Vừa vào phòng, nó đã sốt sắng nói ra kế hoạch của mình.
-Này, mọi người lại đây, lẹ lên lẹ lên!!! Thời gian đã rất khẩn cấp rồi! – Nó nói, lấy tay vẫy vẫy tên còn lại, vì tên này đang ở ngay cửa
-Tới rồi đây. Kế gì nói đi – Long cau có nói
-Kế hoạch là thế này, bla bla mô mô mô …….. Thấy sao? – Nó vừa nói, mặt vừa hếch lên, miệng nở một nụ cười “tự tin là chính mình”, tay thì chống hông, trông kênh không chịu được
-Xì, thì cũng……….. Chuẩn, chuẩn ko cần chỉnh – Tự vừa mở miệng “Xì” thì con bạn của nó đã vỗ tay khen “Chuẩn”, làm cho ai đó đớp không khí, mặt đỏ gay
-Chính vì thế anh mau kiu giúp một nữ phục vụ lên, hơn nữa đem theo một chút đồ ăn nha – Nó quay qua nói với hắn một cách ngọt ngào
-Món gì? – Hắn hỏi, nhưng sau khi hỏi xong, Phong chỉ hối hận “Ước chi tôi đừng hỏi”
phút sau, một nữ phục vụ “hơi bị xinh” đã có mặt tại phòng. Không phải mang theo một khay đồ ăn, mà là một xe đồ ăn. Nào là sữa đậu nành, tôm hấp bia, bào ngư, nấm xào, cá chiên xù, bún thịt nướng, …… (Đừng hỏi vì sao đem cho khách mà nhiều thế, vì đáp án có ngay”
Nó vừa xắn tay áo lên (vì nó mặc áo sơ mi của hắn mà, bà Lan cố tình đó, đúng là “gừng càng già càng cay”), huýt con bạn, hùng hổ tới xe đẩy đồ ăn, một tay chống hông, một tay chỉ.
-Có thực mới vực được đạo – Nó hắng giọng nó
-Yeah – Bình và Phương giơ tay lên trời hô, kèm theo là tiếng “bịch, bịch, bịch”
Hắn đang nằm trên giường thì rớt đất, Tự té ghế, Long té từ trong nhà tắm bước ra, nghe xong, trượt be te rồi té.
-Ukm, xem nào. Món này để lại, lấy món này, món này, à, món kia, món đó nữa. Được chưa ta???? Không, thêm món này nữa đi, chứ thằng Trung ăn không hết đâu. ………..Sao còn nhiều vậy ta, thôi, lấy thêm món này, món cạnh góc trái xe nữa. …… Được chưa nhỉ??? Hình như chưa ổn, thêm món này nữa, à, món dưới nữa nè. okie, được rồi – Nó vừa nói xong, thì thằng há mỏ luôn, ko còn là há mồm nữa
Lúc đem vào rõ ràng là một xe đẩy tầng, tầng là thức ăn, nước uống, một tầng là để chén, dĩa, ly, muỗng đũa. Vậy mà bây giờ, trên xe, chỉ còn đúng một dĩa trái cây. Phương và Bình thì không thèm ngạc nhiên hay thắc mắc, nó chỉ món nào, đứa lấy món đó. Không chần chừ lâu nữa, đứa nhảy vào xử. Vừa bỏ cái đùi gà vào miệng nó quay qua chị phục vụ nói:
-Ị ơi, ị ể ồ ại ây oy y y – Nó nói xong, mặt chị phục vụ chỉ có một dấu chấm hỏi
-On ày ó ói là ị ể ại ộ ồ ục ụ oy y y, ị à ông ỉu à – Bình giải thích cho chị phục vụ hiểu
-Ày u oá, ói ị ai à ỉu ược, ó y ị - Phương vừa nhai, vừa cười
Rõ khổ, nó nói đã đủ phức tạp, con bạn nhảy vào còn điên thêm. “Ăn cũng không xong”, nó đang định nuốt trôi rồi giải thích khi thấy bộ mặt ngờ nghệch của cô phục vụ này.
-Haizz, cô đang ăn đùi gà nói là: “Chị ơi, chị để đồ lại đây roy đy đy” – Hắn giải thích, đúng là không được yên với cô này
-Còn cái cô đang mút cọng bún nói với chị là: “Con này nó nói là chị để lại bộ đồ phục vụ roy đy đy” – Tự giải thích cho chị phục vụ, mà mắt cứ dán vào cái miệng đang chu ra mút bún của Bình (tại sao lại nhìn, có ai “xông minh” mới bít thoy)
-Con nhỏ cuối cùng, đang ăn như heo kia nói : “Mày ngu quá, nói zị ai mà hỉu được, sorry chị” – Long là nhà phiên dịch cuối cùng
Chị phục vụ nghe xong, thì vội chạy vào trong nhà tắm, cởi bộ đồng phục ngoài ra, sau đó vội vàng rời khỏi phòng vì “khiếp đảm cộng sợ hãi”. nhỏ thật sự không biết sức ăn của nhỏ kinh khủng tới mức độ nào. phải gọi là “quét sạch không còn một bóng quân thù”
“Phù, may mà nhỏ đó không để ý”. Lúc nãy, Long vô tình nói nhỏ Phương là heo, may là cô bạn đang chăm chú ăn nên không biết, nếu không thì không ai biết hậu quả. có lẽ ngày mai báo thanh niên sẽ lên trang nhất với tít “Cậu út Highland Coffee và lầu Inter Continental”. nghĩ tới thôi, tự nhiên Long toát mồ hôi.
Sau khi đánh giặc xong, cứu nước nhà xong, giải quyết hạn hán cũng như lũ lụt xong, nhỏ quay qua hỏi:
-nè, sao anh lại hỉu ngôn ngữ Miên của chúng tôi
-Hơ, đó mà là ngôn ngữ Miên á, cô có bị….. – Lại là Long chooc chooc
-Nghe đây, giải thích đi Bình – Phương nói
-Miên viết tắt từ chữ Miệng, chúng tôi chỉ nói ngôn ngữ này khi đang ăn, vì thế sẽ có một số âm bị nuốt, từ đó, chúng tôi bỏ chữ “g” và dấu nặng – xem như nó bị nuốt – Bình trầm ngâm giải thích
-Mà nói đi, sao mấy anh hỉu – Nó hỏi
-Xời, anh đây thông minh mà, chiện nhỏ như con sâu – tên hất mặt, vuốt tóc ra sau, ưỡn ngực, mắt nhìn lên trần nhà
Thấy không gian bỗng im lặng lạ thường, tên đành dời mắt từ trần nhà xuống chỗ tụi nó, thì thấy đứa nó tay bịt miệng, tay ôm bụng, xếp thẳng hàng kéo vào nhà tắm
-Ê, vừa phải thôi nha. Phản ứng zị là hơi bị quá à nha >”
-Tại người chảnh ch… quá mà – Nó nói
-Cô nói ai chảnh cho…. ê ê, tui ko nói anh chảnh cho nha, chảnh ch là chảnh chẹ - Hắn đang định la nó thì nó đã nhảy vào họng cãi
-Ai bảo anh nhắc tới sâu – Phương ôm bụng nói
Sau đó, đứa nó kéo nhau vào nhà tắm, đóng cửa. tên ở bên ngoài thấy hối lỗi, vì ăn nói vô ý tứ, làm cho tụi nó phải nôn oẹ thế. tên cáo già này cứ nghĩ như thế vì chỉ toàn nghe “oẹ, oẹ” phát ra từ nhà tắm, chứ nào có hay, họ đã nằm trong tay con quỷ to này rồi. Tụi nó thì ôm bụng phì cười trong này, chỉ cố bụm miệng để không cười to.