Đứng trước tình cảnh cực kỳ khó xử, con người trái lại mang một vẻ trấn tĩnh lạ thường do đầu óc thoắt trở nên trống rỗng.
Kiều Dĩ Sa thu tay về, bình thản nhìn Hồng Diêm Đức.
"Chú Hồng, chú tỉnh rồi ạ."
Hình như nói thừa.
"Lại gặp nhau rồi."
Vẫn nói chuyện thừa.
"Chú tỉnh dậy mau thật."
Bắn ba câu thừa thãi liên tiếp.
Hồng Diêm Đức chậm chạp ngồi dậy, Kiều Dĩ Sa như một chú ngựa bị nắm đàng dây cương, cả linh hồn bị giật ngược ra phía sau. Hồng Diêm Đức cài từng chiếc nút áo xong, Kiều Dĩ Sa thưởng thức tốc độ và bầu không khí, thấy cảm giác bối rối, quái lạ, và kỳ diệu cùng giao hoà.
Cô bắt đầu cà kê: "Ồ, đúng rồi, chú mà tỉnh lại nhanh như thế cháu cảm thấy rất có khả năng là do chú đã ở bên Hồng Hựu Sâm lâu ngày. Dị nhân không ít thì nhiều đều gây ảnh hưởng đến những con người ở bên họ, dị nhân càng mạnh thì ảnh hưởng càng lớn. Chắc là sức mạnh của cậu ấy đã lan đến chú, khiến cho sức chịu đựng của chú mạnh hơn người bình thường một nhỉnh."
Hồng Diêm Đức nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Sức chịu đựng."
Kiều Dĩ Sa mím môi, thật ra cô cũng không biết mình đang nói gì.......
Hồng Diêm Đức không gặng hỏi, ông thong thả mặc lại áo, xoay người,
"Cô Kiều."
Kiều Dĩ Sa giống như võ sĩ Nhật, thẳng tắp lưng cúi đầu: "Hày! Ủa không phải.....Ờm, có mặt........"
Hồng Diêm Đức: "Cô có muốn giải thích một chút không?"
Kiều Dĩ Sa giả ngu: "Giải thích gì cơ?"
Hồng Diêm Đức lẳng lặng nhìn cô.
Tâm lý của Kiều Dĩ Sa đang rất bị mất cân bằng, rõ ràng là ban đầu lúc tiếp xúc với Hồng Diêm Đức, tâm trạng của cô rất bình tĩnh, cần nói thì nói, cần cãi thì cãi, thậm chí còn giở vài trò để hù ông. Tại sao mới chỉ qua nửa năm, cô gặp ông lại như Tôn Ngộ Không gặp Như Lai là thế nào. Cô đã chắc mẩm hôm nay mình có tám cái lưỡi cũng sẽ không nói rõ được tình huống trước mặt hiện giờ, nghĩ tới nghĩ lui, lại nổi lên tà niệm....... Hay là dứt khoát bằng mọi cách làm cho ông ta ngất đi, phá rối trí nhớ của ông về một tiếng đồng hồ vừa qua là xong.
"Cô Kiều." Hồng Diêm Đức lẳng lặng cắt đứt suy nghĩ của cô. "Đây đã là lần thứ ba rồi."
".........Hả?"
"Cô giở trò tà đạo với tôi."
Kiều Dĩ Sa khom lưng khép nép như nàng dâu nhỏ.
Lần đầu là lúc giăng cây ở nhà ông, lần thứ hai......tức là lúc cô ăn gian với mấy bài toán, ông cũng đánh hơi ra.
Ngoài xe thoảng tiếng xe cộ chạy ngang qua, tiếng khách đi đường hối hả. Kiều Dĩ Sa kiên nhẫn chờ Hồng Diêm Đức nổi giận. Im lặng một lúc, Hồng Diêm Đức lên tiếng hỏi: "Tôi không biết gì nhiều về cô," Giọng của ông hiền từ một cách bất ngờ, "Nhưng A Sâm tin tưởng cô."
Kiều Dĩ Sa ngước mắt, Hồng Diêm Đức nói: "Nếu nó đã tin tưởng cô, thì tôi cũng bằng lòng tin tưởng cô. Nhưng mà cô Kiều, niềm tin là được thành lập dựa trên nền tảng của tôn trọng và thành thật."
Nội dung lời nói quá nghiêm túc, Kiều Dĩ Sa nghe mà bụng dạ xoắn xéo hết cả lên, cô hít sâu một hơi, dè dặt nói: "Chú Hồng, xin chú đừng hiểu lầm, cháu không phải là quân lưu manh, cháu thật sự có niềm riêng khó nói."
Hồng Hựu Sâm: "Niềm riêng gì?"
Kiều Dĩ Sa thấy ông có vẻ như rất kiên nhẫn bèn hỏi: "Chú Hồng, cho cháu mạo muội hỏi một câu, gần đây cơ thể của chú có gì khó chịu không?"
"Ý cô là sao?"
"Tức là giống như.......Chú có gặp phải chuyện gì của tà đạo không?"
Hồng Diêm Đức đánh giá tạo hình như mới từ buồng tắm ra của cô.
"Tình huống hiện giờ có tính là chuyện của tà đạo không?"
"Cái này.......khoan tính."
"Vậy thì không."
Kiều Dĩ Sa thở dài.
Hồng Diêm Đức: "Cô hỏi chuyện này để làm gì?"
Kiều Dĩ Sa lại bắt đầu nói nhăng nói cuội.
"À mà thì là....nếu con người có quá nhiều dị nhân sống gần họ, tình hình sức khoẻ có thể trở nên không tốt cho lắm. Đương nhiên khẳng định là không nghiêm trọng, chỉ kiểu như dễ bị cảm mạo, hoặc là đau nhức mình mẩy mà thôi. Cho nên cháu muốn kiểm tra một chút, lại sợ chú không đồng ý, nên mới lén......."
Dưới ánh nhìn của vị luật sư tinh anh này, tai Kiều Dĩ Sa mỗi lúc một đỏ hơn, giọng càng lúc càng lí nhí, cuối cùng hoàn toàn bại trận.
"Cô Kiều." Hồng Diêm Đức yên lặng nói, "Nếu như cô không muốn nói, tôi sẽ không ép cô, cô không cần phải bịa ra những lý do để gạt tôi."
Cả đời Kiều Dĩ Sa chưa bao giờ luống cuống như lúc này. Cô cảm thấy Hồng Diêm Đức thật siêu phàm, không nổi giận giống như hồi cô làm giáo sư dạy kèm tới nhà chạm mặt ông; gặp một cảnh khó ăn nói như thế này mà không nổi cơn lôi đình truyền thống mà cô tưởng là sẽ có, thậm chí trong vẻ trấn định của ông còn có một chút quan tâm và......lo lắng?
Lo lắng về sức khoẻ tâm thần của cô?
Đầu của cô hỗn loạn.
"Còn nữa, cô cặp với A Sâm."
Vai của Kiều Dĩ Sa căng thẳng, Hồng Diêm Đức tiếp tục nói: "Thầy chủ nhiệm đã phản ảnh một số vấn đề với tôi."
"Vâng."
"Để tôi nói đơn giản cách suy nghĩ của tôi."
"Dạ chú nói."
"Tôi không đồng ý."
Vầy hơi bị quá đơn giản rồi i?!?!?!?!
Kiều Dĩ Sa cạn lời, dùng tạo hình của nữ chính trong bi kịch che miệng, nhập vai ngay tức thì.
Hồng Hựu Sâm cau mày nhìn cô, ánh nhìn ân cần dành cho kẻ thiểu năng càng rõ rệt hơn.
"Cô có biết còn bao nhiêu ngày nữa là thi đại học?"
"Mười lăm ngày......."
Ông lạnh như tiền: "Cô biết rõ nhỉ."
Kiều Dĩ Sa nghĩ bụng cháu đang tính ngày để còn chuẩn bị đi du hí với con trai chú chứ, không rõ sao được.
Hồng Diêm Đức: "Cả hai người đều còn quá nhỏ tuổi, hoàn toàn chưa chín chắn, cơ bản không biết mình đang làm gì."
Kiều Dĩ Sa chống chế: "Cách tính tuổi của chúng cháu không giống như con người......"
"Ồ?" Hồng Diêm Đức không mặn không nhạt hỏi, "Khác thế nào, chậm hơn hay nhanh hơn?"
Kiều Dĩ Sa: "Nhanh hơn, tức là.......bọn cháu sẽ già hơn tuổi một chút."
Hồng Diêm Đức: "Nhưng mà tôi thấy trí thông minh của cả hai hoàn toàn không phát triển theo hướng hơn tuổi."
Thanh máu: -
"Tuy cả hai đều đã lớn rồi, nhưng chuyện này không phải trò chơi của trẻ con, nhất là A Sâm còn chưa ra khỏi khuôn viên của mái trường, thì phải quan tâm học hành trên hết." Ông thoáng ngừng, rồi nói tiếp, "Đương nhiên là cô giỏi, nếu cô muốn che mắt tôi, tôi cũng không có cách nào khác. Tôi chỉ nói lời không êm tai trước cho biết......." Đến đây, Hồng Diêm Đức hơi xoay người, nhìn thẳng trước mặt. Áp lực vô hình bao trùm, hai tay của Kiều Dĩ Sa vặn xoắn vào nhau.
"Ch-ch-ch-chú, chú cứ nói......."
"Nếu thành tích thi đại học của A Sâm xuất hiện bất cứ chênh lệch nào, cô Kiều, khi đó xin đừng trách tôi không khách sáo."
Kiều Dĩ Sa hoàn toàn quên mục đích ban đầu của mình, nghe Hồng Diêm Đức thả cho cô đi thì như được ân xá, xoay người chuẩn bị mở cửa xe.
"Bậy!" Hồng Diêm Đức tóm ngay cô lại, "Cô định đi như thế này?"
Kiều Dĩ Sa cúi đầu nhìn áo choàng tắm của mình, đáp: "Cháu không sao, cháu có thể...." Hồng Diêm Đức ngắt lời cô: "Cô Kiều, xin cô tự kiểm điểm một chút."
Kiều Dĩ Sa: "........"
Hồng Diêm Đức: "Cô ngồi đây chờ tôi, tôi đi tìm một bộ đồ cho cô."
Hồng Diêm Đức ghé ngay vào cửa hàng bán quần áo xuất khẩu bên đường, chọn một bộ đồ thoải mái, đến khi ông quay lại, trong xe đã không còn ai, chỉ có tấm vải trùm xe đã được gấp lại ngay ngắn. Hồng Diêm Đức đứng bên cửa xe, vỗ vỗ đỉnh đầu, vài chú chim đậu trên cây ven đường đang ríu ra ríu rít, ông bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Hỏi: Ai trên thế gian này có thể ngăn cản được mối tình đầu của trẻ hư hỏng?
Đáp: Không ai cả.
Đêm đến, Kiều Dĩ Sa chống đầu bằng một tay nằm trên chiếc giường nhỏ, Hồng Hựu Sâm lưng tựa vào đầu giường, trong tay là bảng tổng kết kiến thức môn Hoá.
Kiều Dĩ Sa đang chau mày nghĩ về cuộc đời thì đến lượt Hồng Hựu Sâm học chưa được bao lâu đã bắt chuyện với cô.
"Hôm nay sao em yên tĩnh vậy?"
"Yên tĩnh cũng sai?"
Im lặng mươi giây, Kiều Dĩ Sa liếc ngang, thấy Hồng Hựu Sâm đang nhìn cô.
"Gì?"
"Đừng nói là hôm nay em cũng muốn gây chứ hả?"
"........" Kiều Dĩ Sa ngậm hờ cây bút trong miệng, trước mặt bày một tờ giấy, trên mặt giấy là ngoằn ngoèo đủ thứ bùa nhìn chẳng biết đâu là đâu. "Ai muốn gây đây, không thấy em đang suy tư sao?"
"Ban ngày thầy chủ nhiệm nói gì với cha tôi?"
"Còn nói gì nữa? Mách tội thôi." Vừa nhắc tới là Kiều Dĩ Sa liền nổi giận. "Sắp tốt nghiệp tới nơi rồi lão đó còn đi làm việc rỗi hơi làm gì chứ."
Hồng Hựu Sâm nhún vai.
"Thầy giáo của lớp chúng tôi mang tinh thần trách nhiệm rất cao." Cậu chỉ chỉ tờ giấy trước mặt cô, "Mấy thứ này là gì?"
Trên giấy là một số những câu chú, nghi thức, còn có cả bùa, Kiều Dĩ Sa đang tổng kết tất cả những pháp thuật đã dùng trên Hồng Diêm Đức hôm nay. Cô đã moi tất cả vốn liếng ra, vẫn không có được đầu mối nào.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Kiều Dĩ Sa lắc đầu, vừa định nói gì đó, di động rung lên, cô cầm nhìn, là một dãy số lạ.
"A lô?"
"Xin chào cô, nữ pháp sư."
".........."
Kiều Dĩ Sa ngồi bật dậy trên giường, Hồng Hựu Sâm giơ tay về phía cô. Cậu đã nghe ra đấy là điện thoại từ Mạc Lan.
"Đồ An đang bên cô?"
"Đưa di động cho tôi." Hồng Hựu Sâm vứt bảng tổng kết kiến thức hoá học, cánh tay dài quơ một cái giựt được điện thoại, phủ đầu ngay bằng câu——
"Ông có dẹp đi không?"
Mạc Lan không ngờ Hồng Hựu Sâm cho ăn mắng thẳng thừng như vậy, nghẹn giây, rồi lịch sự chào hỏi.
"Chào ngài."
"Ông có bệnh phải không?"
".........."
Hồng Hựu Sâm ngồi xếp bằng, cánh tay trái gác trên đầu gối, tay phải cầm di động, sắc mặt u ám.
"Tôi đã cảnh cáo ông hay chưa, không được xuất hiện lần nữa trước mặt tôi."
Mạc Lan thoáng ngừng, đáp: "Thưa tôi không hề, lần trước cũng không phải là tôi xuất hiện trước mặt ngài, là ngài chủ động đến tìm tôi."
Hồng Hựu Sâm nhanh chóng ngước đầu lên liếc Kiều Dĩ Sa một cái, gật gù với di động.
"Được, ông chọn ngày giờ đi."
Kiều Dĩ Sa: "?"
Thính lực của cô không tốt được như của người sói và ma cà rồng, nghe không ra Mạc Lan đang nói gì, cô không ngừng ra dấu cho Hồng Hựu Sâm giơ di động xa xa ra một chút, cậu toàn làm như không thấy. Cuối cùng cô giật di động, tự ấn nút loa ngoài.
Mạc Lan nói: "......Cho ngày giờ để làm gì?"
Hồng Hựu Sâm đáp: "Dạo này tôi rất bận, nhưng sẽ không lỡ cuộc hẹn này, ông chọn ngày giờ đi, chúng ta thanh toán luôn chuyện này."
Mạc Lan nhấn mạnh từng lời: "Ngài muốn quyết đấu với tôi?"
Hồng Hựu Sâm ngầm thừa nhận.
Mạc Lan phì cười, nói: "Ngài quyết đấu với tôi, cô nữ pháp sư có đồng ý không?"
Hồng Hựu Sâm: "Cô ấy nghe theo tôi."
Kiều Dĩ Sa: "??????"
Mạc Lan lại im lặng.
Hồng Hựu Sâm không chờ được nữa, trực tiếp chọn ngày giùm ông ta.
"Thứ Tư tuần sau, có một công viên phía sau trường tôi, giờ đêm."
Cuối cùng Kiều Dĩ Sa hoàn hồn, níu cổ tay của cậu.
"Anh đang làm gì thế này?"
Quái gì mà hở chút thành giờ đêm?
Hồng Hựu Sâm nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc. "Đừng lo, tuần sau không có lớp nữa, tự do ôn bài, tôi có thể ra khỏi trường."
"Nhảm nhí!" Kiều Dĩ Sa lên mặt rầy la Hồng Hựu Sâm. "Một tuần trước kỳ thi đại học mà có thể không có lớp à!"
Cô nhớ tới cái câu cuối cùng mà Hồng Diêm Đức nói với cô, "nói lời không êm tai trước cho biết," nhất thời cảm thấy thi đại học còn nghiêm trọng hơn cả Mạc Lan.
"Đưa di động cho em, em nói chuyện với lão ta."
"Không."
"Anh đưa ngay cho em!" Cô quơ tay giằng lấy, bỏ ngay vào mồm cắn chặt, lúng búng nói: "Không được nghe lén! Em gọi điện thoại xong sẽ về." Nói đoạn biến thân thành quạ, cắp điện thoại bay ra ngoài cửa sổ.
Kiều Dĩ Sa gọi xong cú điện thoại với Mạc Lan trên cành cây.
"Có cách nào đừng phá hoại nữa không, ông có biết là đối với một thanh niên, thi đại học quan trọng đến chừng nào không!"
Mạc Lan cười: "Đúng là ta không biết."
Kiều Dĩ Sa: "Nói chung là ông đừng làm màu, ép quá thì cá chết lưới rách, chẳng ai được gì hay ho."
Mạc Lan khẽ nói: "Nữ pháp sư, cô có thật đã làm việc đàng hoàng chưa?"
Kiều Dĩ Sa đứng trên cây rỉa lông rỉa cánh.
"Đương nhiên đã làm, nhưng mà chuyện thức tỉnh không đơn giản, tôi bận mệt gần chết với nó được chưa hả."
"Bận lo giải bài toán đố trên người của cha ngài ấy?"
"........."
Kiều Dĩ Sa không rỉa lông nữa.
"Làm sao ông biết được?"
"Bùa chú là do ta hạ, bị người khác kiểm tra dĩ nhiên ta cảm nhận được."
"........ Rốt cuộc nó là bùa phép gì?"
"Điều này làm sao ta nói cho cô biết được."
"Ông là ma cà rồng, sao lại có khả năng hạ chú cao cường như vậy? Ông đụng hàng hơi quá xa rồi thì phải?!"
"Ta đã nói rồi, kinh nghiệm là một thứ tốt. Cô đừng tốn hơi sức với ông ta nữa, lo nghĩ chuyện chính đi."
Kiều Dĩ Sa tức quá dùng mỏ mổ vào màn hình di động.
Mạc Lan: "Nghĩ cách nào để khiến tâm trạng của Đồ An biến động."
"Tôi không khiến nổi." Kiều Dĩ Sa viện đủ mọi cớ, "Lúc nãy ông cũng đã nghe rồi đó, cậu ấy thích ứng luôn được với sự có mặt của tôi bên cạnh, ngày nào cũng sống như thầy chùa, cơ bản không kích thích gì được."
"Vậy thì tìm chuyện gì mà ngài ấy chưa thích ứng, cứ lôi những chuyện thực tế ra mà làm."
"Cái gì chưa từng làm à, ví dụ như?"
"Để ta nghĩ......." Mạc Lan trầm ngâm, rồi chân thành đề nghị: "Làm tình?"
Kiều Dĩ Sa rất muốn mang lời phê bình mà Hồng Diêm Đức nói cô ra nói cho Mạc Lan nghe.
"Xin ông tự kiểm điểm một chút."
Mạc Lan không tán đồng: "Bản thân của dục vọng chính là một phần của tình yêu, sao lại nói phải kiểm điểm chứ, hơn nữa tuổi của các người cũng không còn nhỏ nữa, giữ trinh tiết cũng chả có ý nghĩa gì."
Kiều Dĩ Sa lí nhí: "Làm sao mà ông biết được chúng tôi......"
Mạc Lan cười sâu xa khó dò: "Ta đã nói rồi, kinh nghiệm là một thứ——"
"Được rồi được rồi được rồi! Lại cái màn đó!" Kiều Dĩ Sa bực mình, "Coi như uổng công tôi hỏi!"
Mạc Lan: "Cả hai người đều là lần đầu, hơn nữa chiếu theo độ hợp nhau giữa các tộc, nếu như Vu tộc và tộc người sói phối hợp thành công thì sẽ mang lại hoan lạc vô biên trong tương lai."
Hỏi: Quạ có đỏ mặt được không?
Đáp: Trời mới biết.
Kiều Dĩ Sa: "Nói xong chưa?"
"Xong rồi......À, còn một chuyện." Mạc Lan trở nên nghiêm túc hơn. "Nghe nói cô được bà ngoại nuôi lớn, không báo danh trong hiệp hội của pháp sư."
Kiều Dĩ Sa: "Có vấn đề gì à?"
Mạc Lan: "Cũng không có gì, cô có biết chuyện của cha mẹ cô không?"
Kiều Dĩ Sa thoáng khựng lại: "Sao?"
Mạc Lan: "Cô có thể nắm vững chú thuật hư vô, Bì Hàn cảm thấy đây không phải là điều một nữ pháp sư mới hai mươi mấy tuổi có thể làm được, nên đã điều tra, mẹ của cô là một vị đại pháp sư chuyên về pháp thuật hư vô nổi tiếng."
Im lặng giây, Kiều Dĩ Sa hỏi: "Cha tôi thì sao?"
Mạc Lan: "Trai mặt kiểng."
Kiều Dĩ Sa: "........."
Mạc Lan: "Nghe nói lúc mẹ cô mang thai cô, cha cô bị nghi gian díu gì đó, trong cơn nóng giận, mẹ cô đã dùng thuật hư vô nuốt chửng mất hắn."
Kiều Dĩ Sa: "...................."
Mạc Lan: "Sau đó mẹ cô đã tái giá, hiện giờ hình như đang ở Rạn san hô Mauritius. Cô có muốn đi gặp không, hiệp hội pháp sư có thể liên lạc giúp cô."
Kiều Dĩ Sa rất lấy làm tiếc.
"Không cần, đời ai nấy lo."
Mạc Lan bắt đầu nói lời tổng kết.
"Cô được di truyền dòng máu của mẹ cô, cô là một nữ pháp sư ưu tú, cô nên dựa vào đấy tiếp tục lớn mạnh, ngày đêm không quản ngại, tiến bộ hết bước này đến bước khác, tranh thủ để sớm có ngày dựng nên đại nghiệp."
Kiều Dĩ Sa cười lạnh hai tiếng: "Không hổ làm lãnh đạo, tài dùng mồm chém gió luyện đến điêu thì thôi."
Mạc Lan cười đáp: "Cũng thường thôi mà."
hết chương