Chuyển sinh thành anh hùng trong con game NTR

chương 17.1: xung đột (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Các quy tắc cho vòng loại đấu trường như sau:

100 đấu sĩ sẽ được đặt vào trong một chiến trường.

Và trận hỗn chiến này sẽ không dừng lại cho đến khi còn 16 thí sinh để tham dự vòng chính thức.

Kể cả khi có ai đó muốn chạy thoát, dù cho có cầu xin thế nào, cánh cổng lạnh lùng sẽ chẳng mở ra… .

Cho đến khi máu của 84 người thấm đẫm sàn nhà.

Duwoong-! Duwoong-!

Tiếng trống báo hiệu vòng loại bắt đầu đã vang lên.

Tuy nhiên, tất cả người tham dự vẫn giữ khoảng cách với nhau trong lúc cẩn trọng láo liếc nhìn từng người một.

Đó là điều tự nhiên.

Dù cho chỉ là Vòng loại, đây vẫn là ‘Giải vô địch đấu trường ngầm’ nổi tiếng. Bạn chẳng thể xem thường bất kỳ ai trong các thí sinh cả.

Ngoài ra, trong lúc đấu với kẻ mạnh, người ta có thể hợp sức với nhau mà hội đồng, và trận chiến đẫm máu nhất là loại diễn ra ở nơi đông người như thế này.

Chiến trường này giống một cuộc hỗn chiến hơn là một trận đấu tay đôi.

'Sự căng thẳng đến nghẹt thở này...'

Dominic, một trong những người tham gia, toát mồ hôi lạnh. Nếu chỉ cần phạm sai lầm dù chỉ một lần, dù chỉ là một lỗi nhỏ nhất, anh ấy cảm thấy mình dễ sẽ đi luôn quá. Anh siết chặt thêm thanh kiếm trên tay mình.

'Bình tĩnh. Mày cần phải sống sót để về nhà.'

Dominic hít một hơi thật sâu và nhìn quanh.

'Tên lang băm kia đang bất động.'

Kẻ lang băm, Chasty.

Một bà già tuyên bố đã học được ma thuật cổ đại, và vang danh ở Oulheim với cái tên Kẻ lang băm.

Có trời mới biết, tên pháp sư Orc điên khùng nào lại đi dạy bí pháp cổ đại cho tên nhân loại này.

Tuy nhiên, bà ta nổi tiếng vì những người chống đối bả đều bỗng dưng chết đi bất đắc kỳ tử. Kể từ đó, không còn ai dám phát ra từ Lang băm thêm lần nào nữa, dù có là lúc ở một mình.

'Ngay cả Lam Hồng cũng đang quan sát...'

Lam Hồng, Danate.

Một người đàn ông với mái tóc vàng như được lấy ra từ trong tranh vẽ.

Vốn dĩ anh ta lấy biệt danh ấy là bởi kiếm thuật của anh khi thi triển sẽ tạo nên khung cảnh như một đoá hồng xanh đang nở rộ giữa không trung.

Không có nhiều thông tin về gốc gác của cậu ta.

Có tin đồn rằng anh ta xuất thân từ một gia đình quý tộc, một số thậm chí còn đồn Dantate thuộc gia đình hoàng gia.

Tuy nhiên, chỉ tin đồn rằng anh ta rất mạnh là thứ thật nhất trong mắt mọi người.

'Ngoài hắn ra, cũng có mấy tay dữ dằn đang có mặt ở đây...'

Trong khi Dominic đang quan sát xung quanh.

-Áaaaaaa!

-Áaaaaaa!

-Hây daaa…

Tiếng reo hò xen lẫn hú hét vang lên.

Nhìn về hướng nơi âm thanh phát ra, một tên bự con đang cụng thêm phát nữa vào trán hai thí sinh làm đầu họ nổ tung.

'Kẻ man di man rợ, Gallid...!'

Một người man di đến từ phía bắc Công quốc Polycia.

Là một người đàn ông to lớn và cơ bắp cuồn cuộn, hắn nổi tiếng ở Oulheim với sức mạnh phi thường của mình.

Hắn ta là tên gần với ngôi vị vô địch nhất năm nay.

“Chết tiệt, bọn mày làm gì ở đây vậy..?!”

Bên kia cũng ồn ào.

Đây là hướng mà Kẻ lang băm, Chasty đang đứng.

Năm trong số các đấu sĩ đang vây thành hình bán nguyệt để bảo vệ bà ta với vẻ mặt u mê.

‘Cái quỷ gì đang xảy ra thế chứ...'

-Hây!

Lần này từ hướng của Lam Hồng, Danate.

Mặt đất nhuốm đỏ máu của đối thủ khi thanh kiếm được rút ra. Xung quanh anh ta, những đấu sĩ bị cắt cụt chân tay đang lăn lộn dưới sàn.

Dominic nuốt nước bọt.

Đúng như dự đoán, chúng đều là quái vật.

Anh ấy có thể sống sót giữa những kẻ này không? Tham gia vào đấu trường điên cuồng này có phải quá ngu ngốc không?

Chính lúc đó nỗi sợ hãi bao trùm lấy anh.

-Hây hây!!!

'Lại tên nào nữa đây!'

Dominic đảo đôi mắt run rẩy của mình.

Đó là một cậu thanh niên đang lăn lộn trên mặt đất, né đi những thanh giáo và kiếm.

–Cheng! Xuýt!

Mặc dù động tác lăn lộn của cậu ta rất cẩu thả, nhưng điều đó vẫn giúp cậu ta né đi những thứ nên né.

Trông may mắn ghê.

Thằng này kiếp trước làm anh hùng cứu cả quốc gia hay sao mà số đỏ thế!

'...Thì ra cũng có mấy gã thế này nữa...'

Chẳng thể tìm ra thứ gì bình thường ở cái nơi này cả.

'Còn bao nhiêu thí sinh nữa nhỉ?'

Chỉ cần sống sót qua trận này và trở thành một trong 16 đấu sĩ bước vào vòng chính thức là ổn.

Bởi ở đó bạn có thể đầu hàng được.

Dominic hít một hơi thật mạnh để trấn tĩnh tâm trí và—

“Ahhhhhh!!!”

Anh ấy hét lên và lao vào một tên thí sinh bị thương. Xem xét cục diện, có thể nói ai cũng có thể là kẻ chiến thắng.

Tùng-! Tùng-!

Tiếng trống báo hiệu kết thúc vòng loại gióng lên.

Cánh cửa vững chãi mở ra và 16 thí sinh còn sống rời khỏi đấu trường.

Trong đó có tên thanh niên chỉ biết lăn trên sàn nhưng lại không thấy Dominic-kẻ đã lao vào trận chiến với nhiệt huyết cháy bỏng đâu cả…

"Anh nghĩ cái quái gì thế hả?!"

Khi tôi trở về nhà trọ sau khi hoàn thành công việc khó khăn của mình, Annie đột nhiên cáu kỉnh như điên.

Cô ta bị chập ở đâu đó à?

“Đầu cô không sao chứ? Cô có chắc mình chưa phát điên không đấy?”

"Vâng! Dĩ nhiên là tôi phải khùng lên thôi! Bởi có tên điên nào đó suýt làm hồn tôi lìa xác rồi đây!”

Annie vén tóc ra và giải thích tại sao cổ tức giận.

Khi cô ấy kể lý do, tôi không tránh khỏi ngạc nhiên.

“Cô dám đặt cược bằng giấy tờ nhà trọ luôn?”

Và không phải cược trên tỉ lệ thắng cao hơn, mà trên TỈ LỆ ĂN CAO HƠN!!!

Đúng là ngựa non háu đá mà.

“Tôi rút lại câu nói lúc nãy, cô đã điên từ trước rồi.”

Có lẽ cô ta còn hơi bị bồng bột tuổi trẻ.

Đúng là một đứa trẻ đáng thương mà…

Nghiêm túc mà nói, loại người này sẽ chẳng thể sinh tồn được trong cái vương quốc Alita tàn khốc này.

“Tôi hỏi anh lý do cho mấy hành động điên khùng trong vòng loại, nhưng nãy giờ anh chỉ bàn mấy chuyện không đâu?! Nghiêm túc lên chút được không hả?? ”

"Lắm chuyện quá, đừng đứng đó mè nheo xì dầu nữa, mang mì lên đi!

"Xì dầu? Là cái gì cơ? Mà, mì là quái nữa?”

“Im lặng và bưng lên cái gì đó để ăn đi. Trước khi tôi cho đổi chủ trọ trong thời gian thực giờ.”

“..rồi.”

Annie nhìn tôi chằm chằm một lúc, lầm bầm điều gì đó dưới môi, rồi đi vào bếp.

Đây là lý do không được nhẹ nhàng với trẻ em đấy các bạn.

Phải cho chúng thấy sự giận giữ thì mới dạy được chúng cách nghe lời.

"Nhân tiện, ông già, ông đang làm gì ở đây?"

Tôi quay đầu lại và nói với Stanley, người đang nhìn tôi và Annie với vẻ mặt buồn cười.

Rõ ràng hợp đồng hộ tống đã kết thúc, mà sao ông già này còn ló mặt tới đây làm gì vậy?

“Chả là tôi gặp cô bé này trên hàng ghế khán giả, khi biết cô ấy là chủ quán trọ mà cậu tá túc thì tôi đi theo thôi. Ôi, thật kì diệu làm sao thứ người đời gọi là nhân duyên này. Thế nên thứ lỗi cho sự tự tiện của tôi nhé?”

Không cần xin lỗi tôi đâu, ông già.”

Tôi ngồi vào chiếc bàn cạnh chỗ mà vị thương nhân già đang ngồi. Khi tôi tựa lưng vào ghế và xoay đôi vai cứng đơ của mình, ông ta hỏi.

“Cậu sắp kiếm được một vố lớn, đúng chứ?”

“Hửm?”

“Nhìn trên việc che dấu kĩ năng ở vòng loại, không sai khi nói cậu đang giảm tỉ lệ cược về phía mình trong các vòng đấu tiếp theo, phải không?”

“Ừ, đúng đó.”

Không vì thế thì cả đời tôi cũng chả lăn trên mặt đất thế đâu, này nhá, tôi chẳng có loại sở thích quái đản nào kiểu vậy đâu đấy.

Đáp lại câu trả lời của tôi, Stanley nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đừng làm thế nữa.”

"Tại sao?"

Khi tôi nghiêng đầu, ông già nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi khuyên chân thành đấy. Trước giờ tôi đã thấy không ít thằng điên cũng nhắm vào cái khoản cược to đó. Tại sao không? Đây là nơi được ăn cả ngã về không mà. Nhưng tất cả đều ăn một cái kết đắng.”

“Hửm, ý ông là sao?”

“Như cậu đã thấy rồi đấy, không thể coi thường bất kỳ đối thủ nào trong đấu trường. Mặc dù đây là cuộc chiến giữa những tên thèm khát giải thưởng, nhưng cậu nghĩ có tên không tự tin vào khả năng bản thân nào mà còn sống được đến tận giờ không?”

Annie mang hai ly bia và lần lượt đặt chúng lên bàn hai người, rồi tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi và bắt đầu lắng nghe câu chuyện của vị cao tầng kia.

Mẹ mang bảo mang

đồ ăn lên mà cô tha

cái quỷ gì ra đây?

“Và trong số đó, những kẻ quá tự tin như cậu lại hay chơi bẩn như vậy. Giấu nghề bằng cách làm trò hề mạo hiểm.”

Stanley nhấp một ngụm bia và tiếp tục câu chuyện.

“Ngay cả khi tôi không biết gì về thế giới vận hành bằng kiếm của cậu, tôi vẫn biết một điều. Một phút lơ là có thể phải trả giá bằng cả mạng sống. Đây là hỗn chiến. Tất cả đám người kia đều là những chiến binh anh dũng đã tạo dựng tên tuổi mình khắp nơi. Không nhiều kẻ sống được giữa đống quái vật đó trong khi diễn xiếc với mạng sống của mình đâu, hiểu chưa?”

Có những tên ngu cứ thích làm màu và coi thường đối thủ, để rồi đến khi họ kịp nhận ra, lưỡi gươm của kẻ thù đã chẻ họ thành hai nửa rồi. Đó là ý nghĩa của những lời của người đàn ông lớn tuổi và giàu kinh nghiệm này.

Truyện Chữ Hay