[note51879]
Không còn chút tinh thần chiến đấu hay sự điên cuồng nào trong đôi mắt ấy .
Thứ ẩn đằng sau hai trũng sâu lạnh lùng đó là sự thất vọng tràn trề không tả nỗi tả và luồng sát khí vô cảm túa ra.
Vẻ ngoài chó điên của hắn ta đã biến mất, nhưng nỗi sợ hãi mà Gallid cảm thấy thì không như vậy. Tuy nhiên, nỗi sợ này khác hoàn toàn so với lúc trước.
Nếu những gì Gallid cảm thấy trước đây là nỗi sợ bị tóm lấy bởi một con thú to lớn không biết sợ hãi là gì.
Bây giờ, anh cảm thấy bản án của một cái chết không thể tránh khỏi đang chực chờ bên tai.
“C, Cút đi!”
Gallid vắt kiệt chút sức lực còn lại của mình và vung nắm đấm.
Nó không chạm đến Cloud. Cậu ta nhẹ nhàng tránh nó, như thể tất cả những cú mà cậu nhận từ Gallid nãy giờ chỉ như một trò đùa của con nít. Cloud chọc hai ngón tay vào mắt Gallid.
“Aaaaaaa!!! MẮT TAO!! MẮT TAO!!"
Gallid lấy tay che mắt và hét lên. Chưa thấy đủ, anh còn lăn lộn trên sàn nhà để giảm bớt cơn đau. Đó là một sự ô nhục rõ ràng không thể không nhận ra với một chiến binh anh dũng như anh ta.
“Tao chẳng biết làm gì ngoài thở dài khi thấy cảnh này cả.”
Cloud nắm lấy tóc của Gallid và đi tới hướng thanh kiếm của anh ta.
Gallid bị kéo lê trên sàn giống như một con lợn sắp bị đưa vào lò mổ.
“Whaggga, này, bỏ tao raaa, bỏ tao raaaaaaaa!!”
Gallid vung nắm đấm, co chân và thậm chí còn cố bẻ cổ tay Cloud đang nắm tóc anh ta, nhưng vô ích.
Không có gì có thể ngăn cản Cloud.
“Áaaaa! Thả tao ra! Mau thả tao raa! Á á á á!!!”
Cơ thể anh như dần bị kéo vào vực sâu hun hút tối tăm. Gallid không thể làm gì hết. Tất cả những gì anh nghĩ giờ chỉ là nỗi sợ hãi bao trùm.
Đủ để khiến ngay cả chiến binh vĩ đại Gallid này đây cũng phải lăn lộn như một đứa trẻ hư.
Cloud nhặt kiếm lên.
Anh buông tóc Gallid ra. Thay vào đó, anh ta giẫm lên ngực của tên man di này, khiến hắn không thể đứng dậy, và sau đó Cloud đặt mũi kiếm của mình lên cổ Gallid.
Gallid nuốt nước bọt khi cảm giác lạnh của thép truyền xuống cổ họng.
“Này, dừng lại đi! Mày thắng rồi đấy, tao xin hàng! Không cần thiết phải giết tao đâui.”
“Thậm chí còn lạy lục cầu xin chỉ để được tha mạng ư…
Rốt cuộc, mày cũng chỉ là hàng rởm.”
"Không không phải. Tôi thực sự là một kẻ man di mà, nhìn này, nhìn này! Nếu anh tha cho tôi… à-thì, thì thủ lĩnh của chúng tôi sẽ cho anh…!”
“Câm miệng, rác rưởi. Đừng có dùng cái mồm thối của mày xúc phạm những chiến binh man di, cũng như bạn của tao nữa”
Cloud truyền sức mạnh lên bàn tay—cắm thanh kiếm của mình xuống.
Pục!
Thanh kiếm xuyên qua cổ Gallid.
“K-Kgheh…! Cíu, cứu tôi…với…”
Có lẽ, vẫn còn chưa thỏa mãn với kết thúc như thế này, như vẫn còn hối tiếc những điều chưa làm, Gallid vùng vẫy hai cánh tay. Nhưng không được lâu, hai cánh tay anh sớm rũ xuống như một món đồ chơi hết pin.
Cloud rút kiếm ra và chém mạnh.
Splat-!
Đầu của Gallid lăn xuống sàn. Cloud nhìn nó một cách lạnh lùng, sau đó chuyển ánh mắt sang người dẫn chương trình vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng.
Người dẫn chương trình, nhận được ánh mắt của Cloud, run rẩy.
“Không phải tôi đã thắng sao? Không biết làm gì nữa à?”
“Á, tôi-tôi xin lỗi. Và vòng chung kết của giải đấu Vô địch Đấu trường ngầm năm nay đã khép lại! Và phần thắng thuộc về Cloud! Quán quân mới của chúng ta là—CLOUDDDD!!!”
Người thuyết trình thốt lên với cả hai tay dang rộng.
–Bạch.
–Bạch, bạch.
–Bạch, bạch, bạch
–...
Dần dần, những tràng pháo tay lớn dần lên vang lên giữa đám đông im lặng.
-Húuuuuuuuuuu!
Tiếng cổ vũ nổ vang thống trị khán đài.
Cloud không quay lại nhìn đám đông.
Cậu ấy đang ở trong một tâm trạng rất xấu vào lúc này. Cloud bước ra khỏi đấu trường ngay khi cánh cổng mở ra.
***
"…Làm thế nào."
Một tiếng thì thầm nhỏ vang lên.
Haley, một trong bốn cá thể cai trị vương quốc Alitia, hiếm khi bối rối như vậy.
Lý do cô đến xem cái giải này chỉ đơn giản là vì một chút hứng thú nhỏ.
Nghe báo cáo rằng Anh hùng Cloud sẽ tham gia giải đấu, cô nghĩ đó sẽ là một cảnh tượng thú vị.
Anh hùng phế vật, Cloud.
Từ vòng loại cho đến vòng tứ kết, cô đã quá quen thuộc với sức mạnh của cái gã anh hùng mà chỉ được thấy qua báo cáo này. Nhìn thấy hắn ta chật vật qua mấy trận đấu cỏn con đó.
Thật buồn cười khi một thứ như vậy lại là một Anh hùng như Gis, người được Hiệp hội Zarakh tài trợ.
Nhưng, suy nghĩ đó đã bị phá vỡ hoàn toàn trong trận chung kết.
Bản thân nó đã khá tuyệt vời khi anh ta đánh nhau với Gallid mà không dừng lại. Bởi vì Cloud mà cô biết cho đến nay không phải là một gã sẽ đâm đầu vào những việc làm liều lĩnh.
Nhưng đến thời điểm đó, nó chỉ hơi ngạc nhiên.
Chính sau đó, anh đã khiến cô bị sốc và tuyệt vọng.
Ngay sau khi Gallid cố gắng trốn thoát và Cloud bắt đầu tiến bước lại truy bắn hắn ta.
Kể từ thời điểm đó, cho đến lúc Cloud rời hẳn khỏi nơi này, Haley không thể di chuyển bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể từ đầu đến chân.
Cảm giác như một lưỡi kiếm lạnh lẽo đang sượt qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Nếu cô ấy di chuyển dù chỉ một chút, lưỡi kiếm đó sẽ xé xác cô ấy thành từng mảnh.
“Ta là một trong những kẻ đứng đầu Huyết tộc cao quý này, nhưng lại bị nghiền nát bởi một phàm nhân sao?”
Có phải cậu ta đến từ một chủng tộc chưa xác định? Hay chính anh ta là một dạng sống đột biến chưa từng xuất hiện?
Cô thậm chí không thể cười trong tình huống này.
“Gis… Ngay cả thằng nhóc đó cũng không thể…”
Điều đó là không thể ngay cả với Frillite, nói gì Gis.
Ma Cà Rồng không thể bị áp chế tinh thần trước nhân loại. Không kể đến liệu một người đó mạnh mẽ như thế nào, linh hồn họ vẫn như nhau.
Bởi xếp theo cấp độ sinh mệnh, Ma Cà Rồng có vị thứ cao hơn nhân loại.
Chẳng phải rất lạ khi một dạng sống cao hơn lại bị áp chế dưới tay dạng sống thấp hơn ư?
Theo lý thuyết, linh hồn của một dạng sống đều giống nhau.
Nhưng bây giờ điều không thể đã xảy ra. Một Ma Cà Rồng bị bẻ gãy bởi linh hồn của con người.
Thậm chí đấy còn là một Ma Cà Rồng cấp cao như cô ấy, chứ không phải mấy tên đồng tộc yếu nhớt nào đấy!
Cô ấy không chỉ bị áp chế, mà còn hoàn toàn bất động.
‘Điều này đơn giản là không thể.'
Ngay từ đầu, chỉ có một số ít người trên toàn lục địa có khả năng nghiền ép cô ấy, nếu xét trên huyết thống cao quý cùng linh hồn bậc cao của mình—
Long vương. Tinh linh vương. Quỷ vương. Và, chủ nhân của cô, Huyết vương
Ngoại trừ những sinh thể từ thần thoại này, khó có thể tìm ra kẻ nào khác.
Nhưng không ai trong số họ có thể chèn ép cô ấy đến bất động chỉ với tinh thần của họ.
Vì vậy, những gì vừa xảy ra phải là ảo tưởng của cô ta mà thôi.
“…Krappa.”
"Vâng, thưa phu nhân."
“Ngươi cũng cảm thấy à?”
“....Ngài đang nói đến vấn đề gì vậy, thưa phu nhân?
Tên đó không cảm nhận được.
‘Chắc đấy là ảo tưởng mình tự sinh ra thôi.'
Lúc này Hailey mới nhẹ nhõm được. Đột nhiên, cô nhớ lại những gì Huyết vương đã dặn dò cô trong quá khứ.
– Hailey. Ngươi vượt trội ta nếu so về cảm quan của mình. Nếu biết tận dụng tốt thế mạnh của nó, ngươi sẽ sớm đạt được những thành tựu vĩ đại trong huyết thuật mà thôi.
Khuôn mặt xinh xắn vốn sắp thả lỏng của cô lại cứng đờ.
“…Krappa. Nghe lệnh ta.”
“Tôi sẽ hoàn thành bất cứ điều gì, thưa phu nhân.”
“Trở thành đồng đội của Cloud và báo cáo tất cả mọi điều về hắn cho ta. Không được bỏ sót điều lạ thường gì dù có là nhỏ nhất.”
“Bề tôi hèn mọn xin vâng phục ý chỉ của ngài.”
Krappa, cúi đầu xuống, không tỏ ra nghi ngờ gì. Đối với Ma Cà Rồng, mối quan hệ giữa chủ và tớ là như vậy.
Sau khi Krappa rời đi, Haley nhắm mắt lại và chìm sâu vào suy nghĩ.
‘Ước gì đó quả thật là ảo tưởng’
Nếu những gì cô ấy cảm thấy là sự thật.
Nếu cấp bậc của Cloud còn vượt trên cả Huyết vương đại nhân thì.
“Mình không biết phải làm sao nữa…”