Đào Dũ tức đến nỗi thở không thông, nghẹn họng cả buổi mới bình tĩnh lại được, lúc ngẩng đầu lên Cổ Tri Vũ đã không còn bóng dáng.
Lần này tên khốn đó đi thật.
Tên khốn đó thế mà dám đi thật.
Đào Dũ ngã phịch xuống giường bệnh, hai mắt từ từ đỏ lên…
Đừng hiểu lầm, hắn giận đỏ mắt thôi.
Người như Đào Dũ, theo lời chị hắn thì là không tim không phổi, làm việc lỗ mãng toàn theo ý thích, ít bao giờ suy xét. Về chuyện lần này, Đào Dũ cũng không định giữ phong độ ung dung, nếu chân có thể nhúc nhích, tất nhiên hắn sẽ xông về đánh chết Cổ Tri Vũ, gây rối cho Cổ Tri Vũ và thằng tiện nhân kia khỏi đi làm được luôn. Nhưng bây giờ hắn không thể nhúc nhích, chỉ đành bị buộc nằm trên giường, nhớ lại quá trình hai người đến với nhau, càng nghĩ lòng càng xót xa —— Cổ Tri Vũ đối xử với mình tốt lắm, ngay cả nước rửa chân cũng bưng đến tận giường, chân thối lăn lộn trong đống bùn trên núi mấy tháng cũng dám tự tay cầm lấy nhấn vào trong chậu, một người yêu mình như thế sao có thể ngoại tình chứ? Sao có thể không cần mình nữa chứ?
Đào Dũ đau lòng xoắn xuýt cả đêm. Sáng hôm sau biên tập chú Dương đến thăm hắn, Đào Dũ thêm mắm thêm muối kể lại chuyện xảy ra tối qua. Với tư cách là người quen nhìn sóng to gió lớn, chú Dương bình thản an ủi: “Tôi nói rồi mà, chia tay đi.”
“Chia…” Đào Dũ lại nghẹn họng: “Vậy, vậy có thể nói chia là chia sao? Tôi và anh ta yêu nhau mười năm, phí tổn thất tinh thần đâu? Phí tàn tật hoa cúc đâu?”
Chú Dương nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, ôn hòa nói: “Cậu ta cũng đâu có đòi cậu trả phí mài mòn trym, yêu nhau thì hai bên đều có được có mất, coi như huề thôi. Ảnh chụp lần này khi nào mới chỉnh xong?”
“Tôi chỉnh ở đây luôn, mấy hôm nữa đưa cho chú… Không đúng! Tôi đang thất tình! Hơi đâu mà chỉnh ảnh! Bố không giao!”
“Anh bạn trẻ, thất tình là chuyện rất bình thường, không thể vì mười năm qua cậu chưa từng thất tình mà lại cho rằng thất tình là chuyện to tát được, cho dù đau lòng cách mấy cũng không thể làm lỡ công việc.”
“Tôi đau lòng hồi nào! Tôi chỉ tức thôi…” Đào Dũ phất tay: “Không thèm nghe chú nói nữa! Chú về đi về đi!”
“Vậy tôi đi đây,” Chú Dương tốt tính nói: “Ai lo cơm trưa cho cậu?”
“Đô Đô đưa cơm cho tôi.”
“Cậu bảo Đô Đô tới?” Chú Dương lại nhìn ra ngoài phòng bệnh: “Tôi nói cậu chứ, Đô Đô người ta thích cậu lâu rồi, nếu cậu cũng thích người ta, thôi thì lần này cặp luôn đi, còn nếu không thích thì mau nói rõ ràng với người ta.”
“Chú lắm chuyện quá!” Đào Dũ trừng mắt đuổi chú Dương ra ngoài.
Giữa trưa, Đô Đô, chính là trợ lý chụp ảnh sớm chiều bên nhau trong rừng sâu núi thẳm với Đào Dũ, xách theo thức ăn mang về mà mình có lòng đến trung tâm thành phố xếp hàng đứng mua ở nhà hàng mà Đào Dũ thích nhất. Cậu nhóc này mới vừa tốt nghiệp đại học nửa năm, là một em gay trẻ người non dạ hiền như cục đất, từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, theo nghề chụp ảnh một là vì hứng thú, hai là vì muốn rèn luyện sức khỏe. Nửa năm qua, Đô Đô theo Đào Dũ trèo đèo lội suối ngàn dặm đường, chỉ đen hơn chứ chẳng to ra, từ đầu chí cuối vẫn y hệt con khỉ gầy tong teo, hỡ tí là trượt té rớt hố ngã xuống sườn núi gì gì đó, được Đào Dũ cứu vớt trong hoạn nạn vô số lần, bị khí khái nam nhi của sư phụ Đào cảm phục sâu sắc, chỉ ước gì được lấy thân báo đáp.
Chẳng hạn như bây giờ, sư phụ Đào ngồi một bên nuốt cơm ngấu nghiến như hổ đói, Đô Đô thì ở bên cạnh tình sâu nghĩa nặng khóc nức nở.
“Chân anh bị thương nặng quá à, sư phụ,” Đô Đô nấc nghẹn từng tiếng, vừa đau lòng vừa áy náy, “Cũng vì cứu em cả, đều là lỗi của em…”
“Ngừng, gỉ mũi chảy ra kìa, lau giùm cái.”
“Ồ.” Đô Đô lau mũi sạch sẽ, rồi lại bắt đầu nghẹn ngào: “Sao bạn trai anh không đến chăm sóc anh vậy sư phụ? Có phải anh không cho ổng tới không, anh lơ ổng tận ba tháng luôn mà, lần này có phải chia tay thật rồi không?”
“Chia rồi.” Đào Dũ tức tối nhai một miếng gân bò dai nhách.
“Vậy anh quen em đi, em thích anh lâu lắm rồi sư phụ ơi.”
“Ngừng, anh nghe câu này riết chai cả lỗ tai rồi, hai chúng ta mới quen nhau nửa năm, ‘đã lâu’ hồi nào?”
“Nhưng chẳng phải anh nói anh với bạn trai anh, ấy nhầm bạn trai cũ, mới quen nhau nửa tháng đã lên giường rồi sao,” Đô Đô không phục lắm: “Em tỏ tình muộn hơn ổng nhiều.”
Đào Dũ ăn nhanh quá nên thấy hơi buồn nôn, hắn chậm rãi gắp thịt bằm trong hộp cơm, “Chờ khi nào cậu ở trên giường lâu hơn anh ấy rồi tính tiếp.”
“Xía! Một ông cán bộ già suốt ngày ngồi văn phòng thì lâu được cỡ nào chứ!” Đô Đô khinh bỉ, nhưng nhìn nét mặt của Đào Dũ, cậu chàng có chút do dự: “Bộ lâu lắm hả anh?”
“Lâu!” Đào Dũ nói chắc như đinh đóng cột: “Quên nữa, còn dám nói anh ấy ‘già’, hộp cơm này ụp lên đầu cậu.”
“Hức, hai người chia tay rồi mà, mắng một câu thì sao chứ.” Đô Đô lại tủi thân muốn khóc.
Đào Dũ đặt đũa xuống thở dài, nói bằng giọng chân thành: “Đô Đô à.”
“Có em đây.”
“Cậu nghe anh nói đi, hai chúng ta là , bên nhau không có kết quả đâu.”
“Anh làm không được sao ạ?”
“Anh thèm vào. Nếu không thể sướng bằng mặt sau, làm gay làm quái gì.”
“Đúng nha, nói cũng phải.”