Sắc mặt Lý Hủ trông không có vẻ gì đang nói đùa, hắn ung dung ngồi lùi lại tựa ra sau: “Trẫm giơ cao đánh khẽ như vậy, Thái phó ngoại trừ thân thể mình ra, còn có thể lấy gì khác để báo đáp à?”
“…Ngươi.” Chung Dật thật không có gì để nói, cảm thấy có nhục mạ hắn vô liêm sỉ thế nào cũng không hả giận được, y bối rối hồi lâu, nói lần lữa, “Chờ về Chung phủ…”
Còn chưa nói xong Lý Hủ đã thiếu kiên nhẫn áp sát tới, Chung Dật bị hắn kéo vào ngực, thấy hắn bắt đầu với tay vào vạt áo thì y vội vàng khước từ, nói: “Đừng. Đừng… Đợi đã…”
Lý Hủ đúng thật ngừng tay, nhếch miệng: “Đừng thẹn thùng. Hai ảnh vệ bên ngoài từ trước giờ chưa từng rời khỏi trẫm trong phạm vi trượng, Thái phó xoay eo vặn mông thế nào bọn hắn đã sớm nhìn đến không thèm nhìn nữa.”
Lý Hủ nói, vẫn không hay biết Chung Dật giận dữ và xấu hổ muốn ngất đi, y run run hỏi: “Từ ngày ở nhà trúc đã…”
Lý Hủ liếm tai y, cười nói: “Vẫn luôn theo sát từ ngày trẫm lên ngôi Tề vương đến nay, đây là hiển nhiên.”
Mặt Chung Dật dần bốc cháy như bị sốt, toàn thân nhất thời không có động tĩnh, Lý Hủ biết y xấu hổ cùng cực, vừa hôn vừa thò tay vào vạt áo, sờ soạng một phen định gỡ bỏ đai lưng, thì Chung Dật cử động, đẩy tay hắn ra.
Trên mặt Chung Dật đều là sự khuất nhục, nhưng dường như biết trốn không thoát, y chết tâm giơ tay kéo mành lại, xoay người ngồi xuống đối diện Lý Hủ: “Ta tự mình làm…” Dứt lời, Chung Dật lập tức vén vạt áo lên.
Xem ra y sợ bị làm áo quần không chỉnh tề rồi bị người xem sạch nên mới chịu chủ động, nhưng lại không biết hành động tự mình vén vạt áo mới khiến người ta nhìn mà không cầm lòng nổi.
Tâm trạng Lý Hủ dao động, nhưng kiềm chế lại, ngồi mở rộng hai chân, đẩy về trước: “Đừng vội, trước tiên liếm cho trẫm.”
“Ngươi…” Chung Dật vốn đã mang vẻ mặt cam chịu, nghe hắn nói, lần thứ hai đỏ ửng mặt.
Lý Hủ thấy Chung Dật nhìn mình chằm chằm mà không chịu tiến lên, khẽ cười, kéo y đến trước mặt, với tay vào trong miệng, truy đuổi đầu lưỡi lấp ló đến không đường trốn chạy, mãi đến khi hai ngón tay ướt nhẹp, mới đè người vào lòng, lần tay vào từ dưới vạt áo.
Tay Lý Hủ thành thạo kéo tiết khố của Chung Dật xuống, ngón tay ướt át thăm dò ngay lối vào, mới vừa dứt khoát đút vào thì Chung Dật đang gục trên bả vai lập tức phát ra tiếng “a ha” kiềm nén.
“Trẫm cũng là vì muốn tốt cho ngươi… Để ngươi tự mình làm, ngươi định làm thế nào? Kéo vạt áo ra rồi ngồi xuống…? Thật sự không sợ chết mà.” Lý Hủ vừa nới rộng vừa cười trêu chọc, “Ngươi không sợ chết, nhưng trẫm sợ ngươi chết. Trẫm còn muốn giữ ngươi lại chơi nhiều thêm chút nữa.”
Lòng Chung Dật khuất nhục, nhưng thân thể ít nhiều đã hình thành thói quen với động tác này, nơi riêng tư dưới sự mở rộng chơi đùa của Lý Hủ không lâu sau đã mềm mềm tê dại, y không chịu được gục ngay cổ hắn rên nhẹ đứt quãng.
“Ngốc nghếch, còn tự mình kéo vạt áo muốn ngồi lên nữa chứ, cũng là trẫm còn khách khí với ngươi. Chứ đổi thành người khác… chậc chậc.”
Lý Hủ thấy bên trong đã tương đối mềm ướt, hắn rút ngón tay, lại tiếp tục đẩy Chung Dật đã vô lực ra, ấn xuống dưới, để lộ dương vt đã sưng to từ lâu.
“Nghe lời, liếm cho trẫm, liếm ướt rồi vào không đau.”
“…”
Khắp người Chung Dật vô cùng tê dại, mềm nhũn ngã ngay eo hắn, côn tht của đối phương với mùi nam tính phả vào mặt, Chung Dật vội chống hai bên chân hắn không chịu ghé lại gần. Cho dù đã cùng hắn giao hợp vài lần, nhưng đối mặt với dương vt của đối phương như vậy là lần đầu tiên, giờ Chung Dật mới thấm Lý Hủ nói không hề sai, nếu vừa rồi mà để cho cự vật này trực tiếp đâm đi vào e rằng bản thân đã chết từ lâu.
Nhưng có chết, y cũng không muốn dùng miệng phun ra nuốt vào cái thứ thô to đáng tởm này.
“Không… Không cần. Có thể rồi.” Chung Dật nâng phần eo vô lực dậy, đỡ mép thuyền cũng không nhấc người lên nổi, bèn vươn tay ôm lấy cổ Lý Hủ, mượn lực bò dậy.
Lý Hủ không tiếp tục thuyết phục, hiếm khi đối phương chủ động thế này, nên hắn vui vẻ tiếp nhận hưởng thụ sự phục vụ của y.
Hai đầu gối Chung Dật quỳ tách ra hai bên chân Lý Hủ, thò tay chỉnh lại vạt áo, vén nó lên rồi mới chậm rãi nhấn eo xuống, nhưng y ngồi hồi lâu cũng chỉ nhấp được qua chỗ khe đầu, trước sau không đi vào hết được.
Lý Hủ bị y làm như thế, hô hấp đã sớm ồ ồ, kiềm chế nói: “Ngươi muốn kẹp chết trẫm à?” Chung Dật tưởng là Lý Hủ nổi giận, vội vã lắc đầu, mặc dù nói ra thì đáng thẹn, nhưng sau khi được Lý Hủ lấy ngón tay nới rộng thì bên trong vô cùng trống vắng, chỉ muốn có thứ gì đó đi vào, thất bại vài lần, lòng y cũng sốt ruột với buồn bực, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Cuối cùng, vẫn phải dựa vào Lý Hủ đỡ eo y, nhấc eo đẩy vào. Chung Dật nhớ bên ngoài có người nên thốt ra tiếng rên khẽ liền ngậm miệng, sau nức nở chậm rãi hạ eo xuống, trong khoảnh khắc y ngồi xuống hoàn toàn, cả hai người đều bật ra tiếng thở dài.
“Còn chưa xong đâu.”
“…” Nghe Lý Hủ giục, Chung Dật nhíu mày, hai mắt cá chân y không thể sử dụng lực quá lớn, eo cũng tê đến mức không còn chút sức nào, nhẫn nhịn mặt sau khó chịu, dùng cánh tay vô lực rướn người lên, rồi run run ngồi xuống.
Chung Dật không thể khống chế toàn bộ sức lực, tự đẩy sâu đến mức eo mềm nhũn, nước mắt sinh lý ẩm ướt nơi khóe mắt, y thất thần một lúc lâu mới dần dần hồi phục ý thức, vừa thở vừa nói: “Ta, ta không thể, giúp ta…”
“Là ai tràn đầy tự tin nói có thể rồi?”
“Xin ngươi…”
Lý Hủ cười khẽ, nâng eo Chung Dật lên, thấy y nhắm mắt chuẩn bị sẵn sàng, hắn không vội thả xuống, nói: “Thái phó cũng biết trẫm cần rời Ung thành một thời gian, tối nay không cố gắng tận hứng, qua ngày mai sợ không thấy được trẫm đâu.”
Chung Dật ngờ vực mở đôi mắt ngấn nước ra: “Ngày mai… phải… phải rời Ung thành?” Nghĩ đến những tháng ngày phải trải qua trong lo lắng đề phòng cuối cùng cũng đến lúc quay về bình thường, y tức khắc an tâm rất nhiều, ngay cả chuyện mình còn ngồi trên dương vt đối phương cũng tạm quên đi.
Lý Hủ thừa dịp y ngớ ra, nhấn xuống đến chỗ sâu nhất, đâm mạnh làm Chung Dật gần như ngửa cổ ra sau thét lên một tiếng, rồi hắn lại tiếp tục nhấc lên, chập trùng lên xuống, cười mỉm hỏi: “Có phải… Chung thái phó… không nỡ không?… Trẫm đi rồi… ai tới thoả mãn… thân thể dâm loạn này đây?”
Chung Dật quên bẵng đi suy nghĩ ban đầu, gì mà ảnh vệ gì mà nhà đò đều không màng đến, y bị ra vào đến nỗi không ngừng gào khóc, làm gì còn sức mà trả lời.
“Không ấy… trẫm để lại một ảnh vệ… cho Thái phó. Lúc nào không chịu được… cô quạnh… thì gọi ra… Thể trạng vạm vỡ… sức lớn lực mạnh… chắc chắn Thái phó thỏa mãn… thế nào?”
Lý Hủ hỏi xong, tựa như muốn đòi câu trả lời mà chậm động tác lại, vịn eo Chung Dật chống lên nơi sâu xa không chịu cử động.
Chung Dật ôm bả vai hắn, người run rẩy kịch liệt, lát sau mới hòa hoãn lại, phun ra một chữ: “Cút.”
Ngày thường Chung Dật luôn nho nhã hào hoa, ăn nói đoan chính đứng đắn đúng mực, nên Lý Hủ nghe thấy chữ ấy xong còn hoài nghi tai mình, hỏi lại: “Gì?”
Đối phương không phụ lòng kỳ vọng một lần nữa mắng: “Cút!!!”
“…” Lý Hủ bị Chung Dật thẳng thừng mắng vào mặt, nhưng một chút cáu kỉnh cũng không có, hắn chỉ thấy lửa giận dồn hết xuống thân dưới rồi, ôm Chung Dật đặt trên mép thuyền cúi đầu hôn, vừa mạnh mẽ đâm vào vừa phát điên thầm thì: “Đúng vậy.. Ai cũng không được phép chạm vào ngươi… ngoại trừ trẫm.”
Chuyện xảy ra sau đó, Chung Dật hoàn toàn không nhớ rõ.
Đến khi tỉnh lại, eo y đau xót không thôi, trong không gian tối mù mịt của mui thuyền, y giơ tay lần mò mành che, một ánh trăng lập tức rơi rớt từ ngoài vào.
Xuyên thấu qua ánh trăng trong veo, Chung Dật nhìn thấy Lý Hủ ngồi ở mũi thuyền, dựa vào mạn thuyền, một tay nâng chén rượu, một tay chèo thuyền. Lúc Lý Hủ lúc còn nhỏ vẻ ngoài đã đoan chính, mấy năm xa cách này lại càng thêm phong thái lỗi lạc, khí khái anh hùng hừng hực, mặt mày như tranh vẽ, nếu không tính đến hiềm khích trước đây, thì liếc mắt thoáng nhìn Lý Hủ như tửu tiên mà cũng tựa nguyệt thần.
Giờ khắc này Chung Dật ngẫm lại đủ những hoang đường trước đây, nếu như vài ba lần ban đầu còn có thể xem là bị ép buộc cam chịu, nhưng vừa rồi đúng thật tựa như một lần hoan ái ngươi tình ta nguyện. Nhớ lại câu nói của Lý Hủ “Ta vừa mị quân tư, quân cũng duyệt ta nhan”, Chung Dật bỗng hoảng sợ một ngày nào đó mình mê mẩn tâm trí như bị quỷ ám, bị lời nói của hắn tiên tri.
Chung Dật không suy nghĩ nhiều nữa, y thở dài, dò sang bên cạnh, mò được cây gậy chống leo xuống giường trúc. Chờ y mệt mỏi lê thân ra khỏi mui thuyền, nhìn hướng về đuôi thuyền mới phát hiện nhà đò với ảnh vệ chẳng biết đã đi đâu.
“Trẫm bảo bọn họ về rồi.” Chung Dật còn chưa mở miệng hỏi, Lý Hủ đã trả lời trước, cuối cùng còn nâng chén rượu trong tay, hỏi, “Gió đêm với rượu hoa quế thơm ngon, thử một chén?”
“…Cập bờ, nên về rồi.”
“Đừng nóng vội.” Mặt mày Lý Hủ cong cong chứa ý cười, “Mạch suy nghĩ của Thái phó linh hoạt, hình dung thế nào về ngày tốt cảnh đẹp thế này?”
Từ xa xa tiếng chợ vẫn rất huyên náo, đèn đóm lộng lẫy. Con thuyền nhỏ lại một mình dao động giữa dòng sông yên tĩnh rộng lớn. Nước sông đen ngòm không thấy đáy, ánh sao trên trời phản chiếu trên mặt nước, vài chiếc đèn Khổng Minh hỗn loạn bay giữa trời đêm tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Chung Dật đứng mệt, nhưng không muốn về dưới chỗ mui thuyền kia, đành ngồi xuống dựa vào mạn thuyền, thả gậy xuống, nói: “Chỉ là một cái thủy lao thôi mà.”
Hóa ra cảnh đẹp bốn bề này dưới cái nhìn của y chỉ như một ngục lao làm từ nước, vây hãm người trên chiếc thuyền. Lý Hủ thấy hứng thú, cúi đầu cười: “Nếu có thể, trẫm thật sự muốn nhốt ngươi tại thủy lao này cả đời.”
Hai người không nói tiếp, Lý Hủ chậm rãi đong đưa mái chèo, thuyền nhỏ tĩnh lặng lướt trên mặt sông rộng lớn, trôi nổi qua đường sông dài nhỏ uốn lượn. Từng chiếc từng chiếc đèn hoa sen mang theo mộng tưởng dại khờ của con người lập lòe trôi đến từ trên thượng du, chầm chậm phiêu lãng xung quanh thuyền.
Chung Dật đúng lúc đang rảnh rỗi, vén tay áo lên vươn tay kiếm một chiếc, cầm trong tay tỉ mỉ đọc nguyện vọng nhỏ bé viết bên trên.
Ánh nến xuyên thấu qua cánh hoa sen trở thành vầng sáng đỏ bừng, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Chung Dật. Cảnh tượng này rơi vào tầm mắt Lý Hủ đang đưa mái chèo, thật sự quá mức mê người.
Chung Dật cẩn thận thả đèn hoa sen lại xuống nước, vừa nhìn nó trôi xa vừa nói: “Ban nãy Hoàng thượng nói ngày mai phải rời Ung thành?”
“Không sai.”
“…Đi đến đâu?”
Thật ra không phải Chung Dật đang thăm dò điều gì, chẳng qua là muốn dựa vào khoảng cách xa gần của điểm đến để phỏng đoán thời gian hắn rời đi.
Lý Hủ cũng không đề phòng, thẳng thắn trả lời y: “Mân Việt.”
“Mân Việt…?” Chung Dật vô thức lặp lại, vì chỗ đấy vốn thuộc về Dần quốc, vả lại đúng thật cách Ung thành rất xa.
“Thái phó cũng biết trên biển có một hoàng đảo nhỏ, tên là Di Châu. Thời kỳ thượng cổ, nơi đó vốn gắn liền với lục địa, sau này địa chấn san bằng sinh ra một eo biển, tạo thành một hòn đảo biệt lập.”
Vong phụ của Chung Dật nguyên là bác sĩ của Dần quốc, kiến thức uyên thâm bác thông cổ kim, còn y tuy chỉ kế thừa bảy phần mười học thức nhưng cũng có nghe thấy về Di châu: “Hoàng thượng muốn chiếm Di Châu?”
() “Vong phụ” là cha đã mất, “bác sĩ” ở đây là chỉ người học rộng hiểu nhiều kiến thức uyên bác.
Lý Hủ gật đầu, nheo mắt nhìn nước chảy róc rách, nói: “Trẫm muốn chiếm vùng biển, ắt hẳn phải đoạt được Di Châu.”
“…” Chung Dật không nói gì, cũng hiểu đối phương hùng tâm chí lớn cỡ nào, người như hắn không làm hoàng đế đúng là chôn vùi.
“Lần này đi , hay , năm, chuyện trên biển không thể nói chính xác được. Nếu trẫm có gì bất trắc…” Nói đến đây, Lý Hủ liếc mắt nhìn Chung Dật, như đang xem thử phản ứng của y, từ từ nói, “Thái phó cứ tìm cô nương nào tốt, già rồi còn có người kề bên, nương tựa lẫn nhau.”
Chung Dật thấy hắn vứt cho ánh mắt thì dứt khoát nhắm mắt lại, quay đầu đi.
“Chung mỗ có tái giá hay không cũng không liên quan gì đến Hoàng thượng.”
Trái lại Lý Hủ không quá lưu tâm, chỉ thở dài nói: “Thái phó nói không liên quan thì không liên quan vậy.”
Lúc này họ nghe thấy tiếng thuyền cập bờ.
====================
Lời tác giả: Tui cứ thích biến Thái phó thành như thế đó ///ω///
Sẽ phải xa cách nên quyết định thả chậm tiến triển tình cảm lại chút.