R: Hứa tối qua ra chap mới xong đi chơi về quên béng mất, tối nay tôi bù thêm 1 chap nữa nha :D
___________________________________________________________________________________________________________________
Những đóa hoa anh đào đã nở rộ, báo hiệu cho một năm học mới bắt đầu. Nagi giờ đã là học sinh năm 2. Vẫn không có gì thay đổi cả. Mục tiêu của Nagi vẫn thế. Cậu muốn được chơi game và sống một cuộc sống nhàn hạ. Quyết tâm đó không hề lung lay dù chỉ một chút cho dù cậu đã theo học ở đây được cả năm trời rồi. Nagi vẫn chưa thay đổi, cơ mà môi trường xung quanh cậu thì không. Sự cạnh tranh xung quanh cậu dường như đang ngày càng trở nên khắc nghiệt hơn rồi.
“Bạn gái của mày đó à? Khá quá nhờ.”
“Đừng có tự ý nhìn điện thoại người khác như thế~”
"Whoa! Tuần sau là bắt đầu giải đấu của các tân binh rồi đấy!"
“Vậy thì chúng ta sẽ phải nỗ lực hơn nữa! Chức vô địch đó sẽ là của chúng ta~!”
Trong 3 năm học ở cao trung, năm 2 là một năm rất đặc biệt đối với các em học sinh. Khi lên năm 3, toàn bộ thời gian và sức lực sẽ được tập trung sẽ được dành cho việc học để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp, vì vậy nếu ai muốn được trải nghiệm những việc như hoạt động CLB, tình yêu, việc làm, lễ hội,... thì họ sẽ phải hoàn thành chúng trước khi lên lớp. Dù cho các em có nhận ra điều đó hay không, mỗi em học sinh đó đang cố gắng hết sức để trở thành học sinh cao trung đúng nghĩa. Nói theo cách khác, họ đang tận hưởng tuổi trẻ một cách trọn vẹn nhất. Bởi vì hiện tại họ chỉ mới trải qua có 17 cái xuân xanh. Tất nhiên Nagi không nằm trong số họ rồi. Mọi nơi mọi lúc, tất cả những gì Nagi làm vẫn chỉ là chơi game. Hôm nay, cậu tìm tới chỗ cầu thang quen thuộc và bắt đầu rút điện thoại ra chơi game như mọi ngày.
Bang!
Cậu ngắm và xả đạn vào tên địch đang chạy trốn khỏi căn nhà hoang từ phía sau chiếc xe hơi. Nhân vật của cậu là một tay lính cơ bắp đeo kính râm. Đường đạn được căn một cách hoàn hảo đã thành công tiễn người chơi kia sang trận đấu mới.
“Xuyên táo!” “Giết!”
Trong quá trình truy sát kẻ địch, cậu vừa bắn, vừa tận dụng địa hình xung quanh như xe hơi, túp lều, và các công trình khác để giành lợi thế. Và đúng lúc đó, Nagi mới nhận ra một điều.
(Đã một tuần rồi mình chưa có nói chuyện với ai thì phải ……)
Cả ngoài đời lẫn trong game, Nagi không có giao du kết bạn gì hết, vậy nên hầu như cậu chẳng nói chuyện với ai bao giờ cả.
Đối với cậu điều này không có gì là lạ cả, nhưng nếu cứ để tình trạng như vậy thì cũng không phải là cách.
(Nếu muốn tồn tại trong cái xã hội này, mình phải có sự giao tiếp ở mức tối thiểu, nếu không người ta sẽ coi mình như một mối nguy tiềm tàng mẩt ……)
Trong trường hợp của Nagi, không phải là cậu cảm thấy cô đơn hay muốn trò chuyện với ai cả, nhưng quên mất cách nói phát ra thành tiếng cũng là cả một vấn đề. Nếu cái xã hội này không có vấn đề gì với nó thì ổn thôi, chẳng sao hết, nhưng tất nhiên, làm gì có cái chuyện đó chứ.
“......Ah, bị móc lốp rồi.”
Dòng chữ "GAME OVER" hiện ra trên màn hình.
**********
Sau hai tuần liên tục không giao tiếp với một ai, Nagi đã ra một quyết định. Trên đường từ trường về nhà, Nagi chọn đi đường vòng và dừng chân trước một cửa tiệm bán hoa. Nagi đang cố để trở nên giống một học sinh cao trung bình thường hơn một chút, cậu sẽ duy trì mức giao tiếp tối thiểu với bản thân. Nhưng, cậu lại không muốn kết bạn, phiền chết. Bạn gái thì lại càng không, phiền x2. Không phải con người, một con vật nuôi sẽ tốt hơn, và đó phải là con gì đó không quá tốn công sức để nuôi. Bỏ qua việc cái ki túc xá này cấm gần như mọi loại động vật có thể nuôi như chó, mèo hay cá cảnh đi, tự đút thức ăn vào mồm đối với cậu cũng là cực hình rồi chứ đừng nói đến việc cho vật nuôi khác ăn. Một con robot tích hợp hệ thống AI cũng có thể là một lựa chọn, nhưng nó cũng chẳng chủ động bắt chuyện với cậu thì mua để làm gì cơ chứ.
Người bạn để giao tiếp của cậu ít nhất cũng nên là một sinh vật sống, và thế là cậu chuyển hướng sang cây cảnh. Một chút màu xanh của tự nhiên sẽ mang lại chút sức sống và tô điểm cho căn phòng của cậu, giống như căn phòng của một học sinh cao trung vậy. Cơ mà tiệm hoa ở vùng này không được to rộng cho lắm. Khi Nagi mở cửa tiệm, hiện ra trước mắt cậu là những bông hoa sặc sỡ được cắt tỉa đẹp đẽ và xếp gọn gàng trong những chiếc xô đựng hoa làm bằng sắt.
“Kính chào quý khách~”
Một người phụ nữ ở quầy lễ tân niềm nở chào đón cậu, tay đang cầm ruy-băng gói lại một bó hoa.
Nhìn quanh một lúc, Nagi mới nhận ra một điều. Cậu không biết phải chọn loại cây gì cả. Cơ mà điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
“Chị chọn giúp em loại cây nào ít phiền phức nhất được không ạ.”
“...... Hở?”
“......Em muốn cái cây nào mà không phải tốn công chăm sóc quá ấy ạ."
“......À……Ờm……Nếu vậy thì, một cây xương rồng nhé?”
Chị nhân viên dù có hơi khó hiểu trước yêu cầu của cậu nhưng vẫn dẫn cậu tới một kệ tủ của các cây xương rồng. Ở đây có đủ các loại xương rồng với hình dáng khác nhau. Có mấy cây nhìn tròn tròn như quả bóng, có mấy cây khác thì có gai dài mà nhìn cũng thấy nhói nhói ở ngón tay, còn mấy cây nữa thì trông như mấy cây xương rồng hay xuất hiện ở vùng sa mạc trên phim vậy.
“Mỗi giống cây này đều không yêu cầu quá nhiều sự chăm sóc. Bất cứ người lười nào cũng có thể nuôi chúng được. A, em thấy cái cây này thế nào?”
Giữa những hàng cây xương rồng, chị nhân viên chọn ra một cây và đề xuất nó cho Nagi. Trông nó cũng khá giống một con vật nuôi…… chắc là do tên nó có chữ “thỏ” trong đấy...... đó là một cây ”Xương rồng tai thỏ”.
Cây xương rồng có hình dạng giống như tai thỏ là phẳng, có màu xanh lá nhạt và có gai màu trắng, kích cỡ ngang lòng bàn tay của Nagi.
“Đặt nó ở cửa sổ nơi có ánh nắng tốt và chỉ tưới nước cho nó khi đất trong chậu bị khô, rất dễ dàng đúng không nào. Và tưới quá nhiều nước hay chăm nó kĩ quá thì cũng không cho nó đâu, nên về cơ bản em cứ thế để nó một góc thôi là được rồi.”
“Em chọn cây này.”
Một quyết định nhanh chóng được đưa ra. Nagi mua cây xương rồng về và đặt nó ngay bên cửa sổ.
(Cái cây này là vật nuôi……Mình nên đặt tên cho nó.)
Trông nó vừa giống như tai thỏ vừa giống như kéo trong kéo, búa, bao vậy. Thế là cậu đặt cho chiếc cây cái tên "Choki”*. Cậu không đắn đo suy nghĩ hay gì cho cái tên đó cả, nhưng khi bạn đặt tên cho cái gì, bạn sẽ trở nên gắn bó với nó. Tối hôm đó, Nagi đã nói “Ngủ ngon” với Choki.
Cậu cứ mân mê chọc nó, và không có lời hồi đáp nào cả. Chào hỏi xã giao với con người thì phiền phức khỏi nói, vậy nên một cây xương rồng là đẹp rồi.
(Yep. Đúng chuẩn một cuộc sống của học sinh cao trung bình thường rồi……)
Và thế là Nagi đã hoàn thành nhiệm vụ(?) “Giữ mức giao tiếp tối thiểu”.