Kiều Dĩ Sa về lại phòng, đáp xuống chăn.
Bình thường cô biến về hình người ngay trước mặt Hồng Hựu Sâm, nhưng bởi vì cuộc nói chuyện quái quỷ ban nãy với Mạc Lan, tâm lý của cô hơi méo mó, lao thẳng vào trong chăn.
Hồng Hựu Sâm đặt bàn tay lớn lên chăn: "Em không ngạt à?"
Kiều Dĩ Sa lơ cậu, mặc quần áo xong xuôi, nằm thẳng đơ một bên.
Hồng Hựu Sâm hỏi: "Lão đó đi rồi à?"
Cô ừ.
Hồng Hựu Sâm: "Lão nói gì?"
"Chả nói gì......."
Hồng Hựu Sâm không tin, ghé sát lại gần muốn nhìn mặt cô.
"Rốt cuộc nói gì vậy?"
Cậu vừa ghé sát, lồng ngực liền áp chặt vào lưng cô, hơi phả ra lúc nói chuyện rơi xuống trên mặt cô, như mang theo hương vị. Kiều Dĩ Sa chửi Mạc Lan té tát trong lòng, làm cô vốn là một thanh niên gương mẫu trở nên không còn ngây thơ trong trắng nữa.
"Sao vậy?"
Cậu vừa lên tiếng, lồng ngực cũng rền rền, rền làm đầu của Kiều Dĩ Sa hoá thành một hũ keo đặc quánh. Cô nghĩ bụng nếu cứ tiếp tục thế này, chính bản thân cô sẽ thức tỉnh thành Đồ An mất.
Cô ngoái đầu trừng mắt với cậu, hàm của Hồng Hựu Sâm hơi rút gọn, chờ đợi cô trả lời.
"Nhịp tim của anh là bao nhiêu?"
".......Hả?" Cậu bị hỏi làm ngu người.
"Nhịp tim, một phút đập bao nhiêu lần?"
"Không nhất quán." Hồng Hưu Sâm nắm lấy cổ tay cô, đặt lên động mạch trên cổ cậu. "Cảm giác được không?"
Kiều Dĩ Sa gật đầu, sờ một lúc, hỏi: "Hình như không khác con người mấy?"
"Thường thường tôi mô phỏng theo nhịp tim của con người." Hồng Hựu Sâm giải thích, "Bây giờ em xem lại đi......"
Kiều Dĩ Sa chăm chú nghe ngóng, nhịp đập dưới đầu ngón tay gần như ngừng hẳn, , giây mới nảy một lần.
"Đây là nhịp tim bình thường của tôi."
"Vậy lúc kích động thì sao?"
".........Chắc nhanh hơn hiện giờ - lần."
"Thế chuyện gì có thể kích động anh?"
Hồng Hựu Sâm nghĩ một lúc, đáp: "Tôi cũng không biết chắc nữa, hồi trước lúc đánh nhau với Sài Long, đập nhanh lắm."
Kiều Dĩ Sa nhìn cậu chằm chằm, Hồng Hựu Sâm vừa định nói gì đó, chợt bị Kiều Dĩ Sa chớp nhoáng hôn ngay một cái.
"?"
"Bây giờ thì sao, có nhanh hơn không?"
"........."
Hồng Hựu Sâm thoáng khựng lại.
"Chút đó thôi mà phải suy nghĩ lâu vậy hả?"
"Hình như không nhanh."
Kiều Dĩ Sa nằm vật ra lại, chịu thua.
"Được, em ở bên cạnh anh còn không quan trọng bằng Sài Long."
"Không phải." Hồng Hựu Sâm khẽ nói, "Gặp em nhịp tim của tôi sẽ chậm hơn."
Kiều Dĩ Sa hỏi bằng giọng khô khốc: "Giống như chết rồi?"
Hồng Hựu Sâm: "Không phải ý đó."
Kiều Dĩ Sa lật người.
"Thôi dẹp! Ngủ! Dạo này ngày ngày chả có lấy một chuyện vui!"
Hồng Hựu Sâm nhìn tấm lưng của cô, hơi nhướn mày, cậu vén mái tóc dài của cô lên.
"Không phải ý đó, tôi diễn tả chưa đúng, không phải là trở nên chậm hơn, mà là trở nên nặng nề hơn." Môi của cậu đáp lên phần ót của cô, lên lên xuống xuống, ươn ướt, man mát.
Kiều Dĩ Sa nhịn một lúc rồi chịu hết nổi, co quắp người lại cười nắc nẻ.Từ dạo quan hệ của họ bị thầy chủ nhiệm phát hiện, họ không còn được mặc sức tung tăng đong đưa với nhau trong quán cà phê nữa, thế là hẹn hò thành như đóng phim gián điệp. Cuối cùng thuận lợi sống sót qua chặng cuối, Đức Công bắt đầu kỳ nghỉ trước kỳ thi đại học.
Nắng mỗi ngày một gắt hơn, nhiệt độ mỗi ngày một tăng, đủ loại côn trùng mùa hè mỗi ngày kêu một hăng, so với tất cả những điều đó, thì tiếng nói của con người dần dần trở nên mơ hồ dưới bầu trời trong vắt. Cả một thành phố bị bao trùm bởi bầu khí hừng hực chờ thi đại học.
Được nghỉ tuần, mấy ngày đầu Hồng Hựu Sâm theo bạn tới trường tự ôn bài, Kiều Dĩ Sa theo bầu bạn, hai ngày chót, Hồng Hựu Sâm được Hồng Diêm Đức tới rước về nhà.
"Bốn ngày sau gặp lại."
Tạm biệt nhau vào giữa trưa, Hồng Diêm Đức bị kẹt xe trên đường đến, Kiều Dĩ Sa và Hồng Hựu Sâm đợi trước cổng trường.
"Anh phải cố hết sức mình nhé!" Kiều Dĩ Sa níu chặt tay của Hồng Hựu Sâm, "Lúc thi nhất quyết phải không thể để xảy ra trục trặc gì!" ——Còn không đôi ta tiêu đời!
Hồng Hựu Sâm mặc đồ mát mẻ, quần đồng phục phối với chiếc áo màu hồng Kiều Dĩ Sa mua cho, da dẻ tuy không trắng, nhưng có thể nói là mịn màng, cùng với dáng người cao thẳng, tay dài chân dài, đút tay vào túi quần, một vai khoác cặp, nhìn rất mát mắt.
"Anh đang nhìn gì thế?" Kiều Dĩ Sa lấy tờ giấy từ trong tay cậu ra, thế mà lại là một tờ quảng cáo chương trình du ngoạn mùa hè của hãng du lịch. "Anh còn dư hơi để đi tìm hiểu mấy cái này!"
"Sắp thi xong tới nơi rồi."
Kiều Dĩ Sa lật lật quảng cáo, bên trong nội dung rất phong phú, cô lật lật một hồi rồi thành ra cũng bị thu hút, chăm chú đọc.
Cơ thể cao ráo của Hồng Hựu Sâm đứng trước mặt cô che nắng, cậu cúi đầu cùng đọc, hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Kiều Dĩ Sa nói: "Đâu cũng được mà, trong cuốn này toàn núi à?"
Hồng Hựu Sâm: "Chẳng phải em nói muốn lên núi sao?"
Kiều Dĩ Sa: "Em nói lên núi xem sói."
"Tôi xem đủ rồi." Hồng Hựu Sâm lật vài trang nữa, "Chọn núi nào không có sói đi."
Nói chưa dứt lời, có tiếng còi xe bên đường, Kiều Dĩ Sa quá ư mẫn cảm với tiếng còi xe của Hồng Diêm Đức, giật bắn mình.
Hồng Hựu Sâm lên xe, xe nổ máy, cậu ngoái đầu nhìn, Kiều Dĩ Sa cầm tờ quảng cáo du lịch bằng tay, tay kia chỉ vào tờ quảng cáo, làm dấu hiệu OK rất khoa trương.
Hồng Diêm Đức nhìn cô gái đang múa máy tay chân trong kính chiếu hậu, lắc đầu bất lực.
.......
Sau đó, Kiều Dĩ Sa nghỉ được ngày, đến đêm trước hôm thi đại học, cô tới Bly uống rượu ăn mừng.
"Cuối cùng được thoát." Kiều Dĩ Sa nằm bò trên quầy bar, A Cát cẩn thận rót đầy rượu vào ly cho cô, Kiều Dĩ Sa đập bàn.
"Đ.m., cái của nợ thi đại học này cuối cùng cũng kết cmn thúc!"
A Cát hỏi: "Không phải mai mới thi à?"
Kiều Dĩ Sa: "Sắp rồi sắp rồi, coi như hai đứa sắp được tự do."
Bên cạnh có một bóng người lướt qua. Đang giữa khuya, là lúc Bly bận rộn nhất, chỗ ngồi quanh quầy bar đều đã chật cứng. Người mới tới nhẹ nhàng đặt tay lên người ngồi cạnh Kiều Dĩ Sa, nói: "Tránh ra."
Người bên cạnh ngoái đầu: "Nói vậy sao được......." Rồi nhìn thấy gì, giọng thoáng khựng lại, sau đó như bị hút hồn, buông ly rượu, rời khỏi quầy bar.
Kiều Dĩ Sa siết chặt ngón tay.
"Xin chào." Mạc Lan vẫn vô cùng lịch sự; hôm nay ông ta không đội mũ, mái tóc màu trắng xám thả hết phía sau đầu, hai bên mang tai có vài sợi tóc hơi quăn rũ xuống, mặt mũi thanh tú, nét mặt như mơ màng nghĩ suy.
"Ông tới làm gì?"
"Chúc mừng cô."
"Hả? Chúc gì?"
"Cô vừa nói rồi đấy." Mạc Lan hơi mỉm cười. "Hai người sắp được tự do rồi."
Kiều Dĩ Sa nguýt ông ta, A Cát hỏi Mạc Lan: "Thưa ông, xin hỏi ông muốn gọi gì?"
"Ta không rõ lắm, cô giới thiệu một loại đi."
Kiều Dĩ Sa đang bực mình, hỏi vặn: "Có mang tiền không? Dám ăn quỵt ở chỗ tôi coi chừng tôi gọi điện thoại kêu sói đến đấy."
Mạc Lan móc ví tiền từ trong người ra, nói: "Thứ này Tu chuẩn bị sẵn cho ta." Ông ta loay hoay một hồi lâu, khoá của ví tiền khá mới mẻ, ông ta không mở ra được. Kiều Dĩ Sa nhìn bực cả mình, giựt lấy. "Không phải mở như vậy." Cô mở rẹt một cái ra liền.
Bên trong có một xấp tiền, độ dày đến là đẹp.
Kiều Dĩ Sa cũng mang nửa dòng máu con buôn, hễ chém được sẽ chém, nhắm mắt thò tay lấy một mớ, không buồn đếm, đưa cho A Cát.
"Nào, pha cho boss một ly ngon!"
A Cát nhìn sơ qua, kéo Kiều Dĩ Sa tới thì thào: "Chị Sa, rượu nào mới mắc cỡ giá này, xấp tiền này quá chừng tiền nước ngoài luôn."
Kiều Dĩ Sa: "Pha đại Sprite vắt thêm tí chanh."
"Trông cô đầy sức sống nhỉ." Mạc Lan khen.
Kiều Dĩ Sa: "Cũng thường thôi mà, so với các người thì ai chả đầy sức sống."
Mạc Lan cười bất lực.
"Ừ nhỉ."
"Rốt cuộc ông tới làm gì?"
Mạc Lan lấy ra một ống thuỷ tinh từ trong người, bên trong chứa chất lỏng màu đỏ lung linh.
"Tặng cho cô chút đồ, cái này ta đã phải hao tốn rất nhiều tinh lực để tạo ra, là thuốc có thể giúp cô."
"Giúp tôi? Giúp gì?"
Mạc Lan cười rất bí hiểm, nâng ly nước Sprite pha chanh mà A Cát mới bưng ra.
"Cạn ly mừng đêm hai người được tự do."
Kiều Dĩ Sa: "............"
Cô để mặt không biểu cảm, đẩy trả lại thứ kia.
"Cảm ơn, không cần."
Mạc Lan chậm rãi ghé đến gần, dùng một bàn tay vòng qua eo cô, tựa như một con rắn trườn quanh. Kiều Dĩ Sa tê rần toàn thân. "Ông làm cái gì đó!"
Ông ta giam cô lại, bàn tay kia đặt trên bụng của cô. Dù đang giữa mùa hè, cách một lớp quần áo, cô vẫn cảm nhận được cái lạnh lẽo của tay ông ta.
"Muốn chết phải không!" Cô tóm lấy cổ tay của ông ta, nhưng không sao tách ra được.
"Thứ cho ta nói thẳng......"Mạc Lan thì thầm trước người cô, "Với tình trạng hiện giờ của cô, muốn đón nhận cái ngàn lẻ một đêm nguyên thuỷ của Đồ An, khi đó nơi này của cô......." Bàn tay trên bụng nhẹ nhàng xoay, "Sẽ mang số phận như một quả dưa hấu bị rơi từ trên nóc nhà xuống đất."
Trong đầu của Kiều Dĩ Sa bổ sung cho hình ảnh đó xong liền ớn lạnh.
"Hãy nghe lời ta, cầm lấy thứ ấy, ta đã dùng sức mạnh của tộc ma cà rồng." Mạc Lan nhét ống thuỷ tinh màu đỏ vào lòng Kiều Dĩ Sa. "Vị chắc không tệ đâu, ta đặc biệt pha thành mùi dâu."
Kiều Dĩ Sa yếu ớt phản đối.
"Ông quan tâm thật đấy......."
Mạc Lan nhẹ nhàng mở rộng hai tay.
Ông ta quay về chỗ ngồi của mình, vắt chéo chân, một cánh tay chống lên quầy bar, tay kia lắc lắc ly rượu, miệng nhếch lên một nụ cười vừa quyến rũ vừa hững hờ.
"Cho cô một lời đề nghị, cô nên luyện kỹ thuật nhiều hơn một chút, đợi đến lúc ngài ấy thức tỉnh rồi, cạnh tranh sẽ vô cùng khốc liệt."
Kiều Dĩ Sa cười lạnh khinh khỉnh.
Mạc Lan nhún vai: "Là Đồ An cơ mà, cơ hội ngàn năm khó gặp."
Kiều Dĩ Sa: "Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải chỉ là boss của tộc người sói thôi sao, ông là boss của tộc ma cà rồng, đâu thấy sinh hoạt về đêm của ông phong phú chút nào đâu."
Mạc Lan thản nhiên: "Muốn phong phú vẫn có thể phong phú."
Kiều Dĩ Sa cười xấu xa: "Khô đét như thế này rồi, thôi khỏi đi cho chắc ăn."
Mạc Lan: "Nữ pháp sư, đừng trông mặt mà bắt hình dong, ta vẫn dùng câu nói kia, kinh nghiệm là một thứ tốt. Nếu như cô có bất cứ câu hỏi nào về phương diện ấy ấy, lúc nào ta cũng có thể hỗ trợ."
Kiều Dĩ Sa đảo mắt xem thường.
Mạc Lan: "Đừng kiêu ngạo như thế, nói thật ra thì cô quá kém thú vị."
"HA?" Kiều Dĩ Sa mỉm cười, "Ông nói lần nữa xem?"
Mạc Lan cười: "Ta nói, cô kém thú vị."
Kiều Dĩ Sa: "Thú vị?"
Mạc Lan hơi chu môi, chân phải đang gác lên chân trái hơi nhấc, nửa người phía trên hơi động đậy, chiếc giày da không dính một hạt bụi phía dưới chầm chậm nhấc gấu váy của Kiều Dĩ Sa lên, rồi men theo cổ chân cô, trườn lên đến bắp chân. Mũi giày của ông ta càng đi lên, thì hàm dưới càng rút gọn, ánh mắt càng từ từ trở nên mơ màng, như đang mang ý trừng trị, lại như mang ý trêu ghẹo...... Kiều Dĩ Sa liếc xuống dưới, vừa khéo bắt gặp gấu váy của mình đang xếp ly trên cổ chân thon dài mang tất đen của ông ta, ngay khắc đó trong đầu cô như có ai chơi nhạc jazz, bắp chân của cô thót theo phản xạ, cảm giác lạnh lẽo từ mũi giày da càng thêm rõ rệt.
Lão yêu tinh này ghẹo cô làm cô hơi thèm điếu thuốc.
Không thể không thừa nhận, trong phương diện mê hoặc con người, tộc ma cà rồng vẫn không ai bằng.
Kiều Dĩ Sa nhảy ra khỏi ghế, có vẻ hụt hơi.
"Chào, không tiễn."
........
Kế hoạch ban đầu của Kiều Dĩ Sa là cả hai ngày thi đại học sẽ đều tới đứng trước cổng trường, niệm chú chúc lành cho bạn nhỏ họ Hồng, kết quả bị Mạc Lan chọc giận, ngay đêm đó uống quá chén, hôm sau ngủ ngang qua mất.
Lúc cô mở mắt ra thì trời đã về chiều, cô xách cái đầu tổ quạ của mình cùng với cặp mắt sưng vù sau khi say rượu đi lấy di động, trên đó có vài tin nhắn chưa đọc. Cô tìm ra được tin của Hồng Hựu Sâm.
Tổng cộng có ba tin, vô cùng ngắn gọn:
Thi xong rồi.
Phần ngữ văn không hiểu bài cho lắm.
Em ăn cơm chưa?
Kiều Dĩ Sa tựa vào đầu giường trả lời tin nhắn, mới đầu gõ một đống chữ, sau đó xoá hết, gửi đúng một câu.
Nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị chi phối, ngày mai thi xong chúng ta sẽ gặp nhau, em sẽ chuẩn bị cho anh một ngạc nhiên.
Gửi tin đi xong, nhanh chóng có tin nhắn trả lời.
Được.
Kiều Dĩ Sa nằm trên giường duỗi thắt lưng, vô tình trông thấy ống thuốc màu đỏ nằm đầu giường.
".......Dám nói tao kém thú vị, đợi đó cho tao!"
Ngày thi thứ hai tới.
Kiều Dĩ Sa mày mò pháp thuật nguyên một đêm, lại ngủ quên.
May sao lần này thức dậy lúc giữa trưa, cô tắm rửa, gặm đỡ bánh mì, rồi chính thức ra khỏi cửa. Đến lúc cô chạy được tới trường, chỉ còn phút nữa là kết thúc môn thi cuối cùng. Cô niệm chú chúc lành tượng trưng, mồm đầy vị bơ sữa.
Cuối cùng chuông reng, bao nhiêu phụ huynh quanh đó đều ngóng đầu về phía cổng trường, Kiều Dĩ Sa bị dòng người xô đẩy làm chới với, vội vàng túm chặt miệng túi xách đựng đồ đạc.
"Làm gì thế hả! Đừng xô đẩy!"
Kiều Dĩ Sa nghiêng ngả giữa biển người, khó khăn lắm mới ôm lấy được một thân cây bên đường, leo lên một cái bục cao độ nửa mét.
Thí sinh lục đục kéo ra khỏi cổng, phụ huynh đua nhau tặng hoa, chụp ảnh.
"Dung tục."
Kiều Dĩ Sa móc từ trong túi ra thành quả từ đêm hôm trước ——hai chai thuỷ tinh bé xíu, một chai màu đen, một chai bảy sắc cầu vồng. Màu đen đổ vào tay trái, màu đỏ đổ vào tay phải.
Bất chợt cô như cảm giác được gì đó, ngẩng đầu. Hồng Hựu Sâm đang bước ra khỏi trường thi. Người càng đông thì càng dễ thể hiện ưu thế ngoại hình, nhìn một cái là sáng mắt mát lòng.
Kiều Dĩ Sa phấn khởi kích động, tụ hết mọi sức mạnh của toàn thân vào hai bàn tay. "Nào......Ngạc nhiên đầy thú vị của nữ pháp sư!"
Cô ngước đầu nhìn lên trời, cặp mắt ngập màu xanh lam tối mờ.
Xoè tay trái!
"Hây——!"
Một tiếng réo giòn giã vang lên xé nền trời, giữa không trung chợt nở rộ một chùm pháo hoa màu đen! Những chấm đen giữa trời như giọt mực rơi xuống hồ nước trong, từ từ nhuộm tối bầu trời.
Giữ yên tư thế, lại xoè ra tay phải!
"Hà——!"
Trên nền đen, pháo hoa bảy sắc nở rộ tiếp nối!
"Hây——!"
"Hà——!"
"Hây——!"
"Hà——!"
Màu đen và bảy sắc nối tiếp nhau, tựa như những viên đá quý lung linh giữa trời đêm, long lanh rực rỡ, chồng lên nhau, tương phản nhau, tạo nên một màn pháo hoa tuyệt diệu giữa ban trưa.
Đám đông kinh ngạc hoan hô.
"Gì thế! Đẹp quá!"
Tất cả bảo vệ đều xông ra, tìm kiếm kẻ phá phách khắp nơi, Kiều Dĩ Sa lẩn giữa dòng người hỗn loạn, cùng la chí choé theo thiên hạ, cơ bản là không tìm ra được.
Có một lúc bất chợt xuyên qua đám đông, cô tìm thấy được một cặp mắt màu vàng kim.
Ngay tức khắc, biển người hoá lung linh như dòng sông, cành liễu biến thành những rong rêu rũ, cô mơ giấc mơ giữa ban ngày.
Kiều Dĩ Sa cắn môi dưới, ngón tay bên hông khẽ búng một cái. Cậu cảm nhận được gì đó, xắn tay áo màu hồng của mình lên, rút từ trong cổ áo ra một cành hoa. Cậu ngước đầu nhìn cô, cô cười với cậu.
Cậu ngửi ngửi bông hoa, há miệng. Dưới ánh nắng chói lọi của mặt trời, chàng sói ăn tươi nuốt chửng nhánh hồng.
hết chương