Chúng Ta, Trước Trận Đấu

chương 06: hội thao cấp trường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tháng 9. Đã sang thu rồi, nhưng ở Tokyo đây vẫn nóng như mùa hè vậy.

(Phơi nắng đi bộ về dưới cái trời này đúng là cực hình mà…… Ước có người cho mình quá giang một chuyến về quá.)

Đó là những gì Nagi đang nghiêm túc suy nghĩ ngay lúc này.

Ở giữa lớp học, đám dân thể thao với mấy đứa hướng ngoại đang bàn tán rôm rả hết cả lên. Tháng sau sẽ diễn ra sự kiện lớn nhất trong học kì hai này, the Inter-class Ball-game Tournament. Những cá nhân có năng khiếu về thể chất sẽ có thể phô diễn kĩ năng của bản thân. Bọn họ cứ thế mà háo hức bàn bạc về các thứ cần thiết như tập luyện, chiến thuật, thành viên,……

“Nagi, ông cao như thế thì có định chơi bóng chuyền không?”

Hỏi cho có thôi, kể cả khi cậu có muốn hay không thì cả lớp cũng sẽ ép cậu, và thế là Nagi được phân vào đội Bóng chuyền nam. Đội trưởng của cả đội chính là cậu bạn lắm lời ngồi cạnh Nagi trong học kì đầu tiên (Đọc lại chap 2). Khi thấy sự có mặt của Nagi trong đội, mọi người bắt đầu xì xào mấy câu như “Để cậu ta vào có thực sự ổn không đây? Cao thì cao thật nhưng tao e là nó sẽ chẳng được cái tích sự gì đâu”, “Nếu cậu ấy to cao như vậy, ta có thể dùng ổng để hù dọa đối phương bên kia được đấy!”. Tất nhiên rồi, cậu là tên Netaro Ngàn Năm lúc nào cũng ngủ, một tên hướng nội ngày ngày cắm mặt vào cái màn hình điện thoại mà chơi game, rõ ràng không ai thực sự xem cậu như một đối trọng hay đồng đội uy tín cả. Mà đằng nào Nagi cũng chỉ vào đội cho đủ quân số nên cũng không có ai phàn nàn gì về cậu cả, kể cả khi cậu không hề ló cái mặt tới buổi tập luyện dù chỉ một lần. Và rồi ngày hội đã tới.

**********

“Hở!? Cậu còn không biết luật chơi sao!? Đùa tôi đấy à!?”

Cả đội đang rất nghiêm túc tham dự cuộc thi bỗng ngớ người trước sự việc này. Nagi không có hứng thú với bóng chuyền nên cậu chẳng biết gì về nó, kể cả những điều luật cơ bản như ghi được bao nhiêu điểm là thắng cuộc.

“Tốt nhất cậu đừng có mà làm cục tạ trên sân đấy~ Bọn tớ đã phải tập luyện mỗi ngày sau giờ học cả tháng nay rồi.”

Vừa nói, cậu đội trưởng vừa dúi chiếc áo đấu của đội cho Nagi. Cậu nghĩ, “Vậy sao các người lại không gạt tôi sang một bên từ đầu đi?”, nhưng theo luật thì mỗi thành viên phải tham gia ít nhất là một trận.

“Cứ đứng yên ở trên đó. Khi nào bóng bay tới, nhảy lên và chặn nó lại. Nếu cả đội lùi xuống, cậu đừng có cản lối cả đội là được.”

“Được thôi~.”

Sau khi nhận được lời giải thích ngắn gọn từ đội mình, Nagi tiến ra sàn đấu.

(Làm lẹ cho xong để về nhà thôi nào……)

Chơi một trận xong về nhà. Đó là những gì Nagi đã nghĩ nhưng thực tế lại đi ngược so với dự tính của cậu. Đội bóng lớp cậu đã giành được 3 chiến thắng liên tiếp và đã lọt vào vòng Chung kết. Nagi đã luôn ở trong đội xuyên suốt quãng thời gian qua.

“Đúng như dự tính, cao như cái cột sào thế kia đúng là món quà trời cho mà! Cậu còn chẳng cần phải nhảy lên để đỡ bóng nữa, có khác gì gian lận trá hình đâu cơ chứ!”

“Chẳng qua cậu chỉ xuất hiện đúng chỗ quả bóng rơi thôi~ cái tên số hưởng này nữa!”

Sau khi nhận một quả vỗ điếng người vào sau lưng, Nagi thầm than “Ouch…. Mình muốn về nhà……” Nagi đã làm theo chỉ dẫn của đội trưởng, “Cứ đứng yên đó”, khi bóng tới thì đỡ nó, đẩy bóng về phía sân của đối phương. Không đời nào một tay lính mới có thể đỡ những cú đập bóng mãnh liệt như thế một cách thản nhiên và nhẹ nhàng như vậy được, vậy nên đối với mọi người, nó chỉ giống như là “Cậu ta giơ tay lên và vô tình đỡ được nó thôi”, kiểu thế. Thực tế là, với phản xạ phi thường của mình, Nagi đã nhanh chóng phản ứng với quả bóng trong tầm với và đẩy nó lại một cách chuẩn xác về phía đối phương.

Con người chỉ có thể hiểu những gì bộ não của họ có thể hình dung ra. Đó là lí do không ai thấy được Nagi tuyệt đỉnh tới cỡ nào. Nhờ có Nagi, cả đội mới có được chiến thắng sít sao tại vòng Bán kết để có mặt ở trận Chung kết ngày hôm nay. Thực tế thì, nếu không có Nagi, bọn họ đã chim cook từ mấy vòng đầu mất rồi.

**********

Càng tiến sâu vào vòng trong, lượng khán giả càng lớn, và khi trận Chung kết sắp diễn ra, khắp nhà thể chất lúc này đã chật kín người mất rồi. Đội trưởng chống tay lên hông và bắt đầu bài phát biểu truyền cảm hứng cho anh em trong đội.

“Đối thủ của chúng ta rất mạnh. Họ đã không để thua dù chỉ 1 set từ vòng đấu đầu tiên tới giờ. Nhưng không sao hết, bởi chúng ta đã có đồng đội, ta là một tập thể. Không được bỏ cuộc, phải chiến đấu tới cùng! Ta đã tiến xa tới nhường này rồi, và ta chắc chắn sẽ giành được chiến thắng! Không được nhụt chí trước áp lực, bởi ta sẽ làm được!”

Cả đội hợp thành một vòng tròn lớn và hô to "Yeah!” (Trừ Nagi).

“Cố lên nha mọi người~!”

“Chiến thắng~ ♡”

Một nhóm các bạn nữ đáng yêu vẫy tay từ phía khán đài trong trang phục hoạt náo viên năng động, tươi tắn. Lỗ mũi mấy ông con trai bên dưới cứ phổng phao hết cả lên trước những căp giò trắng nõn nà trên kia. (Tại sao chỗ này không có ảnh minh họa?)

“Chúng ta chắc chắn sẽ thắng trận đấu này!”

“Yeah~!”

(Ugh… Mình muốn về nhà.)

Đối với những người nghiêm túc tham dự cuộc thi, đây đúng là sân khấu tuyệt vời nhất để trổ tài, nhưng đối với Nagi, chỗ này không khác gì địa ngục cả. Để khiến mọi việc tệ hơn, lợi thế chiều cao của đội cậu đã không còn là độc quyền nữa khi mà ở bên kia, đội đối phương ông nào cũng cao như cái cột đình, nhất là hai người ở trong CLB Bóng chuyền của trường kia.

“Được rồi!”

“Lại phải bỏ túi thêm 3 set thôi!”

Cái đội bóng cao kều này xoay quanh trụ cột là hai ông bạn thành viên CLB Bóng chuyền kia. Mặc dù bị áp đảo hoàn toàn về lợi thế, cả đội Nagi bằng một cách nào đó vẫn đang bám trụ được. Có thể là do có những cô bạn gái xinh đẹp đang cổ vũ trên kia, cũng có thể là nhờ sự tập trung cao độ đã giúp cả đội thực hiện được những pha bóng phi thường, vượt trên khả năng của chính bản thân họ. Quả bóng được kết nối với những cú chuyền và đón bóng diệu kì, đưa đội của Nagi từ thế bị dẫn trước 2-0 ăn thông 2 set liên tiếp, kéo dài trận đấu tới tận set cuối cùng. (...Nó vẫn chưa kết thúc.)

Trận cầu nảy lửa đã diễn ra tới tận set cuối cùng. Lượng khán giá ngày một tăng lên khi mà trận đấu đang ngày càng sôi động hơn nữa. Tới tận set thứ 5 này, trận đấu vẫn giữ được nhiệt và không hề có dấu hiệu sẽ hạ xuống. Nagi liếc qua bảng tỉ số lúc này đã là 14-15.

“Một điểm nữa! Một điểm nữa! Một điểm nữa!”

Các bạn cùng lớp của Nagi, đang khoác lên mình cùng chiếc áo đồng phục với cả đội, đang vai kề vai cổ vũ cuồng nhiệt trên khán đài. Giai điệu trong lời cổ vũ của mọi người giúp dâng cao sự tập trung của toàn đội lên (trừ Nagi). Mồ hôi của từng cầu thủ nhỏ giọt xuống sàn đấu. Nhờ có những lời cổ vũ của mọi người, cuối cùng Nagi cũng đã nhận ra.

(......Một điểm nữa là ta thắng sao?)

Trong bóng chuyền, set cuối sẽ tính điểm theo phương thức khác so với 4 set trước, thay vì ghi tới 25 điểm mới thắng thì set 5 sẽ chỉ tính tới 15, và trong trường hợp tỉ số là 14-14, đội nào dẫn trước cách biệt 2 điểm sẽ là đội thắng cuộc. Nagi thầm nghĩ.

(Một điểm nữa và mình được về nhà rồi. Được chơi game rồi.)

Nagi bắt nhịp với diễn biến lúc này trên sân đấu.

Thwack!

Cái cậu trong CLB Bóng rổ đã từng giễu cợt Nagi hồi mùa Xuân (Đọc lại chap 3) phát một cú cực kì mạnh mẽ. Cậu ta đã tập luyện như điên suốt từ đó đến nay, cả vai và lưng của cậu đều cực kì rắn rỏi và chắc chắn.

Khi libero* của đối phương nhào ra đỡ bóng thành công, “Ngon!”, “Tốt!”, những tiếng hò reo từ khán đài phía bên cứ thế ào ra. Chuyền hai** nhanh chóng nâng quả bóng lên cao, kiến tạo cho tay đập nhảy lên đập bóng. Cậu ta gồng hết cỡ, cơ bắp căng ra cứ như dây cung kéo hết cỡ vậy.

“Chặn quả bóng lại bằng mọi giá!”

“Bóng tới kìa!”

Cả đội Nagi cúi thấp người xuống để phòng ngự, chuẩn bị sẵn sàng cho một cú đập mạnh mẽ từ phía bên kia. Ngay cả cú nhảy của tay đập kia cũng toát ra sự uy lực. Từ vị trí đó…

Pon.

Bằng cả 5 ngón tay, cậu tay đập kia nhẹ nhàng thả quả bóng xuống.

“Động tác giả!”

Những tiếng hò reo nhanh chóng chuyển sang tiếng la hét. Quả bóng chậm rãi rơi nơi không có ai ở đó cả. Cậu đội trưởng kế bên Nagi nhảy lên đỡ bóng, mặt biểu lộ rõ sự ngạc nhiên, cứ thế bất lực nhìn quả bóng rơi.

(Nếu ta không đỡ được quả này, game đấu sẽ lại bị kéo dài thêm mất.)

Cậu không muốn điều đó xảy ra. Nagi vươn chân trái ra đỡ bóng.(Uhm, mình chỉ cần gửi trả nó lại thôi nhỉ?)

Ngay trước khi quả bóng kịp tiếp xúc với mặt sàn, Nagi nhẹ nhàng hất quả bóng lên bằng phần đầu bàn chân của cậu. Quả bóng cứ thế bay qua ngay trên mỏm đầu của tay chuyền hai đội cậu.

“Whoa!”

Cậu chuyền hai giật mình trong thoáng chốc nhưng vẫn đẩy được bóng lên cao.

“Oh!”

Đội trưởng vừa hay phản ứng kịp với quả bóng và đáp bóng thẳng về phía sân của đối phương.

Bam.

Bóng dội thẳng giữa nửa sân của đội bạn. Không ai trong số họ có thể phản ứng kịp với cú phản công quá đỗi đột ngột đó khi họ còn đang tưởng đã có 1 điểm hoàn hảo trong tầm tay rồi.

(Đúng lúc quan trọng thì hóa Tliệt <(“) )

Pon, pon, pon……

Một khoảng lặng ngắn ngủi giữa lúc bóng rơi cho tới khi tiếng “piiii” vang vọng khắp nhà thể chất. Những tiếng la hét lúc trước giờ đây đã bùng nổ, trở thành tiếng gào thét trong vui sướng của tất cả mọi người.

“Thắng rồiiiiii!”

Đội trưởng giơ cao cả hai nắm đấm lên trời, tạo dáng đứng vinh quang chiến thắng.

“Whoa! Quá xuất sắc!”

“Kya~! Chúc mừng mọi người!”

Tiếng hò reo ăn mừng của đám đông rung chuyển cả nhà thể chất. Giữa đám đông với niềm vui bất tận đó, Nagi là người duy nhất thu mình lại.

(Eh….. Nắm tay lại vì mấy chuyện như này …… có lẽ hơi…… ngại.)

Mấy ông con trai người ướt đẫm mồ hôi vẫn ôm chầm lấy nhau trong men say chiến thắng, các bạn gái cũng ôm nhau nhảy cẫng lên trong niềm hân hoan vui sướng.

“May quá đi mất! Nó rơi trúng chân của Nagi luôn!”

“Bẫy một quả bóng chuyền, khôi hài thật đấy!”

“Yeah, nhưng nó hợp lệ mà!”

Tất cả mọi người đều nghĩ pha bóng vừa rồi của Nagi tất cả đều chỉ là sự trùng hợp

“Mẹ nó, cay vãi~!”

“Tổ sư cái thằng chó ngáp phải ruồi!” (Vâng, lại là bài ca “Ăn may” của mấy con gà)

Cậu nghe thấy những tiếng lẩm bẩm và phàn nàn ở phía bên kia sân đấu. Bên phía đối phương ông nào ông nấy cũng nghiến răng kèn kẹt, sôi hết cả máu lên như thể vừa bị ai đái vào tô cháo sáng nay vậy.

(Họ đang tức giận sao……?)

“Tại sao nhỉ?”, Nagi cảm thấy khó hiểu.

(Mình tự hỏi tại sao con người lại có thể vui hay tức tới vậy được nhỉ……)

Nagi không thể hiểu được niềm hân hoan của những người đồng đội đang toát ra từ mọi thớ cơ thớ thịt trên người, và cả sự ức chế của những kẻ thua cuộc nữa. Thắng thì vui, còn thua thì bực. Tài năng vượt trội của Nagi đã kìm hãm cậu khỏi những cung bậc cảm xúc rất đỗi thường tình đó của loài người, nhất là với những người chơi thể thao. Nó giống như một người lớn không cảm thấy vui chút nào khi chạy đua thắng trẻ mẫu giáo vậy. Giữa Nagi và mọi người xung quanh cậu là một khoảng cách quá đỗi tách biệt.

Giữa sự náo nhiệt và hỗn loạn của sân đấu, Nagi nhanh chóng rời khỏi nhà thể chất. Trời bên ngoài lúc này vẫn còn đang nóng, nhưng may thay vẫn còn gió thoảng khiến không khí trở nên dễ chịu hơn.

"Ah…… Hết sức rồi…… Ai đó cho tôi đi nhờ xe đi mà ……"

Tiếng than thầm lặng của cậu nhanh chóng bay đi mà không một ai nghe thấy cả.

(Mất nhiều thời gian hơn so với dự tính…… Năm sau, mình sẽ đứng ngoài lề thật luôn……)

___________________________________________________________________________________________________________________

R: Dịch xong 2 chap kia chưa đến 1k từ, đang vui vui xong dịch đến cái chap này 4 trang word rưỡi lòi l luôn, đã thế còn phải đi tìm hiểu cái đống thuật ngữ bóng chuyền nữa, may mà tui có đọc Haikyuu chứ không mù tịt mấy chỗ rồi -,-

Truyện Chữ Hay