnh của vó ngựa trên đường trường.
Người tôi cũng rung lắc theo những dao động này.
Mình đã bị việc này đánh thức ư?
Thế thì ai đã đỡ cơ thể đang ngã ra trước của mình thế?
Cảm thấy cảm giác cứng lạnh từ bên má, có thể người đằng trước tôi đang bận giáp.
Tôi hé mở đôi mắt nhắm nghiền của mình ra.
Để thấy làn tóc đỏ óng ả cùng bờ gáy trắng tuyền.
Nhấc mày lên một chút, trước mắt tôi là một vẻ đẹp quen thuộc cùng thứ không khí lạnh lùng nó tỏa ra xung quanh.
“Frillite?”
“Hả?!”
Giật thót lên vì cú gọi bất chợt của tôi, Frillite lỡ kéo dây cương trong cơn sốc.
Chú ngựa do bị kéo cương đột ngột nên chổng đầu lên, nâng thân và hí lớn. Tôi kẹp chắc đôi chân mình lên hông ngựa cùng ôm chặt lấy eo Frillite để tránh việc bị rớt ngựa.
À đâu, có vẻ như đôi tay này đã vòng quanh eo cô ấy trong suốt chuyến đi bởi tôi đã ngủ mà, biết sao được.
“Này, sao anh bỗng nhiên lại hù tôi thế? Chúng ta suýt bị ngã ra đường đấy.”
“Hù là sao hả, tôi vừa tỉnh dậy và thấy mình đang trên một con ngựa và cô đang ngồi phía trước, thì gọi tên cô cũng là lẽ thường thôi mà. Làm thế quái nào tôi biết được cô sẽ giật bắn lên vì chuyện ấy chứ?”
“Giờ nhá, giả sử một ai đó được cho là đã ngủ rồi nhưng đột nhiên tỉnh giấc và đột ngột thì thào bên tai mình. Tôi chẳng nghĩ có ai bình thường mà lại giữ được bình tĩnh trước sự kiện đó cả? Sau này khi dậy rồi thì hãy thông báo trước một tiếng đi. Nếu anh biết ý tứ hơn thì đã chẳng có chuyện này đâu.”
“Tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra lúc này, và làm sao để thông báo rằng mình đã thức giấc chứ? Mà thôi, đủ rồi, đủ rồi. Cứ giả cho tôi sai hết đi là xong.”
“Haizz…anh vẫn cư xử như một đứa con nít ở cái tuổi này à?”
“Chịu cô luôn đó, tôi như thế hồi nào? Thôi, quan trọng hơn, giải thích tình hình hiện tại đi. Chúng ta đang đi tới đâu, và sao tôi lại ngồi sau cô vậy?”
“Thưa ngài Frillite, chúng ta đang vội lắm!”
“Còn ông chú đang thúc giục cô này là ai nữa.”
“Tôi sẽ giải thích trên đường vậy.”
Nói rồi, Frillite quất dây cương và khiến con ngựa, đang đứng yên, phi nước đại trở lại.
“Chả là chẳng biết từ đâu một con Orge đã xuất hiện.”, Frillite kể.
“Ogre? Có quá đột ngột không?”
Những con Orge được xếp vào dàn thủ lĩnh cấp trung với level 60.
Vì có mác thủ lĩnh nên mấy loài rẻ rách khác chẳng đủ tư cách để so sánh với nó dù có cùng level.
Thêm nữa, vì có kháng tính vô hiệu 50% sát thương vật lý, nên sẽ là một cơn ác mộng khi phải đối đầu với Orge khi trong đội hình không có một pháp sư nào.
Tóm lại: bọn này là mấy cục xương khó gặm theo nghĩa đen.
“Tôi cũng không rõ vì sao nó lại xuất hiện nữa, nhưng theo người kỵ sĩ đó, khu rừng mà con Orge được tìm thấy có một môi trường không hề tương thích điều kiện sống của đám này. Thế nên hẳn đã có tên nào thả con Orge này ra trong rừng một cách có chủ đích.”
“Hừm…Nếu suy luận ấy là đúng thì gã đó cũng khá điên đó. Mà, việc đó có liên quan gì với việc tôi đang ở đây không? Cô cũng không muốn một kẻ yếu ớt như tôi đây đối đầu với con Orge đó, đúng chứ?”
“Anh thật là chẳng nhớ gì à?”
“Hở, nhớ gì cơ?”
“Có vẻ là không rồi…”
Cô ấy thở dài và lắc đầu.
“Khi tôi nghe tin về con quái vật thì tôi đã định thả anh lại quán rượu rồi xuất phát ngay. Bởi đây là một mối nguy hiểm quá sức của anh. Nhưng rồi tôi không thể làm được. Anh biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì vừa nghe người kỵ binh báo cao xong, anh loạng choạng đứng lên và nài nỉ được đi theo.”
“Có hả?”
“Ờ là thật đấy, không cần biết tôi khuyên ngăn ra sao, mọi lời vẫn như nước đổ đầu vịt với anh. Vì thời gian gấp rút nên tôi không còn cách nào phải vác anh đi cùng.”
“Hở…thiệt luôn?”
Có vẻ tôi đã đưa ra lựa chọn sau khi nghe lời giải thích của gã kỵ binh trong lúc đang say.
Rất có thể…
Nếu chẳng may đụng phải một tên sát thủ trong trạng thái say mèm và vô phương chống cự, chẳng phải đời tôi thế là tàn sao?
Không nhớ lắm, nhưng chắc là trong vô thức tôi đã nghe được từ “Orge” và nghĩ đến cái Phù văn này.
Chẳng còn lý do nào khác giải thích được việc tôi phải nằng nặc van nài để được đi cùng ngoài việc hấp thụ linh hồn con quái vật đó để nhận được Phù văn Orge cả.
Ừm, lựa chọn khôn ấy chứ.
Nhưng…
‘Tóm lại thì đó là lỗi của tôi phải không?’
Tôi nhìn vào mắt Frilite.
Đúng như dự đoán, chính đôi mắt đó, đôi mắt phiền não muốn lên lớp cho tôi một trận đây mà.
'Để cổ cằn nhằn thì có khi đến nơi mới xong mất,...'
Thật khủng khiếp, đơn giản thật khủng khiếp.
Chắc phải lái sang chủ đề khác lẹ lẹ thôi.
Nói gì đây ta?
Chủ đề nào sẽ khiến Frilite quên luôn cái vụ này..
Tôi vò đầu trong căng thẳng.
Và, may mắn thay, tôi kịp bắt chuyện trước khi cô ấy chuẩn bị lên bài giáo huấn.
“Nhưng, cô ổn với việc đó chứ?”
“Chuyện gì?”
“Việc tôi đang…dính chặt với cô ấy. Tất nhiên vì ta đang trên lưng ngựa rồi, nhưng chúng ta có quá thân thiết rồi không? Chàng hôn phu của cô mà thấy được thì sẽ nổi máu ghen đấy nha~~?”
Tôi lóe ra một trò đùa sẽ làm người con gái này thấy khó xử.
Và nếu cô ta giật mình và lắp bắp, tôi sẽ nhanh chân chớp thời cơ giành quyền chủ động trong cuộc trò chuyện này.
Và Frillite, người đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cằn nhằn của mình, sẽ từ bỏ việc đó luôn.
"Hôn thê? Tôi không có ai gì như vậy đâu.”
Nhưng vượt khỏi suy đoán của tôi, cô ấy vẫn chẳng chút dao động.
Mà khoan, hơn thế nữa, cô ấy đã nói gì cơ?
“Cô không có hôn phu hả? Tại sao không? Không phải cô là thiên kim tiểu thư của một trong những gia tộc nằm trên đỉnh tháp quyền lực của Đế Quốc này sao?”
“Đúng là tôi có nằm trong một gia đình quý tộc cũng khá giả… Chà, anh không sai… nhưng như tôi đã nói rồi đấy, tôi không có hôn phu. Nghe nói có rất nhiều quý tộc muốn sắp xếp hôn ước với, tôi biết được rằng cha tôi đã từ chối tất cả. Và tôi không có khiếu nại gì với quyết định đó. Ngược lại, còn khá hài lòng là đằng khác.”
“Hài lòng… Cô không muốn tìm bạn đời sao?”
“Hiện tại là như vậy. Quỹ thời gian của tôi dành phần lớn cho việc tập luyện cùng cứu người, quá eo hẹp cho mấy thứ vô ích như đính hôn cũng như kết hôn.”
“Vậy còn sau khi đã đánh bại Quỷ vương thì sao? Lúc ấy cô sẽ xem xét tới việc ấy chứ?”
“Chắc chắn là vậy rồi, khi Quỷ quốc sụp đổ và sự xuất hiện của quái vật thưa thớt dần dẫn đến
việc lục địa bước vào thời kỳ ổn định. Với tư cách là người thừa kế, tôi có nghĩa vụ tiếp nối gia tộc ”.
Frillite trả lời với một nụ cười cay đắng. Một sự im lặng khó xử xảy ra sau đó.
‘Má nó chứ.'
Tại sao bầu không khí đột nhiên trở nên chán ngắt thế?
Tại sao chúng ta không nói chuyện nữa?
…nếu cứ tiếp tục như thế này, chúng ta sẽ phải dành hàng giờ trong bầu không khí khó xử này.
Để giải thoát bản thân khỏi sự buồn tẻ này, tôi quyết định liều mình nói ra một trò đùa hơi vô duyên chút.
Chắc phải độn thêm mấy miếng sắt lên mặt mới đủ sự mặt dày cho trò này…
Khi đã sẵn sàng tinh thần, tôi cất tiếng….