“Anh gài tôi…”
Sau khi bài phát biểu kết thúc, chương trình chuyển sang phần tiệc tối. Trên thực tế, đây mới là sự kiện chính của ngày hôm nay, bởi chẳng mấy khi các hội trưởng từ khắp cả nước tụ họp với nhau đông đủ thế này.
Ngay khi mọi người bắt đầu nâng chén, tôi lấy lí do đi vệ sinh để chuồn ra ngoài boong tàu. Noh Do-hwa dễ dàng bám theo tôi như một bóng ma.
Tôi giả ngốc.
“Gài cô? Tôi á?”
“Anh thổi phồng dự án làm đường đến tận mức này…”
“Này. Không phải tại tôi, mà là tại lãnh đạo liên minh chứ. Tôi chẳng hiểu vì sao cô lại đổ lỗi cho một người vô tội.”
“Hội trưởng của Tam Thiên Giới, Dang Seo-rin…”
Noh Do-hwa thì thầm.
“Cô ấy thật sự là một người tuyệt vời, nhưng lại có lòng tự tôn rất lớn… Tuy rằng cô ấy giỏi phân biệt giữa cảm xúc của bản thân và cảm xúc của mọi người, nhưng chính bởi vậy, cô ấy là kiểu người sẽ xét đến cả tư thù cá nhân kể cả khi xử lí chuyện công… Tôi thậm chí còn dùng từ ‘tàn tật’ để khiêu khích lòng tự tôn của cô ấy, vậy mà cô vẫn giới thiệu tôi với các hội trưởng cả nước… Điều ấy là bất khả thi, nếu cô không đánh giá tôi cao đến mức đối xử với tôi như một viên chức thực thụ…”
Mắt của Noh Do-hwa nheo lại.
“Tức là, hội trưởng của bang Tam Thiên hẳn đã hỏi ý kiến của ai đó về tôi, và người đó đã hết lời tâng bốc để giới thiệu tôi với cô ấy...”
“Hừm, không biết đó là ai nhỉ?”
“Khả năng cao đó là người đã có mặt trong phòng khách khi tôi nói chuyện với hội trưởng Tam Thiên Giới…”
Noh Do-hwa đưa cho tôi một trong hai cốc thủy tinh mà cô đang cầm. Là trà chanh lạnh. Tôi vui vẻ nhận lấy cốc trà từ tay cô và uống một ngụm.
Nhìn ra từ phía Cảng Busan nơi chiếc tàu du lịch neo đậu, bóng thành phố trải dài trong đêm tối. Từ lâu đã không còn khung cảnh quen thuộc của những bóng đèn điện ăn trộm ánh sao trời và sơn lên một Dải Ngân Hà dưới mặt đất. Thay vào đó, chỉ còn lại vài đốm sáng le lói, một chút bóng tối, và ánh trăng bao trùm.
Gió biển cuốn theo vị mặn của muối lên boong tàu.
Noh Do-hwa và tôi ngắm nhìn khung cảnh thành phố chìm trong tiếng sóng một lúc lâu.
“Anh gài tôi…”
“Cô vừa nói thế mà. Ý cô là sao?”
“Dám ép tôi làm việc miễn phí. Lương tâm anh không cảm thấy cắn rứt à?”
“Đâu phải miễn phí. Bất kể Xưởng Noh Do-hwa muốn bao nhiêu vật tư, tiền của, hay sức người, chỉ cần cô nói một tiếng, chúng tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ.”
“Heh.”
Noh Do-hwa cười u ám.
“Chỉ cần tôi nói một tiếng à? Được rồi. Vậy thì, hãy trả thế giới này về nguyên trạng đi…”
“...”
“Khi nghe hai chữ ‘vô hạn’, anh nghĩ đến cái gì đầu tiên? Không gian? Thời gian? Với tôi, thứ duy nhất vô hạn trên thế giới này là nỗi đau của con người.”
Sắc giọng của Noh Do-hwa tối hơn cả cảnh đêm.
“Cứu mạng người khác? Cái đó có thể làm được. Tôi đã thử rồi. Nhưng loại bỏ nỗi đau của một người à? Ai dám khẳng định khi nào công việc ấy sẽ kết thúc? Hạnh phúc có tới khi nỗi đau của một người biến mất không? Câu trả lời còn phụ thuộc vào bản thân người đó. Không một ai khác có thể chịu trách nhiệm thay cho họ. Rốt cuộc bao giờ những nỗi đau mới kết thúc…?”
Ngay cả trong một thế giới đổ nát, người phụ nữ không được ai ngó ngàng đến, người luôn chữa trị cho các bệnh nhân đến phút cuối, đã nói những lời này.
“Vậy nên ngay từ đầu, cái ý tưởng cứu giúp tất cả mọi người đã có vấn đề rồi. Mọi sự giúp đỡ đều có giới hạn. Thay vì giúp đỡ một người cả đời, thì anh chỉ nên tập trung chăm sóc cánh tay bị đứt lìa của họ. Chỉ khi đối tượng giúp đỡ là một thứ nhỏ như thế, thì anh mới có thể chịu trách nhiệm. Việc ấy tôi có thể làm, thậm chí còn làm rất, rất giỏi… Nhưng.”
Noh Do-hwa vươn cổ về phía trước và nhìn về phía tôi. Giống như một con rắn.
Hương thơm của trà chanh mới pha phảng phất, hòa quyện cùng vị mặn của muối biển.
“Giờ anh lại muốn tôi chịu trách nhiệm cho mạng lưới đường bộ không chỉ của Busan, mà còn là cả nước…?”
Hai con mắt của cô, như thể hai nửa của vầng trăng tròn, dán chặt vào gương mặt tôi không rời.
“Ờ thì, cứ coi như tôi làm được đi. Thậm chí, tôi nghĩ mình có thể làm tốt là đằng khác. Nhưng sau đó thì sao? Đường bộ là một cơ sở vật chất. Anh biết người ta gọi những kẻ phụ trách cơ sở vật chất là gì không…?”
“Chính phủ.”
“Anh có vẻ không ưa đám tư nhân nhỉ? Chính xác…”
Noh Do-hwa cười lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài.
Mây mờ che phủ vầng trăng khuyết.
“Tôi không định chịu trách nhiệm cho tất cả mọi người đâu…”
“...”
“Chăm sóc đám người tàn tật đã đủ khó khăn rồi. Không đời nào tôi lại đi chăm sóc cho một quốc gia tàn tật nữa. Tôi biết. Trước mắt, tôi phải tự giới thiệu bản thân rồi liếm giày các vị hội trưởng. Nhưng một khi các con đường được xây xong, những hội trưởng sẽ phải quỳ gối trước tôi. Nghe có vẻ tuyệt vời nhỉ? Nhưng… tôi không thích thế. Tôi không muốn thế. Tại sao? Anh nghĩ tôi sẽ hạnh phúc nếu anh nhồi nhét một đống quyền lực vào tay tôi à? Tự xóc lọ một mình đi.”
“Chủ xưởng Noh Do-hwa.”
“Ồ, quá xấu hổ để tự sướng một mình à? Thế thì cứ bảo hội trưởng Tam Thiên Giới làm hộ anh. Heh. Nếu muốn ra vẻ cao quý, thì đám các người tự đi mà cứu lấy thế giới một mình, đừng kéo người ngoài vào…”
“Tôi là một hồi quy giả.”
Những con sóng vỗ nhẹ vào thân tàu.
Có lẽ bởi những chấn động ấy, mà đầu của Noh Do-hwa nghiêng sang một bên.
Những lát chanh, được cắt thành hình trăng lưỡi liềm, khẽ xê dịch trong cốc của cô.
“Ờm…?”
“Cô bí mật xây một hầm rượu trong lòng đất bên dưới xưởng của mình, đúng chứ? Tôi biết hiện giờ cô đang cất 20 chai Château d'Yquem 1990 ở đó.”
“Ưm…”
“Tôi cũng biết rằng cô lén mở một trong những chai rượu ấy ra vào ngày cô quyết định sửa lại con đường cho những người già ở phường Bansong. Tại sao lại là phường Bansong? Bởi vì điều kiện sống của người dân ở đó là tồi tệ nhất. Và nếu cô gây được thiện cảm với người hội trưởng nắm quyền kiểm soát khu vực ấy, thì cô có thể dễ dàng can thiệp khi cần thiết.”
“Khoan…”
“Hồi còn là công chức, cô từng trúng giải độc đắc xổ số, nhưng cô không hề tiết lộ cho bất kì ai. Cô dùng số tiền ấy để mua rượu cũng như để bí mật thu thập những vật liệu và thiết bị cần thiết cho việc chế tạo các dụng cụ hỗ trợ.”
“...”
Noh Do-hwa đưa ngón trỏ và ngón giữa lên chạm vào môi.
“Hmm. Aha? Ừm. Hmm… Đúng là những phát ngôn thú vị. Nếu đây là thật…”
Noh Do-hwa nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt của cô soi mói chân, tay, ngực, và cả cơ thể tôi.
“Vậy đó là lí do vì sao trông anh lúc nào cũng như thế này. Aha, tất nhiên rồi. Tôi hiểu. Hoàn toàn hợp lí. Tất cả các hành động của Thức tỉnh giả Người Đưa Tang đều trở nên dễ hiểu, theo nhiều góc độ…”
Im lặng.
“Nhưng kể cả khi điều ấy là thật, nếu Thức tỉnh giả Người Đưa Tang là một kẻ bất tài, thì mọi chuyện cũng vô nghĩa. À, không phải tôi bảo anh thực sự bất tài đâu. Ý tôi là, anh phải rất tài năng thì mới phục hồi được thế giới trở về nguyên trạng. Tôi biết anh đã hạ được Mười Chân, nhưng như thế không đủ. Anh hiểu ý tôi không?”
“Tôi hiểu.”
“Thế thì chứng minh đi.”
Tôi nhìn lên bầu trời đêm.
“Thánh Nữ. Cô có đang xem không?”
「Tôi có.」
“Xin hãy gửi một tin nhắn cho cô Noh Do-hwa.”
Thánh Nữ không thắc mắc đánh giá của tôi, bởi cô biết tôi thực sự là ai.
“...!”
Bên cạnh tôi, Noh Do-hwa rụt vai lại. Trong một thoáng, cảm xúc bối rối và tò mò, xen lẫn hạnh phúc lướt qua trên gương mặt cô.
“Các Chòm Sao đều là giả sao…?”
“Phải. Tôi cũng đứng đằng sau SG Net.”
“Hả? À, một trang web được tạo ra bởi các Chòm Sao? Aha, quả nhiên, aha…”
Im lặng.
“Không tệ…”
Ánh mắt của Noh Do-hwa dịu xuống.
“Độc chiếm thông tin không có nghĩa là kiểm soát được nội dung của những thông tin ấy. Anh vẫn phải đảm bảo mức độ an ninh của bản thân những kênh thông tin. Hmm. Có thể mọi chuyện xảy ra nãy giờ chỉ là một trò lừa bịp dàn dựng bởi khả năng đọc tâm trí hoặc một dạng thao túng tinh thần, nhưng nếu anh có năng lực như vậy thật, thì sức mạnh ấy cũng không thua kém so với hồi quy…”
Noh Do-hwa lại đưa mắt nhìn tôi.
“Anh đã hồi quy bao nhiêu lần rồi? Đây là lần thứ hai à…?”
“Hiện tại tôi đang ở vòng lặp thứ 54. Lần đầu tôi gặp cô là ở vòng lặp thứ 11.”
“Oa, anh cũng vất vả nhỉ…”
Noh Do-hwa trông hơi kinh ngạc.
“Dù sao, đúng là thế giới này đã hóa thành địa ngục. Nhưng tuy vậy, vẫn có những ứng cử viên tốt hơn tôi mà, phải không? Chẳng phải ngoài kia có vô số tên biến thái thèm rỏ dãi quyền lực sao…?”
“Tôi đã kiểm tra tất cả bọn họ rồi.”
Chính phủ lâm thời thứ hai, lực lượng binh lính đảo chính, thậm chí cả những chính trị gia có tầm ảnh hưởng lớn hơn mà tôi không nhắc tên.
Noh Do-hwa nhíu mày.
“Trong số tất cả, thì tôi là người giỏi nhất? Không thể nào. Chẳng phải giao việc ấy cho cái người có khả năng giả vờ làm các Chòm Sao sẽ tốt hơn tôi sao?”
“À. Người đó là một hikikomori thứ thiệt, nên tôi không thể chọn họ.”
「...」
Tôi cảm thấy một áp lực vô hình từ Thánh Nữ, nhưng tôi chỉ nhún vai.
“Nếu 54 lần hồi quy đã dạy cho tôi điều gì, thì đó là dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa, tôi cũng không thể làm hết mọi việc trên đời. Giống như lập luận của cô về nỗi đau vô hạn của con người. Ta cần bỏ trống những mảng mà ta không đủ sức đảm đương. Và rồi, sẽ có những người xuất hiện và lấp đầy các khoảng trống ấy.”
“Ý anh là tôi…?”
“Kể cả khi tôi không can thiệp vào, vẫn có xác suất rất cao rằng mạng lưới đường bộ của thành phố Busan sẽ được sửa lại. Ở vòng lặp trước, cô đã đến gặp lãnh đạo liên minh. Khi ấy, tôi không có mặt ở đó.”
“...”
Nhưng thế chưa phải tất cả.
Ở một tương lai chưa xảy ra, vòng lặp thứ 90, khi mà tôi lừa Nàng Tiên Hướng Dẫn vào làm nhân viên cho một cửa hàng tiện lợi.
Khi ấy, Noh Do-hwa đã tham dự bữa ăn cuối cùng tổ chức tại cửa hàng tiện lợi. Chính cô là người đã rót những chai rượu quý giá của mình cho mọi người và nhận được vô số lời tán tụng từ các Thức tỉnh giả.
Và trước khi tham gia cuộc đột kích cuối cùng với các Thức tỉnh giả khác và lao vào trong cánh cổng Mưa Thiên Thạch, Noh Do-hwa đã để lại một lá thư ở cửa hàng của tôi.
Đường đến đây quá bất tiện. Tôi tưởng mình sẽ ôm mấy chai rượu mà chết luôn chứ. — NDH
Tôi không nghĩ lời phàn nàn viết trong thư hướng về tôi.
Lá thư ấy là nỗi hối hận của cô đối với bản thân mình.
Rằng nếu cô cố gắng xây thêm nhiều con đường và kết nối nhiều thành phố hơn với nhau trước khi thế giới hoàn toàn sụp đổ, thì có lẽ, cô đã trì hoãn được tận thế thêm chút nữa.
Tôi nghĩ ẩn sau những con chữ đó của cô là một phần luyến tiếc như vậy.
Sau cùng, cô là một người luôn cất những cảm xúc ấy vào một góc của trái tim mình, dù là ở quá khứ hay tương lai.
Vậy, chẳng phải mọi lời nói và hành động của cô chỉ giống như một lớp ngụy trang sao?
Mọi người đều biết Noh Do-hwa là một nhân vật quan trọng. Thậm chí có những thế lực đã nghĩ cách để sử dụng tài năng của cô hiệu quả hơn. Tuy nhiên, ngay khi nghe những câu từ độc địa và mỉa mai không chút kiêng kị của Noh Do-hwa, họ chỉ biết rút lui, nghĩ thầm, “Đây là một Homo sapien khiếm khuyết.”
Dù vậy, tôi vẫn ở đây.
Lần đầu gặp Noh Do-hwa, tôi cũng tưởng rằng cô không phải một người quá hữu ích.
Nhưng điểm khác của tôi so với những người kia là, tôi được trao cơ hội để sửa chữa lại các định kiến của mình.
Ở vòng lặp trước, tôi đã đến xưởng của Noh Do-hwa và quan sát cô từ đầu tới cuối. Cách cô chữa trị cho bệnh nhân, đàm phán với các hội trưởng, và ngay cả khi tận thế đến gõ cửa, cô vẫn ưu tiên những bệnh nhân của mình…
Trong suốt 9 năm.
Kết quả là cô ấy 'đạt'.
Như tôi đã nói với Dang Seo-rin, Noh Do-hwa là một người tốt.
“Cô không phải lo sợ thất bại. Đúng hơn, xin hãy thất bại càng nhiều các tốt. Những thất bại mà Chủ xưởng Noh Do-hwa trải nghiệm lần này sẽ trở thành dữ liệu để truyền lại cho Chủ xưởng Noh Do-hwa tiếp theo.”
“Ha…”
“Hãy xây những con đường tới bất kì chỗ nào cô muốn. Bắt đầu những dự án ở bất cứ đâu con tim cô mách bảo. Dần dần, cô sẽ tìm ra một con đường tối ưu. Khi cô sắp xếp đội nhân công, hãy thử tuyển đủ các loại người khác nhau. Cuối cùng, cô sẽ tìm ra ai là người phù hợp với cách làm việc của mình nhất.”
“Hồi quy rõ là một trò lừa mà. Anh có thể cám dỗ người ta bằng những từ ngữ như thế…”
Noh Do-hwa gãi thái dương.
“Ưm… Tôi xin lỗi vì đã bảo anh tự đi xóc lọ. Tôi cũng xin lỗi cả hội trưởng Tam Thiên Giới nữa…”
“Tôi không quan tâm.”
“Anh thực sự có thể phục hồi thế giới này về nguyên trạng sao…?”
Lúc trước Noh Do-hwa cũng hỏi câu này.
Tôi nhìn thẳng vào cô.
“Nếu một mình thì tôi không thể.”
“...”
“Xin hãy giúp tôi.”
Noh Do-hwa buông một tiếng thở dài.
Âm thanh sóng biển buổi đêm hòa cùng tiếng thở của cô, vỗ nhẹ vào thân của con tàu du lịch đang phải neo đậu ở bến mà không thể ra khơi lần nữa.
“Đây là một căn bệnh đấy.”
Tiếng sóng trong màn đêm thì thầm, và con tàu bất động khẽ rung lên.
“Một thứ dịch bệnh đáng ghê tởm. Những kẻ gieo rắc mầm bệnh nói đủ thứ tư tưởng lớn lao và cao đẹp… Tôi đã chữa trị cho vô số người khuyết tật, nhưng kẻ khuyết tật lớn nhất lại là tôi. Dù có tìm kiếm đến đâu, tôi không thể tìm ra đơn thuốc chữa trị căn bệnh của chính bản thân mình, và sẽ chẳng có đơn thuốc nào cho đến ngày tôi chết…”
Tôi không trả lời. Những lời ấy dường như là Noh Do-hwa đang tự nói với chính cô.
Vẫn với đôi vai sụp, Noh Do-hwa nâng cốc của cô lên.
“Vậy thì, thử xem nào. Cái dự án lớn này…”
Cách.
Hai chiếc cốc thủy tinh của chúng tôi chạm vào nhau. Hương chanh phảng phất trước mũi tôi.
“Rất mong được hợp tác với cô.”
“Thế, vụ này sẽ lặp đi lặp lại đến vĩnh viễn à?”
“Nếu Chủ xưởng Noh Do-hwa là một người tài năng, thì đúng vậy.”
“Mẹ kiếp…[note60871]”
∗ ∗ ∗
Câu chuyện này có một phần kết.
Ngày hôm sau, một tổ chức mới chính thức được thành lập.
Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia.
Đúng như tên gọi, tổ chức này được thành lập với duy nhất một mục đích: sửa chữa và bảo dưỡng mạng lưới đường bộ đang ngày một xuống cấp, để kết nối lại những thành phố và thị trấn đang phải tự mình sinh tồn vì bị cô lập.
“Hiện tại ta chưa cần một chính phủ. Không thể duy trì một bộ máy chính quyền trong tình trạng này…”
Một tuần sau, Noh Do-hwa trình bày một bản tóm tắt trước mặt chúng tôi. Ở đây, ‘chúng tôi’ không bao gồm những hội trưởng khắp cả nước.
Chỉ có tôi và Thánh Nữ.
Một cuộc họp kín, trong đó gần như tôi luôn tiết lộ mình là hồi quy giả với những người tham gia. Trong tương lai, nhóm này sẽ mở rộng, chứa cả Oh Dok-seo và những người khác, nhưng hiện tại, thì chúng tôi chỉ là một liên minh nhỏ gồm ba người.
“Hãy giao nhiệm vụ quản lí các thành phố cho những hội trường có tầm ảnh hưởng lớn của mỗi vùng như từ trước đến giờ. Cứ coi bọn họ là các lãnh chúa. Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia chỉ như một gia đình hoàng gia, hay đúng hơn, một cơ quan hành chính dưới quyền hoàng gia, kí hợp đồng với các lãnh chúa này…”
Thánh Nữ giơ tay, theo thói quen.
“Vâng, có vấn đề gì…?”
“Chẳng phải như vậy thì ta sẽ có quá ít quyền lực sao?”
“Đúng thế. Phải che giấu sức mạnh của chúng ta càng nhiều càng tốt. Quyền lực sẽ mở rộng ra khi tầm ảnh hưởng của nó lan sang nhiều mảng. Nhưng càng chiếm giữ một mảng không thể bị thay thế, thì quyền lực sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Và ta không cần thứ quyền lực bị giãn mỏng. Vậy sẽ chỉ dẫn tới hiệu quả sụt giảm và các vấn đề về tham nhũng… Trong một thời đại của sự tự cung tự cấp, khi mà các thành phố thậm chí không thể giao tiếp với nhau, Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia sẽ chịu trách nhiệm kết nối và duy trì mạng lưới đường bộ.”
Noh Do-hwa nói đầy tự tin.
Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia bao gồm người lao động, công nhân xây dựng, và các đơn vị tác chiến. Mỗi khi tu sửa xong một con đường một làn, những đơn vị tác chiến sẽ thường xuyên ‘tuần tra’ trên đường.
“Công tác tuần tra này vô cùng quan trọng…”
Người dân và những thương nhân di chuyển tới thành phố khác hiển nhiên sẽ đi cùng đội tuần tra. Noh Do-hwa thu một khoản phí sử dụng cố định từ bọn họ.
“Nói là phí sử dụng, chứ thực ra đây là tiền thuế… Nhưng nếu tôi gọi nó là thuế, thì người dân sẽ ngay lập tức phản đối, nên dù thế nào cũng phải gọi khoản này là phí sử dụng…”
Các thành phố nằm trên mạng lưới đường bộ cũng phải trả phí sử dụng. Người ta có thể cố sử dụng những con đường một cách miễn phí, nhưng khi đó, bọn họ sẽ phải tự bảo vệ bản thân khỏi đám quái vật tấn công con đường.
“Chúng ta nên quảng cáo như thể người dân có rất nhiều lựa chọn khác, và những lựa chọn ấy phải thực sự tồn tại. Mấu chốt là ta khiến mọi người tin rằng không ai ép buộc họ trả phí, mà hoàn toàn là do quyết định chủ quan của họ. Khi ấy, tầm quan trọng của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia sẽ được khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người…”
Những thành viên trong cùng một bang hội có thể lập thành nhóm để tự sử dụng các con đường. Tuy nhiên, khi họ muốn đến các thành phố ở xa hơn, họ sẽ phải ghé qua các điểm trung chuyển, và mỗi lần như vậy, họ sẽ phải trả thuế cho bang hội chiếm giữ thành phố đó.
“Bọn họ sẽ tức điên lên cho mà xem…”
Thay vì thế, thì trả một khoản phí nhỏ cho Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia và di chuyển dưới sự bảo vệ của đơn vị tác chiến sẽ hợp lí hơn nhiều.
Bởi nhu cầu đi lại của cả những người bình thường và các Thức tỉnh giả đều do Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia phụ trách, ảnh hưởng của Noh Do-hwa cũng theo đó mà lớn dần.
Các thành viên của Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia, do đích thân Noh Do-hwa lựa chọn, trở thành những ‘nhà ngoại giao’. Ngay cả những bang hội sẵn sàng lao vào cấu xé nhau nếu gặp mặt trực tiếp, cũng giao tiếp dễ dàng hơn thông qua trung gian là Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia.
Noh Do-hwa tận dụng các mối quan hệ, lòng tự tôn, và tinh thần cạnh tranh của các hội trưởng ở mỗi thành phố để đạt được hiệu quả cao nhất.
Tất nhiên, quá trình thử nghiệm có không ít sai sót. Thật ra, có vô vàn sai sót.
“Mấy tên khốn đó…”
Nhiều kẻ trong Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia chỉ lo đút đầy túi mình thay vì phụ trách công việc ngoại giao. Những người được đích thân Noh Do-hwa tin tưởng, trong một số trường hợp, lại là gián điệp do các bang hội cài vào. Những lúc khác, mặc dù con đường được thi công là đường ngắn nhất, hóa ra nó lại đâm xuyên qua một ổ quái vật.
Nhưng dần dần, Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia tìm được chỗ đứng.
Tôi quả là có mắt nhìn người, phải không?
Mặc dù đôi lúc, Noh Do-hwa nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn mà chẳng biết vì sao.
“Khi anh sang vòng lặp tiếp theo, xin hãy nhớ đưa tôi thông tin về tất cả những thất bại của lần này.”
“Cô muốn tôi chuyển lời gì?”
“Ăn hôi sướng không, con đĩ?”
Tôi chuyển lời nhắn.
Phản hồi từ Noh Do-hwa ở vòng lặp thứ 55 vô cùng súc tích.
“Có cục c*t.[note60872]”
== Nhà chế tác. Kết. ==