Mẹ nó! Hắn nhịn suốt ba tháng! Cái mông ngứa muốn điên! Chân bị thương cũng kệ luôn, chỉ lo hối hả về nhà tìm Cổ Tri Vũ quất một phát! Sao tên khốn này có thể quất người khác chứ?!
Đào Dũ nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông tại sao Cổ Tri Vũ lại ngoại tình, nếu không tận mắt chứng kiến, hắn thật sự không thể tin nổi! Sự trung thành và si mê gần như bệnh hoạn của Cổ Tri Vũ dành cho hắn, ngay cả chị hắn và chú Dương cũng nhìn thấy! Có lẽ cũng vì Cổ Tri Vũ kèm chặt quá mới khiến người ghét bị ràng buộc như hắn càng thêm khó chịu. Thật ra hắn đang vô thức tìm đủ mọi cơ hội thoát khỏi Cổ Tri Vũ, một năm chạy mất bảy tám tháng, khi nào nhớ Cổ Tri Vũ quá mới trở về. Đào Dũ cảm thấy như vậy tốt lắm, vừa có thể duy trì cảm giác khoảng cách và cảm giác mới mẻ giữa hai người, vừa không để hắn cảm nhận được gánh nặng và trói buộc. Tuy rằng như vậy làm khổ Cổ Tri Vũ thật, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác —— Hắn chỉ có thể dựa vào cách này mới có thể chung sống lâu dài với một người.
Hai người bên nhau hơn mười năm, kiểu chung đụng thì ít xa cách thì nhiều thế này cũng qua được bảy năm rồi, chẳng phải mọi thứ đều êm đẹp sao, cớ gì Cổ Tri Vũ đột nhiên muốn ngoại tình chứ?!
Hay là thật ra Cổ Tri Vũ đã ngoại tình rất nhiều năm, chỉ tại hắn ngu quá nên không phát hiện?!
Cổ Tri Vũ thật sự thích tên đồng nghiệp kia? Khi nãy hai người họ phang nhau với vẻ mặt thế nào? Sướng hay không?? Lúc đó vừa thấy hai người họ quấn chung một cái mền, hắn lập tức nổi cơn tam bành nhấc cái TV ném qua, quên quan sát tỉ mỉ!
Vừa nghĩ tới cảnh tượng bắt gian tại giường khi nãy, Đào Dũ lại sùng máu rồi. Hắn đổ hết những lời nguyền rủa mà đầu mình có thể nghĩ ra lên người Cổ Tri Vũ và tên hồ ly tinh kia, lúc giận quá còn đấm một cú lên vách tường đầu giường, tường không nứt nhưng vôi tường rơi lả tả, còn tự làm mình đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Đang lúc mặt mày méo xệch, cửa phòng bệnh bị ai đó mở ra từ bên ngoài, đối tượng bị hắn rủa tan nát xách vali hành lý bước vào.
Đào Dũ hết cả hồn, vừa căm tức lườm Cổ Tri Vũ, vừa vô thức sờ nắm tay bị đập sưng đỏ của mình.
“Tay em bị sao vậy?” Cổ Tri Vũ hỏi.
“Mắc mớ gì tới anh!” Đào Dũ lườm hắn: “Anh tới đây làm gì!”
Biểu cảm trên mặt Cổ Tri Vũ rất lạnh nhạt, “Trả quần áo lại cho em để mấy ngày tới em có đồ mà mặc.”
Đào Dũ phát ra một tiếng cười lạnh từ khe mũi: “Ơ, không phải chia tay rồi sao? Còn quan tâm tôi như vậy làm gì?”
“Em đừng hiểu lầm, một là quần áo trên người em hôi quá, anh chỉ muốn tốt cho bác sĩ và y tá, mắc công em đầu độc mũi bọn họ. Hai là đống quần áo này đặt trong tủ đồ nhà anh choáng chỗ quá, anh phải dọn ra chỗ trống mới đặt quần áo của người khác được.”
“Người khác?” Đào Dũ cất cao giọng, cười càng lạnh hơn: “Anh thừa nhận mình có người khác rồi sao? Mẹ nó đợi tôi dọn đi chắc tiện cho hai người sống chung luôn chứ gì?! Vừa rồi ai nói dễ nghe thế nhỉ, ‘bọn anh chỉ là ’, không biết hai vị mấy cái trên giường của tôi rồi?”
Cổ Tri Vũ lại nhíu mày: “Đào Dũ, em phải làm rõ vấn đề. Ba tháng trước là em chẳng nói chẳng rằng bỏ anh mà đi, tỏ ý muốn chia tay. Nếu chúng ta đã chia tay, anh ngủ với ai là quyền tự do của anh. Anh với cậu ta đúng là chứ không có ý định quen lâu dài, nhưng dù gì sau này cũng sẽ người khác vào ở. Anh không thể nào độc thân mãi được, bây giờ anh hơn ba chục tuổi rồi, cũng đến lúc nên tìm một đối tượng đáng tin cậy để ổn định cuộc sống.”
“Ý anh là tôi ‘không đáng tin cậy’ ——?!” Đào Dũ vớ lấy di động ném về phía Cổ Tri Vũ.
Cổ Tri Vũ nghiêng đầu né tránh, di động nện vào vách tường vỡ tan tành.
Nhìn thi thể của di động, Cổ Tri Vũ quay đầu lạnh lùng nhìn Đào Dũ, nói: “Em cảm thấy em đáng tin cậy lắm sao? Bình thường hỡ tí là em động tay động chân như vậy, anh chịu. Một năm em vắng nhà hơn nửa năm, anh cũng chịu. Nhưng lần này vì chúng ta cãi nhau một trận mà em đi biền biệt ba tháng không có tin tức gì, em biết tâm trạng của anh thế nào không? Em biết anh đã đến bao nhiêu nơi tìm em không? Ngay cả chị em cũng không biết em ở đâu! Suýt chút nữa anh đã đến đồn công an báo mất tích! Vất vả lắm liên hệ với chú Dương mới biết em dẫn trợ lý ra ngoài chụp ngoại cảnh, nhưng anh vẫn không sao liên lạc với em được. Cứ vài ngày là em lại gửi tin nhắn báo bình an cho chú Dương, nhưng em hoàn toàn không thèm ngó tới anh! Trong mắt em anh là cái gì? Là con chó mà em để ở nhà gọi là tới đuổi là đi?”
“Rốt cuộc ai mới là chó bị để ở nhà?” Đào Dũ bực tức nói: “Cực thân anh còn nhớ trước khi tôi đi chúng ta đã cãi nhau! Anh còn nhớ tại sao không? Khó khăn lắm tôi mới rảnh rỗi ở nhà, mẹ nó anh tăng ca một phát hai tháng, tối nào cũng một hai giờ khuya mới về nhà, nằm xuống là ngủ như lợn chết! Ngay cả một câu cũng lười nói với tôi, làm sao tôi nói cho anh biết là tôi tạm thời có việc phải đi được? Bảo anh từ chức thì không chịu, cái công việc vớ vẩn mà anh còn xem như bảo bối, anh từ chức tôi vẫn nuôi anh được!”
Đào Dũ hít mạnh mấy hơi, cười lạnh: “Có điều khi nãy tôi nghĩ kỹ lại rồi, tăng ca gì đấy chỉ là mượn cớ, mấy năm nay anh ‘tăng ca’ ngày càng nhiều, có phải là ‘’ với vị kia trong văn phòng không?”
Đối diện với ánh mắt dò xét của Đào Dũ, Cổ Tri Vũ uể oải thở dài: “Anh không muốn giải thích với em nữa. Em vẫn luôn như vậy, chẳng bao giờ nghiêm túc nghe anh nói. Em không tôn trọng anh, cũng không tôn trọng công việc của anh. Trong mắt em chỉ có cái lợi cho chính em, em chỉ yêu bản thân mình. Anh biết em bị áp lực rất lớn khi ở bên anh, em sợ anh trói buộc em, thế nên em cứ chạy ra ngoài suốt. Bây giờ em được như nguyện rồi, tự do rồi.”
“Được lắm!” Đào Dũ rống lên: “Biến đi! Muốn chia tay thì cứ chia! Mẹ nó ai không thể sống thiếu ai?”
“Là em nói đấy nhé,” Cổ Tri Vũ dửng dưng nói: “Anh chúc em sống tốt hơn sau khi rời khỏi anh.”
“Biến ——!” Đào Dũ vớ gối đầu bên tay ném ra ngoài.