Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu muốn biết nguyên nhân, chúng ta cần phải ngược dòng sự kiện, bắt đầu từ cuộc thi hùng biện cho tân sinh viên cách đây tháng trước.
Cuộc thi hùng biện qua nhiều màn tranh đấu cuối cùng cũng đến trận chung kết, hai đội vào chung kết là đội Vi tính do Từ Y Nhiên dẫn đầu và đội Tự động hóa do Nhan Giai dẫn đầu. Nếu không có Nhan Giai, thì cái miệng độc địa của Từ Y Nhiên không có đối thủ. Tiếc là anh găp phải Nhan Giai. Trong trận chung kết, Nhan Giai lấy độc trị độc, dùng cái miệng độc địa hơn cho Từ Y Nhiên thất bại thảm hại.
Trước giờ Từ Y Nhiên chưa biết thua là gì, đây là lần đầu tiên của anh.
Về kí túc rồi, anh không nhịn được xỉa xói Nhan Giai với đám bạn cùng phòng: “Con nhóc bên tự động hóa kia đanh đá cá cảnh như vậy, cả đời này chẳng ai thèm lấy cho coi!”
Thế là mấy thằng bạn cùng phòng của anh hớn hở đi truyền lời khắp nơi. Có nhiều lúc Từ Y Nhiên nghĩ mấy tên này có phải bị thành tinh rồi không, chỉ sợ không có trò hay cho mấy người đó xem thôi thì phải.
Như mong muốn của đám ‘đồng đội heo’, câu nói kia nhanh chóng truyền tới tai Nhan Giai.
Quán quân hùng biện quả nhiên không phải dạng vừa đâu, nghe được câu ấy không nói hai lời, trước giờ tự học buổi tối đến trước mặt Từ Y Nhiên, vỗ bàn nói: “Cậu nói ai đanh đá cá cảnh? Không ai thèm lấy? Cậu nói người khác mà không tự soi gương à! Cậu có thấy lỗ mũi cậu mười tám gánh lông không? Nói tôi không ai thèm lấy, OK, tôi nói cậu – đồ lông rậm gái nó chẳng thèm đấy!”
Từ Y Nhiên cố nén xúc động muốn xoa mũi, mím môi, trừng mắt nhìn Nhan Giai, cười lạnh: “Chuyện gì cũng phải có bằng chứng mới thuyết phục, cậu lấy cái gì chứng minh cậu có thể gả được?”
Nhan Giai cũng trả lại anh một cái cười lanh: “Vậy cậu lấy gì chứng minh cậu tìm được bạn gái?”
Mấy ‘đồng đội heo’ đứng xem trò hay thấy diễn biến quá ư là chậm, mở miệng nói: “Bọn tớ có cách nè!”
Từ Y Nhiên cùng Nhan Giai cùng lúc mở miệng.
Từ Y Nhiên: “Cách gì?”
Nhan Giai: “Mấy cậu im đi!”
Đám bạn cùng phòng đồng loạt nhìn Từ Y Nhiên nhún vai buông tay, dáng vẻ “Cô ấy không cho bọn tớ nói, bọn tớ hết sức rồi”. Từ Y Nhiên hung hăng nguýt đám bạn chuyên gia phá hư chuyện.
“Đánh cược là được chứ gì!” Nhan Giai lên tiếng, “Cậu dám không?” Âm cuối của cô tràn đầy khiêu khích.
Không đợi Từ Y Nhiên tỏ thái độ, đám bạn cùng phòng của anh đã ầm ĩ trước: “Đúng đó! Bọn tớ cũng có ý này! Ái chà khéo ghê á, Nhan Giai à, chúng ta có bàn trước với nhau không nhỉ, sao ý tưởng lại trùng hợp thế chứ?”
Từ Y Nhiên trợn mắt nhìn đám bạn: “Im đi!” Anh quay đầu nhìn Nhan Giai, hừ một tiếng: “Có gì không dám chứ, chẳng lẽ tôi sợ cậu?”
Nhan Giai cười lạnh hai tiếng: “Tôi quyết định một bạn gái, rồi cậu phải theo đuổi người ta, nếu chứng minh được cậu không phải là người chẳng-gái-nào-thèm thì tôi thua; còn nếu không theo đuổi được người đó thì cậu thua!” Cô nhìn cuốn sách trên bàn Từ Y Nhiên, nghiến răng nói: “Ai thua thì phải ăn hết quyển toán cao cấp này!”
Từ Y Nhiên bị màn đánh cược hùng hổ này làm nghẹn họng, anh tưởng tượng cảm giác trong cổ nhét cả đống giấy, chợt thấy cô gái trước mắt này quá độc ác.
“Kiểu đánh cược thế này có vẻ không hợp với tôi lắm?” Từ Y Nhiên hỏi lại.
Nhan Giai hừ một tiếng: “Có mất gì của cậu đâu, cược cậu xong thì đến lượt tôi, lúc đó cậu cũng quyết định một bạn nam nào đó rồi kêu tôi theo đuổi là được chứ gì!”
Từ Y Nhiên xoa cằm suy nghĩ: “Tôi lười dây dưa với cậu, cứ thế đi, nói nhanh lên, tôi phải theo đuổi ai?”
Mặt Nhan Giai hiện lên nét cười tinh quái, giơ tay ra, đầu ngón tay từ từ cong về phía mình: “Là tôi!”
Khóe miệng Từ Y Nhiên giật giật: “Tôi nhận thua, tôi ăn sách!”
Từ Y Nhiên nuốt từng trang giấy như nuốt đinh vậy. Nhan Giai lấy điện thoại trong túi ra chụp hình: “Đừng có ngừng, tiếp tục ăn đi nhá! Chủ tịch Từ cậu yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng chụp cậu thật đẹp trai, dù sao cũng phải tung lên mạng mà!”
Từ Y Nhiên: “Nhan Giai cậu giỏi thật đấy, nên nói cậu da mặt quá dày hay là tố chất tâm lý quá tốt đây? Tôi thà ăn sách còn hơn phải theo đuổi cậu, cậu không biết xấu hổ mà còn tính khoe lên mạng nữa hả!”
Nhan Giai chụp hình vô cùng vui vẻ: “Cậu đừng có làm tôi mắc ói, tôi mong cậu ăn sách còn chưa hết nữa là!”
Từ Y Nhiên ăn giấy đến phát nghẹn, ăn được mấy trang xong không thế nào nuốt nổi nữa.
“Được chưa hả? Tôi ăn gần xong mục lục rồi đó, ăn tiếp nữa ảnh hưởng tới việc học của tôi!”
Nhan Giai chụp ảnh đủ rồi, vừa lòng cất di động, ‘ban ơn’ nói: “Được rồi, ăn đến đây thôi.”
Từ Y Nhiên bỏ cuốn toán cao cấp xuống, lạnh mặt nói: “Đừng để tôi diễn xiếc một mình, giờ đến lượt cậu! Tôi cũng quyết định một người con trai, cậu phải theo đuổi người đó, nếu không theo đuổi được,” Từ Y Nhiên vươn cánh tay dài ra, kéo cuốn từ điển lại: “Cậu ăn cuốn này cho tôi!”
Nhan Giai không hề sợ hãi, hỏi Từ Y Nhiên muốn cô theo đuổi ai; Từ Y Nhiên nhe răng cười: “Theo đuổi tôi!” Quần chúng vây quanh huýt sáo, trò vui này đã đến hồi cao trào nhất! Bọn họ cũng giống như Từ Y Nhiên đều chờ Nhan Giai nói không rồi lặp lại màn ăn sách.
Kết quả – –
“Được thôi!” Nhan Giai đáp như vậy.