Chức Cẩm Đồ

chương 7: tín vật bị mất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trương Liêm vốn định nói cho Bàn Bất Cổ biết chuyện Thi Hồng Anh giả chết thoát thân, nhưng lão ta đã đi quá nhanh, chàng đành y lời lão vào tiểu trấn tìm một khách điếm trọ lại.

Trương Liêm chọn một phòng kề mặt đường, gọi thức ăn và rượn, rồi đem pho bí kíp, bình thuốc và tấm ngọc bài của Vô sầu cư sĩ cho vào trong một chiếc túi nhỏ, đoạn nhét dưới gối. Cài kín cửa, rồi ngồi bên bàn bắt đầu nhẩm lại khẩu quyết nội công tâm pháp mà Thi Hồng Anh dạy cho chàng, lại luyện thêm hai lần chưởng cước cơ bản, rồi cuối cùng mới ngồi bên song cửa sổ một mình độc chước, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài đường trông chờ Bàn Bất Cổ trở lại.

Nào ngờ, tửu nhập sầu trường, lập tức bao nhiêu tâm sự dâng lên trong lòng.

Mười hôm trước, hỏa tai thiêu trụi Tảo Diệp trang ở Hổ Ðầu Nham, mà chàng trên đường đi du học cũng bị hung đồ truy sát, đáo để Tảo Diệp trang bị hỏa hoạn bất ngờ hay bị kẻ nào gây nên?

Chàng nhớ lại nguyên chàng không muốn đi học xa, nhưng phụ thân nhất định buộc chàng phải rời nhà đi du học, đi chưa đầy một tháng mà trong nhà đã gặp nạn. Chẳng lẽ cha đã biết trước hung đồ sẽ đến, nên cố ý lệnh cho mình đi xa?

Phụ thân danh hiệu Thần kiếm thủ, là con trai của người mà không biết một chút võ công nào. Tưởng Thụy Sinh cả nhà đều luyện võ công, thế mà Thi Hồng Anh ngược lại phải lén đi học võ công người khác. Ðến giờ thì cả hai nhà đều gặp hỏa tai, chỉ là một chuyện hết sức ngẫu nhiên hay là nằm trong một âm mưu ghê gớm?

Chàng nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng thể giải đáp được chút nào, cứ ngồi như thế uống rượn trầm lặng cho đến khi nghe tiếng gióng mõ canh ba nổi lên.

Mảnh trăng hạ huyền như ngân câu treo lơ lừng đầu tây, tinh quang thưa thớt, bóng liễu rủ dài. Ðây quả là một đêm êm ả, nên thơ, nhưng giờ này chàng chẳng còn chút lòng dạ nào để thưởng thức nó.

Ðột nhiên, hai bóng người gầy nhỏ xuất hiện trên đường. Người đi đầu nhún chân vọt lên cửa sổ, phóng chỉ lực điểm vào huyệt đạo trên người của Trương Liêm. Người này ra tay rất nhanh, Trương Liêm đến nhìn cũng không kịp nhìn thì cả người đã cứng đờ ra, la chẳng thành tiếng.

Người đi sau cũng vọt nhanh vào cửa sổ, khoá trái cửa lại, rồi thổi tắt đèn.

Trương Liêm đến nằm mộng cũng không ngờ trong tiểu trấn thanh bình thế này mà cũng xuất hiện hung tinh, giờ thì toàn thân cứng đờ, miệng không nói được, chẳng biết đối phương định làm gì mình. Hai mắt tức giận ngầu đỏ nhìn chúng chằm chằm.

Một tên trong bọn hốt nhiên cất tiếng cười nhạt nói, "Công tử xin chớ oán hận chúng ta, chúng ta chỉ là bất đắc dĩ mượn tạm nơi này ẩn nấp một lúc mà thôi, quyết không làm gì tổn thương đến công tử đâu."

Trong phòng lúc này tối mịt, chỉ có chút ánh trăng bên ngoài rọi vào theo khe cửa sổ, nhưng Trương Liêm cũng nhận ra đối phương chỉ là hai thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu, thân vận kình trang, dáng người thấp nhỏ, người nào trên lưng cũng mang một chiếc túi vải và một thanh trường kiếm. Họ ăn mặc hoàn toàn giống nhau, nhưng vị thiếu niên vừa nói với chàng thì thắt lưng buộc một chiếc đai màu lam còn vị kia thì buộc chiếc đai màu đỏ.

Trương Liêm nghe đối phương không có ý hại mình, trong lòng nhẹ nhõm, tức một điều là miệng cứng không nói được để nhờ đối phương giải khai huyệt đạo cho mình, chỉ đành giận số mình chẳng may.

Ðúng vào lúc này, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, chốc lát đã nghe gần kề, sắc mặt hai thiếu niên thay đổi, đưa mắt nhìn nhau.

Thiếu niên buộc đai đỏ ngây người một lúc, rồi đột nhiên thò tay vào thắt lưng.

Thiếu niên buộc đai lam giơ tay chộp lại tay đồng bọn nói, "Tuyệt đối không được vọng động!"

Thiếu niên buộc đai đỏ thét dài một tiếng nói, "Nếu như bọn chúng lục soát khách điếm này, thì chẳng thể không ra tay."

Trương Liêm biết một khi hai thiếu niên này động thủ với bọn người truy đuổi thì người đầu tiên chịu nạn là mình, tự nhiên lo lắng đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng bên ngoài tiếng vó ngựa đến gần rồi lại ra xa, chứng tỏ bọn truy binh chỉ chạy ngang qua trấn, qua phút chốc thì cảnh vật trở nên yên tĩnh.

Thiếu niên buộc đai lam thở phào một hơi tỏ ra nhẹ nhõm, rồi nhìn Trương Liêm nói, "Chỉ cần ngươi không la lên thì ta lập tức giải khai huyệt đạo."

"Không thể! Thiếu niên buộc đai đỏ vội cắt ngang cản lại, nói, "Không nên giải huyệt cho hắn, nên biết chúng ta ở đây hoàn toàn không tiện."

Thiếu niên buộc đai lam ngớ người một chút, hốt nhiên mặt ửng đỏ lên, bước đến bên giường ngồi xuống.

Trương Liêm trong lòng rủa thầm, "Ðồ chết tiệt, có gì mà không tiện chứ? Chỉ muốn hành hạ người khác mà thôi!"

Thiếu niên buộc đai lam ngồi giường, chẳng biết cố ý hay Vô tình mà giở chiếc gối lên, nhìn thấy gói đồ dưới gối liền nắm lên xem, kinh ngạc nói, "ý, đây là cái gì, xem thế nào?"

Thiếu niên buộc đai đỏ cười nói, "Chạy hỏa hoạn còn chưa hết, ngươi còn định giỡn trò gì?"

Thiếu niên buộc đai lam vẫn cứ dứ dứ chiếc túi trên tay nói, "Chiếc bao này thật lạ, vừa có thứ cứng lại vừa có thú mềm, vừa có thứ dài lại vừa có thứ tròn, lại nhìn kia, vị công tử này mặt đỏ bừng lên, nhất định trong túi có của gì quý đây!

Trương Liêm vừa giận vừa hoảng, nhưng chẳng có cách nào ngăn được đối phương, bấy giờ đã thấy thiếu niên buộc đai lam giở chiếc túi lôi ra các thứ, giơ chiếc ngọc bài lên xăm xoi nhìn một lúc rồi bỗng kinh ngạc la lên, "Tiểu Cúc, ngươi đến đây xem chẳng phải là Song long ngọc lệnh sao?"

"Sao la lớn thế?"

Thiếu niên buộc đai đỏ được gọi là Tiểu Cúc quát, nhưng nghe mấy tiếng Song long ngọc lệnh thì cũng hứng thú hẳn lên.

Thiếu niên buộc đai lam lại giở cuộn giấy ra xem, bất giác ì lên một tiếng tỏ ra kinh ngạc nói, "Nhất định là Song long ngọc lệnh, ngươi xem còn một pho bí kíp võ công lại nằm ở đây."

Vừa nói dứt lời, lập tức nghe từ trên mái nhà có tiếng người quát vọng xuống, "A, thì ra hai con tiện tỳ ở trốn ở đây."

Hai thiếu niên thất kinh. Thiếu niên buộc đai đỏ giơ tay mở cửa lớn. Thiếu niên buộc đai lam thì lại mở cửa sổ, tiện tay phất nhẹ giải khai huyệt đạo cho Trương Liêm, rồi cùng nhau tung ra đường.

Trương Liêm nghe người trên mái nhà quát hai người này là tiện tỳ, bấy giờ mới hiểu ra bọn họ là nữ giả nam nhân, bất giác ngớ người một lúc, đến huyệt đạo đã được giải khai rồi mà vẫn không hề hay biết. Trong lòng thầm nghĩ bọn họ hoá tranh thành nam nhân tất phải là chuyện bất đắc dĩ, có điều bọn họ không nên lấy đi pho bí kíp và chiếc ngọc bài mới đúng.

Hai thiếu niên rời khỏi phòng không lâu, một cỗ kình phong phất lên, một bóng trắng lướt nhanh theo cửa sổ vào phòng, người này vừa vào phòng nhìn thấy Trương Liêm, ngồi thừ trên ghế liền hỏi, "Tiểu tử, hai con tiện tỳ kia trốn ở đâu?

Trương Liêm nhìn rõ người này là một trung niên tuổi ngoài ba mươi, thân vận nho bào, trong lòng thoáng nộ nói, "Ta bị khống chế huyệt đạo chẳng nhúc nhích gì được, ngươi còn hỏi quái gì chứ?"

Bạch y nho sĩ thấy chàng ngồi chễm chệ y nhiên trên ghế, tức giận phất tay một cái khiến cả người chàng lộn nhào xuống đất miệng quát, "Ngươi muốn chết!"

Trương Liêm bất ngờ bị đánh một chưởng lộn nhào đau điếng người, vừa kinh vừa giận thét lên, "Kỳ quái, ta làm sao lại nói được?"

Bạch y nho sĩ tức giận nói, "Chẳng lẽ ngươi bị câm?"

Trương Liêm chẳng những phát hiện ra mình không chỉ nói được mà tay chân còn cử động được bình thường, vội chống tay lồm cồm ngồi dậy nói, "Lão huynh bớt giận, vừa rồi chẳng hiểu vì sao mà tay chân tôi chẳng cử động được, miệng cũng không nói được, có lẽ bị khống chế huyệt đạo."

Bạch y nho sĩ chỉ phất tay một cái thì đánh ngã chàng, biết chàng không nói dối, nhưng rõ ràng trước khi hắn vào đây thì huyệt đạo của Trương Liêm đã không còn bị khống chế, bấy giờ vẫn cười nhạt nói, "Ai khống chết huyệt đạo của ngươi, nhanh nói hai còn tiện tỳ kia trốn ở đâu?"

Trương Liêm thầm nghĩ người này vừa vào đã ra tay đánh người, nếu như giờ nói cho hắn biết truy theo hai vị cô nương giả nam trang kia, nhất định nguy hại đến họ. Huống gì pho bí kíp đang nằm trong tay vị cô nương kia, nói không chừng cô ta mang đi rồi sẽ mang trả lại, còn nếu rơi vào tay tên này thì nguy mất.

Nghĩ thế chàng liền thuận miệng đáp, "Lão huynh nhầm rồi, tôi nhìn thấy hai vị thiếu niên, chẳng phải nữ nhân!"

Bạch y nho sĩ trừng mắt quát, "Nói bậy, ta rõ ràng nghe tiếng Tiểu Liên nói chuyện."

Trương Liêm cứ vờ ngớ người nói, "Quái lạ, chẳng lẽ là nữ cải nam trang, vì sao chứ?"

"Hừ, nhanh nói chúng nấp ở đâu?"

Bạch y nho sĩ chừng như không kiên nhẫn được gằn giọng ra lệnh, đồng thời bước chân đến gần giường.

Trương Liêm thực thấy sợ bị hắn đánh, thuận tay chỉ ra cửa nói, "Chạy hướng này."

Bạch y nho sĩ chẳng nói thêm tiếng nào, liền nhún chân vọt nhanh ra cửa.

"Ầm... "

Hắn đến đã nhanh mà đi còn nhanh hơn, mở bật cửa tung ra vừa khéo tong vào tiên tiểu nhị đang lén nghe bên ngoài không kịp chạy trốn, rồi giáng bốp bốp hai cái tát tai quát lớn, "Ngươi nghe lén à?"

Tên tiểu nhị bị đánh đau điếng chẳng dám hé môi kháng cự, phải nở một nụ cười cầu tài.

"Người mà đại gia muốn hỏi chạy về hướng bắc rồi."

Bạch y nho sĩ a lên một tiếng vẻ hài lòng, rồi chạy nhanh ra khỏi khách điếm truy đuổi theo.

Tên tiểu nhị ném một cái nhìn khinh miệt theo bóng bạch y nho sĩ, rồi bước chân vào trong phòng, nhìn thấy Trương Liêm tay nắm chiếc bình sành nhỏ ngồi thừ người bên giường, bèn nói, "Khách gia, lần này gây họa lớn rồi, sao lại để cho bọn họ chạy vào phòng?"

Trương Liêm không vui nói, "Ta cho ai vào chứ?"

Tiểu nhị nói, "Vừa rồi chẳng phải Tịch đại gia nói có hai nữ nhân vào đây sao? Vị đại nhân này họ Tịch, là diệt nhi của Tưởng Bách Vạn."

Trương Liêm nghe thì nhớ lại Thi Hồng Anh từng nói trước đây nàng bị Tưởng Thụy Sinh bức hôn, bất giác a lên một tiếng nói, "Thì ra là thế?"

Tiểu nhị ngớ người nói, "Thì ra là khách gia cũng đã biết được danh đầu của tên cuồng đồ này sao, vậy thì tốt nhất xin nhanh rời khỏi tệ điếm, nếu để hắn không tìm thấy được người, nhất định sẽ quay trở lại giết khách gia!"

Trương Liêm nghe một câu này thì cả kinh nói, "Tên đó thực dám giết người sao?"

"Có gì không dám!"

Tiểu nhị gật đầu đáp một cách chắc chắn, nói tiếp, "Gia đình hắn có tiền tài có thế lực, cấu kết với quan lại, đấu văn đấu võ gì cũng chẳng qua nổi hắn, huống gì như khách gia chỉ là người ngoài đến đây, hắn có giết thì ai hỏi han gì đến hắn!"

Trương Liêm càng nghe càng giật mình, không ngờ tên trung niên nho sĩ vừa rồi lại là một tên hung đồ, thảo nào mà Thi Hồng Anh giả chết để thoát thân, nhất định không lấy hắn. Ðáng tiếc không biết hai vị nữ nhân cải nam trang vừa rồi là người thế nào, nếu không may bị hắn bắt được thì hậu quả khó lường.

Chàng giờ nghe ra lai lịch và hành vi của tên trung niên nho sĩ thì đâm lo lắng cho hai vị thiếu nữ giả nam kia, ngược lại quên khuấy tình cảnh của mình lúc này, lại hỏi tiếp, "Tiểu nhị ca có biết hắn đuổi theo hai người kia là ai không?"

"Tiểu nhân chẳng nhìn thấy!"

Tiểu nhị lắc đầu đáp ngay, rồi nói với chàng giọng hết sức thành khẩn, "Khách gia tốt nhất chớ chen vào chuyện người khác, tiểu điếm thực tình không phải muốn lấy lại phòng, nhưng chẳng thể nào để khách gia trọ tại đây nữa."

Một câu đuổi khách khiến Trương Liêm không khỏi phát giận, quát hỏi, "Ðêm khuya thế này rồi, ngươi bảo ta đi đâu bây giờ?"

Tiểu nhị nói, "Khách gia có thể tuỳ ý đến một khách điếm khác, xin nhanh chóng rời khỏi tệ điếm."

Trương Liêm ngẫm nghĩ, Bàn Bất Cổ bảo chàng vào trấn trọ lại trong khách điếm, nhưng không chỉ định rõ là khách điếm nào, giờ thì đi nơi khác trọ tránh liên lụy đến nơi đây cũng tốt thôi.

Nhưng chàng chợt lại nghĩ, nếu như thay đổi khách điếm khác, nhỡ như hai vị cô nương kia quay trở lại trả đồ vật thì làm sao?

Trương Liêm quả thực chưa hề biết thế nào là kinh nghiệm giang hồ, không biết câu nói núi này cao, còn có núi khác cao hơn. Bàn Bất Cổ tuy võ công cao cường, nhưng không nhất định là đi thuận lợi, có thể cũng không quay lại. Chàng lại càng không biết hai vật mà Vô sầu cư sĩ để lại cho chàng là hai thứ mà người trong giang hồ ai ai cũng mơ ước có được Giờ nằm trong tay hai thiếu nữ kia, cho dù bọn họ không có lòng tham, nhưng cũng trở thành miếng mồi ngon cho bao nhiêu kẻ dòm ngó. Huống gì bọn họ vì sợ tên trung niên họ Tịch truy đuổi kịp mà cao chạy xa bay mất tăm mất dạng.

Cho nên chàng suy nghĩ một hồi, rồi nhíu mày nói, "Tôi muốn ở lại đây chờ bằng hữu, không thể đi được!"

Tiểu nhị ngẩng người nói, "Khách gia muốn chờ ai?"

Trương Liêm mỉm cười hỏi lại, "Cần nói cho ngươi biết sao?"

Lại nói, khi tên họ Tịch vào đây hành hung, thì chủ khách điếm chẳng biết trốn đâu mất, giờ này lại thấy bước lên chắp tay thi lễ nói, "Thiếu gia xin nghe bỉ nhân một câu, tiểu nhị vừa rồi khuyên thiếu gia chỉ là có hảo ý, thiếu gia tốt nhất nên đi nơi khác, hà tất phải nhất định ở lại trong tệ điếm."

Trương Liêm nghiêm mặt nói, "Tiểu sinh quả thực có hẹn người khác ở đây, không thể đi được, nếu không thì sao khi đếm đây kêu rượn thịt lại đến hai chiếc chén?"

Ðiếm chủ thấy khuyên bảo mấy lần vẫn không được, cuối cùng đành mang tiểu nhị rời khỏi phòng chàng.

Trương Liêm nhìn thấy bọn họ hai người đi rồi, thầm nghĩ trong lòng chữ 'tín' là quan trọng nhất, mọi chuyện khác cứ mặc kệ.

Bấy giờ đến cửa sổ cũng không cần đóng, ngồi vào lại bên bàn uống tiếp bình rượn vơi lưng chừng.

Qua một chốc, hốt nhiên thấy một bóng đen nhỏ thó lướt tới bên cửa sổ, vui mừng kêu lên, "Bàn lão trượng, tiểu sinh ở đây!

"ý! Là ngươi?"

Bóng người nhỏ thó kia tỏ ra bất ngờ, rồi tung chân vọt nhanh vào phòng.

Thì ra người này thân hình thấp nhỏ không hơn kém gì với Bàn Bất Cổ, lại vận áo đen cho nên Trương Liêm nhìn nhầm. Ðến lúc nghe tiếng, Trương Liêm mới nhớ ra chính là Tiểu Tam, người mà đi đào mộ tìm của, may cứu được chàng lần trước ở ngoài thành Cô Tô.

Trương Liêm vội đứng lên vui mừng nói, "Thì ra là ân huynh, mời ngồi."

Tiểu Tam nhìn thấy chàng ngồi bên bàn rượn chỉ có một mình mà có đến hai chiếc chén, cười nói, "Ngươi quả thực hứng chí, ngồi đây uống rượn chờ ai?"

Trương Liêm trước tiên mời Tiểu Tam ngồi xuống chiếc ghế trống, mới nói, "Ðợi một vị lão trượng họ Bàn, ông ta đi cứu hỏa ở Tưởng gia, còn chưa quay lại, ân huynh đến vừa khéo, cùng tôi đánh bạn uống vài chén."

Tiểu Tam cũng chẳng chút khách khí, ngồi xuống là nắm bình rượn lên tự róc cho mình một chén uống cạn, chùi mép nói, "Ngươi vừa nói chờ Bàn lão trượng là ai?"

"Vị lão trượng này tên gọi là Bàn Bất Cổ."

Tiểu Tam ngạc nhiên nói, "Ngươi làm sao mà quen với lão Tam Thốn Ðinh này?"

Ðợi đến khi Trương Liêm kể lại chuyện của mình thoát hiểm thế nào, Tiểu Tam mới thè lưỡi rụt cổ làm trò, nhăn mặt cười nói, "Ngươi thật là may mắn, chẳng những được hồng phúc chiếu mạng mà hồng duyên đem đến, chỉ khổ cho Tiểu Tam ta suýt chút nữa bị người ta chôn sống!"

"ân huynh chớ nói đùa."

Trương Liêm vì nghe Tiểu Tam nói mấy tiếng hồng duyên đem đến, nghĩ hắn chỉ chuyện trai gái, bất giác đỏ mặt phân bua, rồi hỏi lại, "ân huynh vì sao lại suýt bị chôn sống, có thể nói được chứ?"

Tiểu Tam cười hì hì nói, "Sáng sớm mà ta gặp ngươi ấy, ta chạy đến Bách Vạn trang vốn định diện kiến vị Bách Vạn phú ông, báo tin cho lão ta biết vị thiên kim ái nữ của lão ta còn sống. Nào ngờ, lão ta chẳng những không tin, mà còn cho người dụ ta vào trong mật thất rồi giam khốn ta lại đó. Nếu như chẳng phải Tiểu Tam ta có mấy ngón nghề khoét ngạch chân truyền, e rằng đã bị chôn sống ở đó luôn rồi."

Trương Liêm cười thầm hắn tự tìm lấy khổ, cười nói, "Vô oán Vô cừu, lão ta hà tất hại huynh đài."

Tiểu Tam chính đang tức giận vì bị nhà họ Tưởng giam cầm, chẳng ngờ nghe Trương Liêm nói một câu chừng như không tin lời hắn, khiến hắn càng tức giận hơn, trợn mắt nói, "Cả một nhà đó đều là hạng ác nhân, chúng hành ác tác ngược có sợ gì ai, Tưởng Thụy Sinh đương nhiên cũng không ngoại lệ."

Trương Liêm nghĩ vi phú bất nhân, kẻ giàu sang trọc phú xưa nay ít người không đè ép cưỡng bức người khác, cho nên một câu của Tiểu Tam chẳng phải không có lý, có điều chàng nghĩ chuyện gì cũng phải có nhân có quả mà thôi.

Tuy thế, cứ lấy Tưởng Thụy Sinh mà nói, hắn chỉ vì xem trọng tên Tịch Vân Hổ mà định cưỡng hôn Thi Hồng Anh, đủ thấy hành động hung tàn bá đạo như thế nào rồi.

Trong đầu nghĩ nhanh, bỗng nhiên chàng nhớ lại Bàn Bất Cổ con người nghĩa hiệp hành đạo, phải là người anh hùng can đảm mới như thế, nhưng với bọn người như trong Bách Vạn trang đều hành ác tác ngược, Bàn Bất Cổ vì sao lại không tiếc sức mà chạy đi cứu hỏa cho chúng?

Tiểu Tam đã nốc thêm một chén rượn nữa, thấy Trương Liêm vẫn cứ trầm ngâm im lặng, bật cười nói, "Có phải ngươi lỡ thương thì thương cho trót, không chịu tin ta?"

Trương Liêm nhún vai cười nói, "Không phải là không tin, mà vì thấy có nhiều chỗ chưa rõ ràng."

Tiểu Tam hừ một tiếng nói, "Ta đích thân trải qua, kể lại cho ngươi nghe thì còn gì mà không rõ ràng?"

Trương Liêm nghe giọng Tiểu Tam đã nổi giận, sợ mắc tội với ân nhân của mình, thoáng chúng lung túng nói, "ân huynh đúng là tự mình trải qua, nhưng tiểu đệ thấy vẫn còn nhiều chỗ đáng nghĩ, có thể Tưởng Thụy Sinh có điều khổ tâm gì chẳng hạn, tạm thời phải giam ân huynh lại, nhưng hoàn toàn không có ý hại ân huynh. Nếu không, ân huynh đã vào đến hang hổ, chỉ cần một đao là xong, hà tất phải gái am ân huynh cho đến chết! "

Tiểu Tam cười nhạt nói, "Nói thế nào thì ngươi cũng không tin ta, sau này rồi ngươi sẽ rõ."

Trương Liêm gật đầu nói, "Tiểu đệ trước giờ luôn muốn thực sự cầu thị, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, thà rằng tin là không hơn tin là có!"

"Cứ chờ đến khi đao kề cổ ngươi, rồi mới chịu tin là có!" Tiểu Tam không cách gì khiến cho Trương Liêm tin được, bực mình buông một câu như thế, rồi cúi đầu uống rượn.

Trương Liêm ngược lại chẳng để ý Tiểu Tam uống nhiều ít bao nhiêu, mỉm cười nói, "ân huynh từ Bách Vạn Trang chạy ra, có biết trường hỏa hoạn vừa rồi thế nào không?"

Tiểu Tam giọng trở nên lành lạnh nói, "Ðằng nào ngươi cũng không tin, đừng nói thì hơn!"

Trương Liêm cười nói, "Thì cứ xem như chuyện phiếm nhắm rượn thôi!"

Tiểu Tam đảo mắt trắng dã nhìn chàng nói, "Nhắm rượn! Ngươi sợ ta ăn hết mồi đấy sao mà đem chuyện ra nhắm rượn?

Trương Liêm lắc đầu nói, "Nào thế, thực tình tiểu đệ muốn biết tình hình hư thực hỏa hoạn ở Bách Vạn Trang, hy vọng ân huynh nói cho biết."

"Ta cũng không biết bắt đầu thế nào, bởi vì khi ngọn lửa cháy bung lên thì ta đã ra khỏi Bách Vạn Trang có đến mười dặm rồi."

Cuối cùng thì Tiểu Tam cũng nói, hắn ngừng lại một chút, nét mặt lộ vẻ nghiêm túc nói tiếp, "Chẳng lẽ bọn chúng tự phóng hỏa?"

Trương Liêm nghe không khỏi kinh ngạc nói, "Làm sao có thể như thế được?"

Tiểu Tam hừ một tiếng lạnh lùng nói, "Ta đã biết là ngươi không tin, nhưng ta cũng muốn nói. Khi ta bị đem giam vào mật thất, thoang thoáng nghe bên ngoài có tiếng người cãi vã nhau, có người nào đó nói gì, trang chủ truyền lệnh thu dọn đồ gọn nhẹ, không biết là chuyện gì. Lúc ấy quả thực ta chỉ nghĩ cách đào ngách trốn thoát thân, chẳng còn nghĩ gì hơn nữa, giờ nghe ngươi hỏi ta mới nhớ lại. Rất khả năng bọn chúng sợ lộ chuyện bí mật, cho nên định phóng hỏa di chuyển nơi khác."

Tiểu Tam còn đang kể thao thao, đột nhiên từ trên mái nhà có tiếng người quát xuống, "Tiểu tử, ngươi biết quá nhiều, nhanh ra đây nộp mạng."

Tiểu Tam vừa nghe thấy tiếng người này thì giật mình, chỉ nhanh tay ra cửa, thấp giọng nói, "Ngươi nhanh chạy nấp đi, cứ mặc ta! "

Nói rồi nhảy người lên cửa sổ, chỉ một cái tung người đã lên nóc mái nhà đối diện bên kia đường, cất tiếng lạnh lùng nói, "Ðến thì đến, tưởng thiếu gia sợ chăng!"

Trương Liêm không biết bọn hung đồ vừa đến nhiều ít, lại giọng người kia cũng không phải là Tịch Vân Hổ, thấy Tiểu Tam dám cả gan ra mặt chửi chúng nghĩ hắn khả năng có thể xuất thủ đánh nhau với chúng, tự nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên. Chàng chẳng những không chạy, mà còn thò đầu ra cửa sổ xem thế nào, chỉ thấy một bóng đen nhanh như cú đêm phóng đuổi theo Tiểu Tam, tiếng người cười khùng khục nói, "Tiểu tử, ngươi có thể chạy thoát khỏi địa lao, xem ra cũng có hạng đấy, trong phòng còn có tên nào nữa, chẳng lẽ định dấu đầu lòi đuôi?"

Tiểu Tam nói, "Con người phải bịt mặt hành động như các hạ mà cũng xứng khiêu chiến với tướng công nhà ta sao!"

Trương Liêm nghe một câu này thì thầm kêu lên, "Nguy rồi, Tiểu Tam sao lại ba hoa như thế, ta mà làm được gì chứ?"

Nào ngờ, người kia nghe Tiểu Tam nói thế thì khựng người lại, vừa lúc này đột nhiên từ một góc tối khác, một giọng người rắn rỏi vang lên, "Ngưu lão đại, cứ việc ra tay đi, tất cả người nào biết chuyện đều không chạy thoát."

Trương Liêm nghe ra người kia còn có đồng bọn, vội vàng ngồi thụp người xuống, định chạy ra khỏi phòng. Nào ngờ, chàng còn chưa chạy được bước nào thì từ cửa sổ tiếng áo lướt gió vang lên, một bóng người nhanh như chớp đã xuất hiện ngay trong phòng.

Người này đến rất nhanh, khi thấy Trương Liêm ngồi thụp bên cửa sổ thì hơi ngẩn người, lạnh giọng nói, "Ngươi là ai, vì sao lại trốn nơi này?"

Trương Liêm nhìn thấy người này thân vận trường bào màu lam, tuổi chừng ngũ tuần, hai mắt như hỏa tinh, tuy khẩu khí không ác, nhưng là đồng bọn với tên họ Ngưu kia, nhất định cũng không phải là người tốt, chàng nhất thời còn chưa biết nên làm gì đây!

Lam bào lão nhân hai mắt như điện nhìn thẳng vào mặt Trương Liêm cười hắc hắc mấy tiếng nói, "Lão phu chỉ phất tay một cái là mạng nhà ngươi đi đời, nhanh nói ra may còn cơ sống!"

Trương Liêm không quen nói dối, đã đáp là nói thật, "Tiểu sinh họ Trương, tên Liêm."

Lam bào lão nhân vừa nghe hốt nhiên thoái liền một bước, quát, "Ngươi là Trương Liêm?"

Trương Liêm gật nhẹ đầu.

Vừa lúc này từ mái nhà hướng đối diện nghe tiếng họ Ngưu quát lớn, "Ngươi định chạy đấy ư?"

Tiếp liền nghe tưởng Tiểu Tam cười nhạt đáp, "Sao lại không chạy?"

Lam bào lão nhân vội nói vọng sang, "Ngưu lão đại, nếu để tên tiểu tử kia chạy thoát, thì ngươi nhanh tự tuyệt! "

Vừa dứt câu, đột nhiên vung tay xuất chỉ lực điểm ngã Trương Liêm.

Truyện Chữ Hay