Chức Cẩm Đồ

chương 8: kế giả phu thê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trương Liêm thấy lão già đột ngột ra tay, vội né người tránh bị chỉ lực đối phương điểm trúng vào vai, đau điếng kêu oái lên một tiếng.

Lam bào lão nhân thấy thế hơi khựng người, lành lạnh nói, "Có thể né được Xuyên tâm chỉ của lão phu, thực không thẹn là hậu nhân của Thần kiếm thủ, giờ thì lão phu phải thanh toán ngươi."

Trương Liêm vừa rồi thấy đối phương vung tay chỉ tới ngực, chàng chỉ né người tránh theo bản năng, nhưng vẫn bị điểm trúng vào vai đau điếng người, chẳng ngờ lại bị đối phương xưng tán một câu như thế đến buồn cười. Trong tình thế biết chạy cũng không thoát, chàng đánh bạo ưỡn ngực nói, "Các hạ định làm gì thì cứ tự nhiên, tiểu sinh không bao giờ chớp mắt."

Lam bào lão nhân trố mắt nhìn chàng, vẻ hơi bất ngờ, chậm rãi nói, "Chung quanh trấn này đều bố trí mai phục, ngươi mọc cánh cũng không bay thoát. Ðược, ngươi tạm thời nằm đây rồi nói sau!"

"Vì sao?"

Trương Liêm định dùng lý để nói, nào ngờ lão già nói dứt câu, hai tay đã vung ra, thập chỉ như mười đạo ngân câu chộp xuống nhiều huyệt đạo trên người chàng, rồi quay ngoắt người bước ra khỏi cửa, còn cất tiếng cười khùng khục trong họng.

Trương Liêm giờ đây thân hình cứng đờ như khúc gỗ, tay chân chẳng nhúc nhích gì được, chàng nhớ lại câu nói vừa rồi của lão già này, tất cả người nào biết chuyện đều không chạy thoát, giờ thấy hắn đi ra khỏi phòng có lẽ là giết tất cả người trong khách điếm. Bất giác trong lòng run lên, thấy ân hận vì mình đã không sớm rời khỏi đây, để liên lụy đến người khác. Bấy giờ tay chân cứng đờ, miệng không nói được, chỉ còn biết để nước mắt lăn dài trên má.

Sau một lúc, thấy lam bào lão nhân quay trở lại, trên mặt hắn không hề có một nét thay đổi, thuận tay cắp Trương Liêm dưới nách, ho khan mấy tiếng rồi tung chân nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trương Liêm người chẳng chút sức đề kháng, chỉ còn phó mặc cho đối phương làm gì thì làm.

Bấy giờ thấy một bọn người có đến bốn tên, đều vận kình trang màu đen che kín mặt, đến trước mặt lam bào lão nhân, tên nào cũng giơ tay lên ngực cúi người thi lễ, chỉ nghe lam bào lão nhân lạnh giọng hỏi, "Ngưu lão đại chẳng lẽ chưa quay lại?"

Một tên trong bọn đáp, "Hắn đã đuổi theo tên tiểu tử kia ra khỏi trấn, thuộc hạ vì chưa có lệnh tổng quản, cho nên không dám rời vị trí."

"Ðược!

Lam bào lão nhân gật đầu rồi nói tiếp, "Tiểu tử này tên là Trương Liêm, giờ giao cho các ngươi mang đi trước, chờ trang chủ xử lý. Lão phu đi xem Ngưu lão đại thế nào, một tên Vô danh tiểu tốt mà cũng không làm gì được sao?"

Tên hắc y nhân ứng thanh đáp một tiếng, rồi giơ tay đón lấy người Trương Liêm cõng lên vai.

"Cẩn thận đấy!

Lam bào lão nhân còn căn dặn thêm một câu nữa, rồi mới tung người phóng lên mái ngói phi đi.

Trương Liêm nghe nói Tiểu Tam đã chạy ra được khỏi trấn, trong lòng có chút nhẹ nhõm, cũng chẳng để ý đối phương sẽ xử trí mình như thế nào, chàng chỉ giận mình đã không học võ nghệ mới dễ bị người khác bức hiếp như thế này. Bấy giờ dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần, thầm đọc những câu khẩu quyết mà Thi Hồng Anh dạy cho chàng, xem như điều tức dưỡng khí ngay trên lưng tên hung đồ.

Qua đi một lúc, bỗng nghe tên đang cõng chàng đi thốt lên, "Tiểu tử ngươi định bày trò quỷ gì trên lưng ông đấy, cẩn thận ông ném ngươi xuống sông cho hà bá xơi nhé!"

Một tên hung đồ khác nói, "Vương lão thất quát tháo gì thế, coi chừng hà bá xơi là huynh đệ chúng ta đấy!"

"Hừ, Khẩu Ðại ngươi đi một mình thong thả thì nói hay, thử cõng tên tiểu tử này mà xem, hắn càng lúc càng nặng! "

"Có gì ghê gớm chứ, chẳng lẽ không nghe người ta thường nói, dường xa lông nga nặng hơn sắt, đó sao?"

"Hừ, hừ!"

Tên hung đồ cõng Trương Liêm quả nhiên ngừng chân đứng lại, thở phù phù tỏ ra rất mệt mỏi, "Vị huynh đệ nào đến thay đi?"

Tên hung đồ vừa nói tên là Khẩu Ðại liền ưỡn ngực nhăn răng cười nói, "Ðương nhiên là ta, để xem tên tiểu tử này nặng được bao nhiêu cân mà la om sòm thế?"

Trương Liêm ban đầu chẳng để ý bọn chúng nói gì với nhau, nhưng đến lúc này cũng thấy kỳ lạ. Chợt nghĩ mình mấy lần bị người khác điểm huyệt, những lần đầu chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng chỉ lần này nhìn thấy rất rõ lam bào lão nhân ra tay, chừng như thủ pháp điểm huyệt của hắn không cao minh cho lắm. Giờ lặng đọc nhẩm khẩu quyết, chẳng lẽ đã có công hiệu, nếu không sao tên này bảo mình càng lúc càng nặng?

Chàng nghĩ đến điều này tự nhiên trong lòng vui lên, cứ mặc cho bọn hung đồ thay nhau cõng thế nào, chàng cứ nhắm mắt đọc khẩu quyết.

Chân trời đông một dải rang hồng đã hiện ra, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ sáng bảnh.

Bốn tên hung đồ bỗng nhiên dừng chân lại bàn bạc nhau một hồi, rồi mang Trương Liêm vào trong một khu vườn nhỏ, cả bốn tên lập tức thay áo quần thành tráng đinh.

Ðột nhiên nghe tiếng nữ nhân quát lên, "Bọn nô tài nào đấy, còn không nhanh ra đây chịu chết!"

Trương Liêm mở mắt xem, nhưng lúc này huyệt đạo còn chưa giải, nên chàng không quay đầu lại nhìn được, chỉ nghe tiếng tên Vương lão thất đáp, "Cô nương xin chớ mở miệng chửi người, chỉ vì tướng công nhà tôi sinh cấp bệnh, mới mang vào thành tìm lang y chữa trị, giữa đường nghỉ chân lại đây một chút, không dám mạo phạm đến cô nương."

Chỉ nghe một tiếng hừ, tiếp liền một bóng người lướt ra, đó là một thiếu nữ tuổi ngoài hai lăm thân vận áo lục.

Vương lão thất thấy người này thân pháp kỳ quái, vội vàng ôm quyền nói, "Cô nương xin chớ đến gần, tướng công nhà tôi mắc ác bệnh!"

Bọn ba người còn lại cũng sợ lục y thiếu nữ đến cướp người, nên liền thoái về sau đến gần Trương Liêm.

Lục y thiếu nữ liếc mắt nhìn Trương Liêm một cái, đôi môi cong lại tỏ ra thần thái khinh thị, lạnh giọng nói, "Hừ, cẩu tặc to gan, dám điểm huyệt tiểu chủ nhân, các người định làm gì đây?"

Bị người này nói ra một câu trúng yếu điểm, Vương lão thất phát nộ quát, "Cô nương tốt nhất chớ nên xen vào chuyện người khác, tướng công chúng tôi bị bạo bệnh cứng khẩu, chẳng nói được, ai đi điểm huyệt chứ?"

Lục y thiếu nữ mày ngài nhíu lại, bước tiến thêm ba bước, quát lớn, "Ngươi định dối bổn cô nương chăng, tướng công nhà ngươi ở trang viện nào?"

Một câu hỏi này khiến cho Vương lão thất ngớ người chẳng thể đáp ngay được.

Lục y thiếu nữ cười nhạt, biết mình nói không hề sai, tay áo phất lên, cả người như làn khói xanh lướt tới bên người Trương Liêm. Song chưởng phất lên mấy cái, kình lực theo đó phát ra đẩy bật ba tên tráng đinh văng ra ngoài, rồi thuận tay phất chỉ lực giải khai huyệt đạo cho Trương Liêm.

Lục y thiếu nữ ngừng thân hình lại, chống tay ngang hông nhìn bọn tráng đinh cười nhạt, nói tiếp, "Bọn cẩu tặc ngươi nhìn thấy rồi chứ, ác bệnh cứng khẩu của tướng công nhà các ngươi, bổn cô nương đã trị hết rồi đấy!"

Cả bốn tên gia đinh đều chấn động trước thủ pháp điêu luyện của Lục y thiếu nữ, chúng biết hôm nay chạm phải cao thủ nên cứ đứng trố mắt nhìn nhau há hốc mồm miệng, nhất thời chưa biết nên làm gì.

Trương Liêm lần này nhận thức được Lục y thiếu nữ giải khai huyệt đạo cho mình, bấy giờ chắp tay thủ lễ, "Kính lĩnh ân giải huyệt của cô nương."

Lục y thiếu nữ lãnh đạm nói, "Chẳng cần nói những câu cung kính như thế, ta cũng chẳng cho ngươi gì đâu!"

vương lão thất đã tận mắt nhìn thấy Lục y thiếu nữ chỉ phất tay đánh bay ba tên đồng bọn, biết chẳng phải là đối thủ của cô ta, nhưng nếu như để mất Trương Liêm thì hắn chẳng biết về ăn nói thế nào với chủ nhân, bấy giờ quỳ thụp xuống đất vái dài kêu khổ, "Tại hạ không dám mạo phạm cô nương, xin tứ cáo phương danh, tiện cho tại hạ hồi bẩm với trang chủ."

Lục y thiếu nữ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Bốn tên tráng đinh ngỡ cô ta định ra tay tiếp, vội tụm lại với nhau thành một cục, chẳng ngờ chỉ nghe thấy Lục y thiếu nữ cười khanh khách nói, "Nếu như đánh chết lũ cẩu đồ Vô danh tiểu tốt như các ngươi thì bổn cô nương hóa ra quá nhỏ mọn. Cút đi! Chớ đứng đây mà chết! "

Vương lão thất quay đầu nhìn ba tên đồng bọn, rồi nhìn lại Lục y thiếu nữ, "Cô nương như đã không chịu tứ cáo phương danh, dù tha cho bọn tại hạ trở về cũng khó tránh được cái chết trừng phạt của chủ nhân, đành phải mạo phạm phương giá!"

Lục y thiếu nữ lạnh lùng nói, "Các ngươi muốn chết cũng chẳng ai cấm cản, nhưng phải ra khỏi khu vườn này rồi chết, chớ ở đây làm ô bẩn vườn nhà ta."

Vương lão thất bị miệt thị một câu quá đáng như thế, chừng như giận không chịu nổi, nghiến răng nhìn đồng bọn khoát tay quát, "Huynh đệ, chúng ta thí mạng thôi!"

Nói rồi, cất chân đi nhanh ra khỏi khu vườn.

Trương Liêm nghe khẩu khí của Lục y thiếu nữ, biết lần này cô ta ra tay nhất định quyết sinh tử, mà cái chết e rằng thuộc về bốn tên tráng đinh. Chàng vốn đầy lòng nhân, nghĩ đến bốn tên tráng đinh đi như đi vào tử lộ thì cầm lòng không đặng, vội nói, "ân thư có thể mở cho chúng một con đường sống chứ?"

Lục y thiếu nữ nghe chàng gọi hai tiếng ân thư thì thẹn ửng mặt, xì một tiếng trong mũi nói, "Bọn cẩu nô tài muốn chết, liên can gì đến ta."

Trương Liêm thấy cô ta nói cũng không phải không có lý, ngẫm nghĩ rồi nói, "Tha cho bọn chúng, chúng không đi thì chúng ta đi! "

Lục y thiếu nữ lần nữa lại thẹn đỏ đến mang tai, phải quay mặt đi nơi khác, lung bung trong miệng nói, "Chúng ta đi với nhau ư? Ði đâu?"

Trương Liêm ngược lại bị cô ta hỏi một câu ngớ người, nhìn thấy cô ta thẹn đến chín mặt thì biết cô ta hiểu nhầm ý mình, khiến chàng lúng túng chưa biết nói thế nào.

Lục y thiếu nữ thấy chàng im lặng, không đáp, thở dài một hơi, lén mắt nhìn chàng chỉ thấy chàng đứng rủ người trông buồn cười, nói, "Thôi được, đi thì đi, ngươi theo ta!"

Trương Liêm nghe một câu nhẹ lòng, quay nhìn cô ta nói, "ân thư xin dẫn đường."

Lục y thiếu nữ bật cười khúc khích, rồi nắm lấy tay chàng một cách tự nhiên, đi thẳng sâu vào trong khu vườn, mặc cho bọn tráng đinh chờ bên ngoài kia thế nào.

Trương Liêm bị Lục y thiếu nữ nắm tay kéo, cứ nghe bên tai gió vù vù, chân chừng như không chạm đất, chàng chưa lần nào đi nhanh như thế, cảm giác như bay bổng lên không trung, thầm nghĩ công phu thật tuyệt diệu. Chỉ nghĩ thế tự nhiên lại hận mình chẳng biết chút võ công nào, mọi chuyện mọi lúc đều phải cậy nhờ đến sự che chở của nữ nhân.

Lục y thiếu nữ thi triển khinh công kéo Trương Liêm chạy đi rất nhanh, nhưng phương hướng thì lại bất định, khi thì theo hướng đông, khi lại quay về hướng tây, thậm chí có lúc lại như vòng trở lui.

Qua thời gian chừng một tuần trà mới ra khỏi khu vườn, đến một con đường đá nhỏ mới buông tay Trương Liêm ra, đưa tay lên gạt mồ hôi lấm tấm trên trán cười nói, "Nơi quỷ quái này đi ra được cũng khiến người ta rã người, đã thế lại mang thêm một người nữa! "

Trương Liêm cung kính chấp tay vái dài nói, "Vất vả ân thư quá, xin nhận lấy một lạy này của tiểu đệ."

Lục y thiếu nữ chẳng để chàng nói hết câu đã quay ngoắt người đi nơi khác, nguýt dài một tiếng nói, "Cứ việc vái trời vái đất đi chẳng ai biết gì đến ngươi đâu!"

Trương Liêm ngớ người, gãi đầu cười nói, "ân thư như đã không nhận lễ thì thôi, tiểu đệ ghi nhớ trong lòng là được!

Lục y thiếu nữ bật cười, từ từ quay người lại nhìn chàng từ đầu đến chân, "Ngươi tên gọi là gì?"

"Tiểu đệ họ Trương, tên Liêm."

Lục y thiếu nữ vẩu môi hỏi lại, "Sao ngươi không hỏi ta?"

Trương Liêm lúng túng nói, "Không dám mạo phạm ân thư."

Lục y thiếu nữ chau mày không vui nói, "Cái gì mà cứ một tiếng ân thư, hai tiếng ân thư, thật khó nghe Vô cùng! Ta họ Triệu, tên Khanh Khanh, ngươi cứ gọi tên ta là được."

"A, Triệu Khanh Khanh! " Trương Liêm thốt lên tên đối phương.

Triệu Khanh Khanh cười nói, "Ðúng, sau này cứ gọi như thế."

Triệu Khanh Khanh chưa nói dứt câu, đột nhiên nghe sau lưng có tiếng người khít một tiếng lạnh lùng nói, "Kẻ nào đến đây tâm tình khanh khanh trẫm trẫm, chẳng biết xấu hổ! "

Trương Liêm không ngờ tên của Triệu Khanh Khanh lại còn có một ý nghĩa khác, nghe người này nói thì ngẩn người.

Triệu Khanh Khanh quay ngoắt người lại quát rủa, "Không biết xấu mặt là ngươi kia, sao không dám ra đây gặp mặt bổn cô cô?"

Sau hốc đá lại có tiếng người vọng đáp, "Với danh Cao Ðường viện của ngươi thì chẳng đủ tư cách tới đây khiêu chiến, nếu không phải ngươi là thứ nha đầu rỏ mũi thì ta đã đè ngươi ra đánh mông một trận rồi!"

Triệu Khanh Khanh nghe một câu này tức giận Vô cùng, quát, "Cao Ðường viện thì sao chứ, đường đường chính chính, ngay thẳng làm ăn, nào đâu như lũ chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi các ngươi! "

Trương Liêm thầm nghĩ không ngờ vị ân thư này lại xuất thân kỹ nữ, nếu không sao lại nhận mình là người của Cao Ðường viện? Nhưng nghe bọn họ chửi nhau đấu khẩu thế này thật khó nghe, chàng chỉ còn biết lắc đầu.

Khi Triệu Khanh Khanh lên tiếng quát, thì từ xa lại nghe truyền lại tiếng cười khanh khách nói, "Tiện tỳ này mang xác đến bổn cốc, thật là trời phú lương duyên, không được để hắn đi."

Triệu Khanh Khanh vừa nghe giọng người này lập tức hoa dung biến sắc, nắm lấy tay Trương Liêm kéo chạy theo bên ngoài khu vườn về hướng tây.

Trương Liêm kinh ngạc hỏi, "Người kia là ai, mà ân thư sợ thế?"

Nguy cơ ập tới khiến Triệu Khanh Khanh chẳng để ý gì đến chàng gọi mình ân thư, cứ tung chân mà chạy, miệng nói, "Hắn họ Lại, trác hiệu Tiếu diện kim ngô, ta đánh không lại hắn. Ai, thì ra nơi này là Huân Phong cốc!"

Trương Liêm chẳng hiểu gì hỏi, "Huân Phong cốc thì thế nào, là sào huyệt hung đồ chăng?"

Không phải hung đồ, làm sao lại chạy?

Triệu Khanh Khanh chẳng có nhiều thời gian giải thích với chàng, cứ mang chàng mà chạy như bay.

Ðột nhiên, trước mặt tối sầm lại tợ như mây đen kéo đến che kín bầu trời, khiến Triệu Khanh Khanh phải khựng chân dừng lại, nhất thời còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Tiếp liền là một tiếng hú dài vọng lên bốn phía, cứ như bọn họ đã rơi vào thiên la địa võng.

Trương Liêm vốn chưa biết thế nào là giang hồ hiểm ác, thấy thế liền chau mày nói, "Chẳng lẽ trời sắp mưa?"

Triệu Khanh Khanh lắc đầu lên tiếng thở dài nói, "Không phải mưa, đây nhất định là mê trận của chúng, Huân Phong cốc này rất ghê gớm, có tiếng xưa nay, mà đáng sợ nhất là... "

Triệu Khanh Khanh nói đến đó bỗng dừng lại, thần sắc như có chút gì khó nói.

Trương Liêm vội hỏi, "Có gì mà ân thư không nói ra?"

"Hừ, lại gọi người ta là ân thư, ai..."

"Thôi, tôi sẽ không gọi thế nữa."

Triệu Khanh Khanh nét mặt tươi lên nói, "Bọn chúng có những quy luật rất quái dị, hễ đặt chân vào cấm địa của chúng, nữ nhân nào chưa xuất giá thì phải lưu thân lại trong cốc trọn đời."

Trương Liêm kinh ngạc kêu lên, "Có quy luật quỷ quái vậy sao?"

Triệu Khanh Khanh gật đầu nói, "Vì Trương huynh mới xuất đạo giang hồ, nên chưa nghe biết nhiều về chúng đấy thôi.

Trương Liêm nghe thế thì thấy lúng túng, Triệu Khanh Khanh chỉ vì cứu chàng mà giờ nhỡ lọt vào tay chúng thì chàng làm sao yên tâm được.

Bấy giờ vội hỏi, "Làm sao bây giờ?"

"Có một cách!"

"Cách gì?"

Triệu Khanh Khanh nhìn chàng có chút do dự nói, "Cần phải có sự đồng tình thuận ý của Trương huynh mới hy vọng thành công."

Trương Liêm nghe nói thế chẳng chút do dự gật đầu đáp ngay, "Nếu tôi có ích gì nguyện hết lòng không bao giờ chối từ.

"Chuyện cũng đơn giản..."

"Là sao?"

Triệu Khanh Khanh lại nhìn chàng nói, "Chúng ta tạm thời giả làm phu phụ đi du sơn ngoạn cảnh."

Trương Liêm vốn là người đọc sách, học Nho, vừa nghe đã giật mình la lên, "Làm thế sao được?"

Triệu Khanh Khanh chưa đáp thì đã nghe tiếng người cười dài, thoang thoáng phía trước có nhân ảnh lướt tới.

Triệu Khanh Khanh giọng gấp vội nói, "Ðã đến nước này mà Trương huynh còn câu nệ, thôi... ai... "

Trương Liêm thấy Triệu Khanh Khanh vì mình mà giờ cũng rơi vào nạn này thì áy náy trong lòng, khi ấy đành gật đầu nói, "Thôi, nghe lời ân thư vậy"

"Lại ân thư, đã giả phu phụ thì phải chàng với thiếp chứ."

Triệu Khanh Khanh nói rồi vui mừng gỡ một chiếc thoa gấm hồng cài trên áo cô ta gắn lên ngực trái Trương Liêm, nói tiếp, "Ðây là anh hùng hoa, tín vật của thiếp, chàng phải mang lên ngực thì chúng mới không nghi ngờ..."

Một câu chưa nói xong thì phía trước hai bóng người đã đến nơi, định mắt nhìn chỉ thấy đó là hai thiếu niên tuổi chưa ngoài hai mươi. Nét mặt thiếu niên nào cũng sáng hồng tuấn mĩ, nhưng ánh mắt lại láo liên hàm chứa nét tà khí không thiện lương.

Triệu Khanh Khanh thấy thế liền la lên, "Bọn chúng định bố trí trận thế Bát ma toàn vũ, lúc này còn chưa phát động, có lẽ còn chờ người nào tới. Nhanh chạy! "

Nàng nói chạy là lập tức đề khí vòng tay qua người Trương Liêm mang chàng lướt xông tới trước mười trượng, nhìn hai thiếu niên cản đường thét lớn, "Tránh ra!"

Tiếng quát vừa dứt, tay trừu phất lên phát ra chưởng kình ập tới đối phương.

"Ghê gớm!" thiếu niên bên trái miệng nói, tay phất chưởng đối lại, chỉ thấy chưởng phong Triệu Khanh Khanh dạt ra hai bên, hắn cười kha khả nói, "Huân Phong cốc chẳng phải là nơi không chỗ nương thân, hai vị hà tất phải đi!"

Triệu Khanh Khanh tức giận nói, "Chúng ta đã thành phu phụ, ai cần ở lại Huân Phong cốc các người?"

Thiếu niên bên phải nheo mắt nhìn lên mặt Triệu Khanh Khanh, rồi lại nhìn lên ngực áo Trương Liêm cười cười nói, "Tiện tỳ này khả năng từ Cao Ðường viện chạy đến đây theo trai, nhưng tiểu tử này kết được anh hùng hoa thì thực chẳng ra trò trống gì, hắc hắc... "

Trương Liêm nghe chừng như chuyện giả danh phu phụ đã bị chúng nhìn ra, nhưng câu cuối cùng của hắn khiến chàng phát nộ, ưỡn ngực nói, "Các hạ dựa vào đâu mà bảo ta không xứng kết anh hùng hoa?"

Thiếu niên bên phải cười nhạt nói, "Cứ nhìn lão đệ ngươi tướng mạo như nữ nhân mà cũng coi là anh hùng ư?"

Trương Liêm quả thực mặt mày tuấn mĩ, mà tư chất nho sinh, chẳng có chút gì là tướng mạo của con nhà võ. Nhưng nghe một câu này cũng tức giận quát, "Các hạ cứ thử tiến tới xem sao!"

Triệu Khanh Khanh cũng tiếp lời chàng nói, "Bọn người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Trương lang cho một đứa nếm mùi thị uy đi!"

Cô ta gọi muốn tiếng 'lang' rất tự nhiên, song mặt không khỏi ửng hồng.

Thiếu niên bên phải lại cười khanh khách nói, "Thế nào? Ðôi giả phu phụ các người há có thể qua được pháp nhãn Phùng Lang ta sao?"

Lại nói, lúc này Trương Liêm bỗng nhận ra một luồn chân khí truyền từ tay Triệu Khanh Khanh vào hông phải mình, rồi từ đó dồn ra tay trái. Chàng biết nàng đã truyền lực cho mình đối chưởng với đối phương, bấy giờ vẫn được Triệu Khanh Khanh ôm ngang người, chàng vội theo khẩu quyết luyện nội công tâm pháp mà hành khí, miệng cứng rắn quát, "Các hạ thử nếm một chưởng này xem!"

Nói rồi từ từ giơ tay trái lên phát chưởng đánh ra.

Thiếu niên tự xưng Phùng Lang thấy Trương Liêm xuất chưởng, bất giác bật cười châm chọc nói, "Một chiêu này của lão đệ ngươi gọi là gì nhỉ? à, à gọi là Phù du nhiễu thụ chăng?"

Nào ngờ, Trương Liêm tuy nhập môn luyện công phu chưa lâu, công lực chưa đáng gọi có gì, nhưng chàng học khẩu quyết chính là cơ bản của phương pháp luyện nội công tâm pháp. Chàng biết dùng chân khí của Triệu Khanh Khanh truyền sang để phát thành chưởng, một cỗ kình lực xung mãn đẩy ra.

Phùng Lang khinh địch mà mải lo châm chọc, đến khi thấy kình lực đẩy tức cực mạnh thì giật mình, vội giơ chưởng lên chống đỡ.

song chưởng chạm nhau, bình một tiếng vang lên, thân hình Phùng Lang bật ngược về phía sau mấy bước, bụi đất bay mù mịt.

Thiếu niên bên trái thấy thế không khỏi kinh ngạc, vội phất tay ra chưởng, hỗ trợ đồng bọn, miệng quát, "Thì ra lão đệ ngươi thân tàng bất lộ, xem ra Bạch mỗ nhìn nhầm! "

Thiếu niên tự xưng họ Bạch, thấy Trương Liêm ra chưởng như thế thì không còn ý khinh địch, hạ song chưởng xuống giao nhau trước ngực, trầm giọng quát hỏi, "Lão đệ ngươi tính danh là gì?"

Trương Liêm chẳng ngờ được thần kỳ đến thế, đây là lần đầu tiên chàng ra chưởng đánh nhau, mà đánh bật thiếu niên kia văng lùi sau cả trượng. Tuy biết rằng một chưởng đó là công lực của Triệu Khanh Khanh truyền sang, nhưng cũng khiến chàng thấy phấn chấn hẳn lên, hiên ngang đáp, "Kẻ mọn họ Trương, tên Liêm."

Lần đầu tiên chàng dùng cách gọi của giới giang hồ, nghe là lạ Vô cùng.

Thiếu niên họ Bạch ngớ người nói, "Trương Liêm? Cái tên này nghe quen quen."

Phùng Lang lại sấn tới, đứng song vai với thiếu niên họ Bạch, chau mày nói, "Con trai của Thần kiếm thủ ở Tảo Diệp trang cũng gọi là Trương Liêm!"

"Ðúng"

Thiếu niên họ Bạch vui mừng reo lên, "Ha ha, sao ta lại quên được nhỉ? Lần này thì một mũi tên trúng hai con chim, huynh đệ, lên!"

"Trương lang, chớ khách khí!"

Triệu Khanh Khanh giục chàng, Trương Liêm lại nhận ra một cỗ kình khí khác theo tay nàng vào người mình, quay đầu nhìn nàng cười nói, "Ða tạ Khanh Khanh quan tâm, xin chớ lo lắng."

Nói rồi, tay trái rút về trước ngực, chưởng tâm hướng xuống đất, chân lực liền theo đó dồn vào tả chưởng.

"Ðả!

Ðột nhiên có tiếng người quát lớn, tiếp liền hai bóng người lướt tới đứng ngay trước mặt hai thiếu niên kia, nhìn Trương Liêm cười cười hỏi, "Thực ra thì ngươi là môn đồ của ai?"

Triệu Khanh Khanh vừa nhìn rõ người này thì cả kinh thất sắc, thé giọng quát, "Tiếu diện kim ngô, ngươi thực không biết xấu hổ mặt già!"

Truyện Chữ Hay