Mỗi khi tụ tập cùng nhau, các bệnh nhân của Noh Do-hwa không bao giờ ngần ngại ‘tung hô’ cô.
“Này, con đường mới ở Bansong nhìn đẹp nhỉ?”
“Phải phải. Chẳng có gì tệ hơn những con đường nhựa xấu xí, nứt nẻ. Thay vì mấy con đường rộng thênh thang thừa thãi, thì làm những con đường nhỏ một làn gọn gàng, xinh đẹp sẽ tốt hơn biết bao.”
“Đúng như mong đợi từ cô Noh. Mà quê của cô Noh ở đâu thế?”
“Nghe nói là làng Ttangkkeut ở Haenam.”
“Biết ngay mà! Một người phụ nữ sinh ra ở vùng nước sạch và không khí trong lành. Ước gì thị trấn của chúng ta cũng có một người như vậy.”
Nếu chỉ nghe lướt qua, thì mấy lời ấy quả thực giống những gì các ông già thường nói chuyện với nhau trong lúc chơi cờ vây. Nhưng hóa ra, những người già thường có xu hướng thích đi đường vòng thay vì đường thẳng. Hàm ý đằng sau những câu nói vừa rồi có thể được dịch ra như sau.
“Tôi ghen tị quá! Ghen tị quá đi!”
“Làm ơn, hãy xây một con đường như vậy ở thị trấn của chúng tôi nữa!”
Noh Do-hwa bẩm sinh đã là một cô gái đa nghi và dễ có ác cảm với người khác. Hiển nhiên, theo bản năng, cô hiểu rõ rằng đằng sau mỗi từ ngữ mà một người thốt ra, luôn ẩn giấu những ham muốn vẹo vọ và méo mó.
Tuy nhiên, cô gái lập dị này lại bao dung đến vô hạn với những bệnh nhân của mình. Sự thiên vị của cô như thể một món đồ phiên bản giới hạn. Cũng giống như việc một tên độc tài tàn bạo lại biến thành quản gia trước những thú cưng của hắn, Noh Do-hwa tìm thấy một điểm cân bằng kì lạ trong trái tim mình.
“Thưa ông… Tôi có nên xây thêm một con đường nữa ở khu của ông không…?”
“Gì cơ? Không, không, cô Noh! Ý tôi không phải thế!”
“Nhưng mọi lời nói và cử chỉ của ông đều ngụ ý như vậy mà… Rốt cuộc ông muốn tôi xây đường mới hay không…?”
“Ờm. Nếu cô Noh làm vậy thì tôi sẽ vô cùng cảm kích, nhưng tôi thấy hơi tệ khi gây phiền phức cho một người vốn đã bận rộn như cô…”
“Phải đấy. Tốt hơn hết là ông nên cảm thấy có lỗi đi. Chẳng phải tài sản duy nhất còn lại trên thế giới này của ông là tuổi tác sao? Vậy mà giờ ông lại đi ăn vạ với một kĩ thuật viên có tương lai sáng sủa như tôi. Tôi biết ông là người đầu têu trò này, nên làm ơn, xin lỗi cả những bệnh nhân khác nữa…”
“...”
Noh Do-hwa đến thăm Liên minh các bang hội.
Hồi đó và kể cả bây giờ, chỉ huy của liên minh là Dang Seo-rin. Về phần mình, tôi chỉ như một đội trưởng lính đánh thuê thi thoảng được gọi vào nhận việc.
“Chào mừng, cô Noh Do-hwa. Tôi nghe nói dạo này cô đang tiến hành một số dự án.”
“Xin chào… Có hơi xấu hổ khi khoe khoang về thành tích của tôi trước mặt Tam Thiên. Tôi chỉ tập hợp vài người từng lăn lộn trong ngành xây dựng và xây mấy con đường kích cỡ khiêm tốn, không khá hơn đường mòn ở nông thôn…”
Bất ngờ thay, Noh Do-hwa nói chuyện tương đối nhã nhặn với Dang Seo-rin.
Không phải bởi vì tính cách của họ hợp nhau, mà là túi tiền của họ. Nếu nhìn vào đống vật tư Dang Seo-rin quyên góp hàng quý cho xưởng của Noh Do-hwa, thì bất kì ai cũng sẽ trở nên lịch sự.
“Sao cô bỗng dưng khách sáo vậy? Thế, cô đến đây có việc gì?”
“Hmm. Chỉ là chúng tôi đang sửa lại một vài con đường cũ để các bệnh nhân đi lại thuận tiện hơn… Nhưng cô biết đấy, vấn đề là làm sao để đối xử công bằng với tất cả bệnh nhân. Mọi người sẽ buồn nếu họ cảm thấy mình bị cho ra rìa. Vậy nên, vì đằng nào chúng tôi cũng đang làm đường…”
“Cô định tu sửa toàn bộ mạng lưới đường bộ của thành phố Busan?”
“À, thì… Làm như vậy sẽ gọn gàng hơn nhiều. Nhưng đây là một dự án lớn, và mỗi quận đều có một bang hội riêng chiếm đóng.”
“Hmm.”
Dang Seo-rin mân mê vành của chiếc mũ nhọn.
“Cô muốn tôi nói chuyện về dự án với các quận?”
“Phải. Nếu không được thì, cô có thể tổ chức một cuộc họp bang hội hay gì đó và mời tôi đến. Chỉ cần xếp cho tôi một chỗ là được…”
“Tôi hiểu. Như vậy sẽ hợp lí hơn. Nếu mọi người cảm thấy như tôi đang lợi dụng cô, thì hẳn một vài bang hội sẽ tỏ thái độ phản đối. Tốt nhất là cô lo liệu mọi thứ từ đầu đến cuối để đảm bảo không ai bàn tán gì.”
“Đúng. Mấy tên hội trưởng lúc nào cũng thế, kiêu ngạo và tham lam…”
“Được rồi.”
Dang Seo-rin mỉm cười rạng rỡ.
“Tôi sẽ xếp chỗ cho cô sớm nhất có thể.”
“Cảm ơn cô, Lãnh Đạo Liên Minh.”
Noh Do-hwa cười u ám.
“Nếu sau này cô bị tàn tật, tôi sẽ thay thế toàn bộ cơ thể cô với giá thật rẻ. Miễn là não và tim cô trở về nguyên vẹn…”
“...”
Từ khóa trong câu nói vừa rồi không phải là ‘tàn tật’ mà là ‘thật rẻ’. Cô ấy không hề nói ‘miễn phí’.
Noh Do-hwa cúi đầu và rời khỏi toa tàu hỏa.
Dang Seo-rin nhìn về phía chiếc sofa tôi đang ngồi. Trùng hợp thay, tôi cũng đang đến làm khách ở trụ sở của Tam Thiên.
“Anh nghĩ sao?”
“Noh Do-hwa là một người tốt.”
Tôi thả lỏng người trên sofa. Chiếc ghế vô cùng thoải mái, có lẽ bởi đây là toa tiếp khách trên một trong những đoàn tàu hạng sang cuối cùng của cả nước.
Dang Seo-rin nhìn tôi với vẻ hờn dỗi.
“Cô ta vừa gọi tôi là tàn tật.”
“Chính xác hơn, cô ấy nói là ‘Nếu sau này cô bị tàn tật.’ Đừng nhỏ nhen như vậy chứ. Cứ để tâm đến mọi lời nói của người phụ nữ đó chỉ khiến cô mệt mỏi hơn thôi. Cô đã bao giờ xem Noh Do-hwa chữa trị cho bệnh nhân của mình chưa?”
“Chưa.”
“Tôi từng có cơ hội quan sát cô ấy cả ngày.”
Không phải ở vòng lặp này, mà là một vòng lặp khác.
À, và nhân tiện thì tôi muốn làm rõ, rằng mặc dù tôi luôn kể những câu chuyện dưới dạng một chuỗi sự kiện nối liền nhau, nhưng điều ấy không có nghĩa rằng các sự kiện đó đều xảy ra trong cùng một vòng lặp. Thông thường, tôi sẽ đan xen và chắp nối các sự kiện từ nhiều vòng lặp khác nhau lại để lời kể mạch lạc.
Chẳng hạn, khi mô tả quá trình sụp đổ của chính phủ, tôi đâu thể dính chặt lấy cái radio 24/7? Làm sao mà tôi biết được nội dung của những lời phát biểu từ Chính phủ lâm thời thứ hai và các binh lính đảo chính?
Tôi nghe một bài nói ở vòng lặp thứ 4 và một bài nói khác ở vòng lặp thứ 11. Tôi chứng kiến cảnh dân tị nạn ném Phó Thị Trưởng Bộ Chính Trị của thành phố Seoul khỏi cầu ở vòng lặp thứ 37.
'Góc nhìn toàn trí' của tôi được hình thành qua vô số lần hồi quy và trải nghiệm thực tế.
Và tôi luôn dành nhiều thời gian nhất có thể để tìm hiểu xem một người có thực sự đáng tin hay không. Trong một số vòng lặp, tôi thậm chí còn làm việc bên cạnh Noh Do-hwa, gần như là trợ lí của cô.
Tiếc thay, ở những vòng lặp trước, tôi không có mặt tại đây vào ngày Noh Do-hwa đến gặp Dang Seo-rin. Vậy nên cuối cùng, những dự án của Noh Do-hwa luôn bị giới hạn ở Busan.
Nhưng lần này sẽ khác.
Như tôi đã nói, ‘trùng hợp thay’, tôi cũng đang đến làm khách ở trụ sở bang Tam Thiên.
“Những bệnh nhân có cơ thể ốm yếu thường sẽ tự ti cả về mặt tinh thần. Và không chỉ những bệnh nhân, người chữa trị cho các bệnh nhân cũng gặp phải tình trạng tương tự. Nhưng mặc dù phải lắng nghe những lời phàn nàn và oán thán của họ, Noh Do-hwa chưa từng từ chối một bệnh nhân nào.”
“Hmm.”
“Tuy nhìn cô ấy hơi đáng nghi và cách nói chuyện của cô ấy khá kì quặc, nhưng người tốt như cô ấy thực sự rất hiếm.”
“Cô ta lúc nào cũng đòi thêm tiền khi chữa trị cho các Thức tỉnh giả.”
“Nhưng cô ấy biết mình nên đòi thêm tiền từ ai. Như tôi nói, cô ấy chưa từng từ chối một bệnh nhân nào. Cô nghĩ chỉ những Thức tỉnh giả giàu có mới đến thăm xưởng của Noh Do-hwa sao?”
Dang Seo-rin đưa tay lên chống cằm.
“...Dù vậy đi nữa, từ khi sinh ra tới giờ, cô ta chỉ quen chăm sóc các bệnh nhân. Liệu một người như vậy có thực sự gánh vác nổi trọng trách lớn đến thế không?”
“Cô ấy là một người tự điều chỉnh bản thân để phù hợp với trách nhiệm của mình, mà không phải theo chiều ngược lại. Noh Do-hwa sẽ ổn thôi.”
“...”
Cuối cùng, cô gật đầu.
“Được rồi. Nếu là đánh giá từ phía anh, Người Đưa Tang, tôi sẽ tin tưởng cô ấy.”
Dang Seo-rin là kiểu người mà một khi đã tin tưởng ai đó, cô sẽ theo họ xuống tận cùng địa ngục.
Không lâu sau, một buổi họp mặt bang hội toàn quốc được tổ chức ở ngoài khơi Busan. Đúng như ý nghĩa của hai chữ ‘ngoài khơi’, người ta đã hạ thủy một chiếc tàu du lịch.
Trên thực tế, con tàu không có đủ nhiên liệu để vận hành, nên chỉ được thả neo ở ngay ngoài bến, nhưng như vậy vẫn là một loại xa xỉ khó mà hình dung được ở thời buổi này.
Thành viên của Chính phủ lâm thời thứ hai và Quân đoàn Sĩ quan trẻ, những kẻ có thói quen luồn lách vào các sự kiện lớn, đều bị lọc ra khỏi danh sách khách mời.
Một vài ‘ông lớn tự xưng’ cử người đến biểu tình, nhưng Dang Seo-rin phớt lờ bọn họ đi. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao của Chính phủ lâm thời thứ hai á? Gì thế? À, ông là một thành viên của Hiệp hội người Hàn Quốc ở Fukuoka. Xin lỗi, nhưng tôi không nghe rõ lắm, nên ông làm ơn bước sang bên này của eo biển Triều Tiên đi.
Một buổi gặp mặt chỉ dành riêng cho những hội trưởng.
Ở đây, khách mời duy nhất là Noh Do-hwa, nếu ta bỏ qua các đầu bếp, ca sĩ, và ban nhạc jazz được đưa vào để tạo không khí.
“Ưm… Lãnh Đạo Liên Minh?”
“Sao vậy?”
Nhìn khuôn mặt của những hội trưởng tới dự buổi gặp, Noh Do-hwa tỏ vẻ bối rối. Một biểu cảm hiếm thấy trên gương mặt cô.
“Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng hình như không phải chỉ có mỗi hội trưởng các bang hội ở Busan, mà toàn bộ những hội trưởng trên khắp cả nước đều đang tụ tập ở đây…?”
“À.”
Dang Seo-rin xua tay như thể chẳng có vấn đề gì lớn.
“Đừng lo. Chỉ là sau khi thông báo về buổi gặp, tôi đột nhiên nhận được đủ loại yêu cầu tham dự từ tất cả mọi người. Dù sao những người ở đây đã không thấy mặt nhau lâu lắm rồi. Chẳng phải nên để họ tận dụng cơ hội này để ngồi lại trò chuyện và hợp tác sao?”
“À…”
Mấy lời đó đều là nói dối.
Kế hoạch cho chương trình buổi họp như sau. Đầu tiên, chủ trì cuộc gặp mặt, Dang Seo-rin, bước ra chào mừng các vị khách. Cô phát biểu thật nhanh gọn, để nhấn mạnh rằng mình không phải là ngôi sao chính của sự kiện ngày hôm nay.
Tiếp theo là lượt của tôi.
Một tràng pháo tay giòn giã vang lên.
“Người Đưa Tang! Lâu lắm không gặp!”
“Thi thoảng xin hãy đến tỉnh Gangwon. Thành viên của bang hội tôi rất muốn được gặp anh.”
“Cô Sim Ah-ryeon dạo này có khỏe không? Lần trước nhờ anh gửi cô ấy tới, mà chúng tôi có thể đóng được Cánh Cổng không mấy khó khăn.”
“Hôm nào đó, nhất định tôi sẽ tổ chức một sự kiện đặc biệt và mời anh đến dự!”
Ở đầu kia căn phòng, lão già Hầu Tước Kiếm đang ngồi khoanh tay.
Đây quả thật là một buổi họp mặt của những Thức tỉnh giả với sức ảnh hưởng lớn nhất Hàn Quốc.
Có lẽ tôi hơi khiêm tốn khi tự nhận bản thân chỉ là một đội trưởng lính đánh thuê, nhưng bạn có biết rằng ngay cả Thụy Sĩ, một quốc gia trung lập, cũng từng giàu lên nhờ nghề đánh thuê không? Như lịch sử đã chỉ ra, niềm tin nhận được từ công việc của lính đánh thuê có thể dễ dàng tích lũy lại thành lãi suất ngân hàng.
Nói đơn giản thì, trong số các hội trưởng ở đây, hiếm có người nào chưa mắc nợ tôi.
Và như mọi con nợ thật thà khác, các hội trưởng quyết tâm trả lại món nợ của mình cho ngân hàng, cả vốn lẫn lời. Bọn họ biết rõ rằng, giống như việc để cho một quả cầu tuyết lăn xuống dốc, trì hoãn trả nợ chỉ kéo thêm nhiều vấn đề tồi tệ hơn theo thời gian.
“Tôi vô cùng biết ơn tất cả mọi người đã không quản đường xa vất vả mà đến đây. Nếu là bình thường, thì câu nói vừa rồi sẽ chỉ là một lời chào xã giao lịch sự. Nhưng chủ đề của buổi gặp mặt hôm nay cũng được gói gọn trong lời chào ấy. ‘Đường xa vất vả’. Chẳng phải đã đến lúc chúng ta tu sửa lại những con đường ấy rồi sao?”
“Phải đó!”
“Đúng đúng!”
Chủ đề của buổi gặp mặt hôm nay ư? Tôi đã viết ra chi tiết từ lúc gửi thư mời rồi.
Thậm chí khoảnh khắc các hội trưởng mở thư ra xem, Thánh Nữ còn phát đi một tin nhắn Chòm Sao. Kiểu như, [Thánh Nữ Cứu Quốc vô cùng ủng hộ sự kiện này].
Uy tín của Dang Seo-rin. Niềm tin của tôi. Cam đoan của các Chòm Sao.
Một bộ ba trong mơ theo đúng nghĩa. Ở thời điểm hiện tại, không tồn tại thứ gì đáng tin hơn ở trên khắp Bán đảo Triều Tiên. Thậm chí có khi là trên cả thế giới.
“Như nhiều người trong số các bạn đã biết, một người ủng hộ nhiệt tình của các Thức tỉnh giả đang có mặt ở đây ngày hôm nay! Nhờ ơn người này, chúng ta không còn phải lo tay chân của mình bị quái vật nhai mất! Chủ nhân của ‘Xưởng Noh Do-hwa’, một cô gái đã góp công lớn để tối đa hóa sức mạnh của các Thức tỉnh giả!… Và là một người với phong thái và phẩm chất mà ngay cả những Thức tỉnh giả khó tính nhất cũng phải kính nể. Xin mọi người hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón ‘Nhà chế tác Tứ chi’, Noh Do-hwa!”
Tiếng vỗ tay rền vang như sấm. Không phải nói quá đâu, là thật đấy. Ai vừa niệm thần chú sấm sét thế?
Nhìn quanh, tôi thấy Dang Seo-rin đang hát một giai điệu ở hàng ghế đầu tiên. Gương mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhân tiện thì, Dang Seo-rin là kiểu người thù cực kì dai. Nếu một người gọi cô là tàn tật, Dang Seo-rin sẽ vui lòng chứng minh cho họ thấy ai mới là kẻ tàn tật thực sự.
Tôi luôn kể về những mặt tốt của Dang Seo-rin, nhưng có lần, cô đã bắt cóc một hội trưởng phe đối nghịch dám gọi cô là chó cái, thiến anh ta, rồi cười và nói, “Chà chà, sao lại có một cô nàng TS xinh đẹp ở một nơi như thế này? Nói xem, giờ ai mới là chó cái?”
Vụ đó là bởi cô và tên hội trưởng đó đã có hiềm khích với nhau từ lâu. Nhưng dù sao, đây cũng là bằng chứng cho thấy rằng vị trí lãnh đạo Liên minh Bang hội Thức tỉnh giả Hàn Quốc của cô không phải đạt được nhờ vào may mắn.
Mà bạn đã nghe câu, “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” chưa? Câu đó tức là, “Những kẻ hợp tính nhau thì thường chơi thân với nhau”. Tuy bây giờ tôi đã trở nên khá mềm mỏng, nhưng trước kia, tôi từng là cánh tay phải đắc lực của Dang Seo-rin, thậm chí còn giữ chức hội phó dưới trướng cô.
“...”
Nghe thấy những lời khen ngợi của cả Dang Seo-rin và tôi, Noh Do-hwa run lên cầm cập vì vui sướng.
Sau màn giới thiệu, Noh Do-hwa bước lên sân khấu, đưa tay cầm mic. Biểu cảm của cô lúc này, hmm, có lẽ giống với biểu cảm mà cô vẫn mang trên mặt hồi còn là một công chức cấp bảy.
Nói cách khác.
“Tôi là Noh Do-hwa…”
Cô ấy tiêu toàn tập.